Chương 21

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:49

Lúc Lạc Thiên Viễn bưng mì tôm ra, Lạc Thư Nhan đã trở về phòng. Cô tắt đèn, nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trái tim đập cuồng loạn không thôi. Lúc đầu khi Thẩm Yến nói căn biệt thự lớn xinh đẹp kia là ba ba mua, cô còn bán tín bán nghi, không dám tuỳ tiện tin tưởng mình đã thăng cấp thành một phú nhị đại. Hai ngày nay tâm tình của cô cuối cùng cũng bình thường lại, nhưng cô lại nghe thấy cuộc trò chuyện của ba ba với người khác Suy đoán của Thẩm Yến thành hiện thực. Ba ba của cô nói gì, đầu tư cho người ta một trăm vạn? Mua căn biệt thự kia ở Bắc Kinh? Từng câu từng chữ đều nói ông là phú nhất đại, mà cô là phú nhị đại! Nghĩ đến ba ba nhảy lên trở thành phú hào, cô đi theo trở thành phú nhị đại, Lạc Thư Nhan không có cách nào để tỉnh táo. Cô lăn lộn trên giường suốt, mãi cho đến rạng sáng gần hai giờ mới ngủ. Ngày thứ hai khi cô nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt rồi xuất hiện trước mặt Lạc Thiên Viễn, tâm tình kích động, nóng nảy lúc đầu của cô cũng dịu bớt. Lạc Thiên Viễn nhìn thấy bộ dạng con gái tinh thần không phấn chấn, còn rất ân cần hỏi han: "Có chỗ nào không thoải mái à?" Lạc Thư Nhan nửa thật nửa giả trả lời: "Con ngủ không ngon, còn có chút buồn ngủ." "Ra là vậy." Hiển nhiên Lạc Thiên Viễn không phải một ba ba nghiêm khắc, anh nghe thấy con gái nói vậy, phản ứng đầu tiên là: "Nếu không hôm nay con nghỉ học đi, ở nhà nghỉ ngơi, để ba ba gọi điện xin chủ nhiệm lớp cho con?" Rất nhiều học sinh muốn trốn học phải giả bệnh, còn Lạc Thư Nhan đã có đãi ngộ ngủ không ngon được nghỉ học. Đối với Lạc Thiên Viễn mà nói, đời này của anh chỉ có một đứa con gái, cha mẹ không còn, động lực kiếm tiền của anh hơn nửa bắt nguồn từ con gái, bởi vậy trong chuyện làm ba ba này anh luôn có gắng quán triệt phương châm "Con của tôi, tôi chiều đến quen". Về phần thành tích của con gái có tốt không thì anh không quan tâm như thế, anh cảm thấy tâm lý của trẻ nhỏ khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Lạc Thư Nhan: ". . . Không cần đâu." Mặc dù cô có thể hiểu hết tri thức trên sách, nghỉ học một ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu ở trong nhà thì sẽ rất chán. Lạc Thiên Viễn lo lắng nhìn con gái: "Có phải do giường không thoải mái không, con có muốn đổi nệm cao su mới không?" Hóa ra đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Lạc Thư Nhan vô thức níu lấy vạt áo, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, cô chống cự lại, lắc đầu, "Không cần đâu ạ, hiện tại con ngủ rất thoải mái." "Được rồi." Đề nghị của ba ba già bị gạt bỏ, Lạc Thiên Viễn sờ lên đầu Lạc Thư Nhan, "Vậy đi đánh răng rửa mặt đi, ba ba lái xe đưa con với Thẩm Yến đi học." Lúc Lạc Thư Nhan nghe được hai chữ "Lái xe" lông mi khẽ run. Sau khi cô rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất, đi sát vách ăn bữa sáng, liền cùng Thẩm Yến xuống lầu. Lạc Thiên Viễn đang ngồi trên xe chờ bọn họ. Lúc đầu khu chung cư cách trường học rất gần, đi bộ chỉ cần mười phút, lái xe càng nhanh hơn, đưa mắt nhìn Lạc Thiên Viễn lái xe rời đi, Lạc Thư Nhan lôi kéo quai cặp sách, không chờ kịp nữa hạ giọng nói với Thẩm Yến: "Thẩm Yến, cậu giỏi thật đấy, suy đoán của cậu đúng rồi!" Cô không dám nói quá lớn tiếng, nhớ tới lời cậu nói trên xe lửa, cô lại nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại giọng mình cũng không lớn lắm nhỉ?" Thẩm Yến lườm cô một cái: "Vừa vặn." "Vậy mình yên tâm rồi." Mặc dù giọng Lạc Thư Nhan rất nhỏ, nhưng biểu cảm rất hưng phấn, tựa như mới trúng thưởng lớn: "Đêm qua mình tỉnh lại nghe thấy ba ba gọi điện thoại với người khác, hóa ra người xem phòng, mua phòng thật sự là ba ba mình!" Thẩm Yến biểu hiện bình tĩnh: "Lúc đấy mình nói cậu còn không tin." "Không nghe thấy ba ba nói sao mình dám tin, haiz, Thẩm Yến, cậu nói xem ba ba mình có được tính là phú hào không?" "Còn xem ở nơi nào." "Có ý tứ gì?" Thẩm Yến hồi: "Tại Ninh Thành thì không cần phải nói, tại Bắc Kinh thì mình không biết có được tính không." Lạc Thư Nhan vẫn rất cao hứng: "Vậy cậu nói xem, mình có được tính là đại tiểu thư không?" Thẩm Yến: ". . ." Cậu thật sự không hiểu nổi sự hưng phấn của Lạc Thư Nhan. Lại còn đại tiểu thư. Lạc Thư Nhan lại hỏi: "Cậu nói xem mình có được tính không." Thẩm Yến không muốn phát sinh tranh chấp với cô ở trường học rồi khiến người ngoài cười nhạo, cậu chỉ có thể che giấu lương tâm bịa đặt, "Hẳn là cũng được tính." Quả nhiên Lạc Thư Nhan bắt đầu vui vẻ, sau một lúc vui vẻ, cô nhớ tới một chuyện rất quan trọng, lại rất chân thành nghiêm túc căn dặn Thẩm Yến, "Chuyện này cậu không thể nói cho người khác nghe, đây là bí mật của nhà mình. Cha mình không nói, nhất định là có lý do, mình nói cho cậu biết là vì mình tin cậu, cậu không thể phụ sự tin tưởng của mình." Mặt Thẩm Yến lộ vẻ ghét bỏ: "Mình không phải người nhiều chuyện!" "Cậu cũng không được nói cho cô Thẩm nghe." Thẩm Yến: ". . ." "Chỉ có trời biết đất biết cậu biết mình biết." Thẩm Yến bước nhanh mấy bước, rõ ràng không muốn để ý đến cô, nhưng vẫn nói: "Mình lười nói." Đừng nhìn Thẩm Yến năm nay vẫn là một nhóc con, nhưng Lạc Thư Nhan rất tin tưởng nhân phẩm của cậu ta, cậu ta đã đồng ý không nói, vậy nhất định sẽ không nói. "Sau này cậu gọi mình là đại tiểu thư được không?" Thẩm Yến nhìn cô giống như đứa thiểu năng, "Cậu bị đần à?" Lạc Thư Nhan cũng cảm thấy mình rất ngốc, rõ ràng trước đó cô rất thông minh mà. Chẳng lẽ bởi vì trong nhà có tiền nên cô thấy nhẹ nhõm hơn? Cả ngày tiếp theo, thật ra Lạc Thư Nhan rất hưng phấn, nhất là khi nghĩ đến trong nhà có xe, còn có một tòa biệt thự lớn đẹp đẽ ở Bắc Kinh, mỗi thời khắc cô đều muốn cười, bạn cùng lớp hôm nay cũng phát hiện, không biết lớp trưởng đại nhân đụng phải chuyện gì tốt thế mà còn chủ động lau bảng đen. . . Loại tâm tình tốt này tiếp tục kéo dài đến lúc tan học. Diệp Hân bạn cùng bàn của Lạc Thư Nhan chuẩn bị đến tiệm sách mua bút chì bấm, nào biết được mới vừa đi tới bên đường, liền nghe thấy tiếng vang to, nhìn về phía tiếng động lại phát hiện có một người đang nằm trên đất. Trên người người kia máu me be bét, Diệp Hân hét lên một tiếng, ai cũng không nghĩ tới sẽ có người té lầu! Cũng may đây không phải nhà cao tầng, tòa cao nhất là khu ký túc xá trường, nên chỉ có sáu tầng, nếu nhảy xuống từ chỗ cao hơn thì càng thảm hại khó nhìn hơn. Nhưng thế này với học sinh tiểu học như Lạc Thư Nhan, hình tượng này cũng đã đủ đáng sợ. Diệp Hân nhắm mắt lại thét lên, Lạc Thư Nhan nắm tay cậu ta không cẩn thận ngã xuống đất, đại não cô hiện tại trống rỗng, cô há to miệng, ánh mắt kinh ngạc nhìn vũng máu, đúng lúc này, một đôi tay che lại mắt cô. Thẩm Yến ngồi xổm xuống, dùng hai tay che đôi mắt cô, cậu thấp giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, đừng sợ." Hiện tại đang là thời gian tan học, từng nhóm học sinh tiểu học đi ra, người lớn cũng đứng thành nhóm để cho đám trẻ con đi đường vòng qua, không muốn để trẻ nhỏ thấy cảnh này. Lạc Thư Nhan chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, nhớ tới cảnh vừa rồi thấy, cô nhịn không được run rẩy. Thật đáng sợ. – Chờ lúc Thẩm Yến mang theo Lạc Thư Nhan về nhà, Thẩm Thanh Nhược cũng nghe được tin tức, đang chuẩn bị đi ra cửa đón bọn họ, thấy hai đứa trẻ cùng về, cô thở dài một hơi, "Vừa nãy nghe người ta nói có người bất ngờ té lầu, các con không đi đường kia chứ?" Lạc Thư Nhan bắt đầu run rẩy. Thẩm Yến nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhược, lắc đầu, ra hiệu mẹ không nên nói nữa. Chân tay Thẩm Thanh Nhược lập tức luống cuống, cô chưa từng thấy cảnh người khác nhảy lầu, nhưng nghĩ đến cảnh kia nhất định sẽ rất đáng sợ, người lớn nhìn thấy còn chưa chắc chịu được, chớ nói chi là trẻ nhỏ mấy tuổi. Lúc Lạc Thư Nhan đi vào phòng rửa tay, Thẩm Thanh Nhược mới kéo Thẩm Yến đến một bên, nhỏ giọng hỏi cậu: "Thư Nhan nhìn thấy?" Thẩm Yến ừ một tiếng. Thẩm Thanh Nhược có chút nóng nảy: "Có xảy chuyện gì không!" Cô nhìn về phía con trai: "Còn con có nhìn thấy không?" "Không có." Thật ra Thẩm Yến đang nói dối, Lạc Thư Nhan nhìn thấy, cậu cũng nhìn thấy. Cậu cũng có hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Lạc Thư Nhan sợ hãi, không biết sao cậu lại không sợ nữa. Vì không muốn ma ma lo lắng nên chỉ có thể nói dối. Thẩm Thanh Nhược thoáng thở dài một hơi, nhưng khi nhìn thấy Lạc Thư Nhan mất hồn mất vía đi từ phòng rửa tay ra, trái tim cô lại treo lên. Tuy Lạc Thư Nhan không phải con của cô, nhưng lại ở cùng nhau đã lâu, cảm tình cũng rất sâu, thấy sắc mặt đứa bé tái nhợt, trong lòng cô cũng khó chịu. Cơm tối Lạc Thư Nhan ăn ít, thực ra thì cô không ăn nổi, dù cho trên bàn cơm có món sườn non mà cô rất thích, cô cũng không động đến mấy đũa. Cơm nước xong xuôi cô muốn về nhà tắm rửa đi ngủ, Thẩm Thanh Nhược lo lắng cho con bé, hỏi: "Thư Nhan, có muốn gọi điện cho ba ba chút không, bảo ba ba tan làm sớm một chút?" Lạc Thư Nhan hiểu chuyện lắc đầu, "Không cần đâu ạ, sau kỳ nghỉ ba ba có rất nhiều việc." Thẩm Thanh Nhược thở dài, "Vậy con có muốn cô đi với con sang phòng sát vách không?" "Cảm ơn cô Thẩm, nhưng cháu không cần đâu ạ, cháu ngủ một giấc là được." "Vậy được rồi, có chuyện gì cứ sang đây, nếu sợ ngủ một mình thì lát nữa cô xong việc sẽ sang với cháu." Lạc Thư Nhan cười cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Nếu cháu sợ sẽ đến tìm cô Thẩm." Lạc Thư Nhan trở về, sau khi Thẩm Thanh Nhược thu dọn bát đũa liền bắt đầu tìm sách, muốn xem thử lúc trẻ nhỏ bị dọa có nên uống thuốc gì không, cùng lúc đó, Thẩm Yến ngồi làm bài trong phòng do dự một lúc, cậu lấy một quyển sách trong ngắn kéo ra, cậu cẩn thận từng li từng tí mở quyển sách ra, bên trong kẹp lấy một ít tiền giấy, cậu nghĩ nghĩ, cầm năm tệ siết chặt trong tay. Cậu đi từ gian phòng ra, nói với Thẩm Thanh Nhược đang đọc sách trong phòng khách: "Mẹ, con xuống lầu một lúc, sẽ quay lại ngay." Thẩm Thanh Nhược không ngẩng đầu, "Đi đi." Ninh Thành là thành phố nhỏ yên bình thuần phác, ở nơi này hàng xóm láng giềng đều biết nhau. Những đứa trẻ làm xong bài tập cũng sẽ tụ tập thành nhóm chơi với nhau, Thẩm Yến không thích chơi với mấy bạn đó, có đôi khi sau khi ăn cơm tối xong sẽ tự đến tiệm sách bên ngoài khu chung cư. Thẩm Thanh Nhược cho là con trai mình bây giờ cũng xuống đọc sách. Thẩm Yến cầm năm tệ xuống khu chung cư, nhưng không có đi đến tiệm sách, mà xoay người đi đến một quán nhỏ trước. Quán nhỏ này chủ yếu bán xiên nướng với đồ chiên, buổi tối làm ăn rất tốt, Lạc Thư Nhan thích ăn, nhưng cô không hay ăn, thỉnh thoảng lúc tan học sẽ ghé mua một cây lạp xưởng hun khói rồi về nhà, ăn xong mới trở về ăn cơm. Đối loại hành vi ăn đồ bẩn bên ngoài này của cô, trước đó Thẩm Yến rất chướng mắt. Thẩm Yến đưa cho ông chủ năm tệ, "Cho cháu hai cây lạp xưởng hun khói, thêm một phần khoai tây chiên ạ." "Được rồi, muốn cay không?" "Hơi cay ạ." Lúc Thẩm Yến đang chờ ông chủ rán khoai, đột nhiên một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến: "Thẩm Yến?" Cậu quay đầu lại, là bạn học ngồi phía sau. Bạn ngồi phía sau tên là Hướng Phi, Hướng Phi thấy Thẩm Yến đang mua khoai chiên, còn tưởng mình nhận lầm người, rõ ràng trong trường học không hề thấy Thẩm Yến ăn đồ ăn vặt. Luôn có cảm giác Thẩm Yến không phải người sẽ ăn khoai chiên. Hướng Phi đi mua giày chơi bóng với ma ma, chào một tiếng với Thẩm Yến liền đi, nhưng nghĩ đến mùi khoai chiên, miệng cậu cũng thèm, liền lôi kéo ống tay áo ma ma, tội nghiệp nói: "Mẹ, con muốn ăn khoai chiên, vừa nãy bạn có thành tích tốt nhất lớp con cũng đang ăn." Là ý nói, bạn học giỏi cũng đang ăn có nghĩa thứ này không hề mất vệ sinh, có thể ăn được. "Nếu như thành tích con tốt thì mỗi ngày đều được ăn. Con xem lại thành tích con bây giờ xem, con còn ăn nổi không??" ". . . Mẹ."