Lạc Thư Nhan không điên, ngủ một giấc đến khi mặt trời treo lên thật cao.
Lạc Thiên Viễn có hai ngày nghỉ không cần đi làm, sáng sớm đã ra ngoài mua bữa sáng cho con gái, thành phố nhỏ người không nhiều, láng giềng xung quanh đều biết anh, hôm qua anh còn lái xe con về, người vừa mới ra khỏi tòa nhà không bao lâu, còn chưa đi đến cửa khu chung cư, đã bị bạn thân trước kia của bà nội Lạc bà Vương ngăn lại.
Bà Vương có giọng nói lớn, buổi sáng mới nghe thấy Lạc Thiên Viễn mua xe từ con trai, bữa sáng cũng không ăn, không có tâm tư đi đánh Thái Cực quyền, chạy tới chỗ này chặn người.
Bà đang hỏi Thiên Viễn, nhưng làm giáo viên già đã lâu, giọng đã sớm không còn như trước, nói chuyện với người khác hơi giống như muốn cãi nhau, chớ nói chi là hiện tại đã tới tuổi, lỗ tai cũng không dễ dùng như trước. . .
Thế là, quần chúng hoặc đang tán gẫu, hoặc đang phơi quần áo, theo một tiếng 'gầm thét' của bà Vương, tất cả mọi người nhìn lại ——
"Thiên Viễn, cháu mua xe rồi? Nghe nói tận mười mấy vạn, cháu lầy tiền từ chỗ nào!!!"
Khu chung cư cũng chỉ lớn như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, hôm nay mọi người đều biết hôm qua Lạc Thiên Viễn lái xe con về.
Có mấy hộ gia đình còn đang bí mật thì thầm, đây là vừa mới phát tài à?
Lạc Thiên Viễn cũng muốn mượn người rửa sạch hiềm nghi của quần chúng ăn dưa.
Anh gật đầu, trong tay còn cầm bình tráng men, chuẩn bị đi mua sữa đậu nành, "Đúng là mua xe rồi, nhưng mà dùng hai tay."
Lời kia vừa thốt ra, các bà lão cô dì khác cũng xông tới, bà một lời tôi một câu, đều hỏi chuyện gì đã xảy ra, một vấn đề nối tiếp vấn đề khác xông tới Lạc Thiên Viễn.
Rơi vào đường cùng, Lạc Thiên Viễn đành phải nói ngắn gọn: "Mua mười bốn vạn, công ty cho chút phụ cấp, cháu đi mượn một chút." Anh dừng một lát, "Sau đó bán bộ phòng ở sát vách kia cho mẹ của Thẩm Yến."
Nghe thấy câu phía sau, nhóm cô dì sợ ngây người.
Trong lòng của mọi người, không đến lúc cần thiết thì tuyệt đối không thể bán nhà, hiện tại bán phòng mua xe? Làm sao mà càng nghe càng khó vậy?
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Thiên Viễn cũng thay đổi.
Bà Vương lại càng không thể tin nổi thứ mà lỗ tai mình vừa nghe được, "Cháu bán phòng mua xe???!!"
Tốt, nhờ có bà Vương lớn giọng, hiện tại toàn bộ người ở khu chung cư đều biết Lạc Thiên Viễn bán phòng ở mua xe.
Bà Vương nhìn thấy Lạc Thiên Viễn lớn lên, khi còn bé đứa bé này còn đến nhà bà ăn tối mấy lần, coi như là con cháu trong nhà mình. Sau khi bạn tốt qua đời, bà càng thêm để ý giúp đỡ hai cha con nhà này, bình thường làm món gì ăn ngon, cũng sẽ đưa đến nhà họ Lạc, hiện tại nghe nói Lạc Thiên Viễn bán phòng ở mua xe, hai tay bà Vương run rẩy, giống như một giây sau sẽ ngất đi.
Thật ra nếu như bà Lạc còn tại thế, đồng thời không biết con trai có bao nhiêu tiền, nghe được tin tức này cũng sẽ ngất đi.
Cũng may Lạc Thiên Viễn tinh mắt, vội vàng tiến lên đỡ bà Vương, nói lại những lời nói với Lạc Thư Nhan tối hôm qua cho bà Vương nghe.
Quần chúng ăn dưa nghe xong tính toán của anh, ánh mắt lại một lần nữa thay đổi, nhưng mà là từ cái nhìn con trai phá của thành ánh nhìn con trai của nhà người ta.
Đúng nha! Đã có phương pháp tốt như thế, vậy thì mua cái xe kia cũng không thiệt, đặt trước mắt nhất định sẽ khiến cho người ta cảm thấy đau thịt, nhưng nhìn về lâu dài, kia là kiếm bộn chứ không lỗ! Sao đầu óc tên nhóc này càng ngày càng linh hoạt vậy chứ?
Thấy bà Vương khí thuận, biểu cảm trên mặt cũng khá hơn, Lạc Thiên Viễn cười nói: "Dì, nếu trong nhà dì cần dùng xe thì nói với cháu một tiếng, chỉ cần cháu với xe cùng rảnh, nhất định sẽ làm lái xe cho dì!"
"Thiên Viễn, cô đây, nhà cô thì sao?"
"Đúng vậy, nhà ai lại không có lúc cần dùng xe, Thiên Viễn, cháu cũng đừng quên cô chứ!"
Bà Vương nghe lời này lại không vui vẻ lắm, một tay chống nạnh, ngăn đường của những người khác, "Nói gì thế, dùng xe không cần tiền à? Thiên Viễn mua xe này phải bỏ ra mười bốn vạn, kia là xe con, cũng không phải xe bò xe xích lô như nhà người khác, mượn xe xích lô của người thì cũng phải bỏ ra chút ít chứ?"
Nói đến phải bỏ tiền, nhóm cô dì lớn tuổi lập tức im lặng, có hai trường hợp cá biệt không nhịn được hung hăng nói lại: "Đều là hàng xóm láng giềng, giúp chút việc này còn phải lấy tiền."
Vẻ mặt Lạc Thiên Viễn rất bất đắc dĩ, đối với loại việc này, đàn ông so đo thì không tốt, ý cười lại không nhịn được nổi lên ở đáy mắt.
Bà Vương cãi nhau cũng nghiêm túc, "Được, vậy TV nhà bà chuyển qua cho nhà tôi mượn hai ngày đi, đều là hàng xóm láng giềng. . . Tôi thấy xe đạp nhà bà cũng rất tốt, mượn hai ngày chứ sao.". . ...
Lạc Thiên Viễn rất vất vả mới thoát thân được, mua bánh bột chiên với bánh bao hấp ở con phố bên kia đường, lại đến quán sữa đậu nành mua một bình sữa đậu nành thơm ngào ngạt.
Con trai bà Vương với Lạc Thiên Viễn cũng là bạn bè, năng lực cá nhân không quá tốt, sau khi nhà máy nghỉ việc thì không có việc làm, Lạc Thiên Viễn biết cậu ta cũng không có nhiều tâm nhãn(ý đồ xấu), làm người trung thực, liền giới thiệu cậu ta đến công ty làm ở bộ hậu cần, đơn giản mà tiền lương cũng không tính là quá thấp. Hiện tại Lạc Thiên Viễn cũng đang nhắc nhở anh ta nên học tập thêm một số công việc tài vụ, có ý định chuyển cậu ta sang bên tài vụ, bà Vương không biết Lạc Thiên Viễn là ông chủ ở phía sau, chỉ cho rằng Lạc Thiên Viễn ở công ty phí hết tâm tư trải đường cho con trai, trong lòng cảm kích không biết bao nhiêu, giờ phút này có người muốn chiếm tiện nghi của Lạc Thiên Viễn, bà lập tức hóa thân thành gà mái bảo vệ gà con, ai tiến về phía trước một bước, bà liền mổ người đó.
Lúc Lạc Thiên Viễn ra ngoài mua bữa sáng, Lạc Thư Nhan cũng rời giường.
Học sinh tiểu học làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ đúng quy luật, chín giờ tối đi ngủ, buổi sáng bảy rời khỏi giường, hôm nay là do cô nằm ỳ.
Mới đánh răng rửa mặt không bao lâu, liền nghe thấy tiếng đập cửa, cô lê dép lê đi tới cửa, lúc mới đầu còn tưởng rằng ba ba quên mang chìa khóa, mở cửa thì thấy Thẩm Yến đứng ngoài cửa.
Có lẽ cậu ta mới tỉnh lại không bao lâu, trên mặt còn có dấu trúc in lên lúc ngủ.
"Mẹ mình làm nước đậu xanh." Thẩm Yến nói như vậy.
Lạc Thư Nhan cảm thấy kinh ngạc, hôm nay xảy ra chuyện gì thế, thế mà Thẩm Yến lại gõ cửa gọi cô đến ăn sáng, đây là đãi ngộ chưa từng có từ trước tới nay nha.
Cô với cô Thẩm có quan hệ tốt, đương nhiên cũng thường xuyên qua lại với nhà sát vách.
Thẩm Yến đột nhiên nhiệt tình như vậy, là muốn làm gì?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Lạc Thư Nhan tự nhận là đã get được mục đích Thẩm Yến đến, chắc không phải là tiền tiêu vặt không đủ cho nên cậu ta tới vay tiền chứ?
Hôm qua nghỉ giữa tiết mười phút, lúc cô đang nhảy dây, còn chứng kiến ông cụ non này đi ra, đứng cách đó không xa nhìn các bạn nam chơi bi.
Cậu ta hình như không có hứng thú với chơi bi mà?
Lạc Thư Nhan ồ một tiếng, "Ba mình ra ngoài mua bữa sáng rồi."
Nói xong lời này, thấy Thẩm Yến vẫn không đi, biểu cảm một mặt muốn nói lại thôi, trong lòng Lạc Thư Nhan thở dài một hơi, trong nhà mua xe, cô cũng phải dùng tiết kiệm tiền tiêu vặt. Nếu là ngày hôm qua, đừng nói là mượn, cho dù cho cậu ta mua, cô cũng không chút do dự đồng ý, nhưng hôm nay, nhà trong vòng một đêm từ hộ gia đình ấm no biến thành nghèo rớt mùng tơi, sao cô có thể ra tay hào phóng như trước nữa?
Nhưng mà tên nhóc này lại mở miệng vay tiền, nói không chừng là lần đầu, cô không muốn từ chối.
"Vào đi."
Lạc Thư Nhan đi vào trong phòng, Thẩm Yến chần chờ một chút cũng đi theo.
Quen biết Lạc Thư Nhan đã hai năm, trước đó còn học chung nhà trẻ, giáo viên bố trí nhiệm vụ để bọn họ vẽ tranh, Lạc Thư Nhan liền vẽ hai căn phòng ở, lúc ấy cô còn lôi kéo cậu líu ríu nói không ngừng. Nói tóm lại, cô rất thích hai bộ phòng ở này, bên trên tranh vẽ còn lấy tên cho phòng ở, một cái gọi Vượng Tài, một cái gọi Được Phúc.
Hiện tại chú Lạc vì mua xe, bán Được Phúc đi, Lạc Thư Nhan nhất định sẽ rất đau lòng rất khó chịu rất tức giận.
Trẻ con ở tuổi này giống Lạc Thư Nhan có rất ít tiền tiêu vặt, Lạc Thiên Viễn đối xử với cô cực kỳ yêu thương, hầu như mỗi tuần lễ đều sẽ cho cô mười tệ, nhóm học sinh tiểu học thích nhất là túi đá với kẹo mua chỉ mất một xu, mười tệ này đối với học sinh lớp một không thể nghi ngờ chính là một khoản tiền lớn. Trừ cái đó ra, trên khay trà phòng khách có một để một rổ đồ, Lạc Thiên Viễn thường xuyên đặt tiền lẻ bên trong, căn dặn Lạc Thư Nhan cần dùng tiền thì lấy.
Cho nên, dù đã thành hộ nghèo rớt mùng tơi, Lạc Thư Nhan vẫn có tiền để cho Thẩm Yến đi mua bi.
Không đợi Lạc Thư Nhan đi lấy tiền, Thẩm Yến liền đi theo đằng sau nói: "Xe của chú Lạc. . ."
Lạc Thư Nhan nghe lời này của cậu, xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn cậu ta.
"Phòng ở bây giờ của bọn mình, mình nghe mẹ nói muốn mua lại." Thẩm Yến nói đến đây lại nhìn cô một chút, "Cha của cậu muốn bán nhà cửa."
Lạc Thư Nhan đã biết chuyện này, đồng thời cũng chấp nhận, hiện tại nghe cậu nói như vậy, biểu hiện không thay đổi, "Mình biết mà."
Thẩm Yến cẩn thận quan sát biểu hiện của cô, lại hỏi: "Cậu không tức giận sao?"
Vấn đề này hỏi rất hay.
Lạc Thư Nhan tức giận sao? Đương nhiên là không tức giận.
Hiện tại bộ phòng này là do bà nội để lại, bộ phòng sát vách kia là ba ba của cô mua, cũng tiêu tiền của ông bà nội mua.
Ông bà nội qua đời, hai bộ phòng ở này không thể nghi ngờ là thuộc về ba ba của cô, trước mắt không thuộc về cô.
Nếu là của ba ba, vậy thì ông ấy muốn chi phối ra sao là việc của ông ấy, ông là một người trưởng thành, tự nhiên suy tính được nhiều hơn cô. Mặc dù trước đó cô hoàn toàn mê man, thậm chí có một loại cảm giác đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng chỉ vỏn vẹn là đối với giá trị nhà mà đau thịt thôi.
Hai bộ phòng ở này cho cô rất nhiều cảm giác an toàn, nhưng đối với cô mà nói, cái gọi là giá trị, cái gọi là cảm giác an toàn, so với ba ba vui vẻ, cũng không tính là gì!
Cô nghĩ thông suốt, chỉ cần ba ba cảm thấy vui vẻ, vậy là đủ!
Mua xe thì mua xe thôi, cùng lắm thì sau này cô không lấy nhiều tiền tiêu vặt nữa-
Lạc Thư Nhan lắc đầu, "Mình không tức giận chút nào."
Đây là lời nói thật lòng của cô, nhưng theo Thẩm Yến, phối hợp với vẻ mặt này của cô, thêm cả mấy ngày trước cậu có đọc được trong một quyển sách ở tiệm sách——
Đây là bình yên trước khi giông bão ập tới.