Chương 25

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:52

Sự tình khác Lạc Thư Nhan đều có thể phản kháng, nhưng chuyện này hiển nhiên không có cách nào thương lượng. May mắn duy nhất của cô hiện là khi cô trưởng thành, cô y tá có thể nhìn rõ mạch máu trên cánh tay cô. Lúc nhỏ hơn, vì tiêm cho trẻ nhỏ là một việc khó, tại Ninh thành bên này lúc tiêm cho trẻ nhỏ về cơ bản đều tiêm qua da đầu một chút. Một khi xác nhận muôn tiêm, cô y tá sẽ phải cạo một phần tóc nhỏ, rất không may, Lạc Thư Nhan đã phải trải qua thời kỳ thiếu một phần tóc đáng xấu hổ. Nếu như cô là trẻ con hàng thật giá thật, nhất định sẽ không có ý kiến gì, cho dù có cạo sạch tóc, có lẽ mỗi ngày đều sẽ vui tươi hớn hở, nhưng mấu chốt là cô không phải trẻ con thật sự, mỗi lần tiêm da đầu xong cô đều từ chối soi gương, nếu không sẽ vì sự xấu xí mình mmà khóc ra tiếng. Lúc Lạc Thư Nhan rút máu, Lạc Thiên Viễn đứng bên cạnh con bé, hai tay khoác lên trên vai của con gái, xem như an ủi. Cũng may kết quả rút máu của cô thực sự không sao, Lạc Thiên Viễn cũng không thể bắt bác sĩ làm kiểm tra khác, sau khi bác sĩ kê thuốc an thần xong, hai cha con liề ra khỏi bệnh viện. Lúc đầu trong kế hoạch của Lạc Thiên Viễn, hôm nay sẽ dẫn con gái đi ăn, chẳng hạn như đến nhà hàng Tây Red House để ăn bít tết và mỳ ý, nhưng bây giờ, nhìn thấy con gái gục đầu xuống, trông bơ phờ, anh không nỡ. Nhưng anh đã thay đổi quyết định, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay con muốn đi ăn ngoài hay về nhà ăn cơm?" Hiện tại dù cho có muốn đi ăn Mãn Hán toàn tịch, Lạc Thư Nhan cũng không có sự hào hứng kia. Lúc đầu nghĩ đến "Lạc Thư Nhan" trong mơ kia chết cô vô cùng sợ hãi, sau khi trải qua nhảy mũi khi tiết lộ kịch bản, đi bệnh viện rút máu, không biết sao, phần tâm tình hoảng hốt này cũng tan hơn nửa, ngược lại là mỏi mệt càng chiếm thượng phong. Cô chỉ muốn về nhà ăn đồ cô Thẩm di làm, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Về phần những chuyện khác, vẫn nên chờ hôm khác suy nghĩ tiếp đi, cô không thể làm khó dễ chính mình. "Về nhà ăn ạ. Con muốn ăn mì trứng gà cô Thẩm làm." Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, mặc dù bác sĩ nói con bé không bị bệnh, nhưng anh nhìn bộ dạng bơ phờ của con gái, hiếm khi lại vỗ vỗ bờ vai của mình, nói: "Đến, ba ba cõng con đi." "Có mấy bước thôi mà." "Không muốn ba ba cõng sao?" Giọng điệu lạc lõng này, luôn là đòn sát thủ của Lạc Thiên Viễn, Lạc Thư Nhan hay dính chiêu này, cũng không còn nhiều lời, vọt tới trên lưng của ông, ôm cổ của ông, lưng ba ba là chỗ dựa an toàn nhất trên thế giới này, hiện tại là ba ba đang ở bên cạnh cô, sao cô phải sợ hãi như thế chứ? Lạc Thiên Viễn cõng Lạc Thư Nhan dễ như trở bàn tay, vừa đi đến chỗ đỗ xe vừa nói: "Gầy quá." Lạc Thư Nhan cười ha hả. Nếu như sau này cô trở nên vô cùng mập mạp, ccó lẽ ba ba của cô vẫn sẽ nói cô gầy. Nhưng trong khoảng thời gian này có lẽ cô thật sự trổ cành như bà nói, cô nhìn mình cũng không thấy mập giống như các bạn nhỏ khác. Không biết là do quá mệt mỏi, hay là do nội tâm phải chịu kích thích lớn, sau khi lên xe không bao lâu, Lạc Thư Nhan liền chìm vào giấc ngủ, Lạc Thiên Viễn nhìn thấy con gái mình đang ngủ gật ở ghế sau qua gương chiếu hậu trong xe, vẻ mặt đau khổ, nếu biết hôm qua con gái gặp phải chuyện như vậy, có nói gì anh cũng phải lái xe đi sớm để đón con. – Trên bàn cơm, Lạc Thư Nhan dính lấy Thẩm Thanh Nhược, Thẩm Yến cùng Lạc Thiên Viễn nhìn chăm chú cô ăn hết mỳ trứng gà, ngay cả canh cũng không còn. Điều này khiến ba người lo lắng cho cô đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, có thể ăn thì không sao rồi. Vốn dĩ Thẩm Yến đã ghi lại bài học của buổi nghỉ đầu tiên của Lạc Thư Nhan, nhìn lên thấy bộ dạng cô ăn hết mì liền bắt đầu ngáp, đành phải thôi. Lạc Thư Nhan ăn no rồi liền muốn đi ngủ, Lạc Thiên Viễn tìm mấy quyển sách liên quan tới bệnh của trẻ nhỏ, chuẩn bị so sánh triệu chứng thật tốt lại nhìn thử, không phải anh không tin bác sĩ, anh chỉ muốn tự nhìn thử, anh luôn cảm thấy bác sĩ không thể hiểu rõ tình huống của con gái, nhưng anh thì có thể. Ngay lúc Lạc Thiên Viễn đang đọc sách, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, anh tưởng là Thẩm Thanh Nhược, nhưng cẩn thận nghe một chút tiết tấu gõ cửa này, liền biết không phải, Thẩm Thanh Nhược là người cẩn thận ôn nhu, cô biết Thư Nhan không thoải mái muốn ngủ, chắc chắn sẽ không gõ cửa như này, ôm suy đoán như vậy, Lạc Thiên Viễn đi tới bên cửa mở cửa, lại không nghĩ rằng người đến là Tống Vãn Tình. Ngày hôm đó anh đã nói rất rõ ràng, sau ngày đó Tống Vãn Tình cũng không tiếp tục xuất hiện, anh liền xem như đã kết thúc. Tống Vãn Tình không nghĩ như vậy à? Trong khoảng thời gian này cô cũng từng mơ hồ cũng từng tức giận, nhưng cuối cùng đều thất bại vì thích Lạc Thiên Viễn. Cô nghĩ thông suốt, Lạc Thiên Viễn quyết định không kết hôn đối với cô mà nói là một chuyện tốt. Trước sự chênh lệch về gia cảnh của hai người, dù cô có bằng lòng lấy anh thì gia đình cô cũng không bao giờ đồng ý. Chính cô cũng rõ ràng, Lạc Thiên Viễn không phải người phù hợp để cô kết hôn, anh chỉ là một người bình thường, gia cảnh bình thường, còn mang theo một đứa con gái, nếu như cô gả cho anh, ba mẹ dưới cơn tức giận cắt đứt nguồn kinh tế của cô thì sao đây? Chẳng lẽ cô phải đi theo anh trải qua đoạn thời gian củi gạo dầu muối này à? Hiển nhiên không có khả năng. Hiện tại cô còn rất trẻ, cho dù muốn kết hôn, cũng là chuyện của mấy năm sau, nhân lúc hiện tại bố mẹ không thúc giục cưới xin, sao cô không thừa dịp tận hưởng chút giai điệu tình yêu? Lấy nhân phẩm của Lạc Thiên Viễn còn có không dự định kết hôn, đến lúc đó cô có người thích hợp để kết hôn, chắc hẳn anh cũng sẽ không không buông tay. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tống Vãn Tình liền không kịp chờ đợi muốn gặp Lạc Thiên Viễn. "Thiên Viễn, bạn của em cho em hai vé xem phim Titanic, đợi chút nữa chúng ta đi xem phim được không?" Cô đã giảm bớt những câu không cần thiết kia, như thể họ chưa từng xa nhau trong thời gian ngắn, cứ như thể họ mới gặp mặt hẹn hò ngày hôm qua. Cô quá mức vui vẻ, cũng có giả vờ xinh xắn, lúc này thanh âm có chút lớn. Lạc Thiên Viễn không có mời cô vào, nghĩ đến con gái đang ngủ trong phòng, anh cầm lấy chìa khóa trên tủ giày, trở tay đóng cửa lại, giọng điệu thâm trầm: "Thư Nhan đang ngủ, chúng ta ra ngoài nói." Anh xích lại gần một chút, Tống Vãn Tình cũng không muốn tránh né, liền ngửi thấy hương thơm mát lạnh trên người anh, cô bị ánh mắt của anh bao quanh, cái loại cảm giác tim đập thình thịch kia lại xông tới. Cô cúi đầu, cầm vé xem phim trong tay, vui vẻ vừa ngượng ngùng nói: "Ừm, được." Cầu thanh chật hẹp, hai người một trước một sau đi xuống lầu, đi ra hành lang, Lạc Thiên Viễn đứng dưới ánh đèn mờ ảo, dừng bước, "Vãn Tình, ngại quá, hôm nay anh không thể đi xem phim được, em tìm người khác đi cùng đi." Tống Vãn Tình một giây trước mặt còn đỏ tới mang tai nghe nói vậy ngây ngẩn cả người, cô rất ít khi nghe người khác nói vậy, cả Lạc Thiên Viễn cho tới giờ cũng chưa từng từ chối cô, cô nhất thời kinh ngạc không kịp, chờ khi phản ứng lại liền cho rằng Lạc Thiên Viễn đang tức giận, vội vàng giải thích: "Thiên Viễn, anh vẫn đang giận à? Em xin lỗi, khoảng thời gian này trong nhà của em xảy ra chút việc, không có thời gian liên lạc với anh, anh xem đi, em hết việc liền tới tìm anh mà!" Lạc Thiên Viễn mệt mỏi lắc đầu: "Anh không có tức giận, hai ngày nay Thư Nhan bị sợ hãi, anh phải ở nhà chăm sóc con bé." Nghe thấy anh nhắc tới con gái, Tống Vãn Tình có chút không được tự nhiên. Cô là người phụ nữ chưa từng lập gia đình cũng chưa từng mang thai, không quen biết nhiều với mấy bạn nhỏ, trước khi Lạc Thiên Viễn nói những lời kia, ấn tượng của cô với Lạc Thư Nhan cũng chỉ là hiểu chuyện đáng yêu xinh đẹp, không khiến người ta phiền chán như những đứa trẻ khác, nhưng khi Lạc Thiên Viễn nói anh sẽ không kết hôn, cô lại nghĩ tới Lạc Thư Nhan, tâm tình liền rất phức tạp. Quả thật làm một người trưởng thành lại đi uống dấm của một đứa bé thì rất vô lý, nhưng sâu trong nội tâm của cô lại rất khó chịu, cho nên hôm nay trên đường tới đây dù đi ngang qua tiệm bánh thì cô cũng không muốn mua cho Lạc Thư Nhan một phần bánh ngọt. Cô dám khẳng định, Lạc Thiên Viễn không kết hôn nhất định là bởi vì con gái của anh, quyết định như vậy của anh đối với một người cha mà nói có lẽ không có gì đáng chỉ trích. Nhưng khi nghĩ tới người Lạc Thiên Viễn yêu nhất, người quan trọng nhất lại không phải cô, mà là con gái của anh, cô cũng có chút cảm giác khó chịu. Nam nữ khi yêu đường ai chả mong mình là người quan trọng nhất với đối phương, ai không hi vọng mình xếp số một trong lòng bạn trai đây, ai lại đồng ý xếp thứ hai chứ? Tống Vãn Tình từ nhỏ trong nhà đều được nuôi chiều lớn lên, ở bên ngoài cũng không bị uất ức gì, lúc này nhịn không được, liền mất khống khống chế nói: "Chúng ta thật vất vả mới có cơ hội đi xem phim, không phải anh trả tiền cho hàng xóm à, để cho cô ta hỗ trợ chăm sóc là được rồi còn gì?" Lạc Thiên Viễn trầm mặc một lát, nói: "Thanh Nhược cũng cần chăm sóc con của cô ấy, cũng không thể luôn chăm sóc con gái anh." Tống Vãn Tình lập tức lại nổi giận. Cô đã hạ thấp mình chủ động tới tìm anh, anh còn lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần. "Anh cũng không phải bác sĩ, chăm sóc cũng vô dụng thôi." Kỳ thật khi Tống Vãn Tình nói ra lời này liền hối hận, cô cảm thấy lời này của mình không sai, Lạc Thiên Viễn cũng không phải bác sĩ, anh hầu ở nhà thì có thể làm cái gì? Hơn nữa xem phim cũng chỉ có hai giờ thôi, đứa bé kia cũng không có bệnh nặng đến mức từng giây từng phút đều cần người lớn hầu bên người? Tuy không có nói sai là không có nói sai, nhưng cô cũng biết mình nói lời này không thích hợp. . . Lạc Thiên Viễn lẳng lặng mà nhìn cô, nụ cười ôn hòa luôn hiện trên mặt giờ phút này biến mất, đôi mắt kia càng nhiều thêm mấy phần hờ hững. Rõ ràng anh cũng không nói cái gì, trên mặt cũng không hề tức giận, nhưng Tống Vãn Tình dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh của anh lại không thể nói nổi lời nào. Lạc Thiên Viễn biết đây không phải do Tống Vãn Tình sai. Chẳng qua là do cô chưa từng làm mẹ, Thư Nhan cũng không phải con gái của cô, cho nên cô mới có thể nói ra những lời này. Nhưng sâu trong nội tâm, ạn vẫn có một tia may mắn, may mắn quan hệ của anh với Tống Vãn Tình còn chưa tiến thêm một bước, nếu không lấy tính cách của Tống Vãn Tình, một khi bọn họ thật ở bên nhau, nhất định sẽ còn sinh ra nhiều vấn đề không cần thiết.. . . Thẩm Yến xuống lầu đổ rác, không phải cậu cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng khi cậu nghe được đoạn đối thoại này. Trong lòng của cậu không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Chú Lạc là ba ba của Lạc Thư Nhan, là người thân duy nhất còn ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy, chẳng lẽ lúc cậu ấy đổ bệnh không thoải mái, chú Lạc không cầm phải ở bên cạnh cậu ấy à? Cậu còn nhớ rõ giọng nói của người phụ nữ này, chính là người hôm đấy tìm tới cửa còn nói chuyện thô lỗ với ma ma! Thẩm Yến mặt không thay đổi xách túi rác ra khỏi hành lang, lúc cậu đi nhanh qua người Tống Vãn Tình, cố ý hô: "Nhường một chút, nhường một chút, bên trong có phân." Tống Vãn Tình không tránh kịp, có thể là do tâm lý quấy phá, thậm chí cô còn cảm thấy mình ngửi thấy mùi hôi thối. Cô vội vàng né tránh, lại bởi vì mang giày cao gót mà động tác quá nhanh, suýt chút ngã sấp xuống. Thẩm Yến đi ngang qua bên người cô, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, cũng không thấy Lạc Thiên Viễn, biểu cảm lạnh lùng.