Vịnh Tinh Nguyệt ở khoảng giữa sườn núi, đứng trên sân thượng còn có thể nhìn thấy cách biển đó không xa, nơi này dựa ven biển, là một chỗ có phong thủy tốt.
Mặc dù mấy năm qua Lạc Thư Nhan biết mình đã thăng cấp thành phú nhị đại, nhưng vẫn luôn phối hợp biểu diễn với ba ba, chi phí ăn mặc cũng không quá khác các bạn chơi chung, ngoại trừ tiền tiêu vặt nhiều hơn một chút, quần áo nhiều hơn một tý, căn bản không nhìn ra cô liên quan đến từ nhà có tiền.
Khi cô đứng trong ngôi nhà được gọi là biệt thự này, cô cũng không khỏi biến thành người nghèo.
Biệt thự ở Bắc Kinh kia trang trí càng đẹp hơn, nhưng cô chỉ đến đúng một lần, nhiều năm như vậy qua đi, ký ức đã sớm không có khắc sâu nữa.
Biệt thự ở vịnh Tinh Nguyệt còn lớn hơn biệt thự ở Bắc Kinh, có tòa chính và tòa phụ, không chỉ có như thế, trước có vườn hoa nhỏ, sau có bể bơi, Lạc Thư Nhan chỉ cảm thấy mắt sắp không đủ dùng, cũng không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt.
Biệt thự này có mấy cái gian phòng, rộng rãi hơn thoải mái hơn khách sạn nhiều, Lạc Thiên Viễn dẫn đầu mang theo con gái lên lầu hai, mang con bé đến một phòng ngủ có ban công, phòng để quần áo, phòng tắm, "Thư Nhan, con ở đây này, còn hài lòng không?"
Toàn bộ phong cách trang trí biệt thự đều bắt chước kiểu dáng kiến trúc châu Âu.
Gian phòng này càng trang trí cấp cao xa hoa, đi vào liền có thể nhìn thấy giường công chúa kiểu dáng châu Âu khắc hoa, trên mặt đất phủ thảm lông dê thật dày, trên ghế tựa sofa nhỏ còn có mấy con búp bê xinh xắn, cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu trắng, đèn thủy tinh tinh xảo, đồ dùng trang trí trong nhà thể hiện rõ người thiết kế căn biệt thự này đã dụng tâm thế nào.
Trên ban công còn có một chiếc xích đu, ngồi là có thể thưởng thức phong cảnh.
Lắng nghe cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển va vào đá ngầm.
Một dãy biệt thự này, tựa như tòa lâu đài trong mơ của Lạc Thư Nhan.
Lạc Thiên Viễn lại hỏi con bé, "Thư Nhan có thích ngôi nhà này không, thích phòng ngủ này không?"
Nói tới chỗ này, Lạc Thư Nhan đã có thể chắc chắn đây là biệt thự của nhà mình.
Nếu quả thật giống như ba ba nói, là nhà của người quen chú Tống, ba ba tuyệt đối sẽ không hỏi cô như vậy.
Tiết học mỹ thuật rất lâu lúc trước, cô đã từng vẽ một ngôi nhà trong bức tranh của mình, bên trong gian phòng cũng có một cái xích đu như này. Lúc ấy ba ba còn hỏi cô, sau này sửa nhà thì con thích phòng ngủ như thế nào, cô nói, phải có một cái giường công chúa, đèn treo xinh đẹp, nếu như có cửa sổ sát đất, trên ban công phải có xích đu, vậy là tốt nhất.
Kỳ thật lời này đã nói mấy năm trước rồi, khi đó cô còn chưa biết hoàn cảnh thực sự của nhà mình, không nghĩ tới vậy mà ba ba vẫn luôn nhớ kỹ.
Lạc Thư Nhan quay đầu, trên mặt là nụ cười vui vẻ tươi tắn: "Con rất thích!"
Lạc Thiên Viễn nghe thấy con gái nói như vậy, nhìn thấy con bé thật sự thích, cũng lặng lẽ thở dài một hơi.
Vốn dĩ anh không định mua nhà ở Hồng Kông, dưới cơ duyên xảo hợp đụng phải một cơ hội như vậy, thấy giá cả hợp lý, phòng ở cũng thật sự không tệ, liền mua lại.
Dự định lúc đó chính là, chờ con gái lớn hơn một chút, đem phòng này làm quà tặng cho con bé cũng không tệ.
Thẩm Yến cũng rất thích ngôi nhà này, lúc hai người họ đang bơi lội nghịch nước, Lạc Thư Nhan vô cùng thần kỳ chống nạnh cười to: "Thẩm Yến, đây thật sự là nhà của mình đấy, cậu tốt với mình chút, sau này chúng ta lớn rồi, nếu còn tới Hồng Kông chơi thì mình sẽ cho cậu ở nhà mình nha!"
Thẩm Yến hất nước về phía cô, "Cậu tỉnh táo lại chút đi."
Làm Lạc Thư Nhan tức chết.
Hai người đều học bơi vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, Thẩm Yến lợi hại hơn cô một chút.
Cô sợ phơi nắng, lúc đi mua đồ bơi cũng mua loại liền thân, che thật kín cánh tay.
Hai người bắt đầu choi chiến nước, quậy phá một trận, dù là Thẩm Yến trưởng thành sớm lại hay tỏ vẻ lạnh lùng cũng bị chọc cho cười lên ha hả, lộ ra một hàm răng trắng.
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Yến không biết là ăn trúng gì bị đau bụng hay không quen khí hậu, sau khi đi wc mấy lần, liền giống như quả cà héo bị dính sương. Bởi vì từ bệnh viện tới vịnh Tinh Nguyệt cách một đoạn khá xa, nơi đây lại là giữa sườn núi, trẻ nhỏ vốn không thoải mái, sợ thằng bé sẽ say xe, Lạc Thiên Viễn liền gọi bác sĩ tư nhân từ phòng khám tới, cũng may bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là do ăn trúng đồ không tốt với không hợp khí hậu, nên mới bị tiêu chảy, uống chút thuốc, Thẩm Yến sau khi uống xong liền mệt mỏi rã rời muốn đi ngủ.
Lúc đầu bọn họ định đến siêu thị mua sắm, trong nhà còn thiếu một chút đồ dùng hàng ngày. Thấy Thẩm Yến bị bệnh, Thẩm Thanh Nhược liền ở lại chăm sóc con trai, thế là, Lạc Thiên Viễn lái xe mang theo Lạc Thư Nhan đến siêu thị cách biệt thự gần nhất.
Siêu thị có bãi đậu xe dưới đất, Lạc Thiên Viễn tập trung nhìn đường, cũng không có kịp thời chú ý tới có một chiếc xe đang lặng lẽ bám theo.
Lạc Thư Nhan không thích bãi đậu xe dưới đất, thậm chí có chút sợ.
Vốn dĩ Lạc Thiên Viễn luôn tránh đưa con bé tới mấy bãi đỗ xe kiểu này, còn nhớ rõ lần kia lái xe mang hai đứa bé đến Xích Thành chơi, cũng dừng xe ở bãi đậu xe dưới đất, lúc ấy phản ứng của Thư Nhan rất không thích hợp, sắc mặt trắng bệch, anh hỏi con bé bị sao, con bé cũng không biết, nói đúng là sợ. Về sau anh cũng hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có trẻ nhỏ sẽ sợ thang máy, cũng sẽ sợ bãi đậu xe dưới đất, không có ảnh hưởng quá lớn, quan sát trước.
Từ sau lần kia, nếu không có tình huống đặc biệt gì, anh đều sẽ để con bé xuống xe với người khác trước rồi mới đi đỗ xe.
Hôm nay cũng coi là tình huống đặc biệt, Hồng Kông tấc đất tấc vàng, siêu thị này cũng không có bãi đỗ xe bên ngoài, trên xe cũng không có người nào khác, Lạc Thiên Viễn càng không có khả năng để con gái xuống xe chờ, thế là chỉ có thể lái xe tới bãi đỗ xe.
Sau khi Lạc Thiên Viễn đậu xe xong, xuống xe trước rồi đến chỗ ngồi phía sau, mở cửa xe, dắt tay con gái xuống.
Từ khi Lạc Thư Nhan lớn, Lạc Thiên Viễn đều sẽ rất ít khi ôm con bé, chớ nói chi là kiểu tay lớn nắm tay nhỏ này, hôm nay đỗ xe dưới lòng đất, cũng là vì an ủi con gái nên mới nắm tay con bé đến thang máy.
Lạc Thư Nhan vô thức nắm chặt tay ba ba.
Cô cũng không biết sao lại sợ bãi đỗ xe dưới đất.
Sau nhớ lại một chút, có lẽ có liên quan tới kiếp trước của cô, cũng có thể là do bộ phim truyền hình Hồng Kông ông nội xem lúc cô ba tuổi, hình như trong đấy có tình tiết liên quan tới bãi đậu xe dưới đất, lúc ấy ông nội còn bị dọa tới nắm chặt quả óc chó trong tay, có thể thấy được tình tiết này đáng sợ thế nào.
Được ba ba dắt, lúc này Lạc Thư Nhan mới thở dài một hơi.
Cô nên vượt qua chuyện này mới đúng, ừm!
Lục Hành Sâm ngồi ở ghế cạnh tài xế, trơ mắt nhìn 'con gái' mình bị một người đàn ông trưởng thành xa lạ dắt tới thang máy.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, anh hầu như không ngủ chút nào, cũng không ăn thứ gì, lúc này trước mắt suýt nữa thì tối sầm.
Anh nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Lạc Thiên Viễn đã hồn về Tây Thiên.
Lúc này, anh rất muốn xuống xe, bảo người đàn ông kia cách xa 'con gái' anh ra, nhưng tay đưa lên cửa xe, anh lại chần chờ. Trước kia lúc còn đi học, không biết nhát gan với sợ hãi là gì, bây giờ lại được trải nghiệm mấy lần. Người mong nhớ ngày đêm, một khắc cũng không dám quên còn sống, không chỉ như vậy, cô còn sinh cho anh một đứa con gái, nếu anh trẻ lại một chút, cho dù là ba, bốn năm trước anh biết được tin tức này, anh sẽ không mang tất cả mà đến gặp cô, không, gặp mẹ con cô.
Nhưng bây giờ, anh sợ.
Anh không biết nên đối mặt với cô ra sao, cũng không biết nên đối mặt với con gái thế nào.
Mười mấy năm qua đi, đứa bé kia cũng gần mười hai tuổi, anh làm cha lại vắng mặt ròng rã mười hai năm, khiến anh e sợ đứng trước mặt con bé.
Chỉ là. . .
Lục Hành Sâm bình tĩnh lại trong chốc lát, anh không hiểu, sao Thẩm Thấm lại yên tâm để con gái đi chung với một người đàn ông trưởng thành, càng khiến anh không hiểu thậm chí còn lo lắng chính là, người đàn ông kia còn nắm tay con gái, cho dù có là chú có quan hệ thân thiết như vâyh cũng không thích hợp lắm? Dù sao con bé cũng lớn, đã mười hai tuổi rồi.
Đều nói đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Lục Hành Sâm biết có mấy tên đàn ông không xứng đáng làm người, có suy nghĩ bẩn thỉu với trẻ nhỏ không có năng lực tự vệ.
Anh không biết nhân phẩm của người đàn ông kia ra sao, nhưng làm một người cha, nhìn thấy con gái bị một người đàn ông trưởng thành dắt đi, lo lắng vụt lên trong nháy mắt, khiến hắn lựa chọn đánh vỡ kế hoạch của mình, anh cầm lấy mũ với khẩu trang đã chuẩn bị sẵn rồi xuống xe.
Không được, anh nhất định phải đi xem một chút.
Lạc Thiên Viễn mang theo Lạc Thư Nhan vào siêu thị, trong siêu thị cái gì cũng có.
Lạc Thư Nhan còn nhớ rõ Thẩm Yến thích ăn táo, chủ động chạy chậm đến khu hoa quả, túm một túi nhựa, bắt đầu nghiêm túc chọn táo, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thẩm Yến có lẽ do mấy ngày nay không ăn táo nên mới bị bệnh, mua nhiều thêm mấy quả, cậu ấy không thích ăn táo bột, thích ăn giòn, ngọt!"
". . ."
Lạc Thiên Viễn đi đến bên cạnh con bò, sâu kín thở dài một hơi: "Quả nhiên câu nói kia nói không sai."
"Câu gì ạ?"
"Không có gì. Haiz!"
Trước kia Lạc Thiên Viễn nghe thấy một câu như này, thế giới của trẻ nhỏ trước mười tuổi chỉ có ba mẹ, thế giới sau mười tuổi sẽ có thêm bạn bè tiến vào.
Nhìn mà xem, bây giờ con gái đến siêu thị còn nhớ Thẩm Yến thích ăn táo.
Lạc Thư Nhan chọn xong mấy quả táo vừa giòn vừa to, còn nói: "Chỗ này có việt quất nè, chúng ta mua mấy hộp đi , ba ba phải nhìn máy tính, trước đó ba ba có bảo đau với mỏi mắt mà? Nghe nói ăn việt quất rất tốt cho mắt."
Lạc Thiên Viễn vứt bỏ phiền muộn trước đó, nghĩ thầm, quả nhiên câu nói kia nói không sai.
Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ.
Con gái của anh không phải áo bông nhỏ mà là áo lông.
Còn nhớ mắt anh không thoải mái.
Cách mấy cái kệ hàng, Lục Hành Sâm nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ kia, hai mắt không dám chớp một cái, chỉ sợ mình chớp mắt một cái bên kia sẽ xảy ra chuyện không hay.
Lúc Lạc Thiên Viễn đi mua dao cạo râu, Lạc Thư Nhan liền đến một kệ hàng khác, trên kệ hàng này có xếp đồ chơi của trẻ con, cô muốn xem thử xem có loại nào cùng loại với khối rubic, khóa cửu cung để Thẩm Yến chơi cho bớt chán không, lại phát hiện trên kệ hàng này có một con búp bê làm rất đẹp.
Cô nhìn chằm chằm búp bê Barbie kia mồi hồi lâu mới rời mắt.
Có một đoạn thời gian cô cũng thích Barbie, nhưng thời gian thích không lâu, ba ba đi công tác mua được rất nhiều búp bê nhập khẩu, cô đều chỉ thích nổi ba phút, sau này dọn nhà thì đem cho hết mấy bé gái dưới lầu.
Hiện tại Barbie làm càng ngày càng đẹp, so với trước kia ba ba mua cho cô còn tốt hơn.
Lạc Thư Nhan tiện tay cầm cái khóa cửu cung liền đi tìm ba ba.
Lục Hành Sâm ở đầu kia kệ hàng nhìn thấy hết thảy trong mắt, anh đi tới, nhìn một chút Barbie kia, đột nhiên nghĩ tới.
Có lẽ con gái thích, bằng không thì cũng sẽ không nhìn lâu như vậy, nhưng sao lại chọn món đồ chơi rẻ khác?
Lục Hành Sâm lại nhìn giá Barbie, lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ là do quá đắt nên ngại cầm? Anh vừa vui lại vừa có chút khó chịu, còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, những năm gần đây nhất định chịu khổ không ít?