Mối quan hệ của Lạc Thư Nhan với người khác giới luôn rất tốt, mỗi học kỳ đều nhận được rất nhiều thư tình. Cô nói tìm một lá thư, Thẩm Yến chỉ nghĩ cô đang tìm thư tình.
Thật ra, Thẩm Yến hiểu rất rõ Lạc Thư Nhan. Mỗi ngày hai người đều ở cạnh nhau, cậu biết rõ nhất cô có thích người khác không, cậu biết cô không thể nào sốt ruột chỉ vì một bức thư tình người khác viết cho cô. Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến có một chút khả năng thư cô đang tìm là thư tình của người khác, cậu đã cảm thấy khó chịu.
Chẳng qua, dù trong lòng cực kỳ khó chịu, Thẩm Yến cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cậu rất ghét tâm trạng như vậy, đáng ghét hơn là bản thân không thể thoát khỏi loại tâm trạng này.
Sau khi ăn cơm tối xong, cũng không đoái hoài tới đọc sách, lúc Lạc Thư Nhan vào phòng rửa tay, cậu lặng yên không tiếng động đi lên tầng thượng của tòa nhà.
Trên tầng thượng còn có ga giường vỏ chăn người ta phơi chưa được cất đi, lúc Thẩm Yến đi qua còn có thể ngửi thấy bột giặt.
Bây giờ đang là mùa thoải mái nhất ở Xích Thành, không lạnh cũng không nóng, thời tiết mỗi ngày rất tốt.
Thẩm Yến tìm vị trí ngồi xuống, mái nhà rất yên tĩnh, rất thích hợp để suy nghĩ vấn đề ở đây, giống như rất gần với bầu trời, gần đến mức đưa tay ra đã có thể chạm đến trời chiều với đám mây.
Lúc Lạc Thư Nhan ra khỏi phòng rửa tay phát hiện trong nhà không có ai, sang sát vách, Thẩm Yến cũng không có ở đây.
Sau khi lên lớp chín, bọn họ không cần đến lớp năng khiếu thường xuyên nữa. Cô với Thẩm Yến sẽ ôn tập bài cũ ngay sau khi ăn xong cơm tối, hôm nay cậu đi đâu rồi?
Lạc Thư Nhan tưởng cậu xuống tầng đổ rác hoặc mua đồ nên định chờ cậu về rồi mới học chung, cô lấy trong túi máy MP3 đợt trước Tống Tiền Tiến mua cho cô ra, đeo tai nghe lên nghe nhạc. Máy MP3 rất được học sinh yêu thích, nó nhẹ hơn máy ghi âm hay máy lặp lại nhiều, bên trong một cái máy nhỏ có thể tải rất nhiều bài hát.
Sau khi nghe xong mấy bài, cô mới ngạc nhiên phát hiện Thẩm Yến vẫn chưa trở lại.
Thẩm Yến không phải kiểu người ra ngoài sẽ không bảo ai.
Lạc Thư Nhan nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi ra cửa tiệm sách tìm thử, lúc vừa đóng cửa chuẩn bị xuống tầng, đột nhiên tâm linh tương thông, cô ngẩng đầu nhìn lên, mang theo tâm lý muốn xem thử, cô đi tầng thượng. Tòa nhà bọn họ ở không có thang máy, các phòng có cầu thang bộ sẽ không quá cao, tòa nhà này chỉ có tám tầng. Cô đi lên tầng thượng rất nhanh, giờ phút này mấy sợi dây phơi quần áo ga giường của cô dì đang bị gió thổi phất phơ, cô nhìn thấy Thẩm Yến phía sau ga giường phấp phới chưa bị lấy đi. Hình như Thẩm Yến có thần giao cách cảm, cũng quay đầu nhìn, trong nháy mắt kia, rất giống khung cảnh chỉ có trong phim ảnh.
Lạc Thư Nhan đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, cô còn hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại lên đây?"
Thẩm Yến không nói chuyện, chỉ thu tầm mắt lại, rồi tiếp tục nhìn bầu trời.
Lạc Thư Nhan suy đoán, chắc cậu đang gặp phải chuyện gì đấy, có thể là chuyện nhà họ Lục, cũng có thể là chuyện học tập.
Dựa vào những gì cô biết về cậu, hẳn là do bên nhà họ Lục.
Cậu không muốn nói chuyện, thì cô cũng sẽ không ép cậu nói.
Cô lại lấy máy MP3 ra, đưa một bên tai nghe cho cậu: "Ầy, nghe nhạc đi, nghe khá hay đấy."
Thẩm Yến chần chờ một chút, nhận lấy tai nghe đeo lên.
Hai người ngồi cạnh nhau, một người một bên tai nghe, ngắm bầu trời trong gió buổi chiều tà, nghe những bản nhạc hay, thật không thể thoải mái hơn.
Âm nhạc có một loại ma lực thần kỳ, dễ dàng xoa dịu sự buồn phiền của Thẩm Yến.
Lạc Thư Nhan nghe nhạc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Yến.
Thẩm Yến phát hiện tầm mắt của cô, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cậu vô thức tránh né, mí mắt rũ xuống, nhìn về phía tảng đá trên mặt đất: "Cậu nhìn mình làm gì?"
Lạc Thư Nhan cười cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền: "Thật hy vọng chúng ta có thể cùng lên cấp ba, cùng vào đại học, chắc chắn sẽ rất vui."
Nếu như có thể có may mắn cùng lên cấp ba, cùng lên đại học thì rất tốt.
Cùng cố gắng với Thẩm Yến tiến vào đại học Thanh Hoa, cùng đến phố ăn vặt bên ngoài trường đại học với cậu. Lúc cấp ba, cạnh tranh điểm thi mỗi tháng. . .
Khóe môi Thẩm Yến nhếch lên: "Đây không phải chuyện nhất định sẽ xảy ra sao?"
Lạc Thư Nhan mấp máy môi: "Vậy mình cảm ơn lời chúc của cậu."
Hi vọng đến lúc đó có thể cùng thi vào cấp ba, cùng nhau nỗ lực thi lên đại học!
–
Lạc Thiên Viễn lại bảo bộ phận quan hệ xã hội của công ty Trí Nhan xử lý ảnh chụp của anh với Tô Tuyết.
Khi yêu đương với nhân vật công chúng cần phải cẩn thận từng tí một, Lạc Thiên Viễn bình thường đã cực kỳ cẩn thận, nhưng chó săn ảnh(paparazzi) ở Hồng Kông lại không ăn chay, dù phòng bị rất cẩn thận nhưng năm nào cũng bị chụp phải. Lúc đầu Lạc Thiên Viễn không hề muốn để lộ bối cảnh thực sự của mình, hay yêu đương với nữ diễn viên nữ minh tinh. Tô Tuyết là một ngoại lệ, tính cách cô sôi nổi, chân thành thiện lương, nên anh mới phá vỡ nguyên tắc yêu đương với cô.
Khi yêu đương với minh tinh, ngoài ngày càng ít thời gian bên nhau ra thì còn phải trải qua rắc rối như vậy.
Lạc Thiên Viễn không muốn xuất hiện trước ống kính, trước kia anh tưởng bản thân có thể khống chế được tình hình này. Nhưng dù sao bây giờ truyền thông Trí Nhan là công ty lớn số một số hai trong ngành này, nào biết được chó săn ảnh ở Hồng Kông cũng không dễ chọc, mỗi lần bị chụp lại cũng phải mất rất nhiều sức mới đè lại được.
Đương nhiên anh với Tô Tuyết rất hạnh phúc, chỉ là thời gian hai người ở chung không nhiều, anh biết hợp đồng của Tô Tuyết với truyền thông Trí Nhan sắp đến hạn. Tô Tuyết đã nhiều lần đề cập tới khao khát gia đình của cô, đương nhiên cô chỉ nhắc tới chứ không hề có ý muốn kết hôn với anh. Mà anh cũng nghe nói có không ít cậu ấm với doanh nhân theo đuổi cô, lần trước anh đến Hồng Kông đã từng thấy có một doanh nhân đưa cô về nhà. Giữa các đôi yêu nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều đương nhiên sẽ không có mấy mâu thuẫn, nhưng đồng thời tình cảm cũng rất dễ dàng chuyển từ đậm sang nhạt.
Vốn dĩ Lạc Thiên Viễn cũng không phải người yêu lâu dài, hiện tại anh cảm thấy mối tình của anh với Tô Tuyết nên đến điểm kết thúc.
Tô Tuyết làm người cũng thoải mái, lúc nghe thấy Lạc Thiên Viễn có ý muốn chia tay, cô cũng không ngoài ý muốn, ngược lại còn cười nói: "Thật ra em cũng không biết nên mở miệng như thế nào đâu, bây giờ em đã kiếm đủ tiền rồi, hợp đồng cũng đến hạn. Em không muốn tiếp tục quanh quẩn trong giới giải trí nữa. Em chuẩn bị ra nước ngoại định cư, mua một căn nhà lớn, nghĩ thôi đã thấy vui. Thiên Viễn, em không tiếp tục ký hợp đồng với Trí Nhan, anh sẽ không trách em chứ?"
Lạc Thiên Viễn thấy Tô Tuyết có quyết định như vậy thì không bất ngờ lắm.
Mặc dù cô có nền tảng tốt, có cả tài năng nhưng dù sao cô cũng không có hứng thú với ngành này. Sở dĩ lúc trước phải vào ngành giải trí là vì kiếm tiền, hiện tại kiếm đủ tiền rồi, đương nhiên cô sẽ làm việc mà cô thích.
Lạc Thiên Viễn bật cười: "Sao có thể, em có kế hoạch cho riêng mình, anh biết."
Mối quan hệ giữa công ty và nghệ sĩ chính là hợp đồng, khi hết hạn hợp đồng, một bên không muốn ở lại, bên còn lại không thể trách móc, không thể ép buộc ở lại.
Câu 'đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay' này rất hợp với anh cả Tô Tuyết.
Anh biết Tô Tuyết đã không thiếu tiền, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Tô Tuyết, trong vòng này truyền thông Trí Nhan cũng có danh tiếng, chuyện của em anh cũng biết. Nếu sau này em có gặp phải phiền phức gì thì cứ bảo anh, không cần khách sáo với anh."
Lạc Thiên Viễn không keo kiệt với bạn gái của mình.
Tô Tuyết không thiếu tiền, chỉ thiếu chút lực lượng.
Bất cứ lúc nào cô muốn quay lại, truyền thông Trí Nhan đều có thể ký hợp đồng với cô, cho điều khoản hào phóng.
Cho dù không muốn quay lại, dù sao cô vẫn là người trong cuộc, cô vẫn có thể gặp phải mấy chuyện phiền phức như vậy, chỉ cần cô có muốn, anh sẽ không ngồi yên.
Trong mắt Tô Tuyết ngấn lệ, cô ừ một tiếng: "Được, mặc dù anh luôn nói giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn, nhưng thật sự, cảm ơn anh."
Không phải người phụ nữ nào cũng sẽ u mê mãi trong tình yêu không chịu tỉnh.
Lúc yêu đương Tô Tuyết rất bằng phẳng, lúc chia tay cũng không bấu víu mãi không bỏ, thậm chí còn nói đùa với Lạc Thiên Viễn, nói ngày nào đấy khi cô kết hôn thì anh không cần đưa tiền mừng.
–
Hai tháng sau, đến hạn kết thúc hợp đồng của Tô Tuyết với công ty truyền thông Trí Nhan, cô không tiếp tục ký hợp đồng mà tuyên bố sẽ giải nghệ.
Tô Tuyết ra quyết định khiến mọi người kinh ngạc, suy cho cùng cô vẫn đang ở độ tuổi đẹp nhất, sự nghiệp đang lên. Ai cũng đoán cô giải nghệ để kết hôn, trước đó có tin đồn sau lưng cô có chỗ dựa, đi theo một nhân vật lớn hay ông chủ lớn nào đấy nên mới có địa vị của hôm nay, hiện tại cô đã bức thoái vị thành công, từ người thứ ba thành vợ cả, đương nhiên không cần phải liều mạng trong vòng giải trí này nữa, sau này sẽ là thái thái nhà giàu. Suy đoán này nói đến có chứng có cứ, hầu như mọi người đều tin tưởng.
Tống Tiền Tiến là người trong cuộc, anh còn tưởng cuối cùng Tô Tuyết đã hạ gục được Lạc Thiên Viễn, trở thành một ngoại lệ được thăng cấp thành Lạc thái thái, còn cố ý gọi điện thoại cho Lạc Thiên Viễn, mới biết được Lạc Thiên Viễn với Tô Tuyết đã chia tay. Có thể thấy tin đồn này có sức lan tỏa sâu rộng như thế nào.
Sau khi Tô Tuyết giải nghệ thì bị paparazzi chụp được cảnh cô mua biệt thự với cửa hàng cho mẹ và cha dượng tương lai, động thái này càng khẳng định tin đồn cô sắp gả vào một gia đình giàu có.
Tối hôm đó, sau khi Tô Tuyết cất những thứ đã chuẩn bị vào két sắt, cô đi ra khỏi phòng làm việc, trong ngăn kéo phòng ngủ có mấy lọ thuốc.
Thật ra cô đã bị bệnh từ lâu, chẳng qua mấy năm nay có tiền cô mới bắt đầu đến gặp bác sĩ tâm lý, cô che giấu rất khá, không người nào cảm thấy cô đang bị bệnh trầm cảm, không có ai phát hiện, ngay cả người mẹ đã thoát khỏi bệnh tật với bóng ma mất chồng, đang bắt đầu lại một cuộc sống hạnh phúc mới cũng không phát hiện. Lạc Thiên Viễn rất cẩn thận, có một lần suýt chút nữa bị anh phát hiện, nhưng lại bị cô giấu được, may mà bọn họ gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian chung đụng không nhiều, không phải cô có lòng tin không thể lừa được anh, không bị anh phát hiện.
Bác sĩ tâm lý của cô là một người rất đáng tin cậy, luôn tuân theo đạo đức nghề nghiệp và chưa bao giờ nhắc đến bệnh tình của cô với người ngoài.
Cũng không biết vì sao, từ lâu, cô đã không muốn uống thuốc, không muốn gặp bác sĩ.
Có thể là do cô cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, cho dù Lạc Thiên Viễn không chia tay với cô, cô cũng sẽ nói, cô không cứu nổi mình, cũng không chịu đựng nổi, mỗi một ngày đều sống rất vất vả, có rất nhiều lần trong ngày cô nghĩ đến cái chết. Cô biết, Lạc Thiên Viễn chân thực sự thích chính là vẻ ngoài được cải trang của cô, cô thực sự không phải người hướng tới ánh mặt trời, cũng không phải người hoạt bát.
Cô không muốn nói dối anh lần nữa, cô cũng không muốn nói dối chính mình thêm lần nào nữa.
Ngừng thuốc một thời gian, cô giống như cá nhảy khỏi biển, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, ngay cả hít thở cũng đau thấu tim.
Ngày này, cô ấy đã gửi một cuốn nhật ký đã bị hư hỏng phần nào và một bức thư, người nhận là Lạc Thiên Viễn.
–
Một buổi sáng sớm, trời còn chưa sáng, điện thoại Lạc Thiên Viễn để trên tủ cạnh đầu giường vang lên.
Là Tống Tiền Tiến gọi đến.
Lạc Thiên Viễn bóp sống mũi cho bớt buồn ngủ, rồi mới nghe điện thoại, lúc bị đánh thức, giọng nói có chút lười biếng: "Gọi điện sớm thế làm gì?"
Tống Tiền Tiến ở đầu dây bên kia rõ ràng đã quen với việc nhìn thấy sóng to gió lớn, nhưng lúc nói chuyện răng còn đang run rẩy: "Thiên, Thiên Viễn, Tô Tuyết cô ấy, Tô Tuyết cô ấy tự sát, hiện tại đang trong phòng cấp cứu. . . Bác sĩ nói, nói hy vọng mong manh. . ."
Lạc Thiên Viễn đột nhiên sửng sốt, còn tưởng tai mình nghe nhầm.