Buổi tối hôm đó, mấy người đều ngủ không được, mà kẻ đầu têu tạo thành cục diện rối rắm này lại ngủ thẳng đến hửng đông, lúc Lục Hành Sâm tỉnh lại, chỉ cảm thấy gáy đau nhức không thôi, lại thêm hôm qua cũng uống không ít rượu, vừa ngồi dậy chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, suýt nữa thì lại hôn mê bất tỉnh, chờ khi anh vất vả miễn cưỡng ổn định lại, vào phòng tắm tắm rửa, lúc này mới dễ chịu đôi chút.
Anh uống say, cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Anh nhớ anh đến vịnh Tinh Nguyệt.
Lục Hành Sâm bảo tiếp tâm khách sạn mang bữa sáng tới, lại gọi điện thoại cho lái xe.
Động tác của lái xe rất nhanh, đến trước cả khi bữa sáng đến.
Lục Hành Sâm còn chưa mở miệng hỏi hôm qua anh về thế nào, lái xe liền đưa danh thiếp ra, nói: "Lục tiên sinh, đây là danh thiếp của vị tiên sinh ngày hôm qua nhờ tôi chuyển cho ngài."
Nhận danh thiếp từ tay lái xe, trên danh ghi Lạc Thiên Viễn giám đốc công ty thời trang Tiếu Nhan.
Ánh mắt của anh tĩnh mịch, ngón tay không khỏi dùng sức, bóp ra một vết rách trên danh thiếp.
Đối với người đàn ông cướp vợ với con mình, Lục Hành Sâm chỉ hận không đem anh ta ra thiên đao vạn quả, nếu như anh còn trẻ, anh đã sớm biến suy nghĩ thành hành động.
"Anh ta còn nói gì?" Lục Hành Sâm mới mở miệng, giọng khàn khàn.
Tự dưng khiến người ta cảm thấy áp lực đập vào mặt.
Lái xe ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, trả lời đàng hoàng: "Vị tiên sinh kia nói, nếu như ngài có chuyện, có thể trực tiếp liên hệ với anh ta, còn nói. . ."
Anh dừng một chút, kỳ thật những lời kia cũng không khó nghe, chỉ là lúc này toàn thân Lục tiên sinh tỏa ra áp suất thấp, anh không biết nên mở miệng thế nào.
Lục Hành Sâm liếc anh ta: "Còn nói gì, nói thẳng."
"Còn nói trong nhà có trẻ con, hôm qua ngài tùy tiện qua khiến trẻ con sợ, vì tốt cho trẻ nhỏ, mong ngài đừng tự tiện đến nhà anh ta khi chưa có sự đồng ý. Chuyện công việc nói bên ngoài là được."
Lục Hành Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Anh vô thức siết chặt nắm đấm, tựa như một giây sau sẽ phát tác.
Nhưng cuối cùng vẫn sống sót nhịn xuống, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bắt đầu ho khan kịch liệt.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nhớ tới Thẩm Thấm, nhớ tới con, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bảo lái xe ra ngoài trước, anh nhìn chằm chằm tấm danh thiếp kia, qua nửa ngày đứng dậy, cầm điện thoại lên, hít sâu một hơi, bấm số điện thoại trên danh thiếp.
Đầu kia nhận rất nhanh, một giọng nam ôn hòa truyền đến: "Là Lục tổng sao?"
Mặt Lục Hành Sâm không biểu cảm, giọng lạnh lùng nói: "Hẹn gặp ở chỗ nào?"
Lạc Thiên Viễn: "Không bằng gặp ở nhà ăn khách sạn đi."
Lục Hành Sâm: "Thời gian."
Lạc Thiên Viễn: "Hiện tại tôi xuất phát."
Lục Hành Sâm không muốn mất tư thái trước mặt người đàn ông này, cho dù nội tâm anh mỗi khắc đều kiềm chế ghen tuông trong lòng, anh vẫn lấy ra khí thế của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Viễn(Xa).
Lạc Thiên Viễn bên này sau khi cúp điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, bảy giờ rưỡi sáng.
Hai đứa bé còn chưa tỉnh, anh cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi ra cửa nói một tiếng với Thẩm Thanh Nhược.
Thẩm Thanh Nhược đang chuẩn bị bữa sáng, nghe vậy tắt bếp ga, nghiêm túc nói: "Vẫn nên để tôi đi đi, người nên giải quyết chuyện này là tôi."
Lạc Thiên Viễn lại lắc đầu, bộ dáng thoải mái, "Trên bản chất có lẽ cô nên đi giải quyết, tôi cũng không có ý định dây dưa tới chuyện này, chỉ là Thanh Nhược, tôi không tin Lục Hành Sâm, anh ta không nghĩ tới chuyện này sẽ ảnh hưởng tới bọn trẻ ra sao mà đã xông tới trước khi anh ta biết rõ tình hình, chỉ bằng tính khí lúc say đấy của anh ta, tôi không tin anh ta sẽ ngồi yên bình tĩnh nói chuyện với cô đâu. Dù tôi không hiểu rõ anh ta, nhưng tôi nghĩ anh ta khi tức giận sẽ không giữ bình tĩnh được đâu, sẽ xảy ra một số hành vi không chịu khống chế của đại não, hiện tại anh ta không chỉ hiểu nhầm Thư Nhan là con gái anh ta, thậm chí còn hiểu nhầm giữa cô với tôi có quan hệ nam nữ, dù sao tôi cũng là đàn ông, nếu thật sự động tay, chưa chắc tôi đã yếu thế, nhưng cô thì không giống."
"Vẫn nên để tôi đi làm rõ mọi chuyện trước, chí ít cho anh ta biết, Thư Nhan không phải con gái anh ta, tôi với cô không có loại quan hệ như anh ta nghĩ, chờ anh ta bình tĩnh lại, hai người gặp nhau sẽ tốt hơn."
Thẩm Thanh Nhược cũng hiểu lo lắng của Lạc Thiên Viễn.
Mặc dù chỉ trong một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, tính tình Lục Hành Sâm không được tốt lắm, nhưng cũng không đến mức động tay, chẳng qua, đã xa nhau vài chục năm, người sẽ thay đổi, ví dụ như cô, cũng ví dụ như anh, bây giờ anh biến thành bộ dạng gì, cô cũng không biết.
Chỉ là chuyện này liên lụy đến cha con nhà họ Lạc, trong nội tâm cô cảm thấy khó chịu, cũng rất áy náy.
"Thiên Viễn, thật xin lỗi. . ."
Lạc Thiên Viễn sững sờ, cười nói: "Đừng khách khí, cô là bạn của tôi, vừa là hàng xóm vừa là nhân viên của tôi, nếu biết cô có khả năng gặp nguy hiểm mà không quan tâm, nếu Thư Nhan biết, có lẽ sẽ thất vọng với người làm cha này."
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không phải là không muốn dây vào hay không muốn mặc kệ.
Mấy năm trước, là anh giúp Thẩm Thanh Nhược trốn Lục Hành Sâm, hiện tại Lục Hành Sâm càng hiểu lầm anh với Thẩm Thanh Nhược có loại quan hệ đó, anh muốn mặc kệ là không thực tế, huống chi còn có tình nghĩa nhiều như vậy, nếu như lúc này không giúp Thẩm Thanh Nhược một tay, cũng rất băn khoăn.
–
Tám giờ sáng, Lạc Thư Nhan ra khỏi phòng rửa mặt xuống tầng, thấy dưới tầng chỉ có một mình Thẩm Thanh Nhược đang bận việc, cô ngáp một cái, thuận miệng hỏi: "Chẳng lẽ cháu lại rời giường muộn nhất ạ?"
Thẩm Thanh Nhược đang ép sữa đậu nành, nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói: "Không phải, Tiểu Yến còn chưa rời giường đâu, cha cháu ra ngoài có việc, có lẽ hôm nay không đi công viện Hải Dương được, bên ngoài đang mưa to."
Lạc Thư Nhan vâng một tiếng, lại hít sâu một hơi, "Thơm quá!"
"Ép sữa đậu nành mè đen táo đỏ cho hai đứa." Thẩm Thanh Nhược dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên tầng, mặt lộ vẻ lo lắng, "Sao Tiểu Yến chưa rời giường nữa?"
Lạc Thư Nhan cũng buồn bực.
Thẩm Yến là bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, bình thường giờ này Thẩm Yến có lẽ đã rời giường làm được mấy đề rồi, hiện tại cậu còn chưa ra khỏi phòng?
Cô lại nghĩ tới đứa nhỏ này hôm qua gặp chuyện lớn như vậy, có lẽ vẫn còn sửng sốt, nhân tiện nói: "Có lẽ do tối qua cậu ấy ngủ muộn đấy ạ, cô Thẩm ơi, thế này đi, để cháu mang bữa sáng lên ăn chung với cậu ấy trong phòng, tầm nhìn trong phòng cậu ấy cũng rất tốt, có thể nhìn thấy biển."
Hôm qua Thẩm Thanh Nhược biết được từ Lạc Thiên Viễn, con trai cô đã đoán ra quan hệ của thằng bé với Lục Hành Sâm.
Là do cô quá nhu nhược, mười hai năm qua đều sợ hãi không dám giải thích với con trai.
Những chuyện kia quá phức tạp, nếu như không phải Lục Hành Sâm xuất hiện trước mặt mẹ con họ, cô tình nguyện giữ hết những chuyện này trong lòng tới cuối đời.
Thế nhưng trốn tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề, Thẩm Thanh Nhược lấy hai cái bánh bao thịt ra đĩa, lại rót hai cốc sữa đậu nành, còn bỏ hai quả trứng luộc vào mâm, sau khi bữa sáng cho Lạc Thư Nhan, cô chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Thư Nhan, chút nữa cháu với Tiểu Yến ăn sáng xong xuống đây, cô có chuyện muốn nói với hai đứa."
Lạc Thư Nhan giật mình, lập tức hiểu ra, cô Thẩm muốn kể hết mọi chuyện cần kể với họ.
Trong nội tâm cô khó chịu, vì cô Thẩm, cũng vì Thẩm Yến.
Cuộc sống trước đó rõ ràng rất vui vẻ, sao đột nhiên lại như vậy.
Cô vâng một tiếng, bưng bàn ăn lên tầng, đi đến phòng Thẩm Yến, cô gõ cửa một cái, không bao lâu, cửa liền mở ra.
Thẩm Yến không mặc áo ngủ, xem ra cũng đã rửa mặt xong.
Cậu nhìn cô một cái, lại quay lại ngồi trên cửa sổ lồi, hình như đang nhìn cảnh biển phía xa.
Lạc Thư Nhan chỉ cảm thấy bóng lưng của cậu khiến cô một loại cảm giác rất cô đơn.
Cô đần độn bưng bàn ăn, "Thẩm Yến, ăn sáng."
Thẩm Yến cũng không quay đầu lại, "Không muốn ăn."
"Ồ."
Lạc Thư Nhan để bàn ăn lên mặt bàn, học bộ dáng của cậu ngồi lên cửa sổ lồi, ngồi bên cạnh cậu, cũng thuận theo ánh mắt cậu nhìn ra ngoài.
Mưa to đập vào cửa sổ, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy bờ biển ngoài kia. Trời mưa xuống ở nhà là thoải mái nhất, ngồi trên cửa sổ lồi nhìn mưa nhìn biển, cũng có một loại cảm giác thích thú khác thường.
Lạc Thư Nhan ôm đầu gối, ý tưởng bộc phát, ngâm nga một ca khúc ——
"Nếu như tôi có gậy phép, biến lớn thu nhỏ biến xinh đẹp, còn muốn biến ra truyện tranh socola nhà đồ chơi. . ."
Giọng bé gái tương đối nhẹ nhàng ngọt ngào, cô ca hát, tự đánh nhịp cho mình, hoạt bát lại đáng yêu.
Thẩm Yến bất tri bất giác nhìn về phía cô.
Lạc Thư Nhan lúc ca hát cũng cười, cô cười lên một cái sẽ có hai núm đồng tiền nhỏ
Thẩm Yến nghĩ, hẳn là do ông trời thấy cô quá đáng yêu, rất thích cô, cho nên liền chọc chọc mặt của cô, chọc ra cho cô hai cái má núm đồng tiền nhỉ?
Lạc Thư Nhan cảm thấy Thẩm Yến đang nhìn mình, cô quay đầu qua, bốn mắt nhìn nhau với cậu, đột nhiên cô tăng lớn âm lượng tiếng hát: "Nếu như tôi có mèo máy, tôi muốn đặt tên nó là Tiểu Thẩm Yến. . ."
"Tiểu Thẩm Yến giúp tôi thực hiện tất cả nguyện vọng. . ."
Thẩm Yến không biết sao, cười cười, "Hát sai rồi."
"Không có hát sai, mình cảm thấy mèo máy chính là Tiểu Thẩm Yến." Lạc Thư Nhan một bộ rất tự tin, "Tiểu Thẩm Yến giúp mình thực hiện tất cả nguyện vọng, nguyện vọng thứ nhất, ăn sáng thật tốt, bánh bao thịt này rất ngon nha, sữa đậu nành cũng dễ uống, nghe nói mè đen khiến tóc đen dày hơn, táo đỏ còn bổ màu, uống sữa đậu nành do cô Thẩm éo, vẻ mặt hồng hào ngủ ngon."
Thẩm Yến hết cách với cô, đành phải nói ra: "Được, ăn sáng thôi."
Lạc Thư Nhan nhanh nhẹn bê bàn ăn tới cửa sổ lồi.
Cửa sổ lồi rất lớn, đủ để chứa hai người họ.
Hai người ngồi trên cửa sổ lồi ăn bánh bao, Lạc Thư Nhan không thích ăn lòng đỏ trứng, chỉ thích ăn lòng trắng trứng, mỗi lần ăn trứng gà đều đem lòng đỏ trứng cho Thẩm Yến, mà Thẩm Yến thì sao, biết cô thích ăn lòng trắng trứng, mỗi lần cũng đều sẽ đem lòng trắng trứng lưu cho nàng, thế là, buổi sáng ăn trứng gà đều như vậy, Lạc Thư Nhan ăn hai cái lòng trắng trứng, Thẩm Yến ăn hai lòng đỏ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thẩm Yến ăn hai cái lòng đỏ, dừng một chút.
Bây giờ trong lòng Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến là bé cưng cần yêu thương, cậu dừng lại một chút, cô còn tưởng chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi: "Sao thế sao thế?"
Khóe môi Thẩm Yến nhếch lên, "Nghẹn."
Ăn hai cái lòng đỏ, thật sự có chút nghẹn, hơi khô.
Lạc Thư Nhan vội vàng cầm cốc lên đưa cho cậu, "Vậy cậu uống sữa đậu nành cho dễ nuốt."
"Mình không thích uống sữa đậu nành." Thẩm Yến cũng là cho một chút màu liền muốn mở xưởng nhuộm. (được voi đòi tiên :')) )
Lạc Thư Nhan hỏi: "Vậy cậu uống gì?"
Thẩm Yến: "Nước cam."
"Được." Lạc Thư Nhan vỗ vỗ tay, nhảy xuống cửa sổ lồi, "Mình đi lấy cho cậu."
Nhìn Lạc Thư Nhan rời phòng, biểu cảm Thẩm Yến bỗng dịu đi.
Cậu đột nhiên bắt đầu cảm thấy, chuyện kia hình như cũng chả ghê gớm gì.
Có Lạc Thư Nhan, có ma ma, có chú Lạc ở đây, cho dù trời sập xuống thì có sao, có người ở bên cậu, không phải sao?