Chương 26

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:53

Tình sử của Lạc Thiên Viễn có thể dùng hai chữ phong phú để hình dung, trước khi lên chức ba ba, mặc dù anh không giàu có ở Bắc Kinh và thậm chí còn bị coi là nghèo trong các bạn cùng lớp bản xứ, nhưng điều đó không làm giảm sức hấp dẫn của anh, nhưng miễn là anh thích và có tình cảm tốt, cuối cùng cũng ở bên nhau, đối với phương diện tình yêu này, anh chưa từng có hối hận. Sau khi làm ba ba, không biết là anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ hay muốn làm gương tốt cho con gái, số lần anh yêu đương ít hơn rất nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, anh là người làm ba ba, thân phận không giống trước, tính chất của yêu đương cũng không còn đơn giản như trước, trước khi xác định quan hệ, anh sẽ nói rõ hai việc với đối phương, thứ nhất, anh không có ý định kết hôn, điểm này sẽ không thay đổi, thứ hai, trên thế giới này anh chỉ có một người thân duy nhất, chính là con gái của anh, với anh mà nói, cho dù là ai cũng không thể quan trọng hơn con gái anh, trong lòng anh, con gái lớn hơn tất cả. Chỉ có đồng ý hai điều này, một đoạn cảm tình mới mới có khả năng đi tới đích. Trước đó, mối quan hệ của anh với Tống Vãn Tình vẫn chưa đến giai đoạn đó, nhưng anh nghĩ rằng anh đã nói hết những gì mình cần nói, anh tưởng cô đã hiểu điều đó. Nhưng trên thực tế, cô ấy dường như không hiểu được. Tất nhiên, cô ấy có suy nghĩ của riêng mình là chuyện bình thường, dù gì thì hai người cũng có thân phận khác nhau, một người thì có con, người kia thì không, anh không thể yêu cầu cô hiểu được cảm giác của anh về việc làm cha. Không hiểu cũng không sao, nhưng không thể chấp nhận được thì đây chính là vấn đề hai người bọn họ không hợp. Anh không thể vì yêu đương, vì một người bạn gái, mà bỏ con gái mình. Lạc Thiên Viễn nhìn về phía Tống Vãn Tình, tâm trạng và nhiệt độ trong mắt anh không còn tốt như trước, lạnh hơn rất nhiều. Anh chợt thấy mình không bao giờ có thể quay lại như xưa, không còn thích một người phụ nữ nhiều như trước nữa, giai đoạn thích một người cho đến mức trong mắt anh chỉ có cô ấy. Nói cách khác, thích của anh với Tống Vãn Tình cũng không quá sâu đậm. Dù người này có phải bạn gái của mình hay không, Lạc Thiên Viễn cũng sẽ không đối xử với cô quá khắc nghiệt, cũng không đến mức không giữ lại chút thể diện nào, anh dịu dàng nói: "Vãn Tình, hiện tại cũng không còn sớm, con của anh còn đang chờ trong nhà, thật sự không thể đi được, xin lỗi, hôm nay không có cách nào đưa em về." Tống Vãn Tình nghe những lời này, trong lòng lại bắt đầu gấp gáp. Cô luôn cảm thấy Lạc Thiên Viễn đang tức giận, nhưng nhìn từ biểu cảm với giọng nói của anh cũng không giống bộ dạng đang tức giận. "Thiên Viễn, có phải em nói sai gì không? Có phải em làm sai gì rồi không?" Dưới đèn đường, người phụ nữ trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, biểu cảm ngây ngô, là loại hình mà Lạc Thiên Viễn thích. Giờ phút này lòng Lạc Thiên Viễn có chưt động: "Không có, Vãn Tình, anh giống em, em rất tốt, trước đó anh cũng rất thích em, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, anh cảm thấy chúng ta không quá phù hợp, nếu như tiếp tục ở bên nhau, sau này sẽ có rất nhiều mâu thuẫn. Nếu như sau này em đồng ý, có chỗ cần anh hỗ trợ, em cứ nói, anh có thể làm được liền giúp em." Tống Vãn Tình bối rối không thôi, cô không rõ, cô đã hạ thấp mình chủ động tới tìm anh, cô đã làm đến mức này rồi, sao anh lại có thể nói ra những câu này? "Thiên Viễn, anh có ý gì. . . Có phải do em kéo anh đi xem phim không? Em không có ngăn anh chăm sóc Thư Nhan, chỉ là em cảm thấy em vất vả một chuyến đến tìm anh, cũng không chiếm quá nhiều thời gian của anh, hiện tại Thư Nhan cũng không nằm viện, không có nghiêm trọng đến mức nhất định phải có người trông chừng 24/24, vậy anh đi xem phim cùng em một lần, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?" Nếu như Lạc Thiên Viễn nói Tống Vãn Tình quấn chặt lấy, vậy thì cô cũng không có chấp niệm sâu đậm với anh như thế, từ khi quen biết đến nay, anh vẫn luôn chợt gần chợt xa, thái độ như gần như xa, giờ phút này càng có thể nói bọn họ không thích hợp dễ như trở bàn tay, dừng ở đây, trong chớp nhoáng này, thực chất bên trong khát vọng chiến thắng trong xương cùng với tâm lý "mình chỉ có thể không thích người khác chứ không phải người khác không thích mình" khiến cô không thể kiềm chế được. Lạc Thiên Viễn nhìn Tống Vãn Tình, lại cũng chỉ là thấp giọng nói: "Không liên quan tới chuyện này. Chẳng qua là anh cảm thấy, chúng ta không hợp, em không cần lãng phí thời với anh. Cái này đều không tốt cho cả anh lẫn em." Lạc Thiên Viễn chưa bao giờ trải qua nỗi khổ tình yêu, kỳ thật đối tình yêu cũng không quan tâm như thế. So với cái gọi là cảm tình, anh càng quan tâm con gái hơn cả chính anh, cùng cuộc sống của anh với sự nghiệp. Tống Vãn Tình không tin nổi, chỉ thoáng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Thiên Viễn, giống như người qua đường tò mò dừng chân nhìn thử, cuối cùng cô cũng tìm về một tia lý trí. Cô trầm mặc một lát, siết chặt tay, gần như cắn nát bờ môi, lúc này mới nói ra: "Chúng ta cần một khoảng thời gian bình tĩnh. L" Đây là cô cho mình, cũng là cho Lạc Thiên Viễn một bậc thang. Cô thích Lạc Thiên Viễn thích đến giờ phút này vậy mà không có tát anh một cái, cũng không có lập tức quay đầu vứt bỏ người này khỏi thế giới của mình. Cô hi vọng anh hiểu tấm lòng của mình, càng hi vọng anh quý trọng nó. Đây là cơ hội cuối cùng cô cho anh. – Lúc Thẩm Yến đổ rác xong lên lầu, thấy Lạc Thiên Viễn cùng Tống Vãn Tình còn đang nói chuyện, cậu mấp máy môi, mắt nhìn thẳng đi qua lên lầu, trở lại gian phòng của mình, cậu lại ngồi không yên nổi, đọc sách cũng đọc không yên, cậu lo lắng cho Lạc Thư Nhan, lúc đầu nghĩ muốn đến sát vách xem thử cậu ấy, nhưng lại sợ giờ này cậu ấy ngủ rồi, trên thực tế, cậu lo lắng nhất chính là chú Lạc sẽ đi xem phim cùng người phụ nữ kia, để Lạc Thư Nhan ở nhà một mình. Càng nghĩ, cậu dứt khoát đi đến cạnh cửa, dời cái ghế ra ngồi. Hiệu quả cách âm của cửa phòng này không tốt lắm, nếu chú Lạc về, nhất định cậu có thể nghe được tiếng động. Nếu như chú Lạc chưa có về. . . Lạc Thư Nhan đã đổ bệnh không thoải mái, tại sao chú ấy có thể không quay lại! Nghĩ đến lời người phụ nữ kia nói, Thẩm Yến rất tức giận, tức giận vì Lạc Thư Nhan, rõ ràng thân thể Lạc Thư Nhan khỏe như trâu, một năm tròn cũng không có phát bệnh mấy lần, lần này là bởi vì bị sợ hãi, chẳng lẽ xem phim còn quan trọng hơn Lạc Thư Nhan sao? Thẩm Thanh Nhược từ phòng rửa tay ra, thấy con trai thở phì phò ngồi ở cửa ra vào, cô hiếu kì hỏi: "Con làm gì thế?" Thẩm Yến không muốn nói, chỉ buồn buồn trả lời: "Có việc ạ." Đối với thế giới thế giới nội tâm của con trai, Thẩm Thanh Nhược luôn rất tôn trọng, thấy Thẩm Yến không muốn nói, cô cũng không hỏi, chỉ dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy ma ma đi xem TV, con nhớ đi tắm rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đi học sớm." Thẩm Yến ừ một tiếng, tâm tình thực tế không tốt lắm. Sau khi Tống Vãn Tình rời đi, Lạc Thiên Viễn đứng dưới lầu rút một điếu thuốc. Lúc anh còn trẻ cũng hút thuốc, sau này Hề Nguyệt mang thai mang thai ngoài ý muốn, anh liền cai thuốc, chờ sau khi sinh con gái, cũng không đụng đến khói thuốc với rượu, trừ khi tâm tình không tốt mới trốn con gái xuống tầng hút một điếu. Hút thuốc xong cũng không còn phiến như trước, dứng dưới tầng tản mùi khói rất lâu mới lên. Thẩm Yến ngồi tại cửa ra vào một lúc lâu, có mấy lần nghe được tiếng bước chân đều tưởng là chú Lạc, nào biết được nhìn qua mắt mèo lại là hàng xóm trên tầng, cậu có chút mơ hồ, chẳng lẽ chú Lạc thật sự bỏ Lạc Thư Nhan ở nhà một mình đi xem phim rồi? Ngay tại lúc cậu mờ mịt, lại nghe được một loạt tiếng bước chân, liền đem lỗ tai dán trên cửa nghe một lúc, lại nghe được có người móc chìa khoá, cậu vội vàng lặng lẽ mở cửa, vừa vặn thấy Lạc Thiên Viễn vào cửa. Trên thực tế, việc này không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Tình huống Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan có mấy phần giống, một người đi theo ma ma, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ba ba, một người đi theo ba ba, cho tới bây giờ chưa gặp qua ma ma, ở trên tình huống gia đình, hai người bọn họ hẳn là cùng chung chí hướng, lúc này Thẩm Yến cũng không rõ ràng lắm,đến tột cùng là cậu quan tâm lo lắng Lạc Thư Nhan, hay để tâm một đáp án, một đáp án "Con cái có thể bị bỏ lại bất cứ lúc nào trong một gia đình đơn thân?". – Lạc Thư Nhan thật không có tự bổ não đến mức đáng thương như Thẩm Yến, cô ngủ một giấc rất sâu, nửa đêm tỉnh lại khát nước muốn uống nước, liền đi dép lê mở cửa phòng, nào biết được ba ba lại ngủ ở giường xếp nữa. Tiếng vang mở cửa của cô khiến Lạc Thiên Viễn tỉnh lại. Lạc Thiên Viễn thấy con gái mở to mắt nhìn anh, anh vội vàng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái à? Đói bụng hay là khát?" Trong lòng Lạc Thư Nhan chua xót như bị bông chặn, luôn có cảm giác như quay lại lúc nhỏ. Khi đó cô hay bị sốt, ba ba cũng trong coi cô cả đêm như này. "Con khát." Lạc Thiên Viễn đã đứng dậy, có chút luống cuống tay chân, "Vậy thì tốt, ba ba rót nước cho con, nhưng bây giờ thời tiết lạnh, không thể uống nước lạnh, phải uống ấm, ba ba đi đun nước cho con." Nói xong anh liền đi đến phòng bếp, Lạc Thư Nhan cũng đi theo. Lạc Thiên Viễn không phải một người cẩn thận, mấy năm nay nuôi con một mình cũng cẩn thận hơn chuyện của con gái, nước sôi pha với nước sôi trắng nguội, điều chỉnh thành nước ấm, lúc này mới đưa cho Lạc Thư Nhan, "Uống từ từ thôi, đừng quá sốt ruột, cẩn thận bị sặc." Sau khi Lạc Thư Nhan uống xong nửa cốc nước, cảm giác cuống họng dễ chịu rất nhiều. Đêm khuya làm một cốc nước khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Lạc Thiên Viễn thấy con bé ngủ không được, dứt khoát liền lôi kéo con bé ngồi nói chuyện trên sô pha, Nếu như không phải con gái cực lực phản đối, anh còn muốn nấu một bát mì cho con gái đỡ đói bụng. Lạc Thư Nhan liền nghĩ tới giấc mơ kia. Có lẽ mỗi người đều có tiềm thức, cô luôn cảm thấy giấc mơ kia có thể là thật, ở trong mơ ba của cô biến thành một người rất lợi hại, ở trong mơ, hình như cô qua đời ngoài ý muốn, mà đến cuối cùng cũng không nói vì sao lại chết. Từ tử vong này, cách cô cũng không xa xôi, tất cả mọi người cảm thấy cô không nhớ rõ, nhưng cô nhớ kỹ đoạn thời gian phát sinh chuyện ông bà nội mất đó, cô từ lúc rất nhỏ đã cảm nhận được cảm giác tử vong. Lạc Thiên Viễn thấy con gái cúi thấp đầu không nói lời nào, liền hỏi: "Có phải là có chuyện gì không?" Lạc Thư Nhan gật đầu, lấy dũng khí hỏi: "Ba ba, nếu lỡ như con mất thì phải làm sao?" Vấn đề này. . . Quả thực khiến Lạc Thiên Viễn sửng sốt một hồi lâu, chờ sau khi phản ứng lại, anh cười nói: "Nói bậy bạ gì thế." Mặt Lạc Thư Nhan đau khổ, "Ba ba, con sợ." Lạc Thiên Viễn cho rằng con bé bị cảnh tượng nhảy lầu kia kích thích, dù sao trẻ nhỏ nhìn thấy tình cảnh đáng sợ này để lại bóng ma tâm lý cũng không tính hiếm lạ gì, anh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định lấy phương thức hòa bình nói tất cả cho con bú, "Đừng sợ, mỗi người đều sẽ trải qua một lần, có sinh thì có tử, tựa như ông bà nội, bọn họ cũng không có ở đây, về sau ba ba cũng sẽ chết, nhưng Thư Nhan, con đừng sợ, nếu như con lên thiên đường, ba ba cũng sẽ đi cùng, như vậy sẽ không còn sợ nữa." Ý của Lạc Thiên Viễn muốn nói cho Lạc Thư Nhan là anh nhất định sẽ mất trước con bé Có ba ba ở cùng với con trên thiên đường, con không cần sợ hãi. Lạc Thư Nhan lại nghe sai ý tứ của ba ba, mặt cô hoảng sợ bối rối, chờ sau khi tĩnh tâm lại vội vàng lắc lắc tay, điên cuồng lắc đầu, "Không phải như vậy, không phải như vậy, ba ba, cho dù con không có ở đây, ba ba cũng phải sống thật tốt!" Lạc Thiên Viễn: ". . . Sẽ không, ba ba lớn hơn con nhiều như thế, ba ba nhất định sẽ mất trước con." Lạc Thư Nhan: "Không phải như vậy, không phải như vậy, ba ba, ba đồng ý với con, nếu như con không có ở đây, ba ba nhất định phải sống thật tốt!" Cái gì thế này? Lạc Thiên Viễn nhức đầu không thôi, thực tế không rõ trong đầu con gái mình đang nghĩ gì. Nếu như mọi khi, anh nhất định sẽ nói chuyện thật tốt với con bé, nhưng nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ sáng, hiển nhiên nếu cứ tiếp tục tranh luận vấn đề này, con gái sẽ càng ngày càng tỉnh, ngủ không ngon giấc thân thể nhất định sẽ càng không thoải mái. Thế là anh chủ động thua trận, bất đắc dĩ đồng ý, "Được được được." Ý nghĩ của trẻ nhỏ thật kỳ quặc! Lạc Thư Nhan cũng không dám qua loa lấy lệ, cô duỗi móng vuốt mập mạp ra, rất trịnh trọng rất chân thành nói: "Vậy ba ba ngoắc tay cam đoan với con đi, chuyện đã đồng ý thì nhất định phải làm được, không thể đổi ý." Lạc Thiên Viễn: ". . ." —— ngoéo tay treo ngược một trăm năm không cho phép đổi, ba ba đồng ý rồi, cho dù con thật sự giống trong mơ không còn ở đây, ba ba cũng phải sống thật tốt, sống vui vẻ.