Chương 33

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:57

Thẩm Thanh Nhược nhìn hai đầu củ cải ước định cẩn thận chuyện mười tám tuổi, ánh mắt ôn nhu. Cô thật sự rất thích cuộc sống bây giờ, bình tĩnh lại an nhàn. "Tiểu Yến, Thư Nhan, mẹ xuống dưới đổ rác, sẽ quay lại nhanh thôi." Thẩm Thanh Nhược thu dọn xong rác trong phòng bếp, đi tới cửa, không quên dặn hai nhóc con đang thảo luận trong phòng khách một câu. Hai đứa bé trăm miệng một lời nói: "Vâng ạ." Trên mặt Thẩm Thanh Nhược mang nụ cười đi ra cửa, vừa xuống lầu lại đụng phải Lạc Thiên Viễn về từ bệnh viện. Cô có chút ngoài ý muốn, dù sao giờ này vẫn còn sớm, "Sao lại về sớm vậy?" Hiện tại là mùa đông, giờ học khiêu vũ mỗi ngày của Lạc Thư Nhan dài thêm nửa tiếng, từ sáu giờ rưỡi bắt đầu, tám giờ sẽ tan học, hiện tại còn chưa đến 8:30. Độ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày với đêm lớn, lúc này bọn họ đứng ở đầu hành lang, gần như có thể nghe thấy tiếng gió lạnh. Lạc Thiên Viễn: "Ừ, thời gian thăm bệnh gần hết rồi, tôi chỉ ở lại một lúc." Thẩm Thanh Nhược ồ một tiếng: "Tần tiểu thư không sao chứ?" "Không có việc gì." Hiển nhiên Lạc Thiên Viễn không quá muốn nói về đề tài này, anh cầm áo khoác, thở ra một hơi, "Thanh Nhược, công ty của tôi có một hạng mục hợp tác với nước ngoài, có chút văn kiện cần tìm phiên dịch, tôi nhớ hình như cô biết tiếng anh đúng không?" Thẩm Thanh Nhược cũng coi như lạc loài trong Ninh thành. Cử chỉ cô ưu nhã, biết dương cầm, cũng nói ngoại ngữ lưu loát. Đây là Lạc Thiên Viễn phát hiện trong lúc vô tình, hiện tại thỉnh thoảng sẽ dạy hai đứa bé một chút cơ sở của tiếng Anh, có một lần anh còn chứng kiến cô đang đọc sách tiếng Anh, liền thuận miệng hỏi cô một câu. Lúc ấy cô sửng sốt một chút, đại khái là không muốn nói dối anh, cũng không muốn lấy qua loa lấy lệ, liền cười nói: "Ông bà của tôi lúc còn trẻ từng ra nước ngoài, thuở nhỏ bố mẹ tôi cũng quản tôi rất chặt.". . . Thẩm Thanh Nhược sửng sốt, vô ý thức trả lời: "Ừm, hiểu một chút." Kỳ thật lời này là khiêm tốn, mặc dù Thẩm Thanh Nhược không đi du học như kế hoạch của bố mẹ, thế nhưng quản giáo trong nhà đối với cô rất nghiêm ngặt, lại thêm thân phận thái thái sau khi lấy người nào đó, ngẫu nhiên cũng xuất hiện trước công chúng với anh ta, miệng của cô mười phần lưu loát. Lúc đầu mấy năm liền không dùng có quên một số thứ, một năm gần đây, con trai rất có hứng thú với tiếng anh, Lạc Thư Nhan cũng bị kéo theo học tập, cô liền dứt khoát nhặt lại kiến thức. Mua từ điển song ngữ, lại đến tiệm sách tìm mấy quyển sách tiếng Anh, trong khoảng thời gian này mới dần dần tìm lại cảm giác lúc trước. "Ngày mai hoặc là ngày kia tôi cho cô một phần văn kiện, cô thử phiên dịch xem." Lạc Thiên Viễn thấp giọng nói, "Sẽ có thù lao, nếu như cô phiên dịch tốt, công ty bên kia hài lòng, sau này cho dù làm kiêm chức hay làm chính cũng không tệ, tôi hỏi qua rồi, nhiều lúc một tháng có thể có bảy tám phần văn kiện cần phiên dịch, tôi với nội bộ công ty đã nói xong giá cả rồi, án theo số lượng từ rồi tính cho cô, chỉ cần cô làm tốt, thù lao sẽ gấp mấy lần ở cửa hàng nhạc cụ." Thẩm Thanh Nhược kinh ngạc nhìn Lạc Thiên Viễn. Cô đương nhiên động tâm, hiện tại mỗi tháng của cô tiền lương cũng không cao, mặc dù thù lao Lạc Thiên Viễn cho cô cũng không ít, nhưng cô đều tiêu vào cơm nước, để cho hai nhóc con ăn ngon. Mỗi tháng cô còn trả tiền cho Lạc Thiên Viễn đúng hạn, xem như vay mua phòng, tiền còn lại thật sự không nhiều, con trai mỗi ngày một lớn, sau này chỗ cần dùng tiền nhiều lắm. Nhưng tại Ninh thành này thành phố nhỏ, công việc có thể cho cô lựa chọn quá ít. Lúc trước dưới cơ duyên xảo hợp, đôi vợ chồng già cứu cô tình cờ có một cô con gái đã mất tích nhiều năm, hai vợ chồng già dù biết con gái xấu số nhưng vẫn có chút mong đợi, không dám hủy hộ khẩu. Sau khi đôi vợ chồng già biết cô, để cô thay thế danh tính của con gái họ, trở thành Thẩm Thanh Nhược. Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc đầu cô cũng họ Thẩm, đây nhất định là duyên phậm sâu xa của cô. Thẩm Thanh Nhược trong hộ khẩu là sau khi học xong cấp hai lên thành phố vô tình bị lạc đường, sau này cũng có cảnh sát gọi điện cho bọn họ, nói tìm được thi thể con gái của họ, để bọn họ tới nhận, cho dù là vết bớt hay vẻ ngoài đều rất giống. Bọn họ trên đường đến nhận, cứu được Thẩm Thanh Nhược, liền thay đổi ý định, cực lực trốn tránh chấp nhận sự thật con gái mất sớm. Nếu như là người khác ném cành ô liu ra, Thẩm Thanh Nhược chắc chắn không dám tùy tiện nhận, nhưng bây giờ người nói ra lời nói này là Lạc Thiên Viễn, cô cúi đầu, nói khẽ: "Tôi thử một chút, cũng không biết có được không." Cô biết là Lạc Thiên Viễn đang giúp cô. Sao cô mới trả được phần ân tình này đây? Giống như nghe được tiếng lòng của Thẩm Thanh Nhược, giọng Lạc Thiên Viễn nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ làm được. Sau này cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tuy Ninh Thành yên ổn, nhưng nó cũng hạn chế sự phát triển của trẻ nhỏ. Chờ sau này có cơ hội. Hai nhà chúng ta chuyển đến tỉnh đi, nghe nói giáo dục giáo viên ở trên tỉnh rất tốt." Lần này Thẩm Thanh Nhược không tiếp tục từ chối. Trước đó Lạc Thiên Viễn cũng đề nghị qua, nhưng khi đó cô sợ người khác bàn tán, càng sợ con trai bị người chỉ trỏ, cho nên dứt khoát từ chối. Hiện tại Lạc Thiên Viễn muốn cho cô một cơ hội như vậy, chỉ cần cô quấn chặt, là cô có thể cải thiện sinh hoạt, hoàn cảnh giáo dục của con trai. Ý đồ của Lạc Thiên Viễn rất rõ ràng, anh có thể tùy thời mang theo con gái đi tỉnh thành, nhưng cho dù là tại Ninh thành, thời gian anh ở bên con gái cũng không nhiều, giao cho người ngoài anh cũng không thể yên tâm, muốn để Thẩm Thanh Nhược đi theo bọn họ, vậy thì nhất định phải sáng tạo điều kiện cho họ, Thẩm Thanh Nhược quan tâm gì, anh đều biết, nếu biết, thì sẽ để ý đến. Hiện tại, anh muốn kéo theo hai mẹ con họ, là giúp bọn họ, cũng là đang giúp mình. Nói tới nói lui, cho dù là anh, hay Thẩm Thanh Nhược, người ưu tiên cân nhắc trong cuộc sống không còn là mình, mà là con. – Tống Vãn Tình nhìn tin tức người khác truyền đến, Tần Vũ Đồng bị dọa đến tè ra quần, ngã sấp xuống đất nằm viện. Cô vui vẻ cười ha hả, vì không thể nhìn thấy Tần Vũ Đồng làm trò cười cho thiên hạ mà cảm thấy tiếc nuối. Chỉ cần Tần Vũ Đồng lại có ý đồ tiếp cận Lạc Thiên Viễn, cô sẽ nghĩ ra càng nhiều trò quá đáng hơn! Nghĩ đến Lạc Thiên Viễn, Tống Vãn Tình lại khó chịu. Cô đã rất thích anh, thích đến mức cho dù biết không có kết quả cũng chủ động đến tìm anh, thế mà anh lại quay đầu ở bên người khác! Cũng may anh thật sự không phát sinh cái gì với Tần Vũ Đồng, nếu không cô cũng không khống chế nổi cơn giận của mình. Cô không thể chấp nhận mình là một trong những lựa chọn, càng không cách nào tiếp nhận mình là lựa chọn bị bỏ kia. Bởi vì Tống Vãn Tình còn băn khoăn Lạc Thiên Viễn, chuyện gặp mặt của cô với thiếu gia có xưởng ở tỉnh kia cũng thành cá ướp muối, đều là người lớn lên trong lòng bàn tay của người nhà, có ai muốn liếm chó đây? Thiếu gia của xí nghiệp kia thấy Tống Vãn tình thờ ơ với mình, mấy lần sau cũng mất hào hứng. Cái này khiến người Tống gia tức giận. Lúc Tống Vãn Tình còn trong phòng ngủ vì Lạc Thiên Viễn sầu mi đau khổ, dưới lầu trong thư phòng, ba của cô, chú, anh đều tức giận vì cô. "Vãn Tình không biết nghĩ thế nào, xí nghiệp nhà họ Trần của người ta nổi danh ở tỉnh thành, Trần thiếu gia lúc mới đầu còn rất thích Vãn Tình, hẹn đến mấy lần, con bé thì sao, hoặc là không đi, hoặc là đi thì cũng không quan tâm. Hôm nay tôi gọi điện cho Trần thiếu gia, tóm lại không tốt lắm, chuyện này có lẽ sẽ thất bại." Tống Triều Dương nói xong lời cuối cùng đều có chút tức giận. Tình huống nhà máy xí nghiệp trong nhà hiện tại ra sao, anh có biết một chút, so với mấy năm trước, càng ngày càng kém, nếu như bây giờ còn không có khởi sắc, chờ sau này xí nghiệp giao đến tay anh, tình huống nhất định càng hỏng bét. Ngoại trừ công sức nội bộ xí nghiệp bỏ ra, quan trọng nhất vẫn là kinh doanh bên ngoài. Đầu năm nay trong nhóm phú hào lưu hành thông gia, nói chính xác thì loại chuyện như thông gia này lưu truyền từ cổ đại cho tới nay, hai gia tộc kết thành quan hệ thông gia, giúp đỡ, chia sẻ lợi ích. Tống Triều Dương chỉ có một cô em gái này, dĩ nhiên là chỉ mong con bé có thể mang đến cho mình lợi ích lớn nhất. Cái gọi là tình cảm anh em, lúc nhỏ chắc chắn có, anh cũng từng vì em gái mà đánh nhau một lần, nhưng cái kia đều là chuyện khi còn nhỏ. Anh trông cậy vào em gái có thể đính hôn với Trần thiếu gia này, để gia đình họ cũng có thể tiếp xúc với những nhân vật lớn ở tỉnh thành, để công ty có thể phát triển thêm nhiều cửa hàng, cơ sở kinh doanh, nào biết được em gái của anh lại không hề quan tâm? Đến cùng thì con bé có phải con gái nhà họ Tống không vậy? Đã hưởng thụ tất cả của nhà họ Tống, đương nhiên phải có trả lại! "Chuyện gì xảy ra?" Ba của Tống Vãn Tình Tống Vinh Hoa nhíu mày hỏi. Tống Triều Dương vội vàng cáo trạng: "Con bé hiện tại đang tập trung tinh thần vào một người tên Lạc Thiên Viễn, con cũng không muốn nói, cha, cha biết không, cái người tên Lạc Thiên Viễn kia, người ta là ba đơn thân, mang theo con gái đang tiểu học, nếu là người có bản lĩnh thì quên đi, mấu chốt hắn ta chỉ là nhân viên của một công ty vận chuyển nhỏ, ngoại trừ tướng mạo tốt một chút, quả thực không còn gì khác! Cử chỉ của Vãn Tình bây giờ thật sự quá điên rồ." Tống Vinh Hoa trầm ngâm một lát: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng." Thế là Tống Triều Dương tuôn ra hết chuyện của Tống Vãn Tình với Lạc Thiên Viễn, trong đó cũng bao gồm bối cảnh của Lạc Thiên Viễn, tóm lại dùng lời của Tống Triều Dương mà nói là không đáng được nhắc tới. Sau khi Tống Vinh Hoa nghe xong thì gật đầu: "Đã không đáng được nhắc tới, thì mau chóng giải quyết, đừng để hắn ta quấn lấy Vãn Tình." Ông dừng một chút, còn nói: "Người như chúng ta nên chú ý mặt mũi, đối với hắn ta, ừm, hắn tên là gì?" "Lạc Thiên Viễn. . ." "Đối với người trẻ tuổi tên Lạc Thiên Viễn này nên khách khí một chút, để cho hắn biết khó mà lui là được rồi. Triều Dương, con nhớ kỹ, con đi ra ngoài chính là đại diện cho hình tượng nhà họ Tống." "Cha, con đã biết." Tống Vinh Hoa lại nhìn về phía em trai đứng bên cạnh làm bối cảnh, trầm giọng hỏi: "Tình huống bên Thâm Quyến kia thế nào?" "Không phải rất tốt." Tống Tân Hoa thở dài một hơi: "Em từng quen biết với quản lý của thời trang Tiếu Nhan, anh ta cũng chưa từng gặp qua ông chủ của bọn họ, hình như ở nước ngoài lâu dài, một phó tổng giám đốc khác ngược lại lại thường trú ở Thâm Quyến, nhưng làm việc khiêm tốn, chưa từng tham gia tiệc thương nghiệp. Hiện tại em cũng không biết nên ra tay từ đâu." Nhà họ Tống ở Ninh thành có bao nhiêu sản nghiệp, trong đó lợi nhuận lớn nhất chính là xưởng may vải vóc, có cơ khí, cũng có nguyên vật liệu, hai năm nay lợi nhuận kém xa mấy năm trước, cho nên bọn họ đưa ánh mắt đặt tại xí nghiệp bên Thâm Quyến kia, người nào lại không biết thời trang Tiếu Nhan ở Thâm Quyến là ngựa đen trong ngành thời trang, lượng tiêu thụ cao, danh ngạch buôn bán cũng gấp mấy lần người khác, còn có hợp tác với nước ngoài, có thể xưng tài đại khí thô. Năm nay Tống Vinh Hoa cho người dưới tay nhiệm vụ, nhất định phải kéo quan hệ với người phụ trách thời trang Tiếu Nhan, nếu như sau này bọn họ có thể cung cấp vải cho thời trang Tiếu Nhan, như vậy họ có thể khôi phục lại vinh quang năm đó của nhà họ Tống. Giọng Tống Vinh Hoa trầm thấp: "Cho dù là dùng cách gì cũng phải dựa vào con thuyền lớn Tiếu Nhan này." Tống Tân Hoa bất đắc dĩ, lại ngại uy nghiêm của anh trai, không thể không kiên trì gật đầu: "Được rồi, em sẽ cố hết sức."