Những ngày tiếp theo mãi cho đến thi cấp ba, đều rất bình tĩnh.
Hình như hai đứa bé đã hoàn toàn quên mất nỗi ám ảnh do chuyện này mang tới, bắt đầu nghiêm túc ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba, mà Thẩm Thanh Nhược cũng trở về với công việc của cương vị. Mặt ngoài Lục Hành Sâm thuê luật sư thề muốn đưa Vi Tuấn đưa vào trong ngục giam, trong mắt người ngoài anh như kẻ mất lý trí, ngay cả Thẩm Yến cũng từng uyển chuyển nhắc nhở anh. Vốn dĩ Lục Hành Sâm không phải người dễ đụng, sửng sốt tìm ra đủ loại lý do để khiến Vi Tuấn tiếp tục ở lại trại tạm giam.
Đồng thời, Lạc Thiên Viễn phí rất nhiều công sức với nhân lực cẩn thận thăm dò, liên tiếp điều tra, cuối cùng tra được cùng Vi Tuấn có liên quan đến hai lên án mạng.
Hoàn cảnh gia đình Vi Tuấn không tốt lắm, lúc còn nhỏ đã được chú thím nhận làm con nuôi, nào biết được mới nhận nuôi hai năm thì chú thím lại sinh con trai, người một nhà vui mừng. Vẫn đối xử với Vi Tuấn như lúc đầu, người trong nhà đều tin tưởng đứa bé này do Vi Tuấn mang tới.
Nhưng hai đứa bé dần dần lớn lên bắt đầu cạnh tranh tài nguyên vốn có, khi đó điều kiện nhà cậu không quá tốt, nuôi hai đứa bé vốn không dễ dàng. Lúc bọn ho được mười mấy tuổi, Vi Tuấn chủ động đề xuất đến xưởng của chú để làm việc, cung cấp tiền cho em trai học đại học. Bởi vì tuy thân thể em trai không tốt nhưng học tập lúc nào cũng đứng đầu kỳ thi. Cả nhà đều đặc biệt vui vẻ, cũng rất cảm động.
Nào biết được có buổi tối ngày nọ, Vi Tuấn với chú tăng ca trong xưởng, trong nhà bị trộm đột nhập, em trai giật mình tỉnh lại, lại bị kẻ trộm lỡ tay giết. Người đột nhập vào nhà cướp là một tên đầu gấu trong thôn, không biết nghe ai nói trong nhà này có thứ đáng giá, nên mới nổi lên tâm tư như vậy.
Sau khi tên đầu gấu bị bắt thì thừa nhận hành vi đột nhập trộm cắp, nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận mình giết người, chú thím hận đến tận xương.
Về sau, Vi Tuấn làm tại nhà máy một năm, lúc làm việc suýt nữa xảy ra sự cố,chú thím tỉnh táo lại từ đau thương, quyết định tiếp tục cung cấp cho anh ta đi học.
Đây là bản án thứ nhất mơ mơ hồ hồ có liên quan tới Vi Tuấn.
Kiện thứ hai là lúc Vi Tuấn làm tiến sĩ, có cơ hội ra nước ngoài công tác, lúc đấy không chỉ có anh ta cạnh tranh, mà còn một người có năng lực tương đương với Vi Tuấn. Chỉ tiếc, người kia coi chuyện ra nước ngoài như chuyện ván đã đóng thuyền, muốn chia tay bạn gái, kết quả đang lúc chia tay lại phát sinh xung đột với bạn gái, có người tận mắt nhìn thấy anh ta đứng trên lầu cãi lộn với bạn gái, không lâu sau đấy bạn gái anh ta nhảy lầu tự sát.
Trước đó, có tin đồn nghe nói người kia cưỡng ép bạn gái nạo thai, bạn gái tức giận nên đi tranh luận với anh ta...
Khi đó cực kỳ chú trọng tác phong cá nhân, mà bạn gái người kia lại tự sát, nhưng xét đến cùng vẫn do tranh chấp tình cảm, thế là cơ hội ra nước ngoài của người kia bị hủy bỏ.
Hai bản án này, nhất là án thứ hai, tuy bề ngoài không hề liên quan tới Vi Tuấn, không có ai nghĩ tới anh ta. Nhưng Lạc Thiên Viễn càng muốn suy luận theo hướng khác, bắt đầu bỏ công sức lên hai bản án cũ này, thề nhất định phải tìm ra chứng cứ, tuyệt đối sẽ không để Vi Tuấn có cơ hội ung dung ngoài vòng pháp luật.
Đương nhiên, một buổi tối sau khi thi cấp ba, cuối cùng Lạc Thiên Viễn cũng dũng khí nói chuyện với Lạc Thư Nhan một lần.
Trong lòng anh vẫn còn nghi vấn, liên quan tới giấc mơ Thư Nhan mơ thấy, mặc dù anh rất sợ phải nghĩ sâu hơn, nhưng trong tiềm thức anh lại cảm thấy nên nói rõ ràng mọi chuyện.
Sau một quãng thời gian giảm xóc, Lạc Thư Nhan không còn sợ hãi khi nghĩ đến mấy chuyện kia nữa.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng kể toàn bộ giấc mơ cô mơ thấy ra, cô vẫn không thể nói nội dung tiểu thuyết cô mơ thấy, nhưng lại có thể nói cô đã mơ thấy cảnh bản thân chết từ rất lâu. Giấc mơ kia chân thực tới mức nào, cô càng nói rõ ràng bấy nhiêu.
Một phần Lạc Thiên Viễn thấy may mắn, may mà con gái không gặp phải chuyện như trong giấc mơ kia, nếu không cả đời này anh không thể tha thứ cho chính bản thân anh, bởi vì anh mà con gặp phải nguy hiểm. Cho dù không phải bởi vì anh, làm một người bố, cho dù con gái có xảy ra chuyện vì nguyên nhân gì, thì anh đều cảm thấy bản thân không xứng chức, đáng nhận trừng phạt.
Nhưng một phần khác anh lại nghĩ, thực sự từ trước tời giờ chuyện trong giấc mơ kia chưa từng xảy ra sao?
Nếu như không xảy ra, vậy tại sao Thư Nhan lại biết quá nhiều chi tiết mà con bé không biết như vậy? Ví dụ như người câm điếc kia, ví dụ như bãi đậu xe dưới đất, lại ví dụ như Vi Tuấn...
Anh có thể hiểu như đã từng xảy ra không?
Nếu như đã từng xảy ra...
Lạc Thiên Viễn gần như một đêm không ngủ, anh ngồi yên trên giường, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Đợi đến lúc gần bình minh, cơ thể anh mới không chịu nổi mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ, anh mơ tới một "chính mình" khác, chính mình kia gầy trơ xương, nằm sấp trên mặt đất, có một giọng nói không biết từ đâu truyền đến ——
【 tan hết gia tài, ngày sau tật bệnh quấn thân, năm mươi tuổi hết tuổi thọ, vốn dĩ anh có thể sống đến chín mươi tuổi... Chỉ để đổi một lại một cơ hội, có đáng giá không? 】
Đáng giá.
Chính mình kia nói như vậy trong mơ, anh thân là người đứng xem cũng nói như vậy.
Sau đấy anh tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại anh đứng trước cửa phòng ngủ con gái, nhưng không đi vào.
–
Sau khi thi cấp ba không bao lâu, tốt nghiệp còn phải về trường học lấy bằng tốt nghiệp.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đều dự đoán thành tích, dựa theo trình độ phát huy vốn có của hai người. Tâm trí hai đứa bé kiên định, không để sự kiến trước đo làm ảnh hưởng tới tâm trạng, ngược lại càng cố gắng nghiêm túc ôn tập, cho dù là Lạc Thư Nhan hay Thẩm Yến đều coi ngày đó như thêm kinh nghiệm sống mới.
Hai người ở lớp khác nhau, vốn dĩ mỗi lần chủ nhiệm lớp một nhìn thấy hai người bọn họ đi cạnh nhau là lại cau mày đến sắp kẹp chết cả ruồi, hôm nay lại có thái độ khác thường, cười tủm tỉm, cầm cốc. Thi cấp ba không giống thi đại học, thi đại học trong suy nghĩ của học sinh là giải phóng, hình như trong suy nghĩ của mọi người thi đại học xong là có thể chơi tẹt ga, không cần cố gắng học tập nhiều. Mà thi cấp ba lại không giống, đánh một con boss nhỏ xong còn có thi đại học đang chờ bọn họ, có thể đoán trước được cấp ba chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như cấp hai.
Lạc Thư Nhan cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp hai, đứng trước lầu dạy học nở nụ cười ngây ngô.
Chuyện duy nhất khiến cô phát điên chính là ảnh trên giấy chứng nhận tốt nghiệp quá xấu.
Chỉ hận ngày đó rõ ràng bạn cung bàn lấy trộm được đồ trang điểm của chị gái, nhưng cô lại vì ngại phiền nend không mượn dùng một chút.
Thẩm Yến đi tới tủ kính dưới lầu dạy học, chỉ vào một vị trí trống nói: "Mình nghe nói, trước khi thi cấp ba sẽ chụp anh, sau đó sang năm lại thay đổi."
Từ lúc bọn họ từ lớp tám lên lớp chín, cũng từng thấy ảnh của các anh chị ưu tú dán trong tủ kính, bên cạnh còn ghi lại thành tích thi các khoa.
Lạc Thư Nhan đáp lại, a một tiếng: "Vậy sẽ dán ảnh nào thế, chắc không phải ảnh trên bằng tốt nghiệp của chúng ta chứ?"
Trước kia cô từng nghe nói rồi nhưng lúc ấy cô không để ý, hiện tại nghe Thẩm Yến nhắc đến, không biết vì sao lại có dự cảm bất thường.
Nếu như không phải cô đang tự luyến thì lần thi cấp ba này cô phát huy rất khá, kết quả thi đứng top ba chắc chắn không có vấn đề.
Như vậy...
Thẩm Yến quay đầu lại nhìn cô: "Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ cậu tưởng trường sẽ chụp ảnh riêng cho bọn mình à?"
Lạc Thư Nhan: "...?"
Cô khó chịu đến mức hận không thể đập lên ngực mấy cái: "Biết thế hôm đấy mình đã bảo cô Thẩm trang điểm cho mình rồi!"
Ít nhất ảnh chứng nhận chụp được sẽ không nhìn ngu ngu như thế, mà thời tiết hôm đấy cực kỳ nóng, cô còn chảy mồ hôi, bây giờ nhìn như kiểu đầu đầy dầu ấy!
Khi đó ai lại nghĩ xa như vậy, ai nghĩ tới ảnh chụp sẽ được dán lên tủ kính chứ.
Thẩm Yến rất hiểu Lạc Thư Nhan, đương nhiên biết cô đang phát điên vì cái gì, cậu chỉ là lườm cô một cái, nói: "Mình hy vọng cậu có thể thi được top ba."
Lạc Thư Nhan đang mở bằng tốt nghiệp, nhìn chằm chằm vào ảnh trên giấy chứng nhận, muốn tìm ra vẻ đẹp của mình, nên không cẩn thận nghe Thẩm Yến nói chuyện.
Thẩm Yến nhìn vị trí dán ảnh trong tủ kính, nghĩ đến nếu như giữa cậu với Lạc Thư Nhan có người khác trồi ra, sẽ rất kỳ quái.
Thời tiết hôm nay không tệ lắm, học sinh lớp chín thi cấp ba xong không bao lâu, học sinh lớp bảy lớp tám cũng nghỉ, toàn bộ trong sân trường ngoại trừ học sinh quay lại lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp ra, cũng không có nhiều người lắm. Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan chạy về phía cổng trường, vừa lúc đi qua sân thể dục, nhìn thấy một đôi mới cưới đang chụp ảnh cưới.
Có các bạn học lớp khác đang nhỏ giọng thảo luận ——
"Nghe nói trước kia là học sinh ở đây, lần này về đây để chụp ảnh cưới, vừa nãy mình còn thấy họ cho chúng ta kẹo mừng đấy."
"Oa, thật lãng mạn, trở về trường học chụp ảnh cưới, chẳng lẽ bắt đầu hẹn hò từ cấp hai? Vậy cũng quá tốt rồi!"
Trung học Thực Nghiệm không tiến hành sửa chữa toàn diện như các trường học khác, rất nhiều thứ vẫn còn giữ phong cách lúc trước.
Tường đỏ gạch trắng, trên tường còn có dây thường xuân.
Bởi vì có người tới quay chụp ảnh cưới, nên đột nhiên Lạc Thư Nhan hưng thú, lôi kéo Thẩm Yến đi một vòng quanh trường học.
Dường như ba năm trước chưa từng quan sát nơi này kỹ càng.
Sau khi đi dạo một vòng, cô mới phát hiện thực da trung học Thực Nghiệm rất đẹp.
Hai người đi đến trước siêu thị nhỏ, mỗi người một chai nước khoáng, tùy tiện ngồi trên băng ghế đá bên ngoài, đột nhiên Lạc Thư Nhan nảy ra một ý tưởng trong đầu, nói với Thẩm Yến: "Mình cảm thấy chỗ kia rất tốt, sau này kết hôn mình sẽ quay lại trung học Thực Nghiệm để chụp ảnh cưới, không chỉ thế mà mình còn muốn đến trường tiểu học ở Ninh Thành. Dù sao tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học mỗi chỗ chụp một bỗ, rất tốt luôn."
Sau chuyện kia, cô tràn đầy hi vọng với tương lai.
Ngay cả chuyện chụp ảnh cưới vào bảy tám năm sau, cô vốn tường sẽ vô vọng nhưng nay lại có thể tiếp tục tưởng tượng.
Thẩm Yến cầm chai nước suối khoáng, thân chai nước có những giọt nước mềm mịn,khiến lòng bàn tay đang nóng kia cũng hạ nhiệt, cậu cười: "Vậy sẽ mệt chết."
Lạc Thư Nhan lườm cậu một cái: "Thứ như ảnh cưới nhất định phải chụp kiểu có ý nghĩa, mệt mỏi kiểu gì cũng chỉ mệt mỏi một lần thôi."
Cô còn nói: "Thật sự, có phải để cậu chụp đâu, cậu kêu mệt gì chứ."
Thẩm Yến không nói, cậu cúi đầu, ánh nắng xuyên quán tán cây cổ thụ chiếu lên tóc cậu.
Thiếu niên trẻ tuổi rất cao, chân cậu vô tình đụng trúng thiếu nữ.
Thẩm Yến không đen, là người trắng nhất trong đám nam sinh, nhưng đứng bên cạnh Lạc Thư Nhan đã tránh nắng từ nhỏ, thì cậu có vẻ hơi đen.
Vấn đề khiến cậu đau đồi hồi đầu năm lớp tám, hình như cuối cùng lúc này cũng có đáp án.
Lúc trước cậu không hiểu thích của cậu đối với Lạc Thư Nhan là tình bạn hay tình yêu. Thế là, sau này ngoại trừ lúc nghiêm túc học tập, cậu cũng làm một số 'Thí nghiệm', cậu làm quen với người khác, nói chuyện học tập với mấy bạn học là có cái gọi là 'tình bạn' trong mắt người ngoài. Cậu thảo luận học tập với họ, cũng đến nhà ăn mua đồ ăn, thậm chí cậu còn ghi chép lại thứ thu được.
Cậu cũng phân tích chính mình, có đôi khi Lạc Thư Nhan đến hiệu sách hay cửa hàng tạp hóa với người khác, cậu cũng sẽ theo sau.
Lạc Thư Nhan với mấy nữ sinh khác cãi nhau ầm ĩ rồi lại ôm ôm ấp ấp, nắm tay nhau đi vào phòng vệ sinh, thì cậu không có cảm giác nào khác, mà chỉ cảm thấy mấy nữ sinh quá dính nhau, trừ cái đó ra thì cậu chắc chắn cậu không có cảm xúc nào khác. Chỉ đến khi nam sinh khác có ý định tiếp cận cô, cậu mới có cảm giác bực bội không khống chế nổi.
Chuyện máy chơi game lần trước cũng vậy.
Cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng chuyện đã qua, bản thân cậu phải phá vỡ kỷ lục kia, thế nhưng khi cậu nghĩ tới có người tỏ tình với Lạc Thư Nhan bằng cách này, mỗi lần mở máy chơi game ra mọi người đều thấy, cậu thấy rất phiền.
Thế là, cậu đến phòng chơi game, lúc máy chơi game hiện có thể đánh chữ, cậu đã chần chờ rất lâu, cuối cùng cậu đánh học tập cho giỏi mỗi ngày tiến lên.
Nếu như đi đúng theo lương tâm, vậy cậu sẽ đánh chữ gì?
Cậu nghĩ tới buổi tối kia, cái ôm kia.
Không phải cậu muốn vỗ vai cô, mà muốn ôm cô, cậu không biết vì sao trong đầu cậu lại nghĩ nhiều như vậy.
Nhiều đến mức cậu có thể buông lỏng vào khoảng khắc bối rối như vậy, cậu đang nghĩ ——
Trên người cô có mùi chanh.
Sao cô lại gầy như vậy.
Ta tay nên để ở đâu, trên eo? Không ổn lắm.
Trên bờ vai? Ồ, để trên vai đi.
...
Trở lại vấn đề kia, nếu có thể đi đúng theo lương tâm, thì cậu sẽ đánh gì trên máy chơi game?
Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
【 Thẩm Yến thích Lạc Thư Nhan. 】
Cậu muốn đánh lại dòng chữ như vậy.