Thẩm Yến cầm túi khoai chiến đi vào khu chung cư, hiện tại đã vào thu, trời tối đến cũng sớm, màn đêm bao phủ cậu, một đường bước nhanh đi lên tầng bốn, nhưng không có về nhà mình, mà đứng trước cửa sát vách do dự một lúc mới đưa tay ra gõ.
Hiện tại mới hơn sáu giờ, hẳn là Lạc Thư Nhan không ngủ sớm như vậy.
Nếu không phải hôm nay cậu ấy bị kinh sợ nên ăn ít đi thì cậu lười đi mua mấy thứ thực phẩm rác như này.
Lạc Thư Nhan vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị đọc sách một lúc cho bình tĩnh rồi đi ngủ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa, lê dép lê đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Thẩm Yến đứng ngoài, cô nghi ngờ mở cửa, hỏi: "Gì thế?"
Thẩm Yến đi đến, không chú ý cô, trực tiếp đi vào phòng bếp, đặt hộp cơm dùng một lần lên bàn, giọng điệu cứng nhắc, còn có cố giả vờ không quan tâm: "Mình đến tiệm sách gặp phải bạn ngồi bàn sau, cậu ta mời mình ăn khoai chiên, mình không thích ăn, ném đi cũng tiếc, cậu ăn đi."
Lạc Thư Nhan: ". . . ?"
Cô đi qua xem thử, quả nhiên khi mở hộp cơm kia ra một cỗ mùi thơm mê người đập vào mũi, nếu như là thường ngày, cô đã sớm thèm ăn nhỏ dãi, nhưng hôm nay thật sự không thấy ngon miệng.
"Mình cũng không muốn ăn."
Thẩm Yến lườm cô một cái: "Cơm trong mâm, làm ra mỗi hạt đều rất vất vả, không được lãng phí."
Lạc Thư Nhan im lặng: "Cái này không phải cơm."
"Trong lạp xưởng hun khói có thịt heo, khoai tây cũng là đồ do nông dân làm ra."
Có ý là cơm không thể lãng phí, chẳng lẽ heo đắc tội cậu thì cậu có thể lãng phí thịt nó à? Cũng có thể lãng phí khoai tây sao? Đều là đồ ăn, không chia cao quý thấp kém.
Đã nói đến mức này rồi, sao Lạc Thư Nhan có thể không hiểu là Thẩm Yến cố tình mua cho cô.
Đầu năm nay học sinh tiểu học đều nghèo, trong tay có một tệ hai tệ đã là người giàu có, hai cây lạp xưởng hun khói này thêm một phần khoai tây chiên, nói ít cũng cần bốn năm tệ, bạn học nào lại ra tay vung bốn năm tệ mời cậu ăn? Lời này nói ra có ai tin nổi.
Nhóc con Thẩm Yến này đôi khi rất thông minh, có đôi khi cũng rất ngốc nghếch.
Nếu Lạc Thư Nhan đã biết thì chắc chắn sẽ không lãng phí ý tốt của cậu.
Cô gật đầu, ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn khoai tây chiên.
Vỏ ngoài khoai tây chiên giòn tan, rắc lên trên một lớp bột ớt là tuyệt nhất.
Lạp xưởng hun khói rán vàng ươm, càng là mỹ vị.
Nỗi sợ hãi trong lòng Lạc Thư Nhan cũng dần được chữa khỏi, Thẩm Yến không rời đi, mà ngồi xuống đối diện với cô, không biết đã do dự bao lâu trong đầu, cậu mới khó chịu mở miệng: "Cậu nhìn thấy chú cương thi còn không sợ thì cần gì phải sợ cái kia."
Thật ra cậu cũng không an ủi cô, cậu biết, phim là phim, tất cả là giả, nhưng người sống nhảy lầu lại là thật, chúng không giống nhau. Nhưng cậu vẫn hi vọng Lạc Thư Nhan không cần phải sợ, cậu với ma ma cậu ở sát vách, cùng lắm thì sau này mỗi ngày tan học cậu đều đợi cô đi cùng, thế này thì không cần sợ nữa.
Lạc Thư Nhan nghiêng đầu một chút, dùng tăm trúc chọc một miếng khoai tây, "Ừm."
Lúc mới đầu có sợ, nhớ lại là thấy ăn không ngon, nhưng hai ba giờ qua đi tâm tình dần bình tĩnh hơn không ít.
Thẩm Yến nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng an tâm.
Ngay lúc Thẩm Yến đang nhìn Lạc Thư Nhan chậm rãi ăn khoai chiên, cửa lại truyền tới tiếng đập cửa, hai đứa trẻ nhìn nhau, đều thấy được sự bối rối trong mắt đối phương.
Nếu như người gõ cửa là Lạc Thiên Viễn thì không sao, ông ấy chiều trẻ nhỏ, cho dù nhìn thấy Lạc Thư Nhan ăn khoai chiên cũng sẽ không nói cái gì, nhưng nếu như là Thẩm Thanh Nhược. . .
Thẩm Thanh Nhược không đồng ý cho trẻ con ăn mấy đồ chiên rán bẩn bên ngoài, cô cho rằng dầu không vệ sinh, lại bán ngoài đường, tới tới lui lui toàn tro bụi, ăn không sạch sẽ sẽ mắc bệnh, ngay cả lúc trước Lạc Thư Nhan muốn ăn, chỉ dám ăn xong ở bên ngoài sau đấy lau sạch sẽ mới về. Hôm nay Thẩm Thanh Nhược tỉ mỉ làm xương sườn non Lạc Thư Nhan cũng chỉ ăn mấy miếng, kết quả quay đầu lại ăn khoai chiên rất ngon lành. . .
Hình như không tốt lắm!
Thẩm Yến nghĩ càng nhiều, lấy sự thông minh của ma ma, nhất định sẽ nhìn ra là cậu ra ngoài mua khoai chiên cho Lạc Thư Nhan, cậu không muốn ai biết chuyện này trừ bản thân cậu, cho dù là mẹ của mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Yến chạy chậm đến cửa, đứng trên băng ghế nhỏ nhìn qua mắt mèo thấy là ma ma, lập tức chạy tới phòng ăn, nhỏ giọng nói với Lạc Thư Nhan: "Nhanh giấu trong tủ bếp đi, đừng để mẹ mình phát hiện, đúng rồi, còn phải mở cửa sổ cho bay mùi."
Hai đứa nhỏ phối hợp ăn ý, một người giấu khoai chiên mở cửa sổ, một người lấy sách giáo khoa với vở viết trong cặp Lạc Thư Nhan ra, sau khi làm xong tất cả, Lạc Thư Nhan mới đi ra mở cửa.
Thẩm Thanh Nhược cầm trong tay cốc sữa bò đã hâm nóng bước vào, thấy con trai đang ngồi ở trên sàn nhà đọc sách thì rất kinh ngạc, "Không phải con nói con xuống lầu có việc à?"
Sao chỉ chớp mắt cái lại tới nhà Thư Nhan rồi?
Thẩm Yến biểu hiện bình tĩnh: "Lạc Thư Nhan nói có một đề toán mà cậu ấy không hiểu nên con đến chỉ cậu ấy."
Lạc Thư Nhan cũng gật đầu liên tục, phối hợp biểu diễn với cậu: "Đúng vậy ạ, cô Thẩm, cháu có một đề toán làm thế nào cũng không giải được nên mới gọi Thẩm Yến đến chỉ cháu ạ."
Đối với lần giải thích này, Thẩm Thanh Nhược không có hoài nghi gì.
"Thư Nhan, cô cho cháu cốc sữa bò nóng này, lúc này còn hơi nóng, cháu uống trước khi đi ngủ nhé." Thẩm Thanh Nhược cười cười, giọng điệu ôn hòa, "Buổi tối trước khi đi ngủ uống sữa sẽ dễ ngủ hơn. Biết cháu không thích uống sữa tươi nên cô đã đổ thêm ít mật ong vào, rất ngọt."
Hôm nay con bé bị sợ hãi, cô nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến biện pháp này.
Trước khi ngủ uống sữa tươi có thể giúp yên giấc.
Ngủ một giấc có lẽ ngày mai trẻ nhỏ sẽ không còn nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay.
Trong lòng Lạc Thư Nhan ấm áp.
Mặc dù đều là hàng xóm, ba ba trả tiền để cô Thẩm chăm nom ngày ba bữa của cô, nhưng cô có thể cảm giác được, cô Thẩm thật sự quan tâm cô, Thẩm Yến cũng lo lắng buổi tối cô không ăn gì sẽ đói nên ra ngoài mua khoai chiên cho cô ăn, sao vận may của cô lại tốt thế chứ!
Cô sắp cảm động chết rồi nè.
Thẩm Thanh Nhược thấy Lạc Thư Nhan đã tắm rửa thay váy ngủ, lại liếc qua sách vở trên bàn trà phòng khách, nhân tiện nói: "Lúc này cũng không còn sớm nữa, Thư Nhan cháu đi ngủ sớm chút đi, có cái gì không hiểu thì để mai Tiểu Yến đến chỉ cháu sau đi."
Lúc đầu nói vậy chỉ là nói dối, đương nhiên Lạc Thư Nhan không có ý kiến gì, "Vâng ạ."
Thẩm Thanh Nhược lại hỏi: "Cha cháu còn chưa về, có cần cô ngủ với cháu không?"
"Không cần đâu ạ, thật đấy ạ!"
Dưới sự thuyết phục liên tục của Lạc Thư Nhan, Thẩm Thanh Nhược đành phải mang theo Thẩm Yến về nhà trước. Lạc Thư Nhan cầm lấy cốc sữa bò nóng, lại nghĩ tới khoai chiên trong tủ bếp, cô cong cong môi, ăn xong khoai chiên, uống sữa bò sau đấy đánh răng rồi lên giường đi ngủ.
Không biết có phải sữa bò nóng phát huy tác dụng không, Lạc Thư Nhan cố gắng không nghĩ đến chuyện xế chiều hôm nay, vậy mà không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
–
Bởi vì ra quyết định quan trọng nên Lạc Thiên Viễn hai ngày nay rất bận, mãi cho đến buổi tối chín, mười giờ mới về đến nhà, Thẩm Thanh Nhược nghe thấy tiếng động, mở cửa xem, quả nhiên thấy Lạc Thiên Viễn đứng móc chìa khoá mở cửa sát vách, Lạc Thiên Viễn quay đầu, rất kinh ngạc, "Muội thế này rồi còn chưa ngủ?"
Sinh hoạt ban đêm của Ninh Thành còn lâu mới đặc sắc như Bắc Kinh Thượng Hải, mọi người đều xem qua phim ngắn trên giờ vàng rồi đi ngủ, mỗi lần Lạc Thiên Viễn tăng ca về, mọi người trong khu tập thể hầu như đã tắt đèn, cho nên nhìn thấy Thẩm Thanh Nhược đến giờ này vẫn mở cửa chưa đi ngủ, quả thực khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Mặt Thẩm Thanh Nhược lộ vẻ rã rời: "Sắp ngủ, có chuyện muốn nói với anh."
Cô đã sớm không chịu nổi, nhưng vẫn muốn đợi đến Lạc Thiên Viễn về, nói chuyện xế chiều hôm nay cho anh biết.
Cái này khiến Lạc Thiên Viễn tò mò, "Chuyện gì?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Nhược nghiêm túc lên, "Xế chiều hôm nay có người nhảy lầu ở khu ký túc xá trạm lương thực, Thư Nhan cùng bạn học vừa vặn đi qua nơi đó. . ."
Lạc Thiên Viễn biến sắc, chau mày, "Thư Nhan sao rồi?"
"Bị kinh hãi, cơm tối cũng không ăn mấy, đi ngủ rất sớm, tôi có để con bé uống sữa bò, không biết con bé ngủ có ngon không." Thẩm Thanh Nhược dừng một chút, "Nếu như ngày mai tinh thần con bé không tốt thì mang con bé đến bệnh viện khám xem."
Thẩm Thanh Nhược biết được có một số người lớn không chú ý, trẻ nhỏ có khả năng để lại bóng ma tâm lý.
Thật đau lòng khi một đứa bé mà lại phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy.
Cô biết Lạc Thiên Viễn là một ba ba rất tốt, thế nhưng lại lo anh không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở anh.
Lạc Thiên Viễn bóp sống mũi, trong lòng cũng đang lo lắng cho con gái, anh gật đầu, "Được, cảm ơn cô, tôi vào xem thử con bé trước."
Sau khi Lạc Thiên Viễn vào phòng, dừng bước trước cửa phòng con gái.
Vì để cho con gái có hiểu biết sâu sắc về giới tính nên bắt đầu từ năm trước, anh không mấy khi vào phòng con bé.
Chỉ do dự trong chốc lát, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhờ ánh trăng chiếu vào trước giường, thấy con gái đang ngủ say, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng hạ xuống.
Cũng không biết nhìn bao lâu, anh mới rời khỏi gian phòng, sau khi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị trở về phòng, hiện tại anh quá lo lắng cho con gái, liền lấy giường xếp trong phòng chứa đồ, cầm gối cùng tấm chăn ngủ trước cửa phòng con gái.
Cứ như vậy, nếu như con bé có động tĩnh mơ thấy ác mộng thì anh cũng có thể nghe được, có thể kịp thời đi vào trấn an con bé.
Nuôi dạy một đứa trẻ không phải chuyện gì dễ dàng, không phải chỉ cần cho con bé ăn no mặc ấm là được, Lạc Thiên Viễn đến nay còn nhớ rõ con gái lúc ba tuổi thân thể luôn không được khỏe, thường xuyên phát sốt, có một lần sốt rất nghiêm trọng, chậm chạp không hạ sốt, anh nhìn cơ thể nho nhỏ vì sốt cao khó chịu mà rên hừ hừ, anh chỉ hận bản thân không thể thay con bé chịu đựng tất cả đau đớn, tổn thương, ốm đau sẽ xảy ra trong tương lai của con gái.
Lạc Thiên Viễn nhớ lại từng li từng tý sáu năm qua, càng nghĩ thì càng đau lòng con gái.
Mãi cho đến rạng sáng một hai giờ mới chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thư Nhan ngủ rất say cũng rất ngon, bình thường cô rất ít khi nằm mơ, buổi tối đó lại mơ một giấc mơ.
Đồng hồ sinh học của học sinh tiểu học rất có quy luật, buổi sáng chưa đến bảy giờ, Lạc Thư Nhan đã tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Trước kia cô cũng đã từng ngủ mơ, nhưng khi tỉnh lại, nội dung giấc mơ cũng càng ngày càng mơ hồ, lần này không biết vì cái gì, cô càng tỉnh, giấc mơ kia lại càng rõ ràng.
Cô nhớ tới nội dung một quyển tiểu thuyết, hình như phân loại là nam tần, cô không hiểu lắm, chỉ nhớ rõ đấy là một quyển nghịch tập sảng văn, nam chính từ sinh viên một nghèo hai trắng làm ăn phát tài trở thành người giàu nhất, hồng nhan tri kỷ vô số, có thể xưng là người chiến thắng của nhân sinh.
Quyển tiểu thuyết này rất dài rất dài, chia làm phần một với phần hai.
Đương nhiên những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nam chính của quyển tiểu thuyết này tên Lạc Thiên Viễn, trong đấy anh ta cũng có một cô con gái tên Lạc Thư Nhan, mà trong quyển thứ hai, con gái của anh ta ngoài ý muốn qua đời. . .
Lạc Thư Nhan: ". . . ? ?"