CHƯƠNG 11.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:34

"Đừng nói với anh là em muốn anh đi nhé." Chu Hạo: "Ngày mai anh sẽ cùng em về nhà gặp mặt cha mẹ vợ." Tiền Tình ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, cô đẩy anh ra xa. "Không phải anh đã tới nhà em rồi sao? Mấy năm nay tuần nào anh cũng tới, còn lạ gì tính nhau nữa. Nhà em cũng không cần mang quà gặp mặt ra khoe làng khoe xóm làm gì cả. Anh bận đi công tác thì cứ đi đi, cha mẹ sẽ thông cảm mà. Anh làm như vậy sẽ khiến em giống người phụ nữ không hiểu chuyện đấy." Chu Hạo thấy cô thật sự tức giận, vội vàng đổi lời, ôm cô vào lòng để dỗ dành. "Được rồi, anh đi, được chưa? Em đừng nóng giận nữa..." Vừa nói, anh vừa vui vẻ cắn một cái vào má của Tiền Tình, dấu răng anh in hằn trên mặt cô: "Vợ anh là tốt bụng nhất." Tiền Tình chán ghét quay mặt đi: "Anh mau thu dọn đồ đạc đi, xe sắp tới rồi đó." Chu Hạo quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Vẫn còn sớm mà." "Sớm cái gì chứ, chỉ còn có một tiếng rưỡi nữa thôi, Chu Hạo, anh thả em ra." Chu Hạo vò đầu tóc của cô như thể đang xoa đầu một chú cún con vậy, thanh âm khàn khàn: "Anh đã vắng nhà cả nửa tháng trời rồi, vậy mà em cũng không xót cho anh chút nào." Tiền Tình sửng sốt, Chu Hạo thành thục bế cô vào phòng trong. Lúc Chu Hạo rời đi, Tiền Tình đến tận trời tối mới dậy, cô ôm eo đứng lên, trong lòng thầm mắng Chu Hạo còn tay thì bận rộn dọn phòng. Cô vốn muốn nói với anh rằng cô muốn dựng một quầy bán kem que, nhưng khi bước vào nhà thì cô liền quên mất. Thôi bỏ đi, khi nào anh trở lại rồi nói sau cũng được. Tiền Tình kiểm kê tiền của cô, Chu Hạo đã đưa tiền lương của anh cho cô từ trước khi kết hôn nên bây giờ tiền của hai người đều nằm trong tay cô. Khi Chu Hạo vừa mới tốt nghiệp, tiền lương của anh chỉ có hai mươi lăm mao một tháng, sau đó tiền lương của anh dần dần tăng lên. Chu Hạo lớn hơn cô hai tuổi và mới vào nhà máy được hai năm. Trừ ăn uống và tiền gửi cho mẹ Chu Hạo thì vẫn còn dư bốn trăm mao. Chu Hạo đã tiêu hai trăm mao khi đến nhà Tiền Tình để cầu hôn. Sau khi nhận nhà, anh đã tiêu hơn một trăm mao để mua những vật dụng trong nhà. May mắn thay, khi Tiền Tình kết hôn, cha mẹ của Tiền Tình đã mang về cho cô hai trăm mao làm của hồi môn. Vì vậy, bây giờ Tiền Tình có khoảng hai trăm bốn mươi mao trong tay và một vài tấm phiếu thực thẩm. Chút tiền này dùng làm việc khác có thể không đủ nhưng nó lại quá dư để mở một quầy bán kem que. Tiền Tình vẫn còn hơi lo lắng, sợ chủ nhiệm Lý sẽ bận rộn chuyện của Vạn Chân Chân đến nỗi bà ấy quên mất chuyện hỏi thuê phòng nhỏ kia của cô. Ngày mai có lẽ cô nên gặp chủ nhiệm Lý để nhắc lại. Không ngờ trước khi Tiền Tình kịp tìm chủ nhiệm Lý thì bà ấy đã tới tìm cô luôn rồi. Lý Hồng Mai rất tức giận, nếu không có cuộc điện thoại này thì bà ấy còn lâu mới hiểu được lời đồn mà Vạn Chân Chân tung ra vô lý đến mức nào. Mối quan hệ giữa Vương Hoa và anh họ của hắn ta rất bình thường nếu không muốn nói là xa cách, ngoại trừ chào hỏi nhau vào dịp Tết Nguyên Đán thì bình thường họ rất ít khi liên lạc với nhau. Khi nhận được cuộc điện thoại, anh họ của Vương Hoa là Vương Hữu Thanh, lúc đầu rất sửng sốt nhưng sau đó lại liên tục kêu oan. "Tôi chuyển đến đây đã ba tháng, chỉ gọi điện thoại cho gia đình hai lần, cả hai lần đều là vợ tôi nghe máy. Sao có thể nói với vợ tôi những chuyện vô lý này qua điện thoại khiến cô ấy lo lắng vậy? Chủ nhiệm, chị nhất định phải điều tra kỹ càng. Vợ của tôi hiện tại đang làm việc tại căn tin của nhà máy sản xuất mỏ dầu số 2. Hai chúng tôi đều là người làm việc trong nhà máy, làm sao tôi có thể lan truyền những điều nhảm nhí như vậy được?" Lý Hồng Mai là một người thiên về làm nhiều hơn nói, quan điểm của bà ấy là "việc hôm nay thì phải giải quyết xong trong hôm nay". Do đó, bà ấy lập tức đi tìm chị dâu của Vương Hoa để trao đổi. Sau cuộc điện thoại này, đương nhiên là anh ta biết rằng những tin đồn vô lý này là do Vạn Chân Chân đổ lên đầu anh ta. Mấy năm qua mẹ của Vương Hữu Thanh và mẹ của Vương Hoa vẫn thường xuyên cãi nhau, hai người vì ít chuyện vụn vặt mà cãi nhau không ít. Những năm gần đây, bởi vì cha của Vương Hoa không còn nữa, cho nên bà ta cũng ít khi liên lạc với em dâu của mình. Bà ta không muốn mọi người nghĩ rằng mình đang bắt nạt em dâu góa chồng cho nên rất ít khi đến nhà em dâu của mình. Ngay cả khi bà ta gặp mẹ của Vương Hoa trong nhà máy, bà ta cũng chỉ cười chào hỏi xã giao. Ai ngờ con dâu mới của em dâu này vừa vào cửa đã gây chuyện, ném bát phân vào người con trai bà ta. "Tôi phải đi hỏi Mã Thu Cúc, con dâu bà ta tung tin đồn như vậy không sợ bị trời đánh hay sao?" Mẹ của Vương Hữu Thanh định tới nhà hỏi cho rõ ràng nhưng Lý Hồng Mai đã vội vàng ngăn bà ta lại. Bây giờ tình hình đang rất rối loạn, nếu thêm bà ta tham dự vào nữa thì sẽ càng rắc rối thêm. Khuyên can mãi mẹ của Vương Hữu Thanh mới chịu bình tĩnh lại, Lý Hồng Mai mang một bụng tức giận đi tìm Vạn Chân Chân. Từ khi về đến nhà trong lòng Vạn Chân Chân vẫn luôn canh cánh chuyện nói dối kia, ngay cả nấu cơm mà cô ta cũng không thể tập trung. Vương Hoa ăn một miếng cơm, thiếu chút nữa là phun hết ra, vội vàng bưng chén trà lên để súc miệng. "Cô cho cả hũ muối vào hay sao vậy?" Vạn Chân Chân phớt lờ và đưa thức ăn vào miệng một cách máy móc. Vương Hoa vươn tay lắc lắc ở trước mặt cô ta: "Cô đang suy nghĩ cái gì thế? Nấu cơm thôi mà cũng không chú ý, lại còn bỏ nhiều muối như thế nữa." Khi đó Vạn Chân Chân mới nhận ra rằng miệng cô ta mặn như thể cô ta đã ăn cả một hũ muối. Cô ta vội vàng đứng dậy rót cho mình một chén nước rồi uống cạn. Vương Hoa nhìn cô ta một cách chán ghét, nói: "Tôi bận rộn cả ngày ở bên ngoài, có mỗi chuyện nhỏ như thế thôi mà cô cũng làm không xong. Nấu cơm mà sao có thể cho nhiều muối như vậy, chẳng lẽ muối không cần bỏ tiền ra mua sao? Tôi thấy có vẻ như cô không biết quản chuyện gia đình, không biết gạo với muối mắc đến mức nào. May mà hôm nay mẹ không có ở nhà. Nếu mẹ tôi ở nhà thì cô định để cho bà ấy ăn bát cơm mặn chát này sao?" Vạn Chân Chân vô thức nắm chặt chén trà trong tay. Cô ta thầm nghĩ: lúc nào cũng mẹ anh, mẹ anh, mẹ anh, anh nghe bà ta như vậy sao không lấy bà ta làm vợ luôn đi. Vương Hoa đang quở trách Vạn Chân Chân thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. "Ai vậy?" "Tôi là Lý Hồng Mai."