CHƯƠNG 28.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:48

Bán hàng thì không phải ngày nào cũng bán chính xác số lượng như vậy, có khi Tiền Tình sẽ mua thêm vài chục que kem để bán, dù sao thì dư còn hơn thiếu. Những que kem còn lại cô thường trực tiếp đem về khu nhà ngang, bán giá gốc cho những người ở trong đại viện. Chiếc xe ba bánh của cô được đậu ở chỗ để xe đạp, chiếm một khoảng diện tích lớn. mấy ngày nay có vài bà cụ còn mập mờ nói qua với cô vài câu. Có điều mấy ngày gần đây không có ai nói thêm gì nữa, bởi vì mỗi ngày Tiền Tình đều giữ lại vài chục que kem để bán ở dưới lầu một lúc. Cháu trai cháu gái của bọn họ ăn được que kem năm phân tiền mà vui mừng khôn xiết, các bà cụ cũng vui vẻ theo, như vậy là trong nhà có thể tiết kiệm thêm được một nửa rồi. Nhìn thấy Tiền Tình dọn hàng về, Vạn Chân Chân càng ủy khuất hơn, sau khi bọn trẻ tan học, lượng khách ở cổng trường học trong chốc lát liền vắng vẻ đến nỗi không còn thấy được bóng người nào nữa rồi. Hôm nay lúc Vạn Chân Chân đi mua kem, chân cô ta không may bị bong gân, thế nên cô ta đã nhờ một cậu bé đẩy hộ một lúc, bỏ ra mười đồng để mua thùng kem, vất vả cả buổi chiều, trong túi thu về được hai mao tiền, ngay cả tiền vốn cũng chưa kiếm lại được. Tiền Tình dọn hàng ở nhà ngang xong, cầm một chậu nước vào phòng tắm rửa, lau tóc xong rồi ngồi xuống bàn làm việc để đếm tiền. Đếm tiền xong, cô lại ghi vào sổ tay, cô đã sắp bán kem được 1 tuần rồi, tiền kiếm được còn nhiều hơn cô nghĩ, kiếm được hơn bốn trăm đồng. Lúc Tiền Tình còn đang ôm sổ tay cười đắc chí, cách vách vang lên một tiếng động, Vạn Chân Chân đã về nhà rồi. Rốt cuộc thì cô ta vẫn đi bán kem, nhưng chẳng qua là cô ta kiệt sức rồi, chỉ đạp xe quanh vài nhà thôi mà như thể là đã muốn lấy đi cái mạng nhỏ của cô ta vậy. Kem của cô ta cũng chẳng giúp kiếm thêm được đồng nào, vì khi xe kem bị đổ, có que thì bị vỡ, có que thì bị mềm, Vạn Chân Chân chỉ có thể bán nó với giá gốc, chỉ cầu mong có thể kiếm lại được vốn. Vừa bước vào cửa đã thấy mặt mày mẹ chồng tối sầm lại: "Còn không mau đi nấu cơm, cô đừng hòng gạt được bà già này, cô đi bán kem đến tận giờ này mới về, Tiền Tình ở cách vách đã về hơn một tiếng rồi, cô nói cho tôi nghe xem, cô đã đi đâu, có thực sự là đi bán kem hay không?" Bà Vương cảm thấy Vạn Chân Chân không an phận, bán kem thì tính là cái việc lớn gì, nấu cơm còn phải chậm trễ. Nếu không phải nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vạn Chân Chân, bà ta thậm chí còn hoài nghi có phải Vạn Chân Chân ra ngoài làm việc gì hổ thẹn hay không. Cũng giống như Tiền Tình ở cách vách, suốt ngày hoa hòe lộng lẫy, ngay cả bán kem mà cũng phải che ô, còn ăn mặc quyến rũ như vậy, nhìn không giống một người phụ nữ đàng hoàng chút nào. "Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mang thói hư tật xấu của nhà cô ra đây. Bán kem thì bán kem, không được mặc váy, cũng không được trang điểm như con yêu nghiệt, nhìn rất không đàng hoàng." "Được rồi, cô mau đi nấu cơm đi, tôi sắp chết đói đến nơi rồi." Vạn Chân Chân lãnh đạm đáp lại một tiếng, cô ta sắp mệt chết đi được rồi, não cũng không hoạt động được nữa rồi, cô ta không nghĩ tới bán kem sẽ làm con người ta mệt mỏi đến vậy. Tiền Tình ở cách vách nghe thấy bà Vương mắng như vậy liền bĩu môi, mẹ chồng Vạn Chân Chân mắng những lời đó cô nghe mà chán ngấy luôn rồi, dù sao cũng là chỉ cây dâu mà đi mắng cây hòe, trong lời nói chỉ thiếu không nhắc đến tên cô mà thôi. Cô coi lời của bà ta nói như cái rắm vậy. Bản thân cô thích mặc váy hoa, thích váy đẹp đó, thích bản thân trắng trẻo như vậy đó, kiếm tiền để làm gì? Không phải là vì để bản thân ngày một tốt hơn sao, cô có điều kiện để mình xinh đẹp như thế, kiếm được tiền thì sao lại không thể làm như vậy Chẳng những phải mặc váy mà ngày mai còn phải tô son để chọc tức cái con người bảo thủ này. Tiền Tình thay một chiếc váy và đi đến nhà ăn ăn cơm một cách đắc chí. Vạn Chân Chân trong lúc nấu cơm thì đã nghĩ đi nghĩ lại. Vừa rồi lúc cô ta đi bán kem có nghe người khác thuận miệng nói một câu: "Xe kem que khác đều bán rất mắc, cả một đại viện chỉ có đối diện trường học là bán rẻ, kem que vị nước muối chỉ có giá một mao 1 que." Khi đó Vạn Chân Chân mới nhận ra mình đã sai ở đâu, Tiền Tình đã hạ giá, cô nhập vào số lượng nhiều hơn, giá thành đương nhiên sẽ thấp hơn, tất nhiên là cô có lợi thế trong việc bán hàng. Xem ra bán kem ở cổng trường thì không thể bán mắc hơn Tiền Tình. Động tác xào rau của Vạn Chân Chân rất mạnh bạo, rẻ thì rẻ, ai sợ ai, dù sao thì nếu một que kem nhập vào có giá năm mao, cô ta bán tám mao, thử xem ai sẽ là người sống sót còn lại! Đêm mùa hè là khoảng thời gian mát mẻ hiếm hoi trong ngày, Tiền Tình sống ở tầng ba, căn phòng có tầm nhìn tốt, nhưng vì ở trên cao hứng nắng mặt trời cả ngày nên chiều tắt nắng thì hơi nóng còn sót lại ở trong phòng vẫn còn nhiều, ban đêm vào nhà, cô phải mở cửa sổ một lúc. Người trong khu nhà ngang ăn cơm xong cũng bắt đầu ra sân tụ họp, người lớn tụ thành nhóm, trẻ con cũng tụm lại thành thành nhóm. Đám người lớn vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa tám chuyện phiếm rất rôm rả, còn trẻ con thì chạy nhảy thành từng nhóm chơi con quay, nhảy dây chun, bịt mắt bắt dê... Chu Hạo ở trong nhà máy vốn có tiếng là tốt bụng, mặc dù hiện tại Tiền Tình là "hộ tiểu thương" nhưng cô chỉ bán có món kem que, cô lại luôn đặc biệt quan niệm "bán bà con xa mua láng giềng gần", mỗi ngày đều để lại một lượng kem que bán với giá rẻ cho chòm xóm trong khu nhà ngang. Vì vậy ngoại trừ một vài thành phần mất não và không hiểu chuyện ra, những người trong khu nhà đều tỏ ra rất thân thiện với Tiền Tình. Tiền Tình cũng giỏi xã giao, trò chuyện với mọi người rất vui vẻ. Họ có thể tám đủ mọi chuyện, từ chuyện gia đình, chuyện chồng con, chuyện trên trời dưới đất... Ngoại trừ không bao giờ trả lời câu hỏi một ngày bán kem kiếm được bao nhiêu tiền ra, những chuyện khác Tiền Tình đều sẵn lòng chia sẻ và tâm sự với mọi người. Khi Vương Hoa tan làm trở ở về nhà, gặp Tiền Tình đã cơm nước xong rồi đang rời khu nhà ăn để xuống sân chung dưới toà nhà ngồi nói chuyện. Trong màn đêm dần buông, Tiền Tình mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc xõa ngang vai, đôi mắt cô trong veo và lung linh như một vì sao trên trời vậy. "Tôi nghe nói khu nhà bên kia, trên tầng bốn có nhà mua TV, hiệu Panda, hình ảnh rõ nét lắm, mấy người trong khu nhà bọn họ buổi tối đều tụ tập đến xem nhờ TV." "Sau này khu nhà ngang của chúng ta cũng sẽ có người mua được TV, khi đó mọi người sẽ có thể xem đến mức nghiện luôn." "À hay là chúng ta hỏi thử Tiền Tình xem, trong khu nhà của chúng ta thì người có khả năng mua nổi TV cũng chỉ có mỗi Tiền Tình mà thôi." Nghe mọi người nhắc đến tên mình, Tiền Tình cũng không thấy khó chịu. Mọi người đang tám chuyện phiếm rất vui vẻ nên cô cũng không lấy làm quan trọng lắm với mấy lời nói châm chọc này, hơn nữa chủ đề về cái TV cũng rất thú vị. "Mua TV xong bọn họ kết nối ăng-ten như thế nào?" "Thì nhờ người hỗ trợ giúp gắn lên trên nóc tòa nhà. Khu nhà bên đó bây giờ rất náo nhiệt. Buổi tối, bọn họ tụ tập ở hành lang tầng đó, chật ních người lớn trẻ nhỏ ngồi thành hàng, cứ như là lớp học bổ túc văn hoá ấy." Vương Hoa không khỏi có chút phiền muộn, Chu Hạo làm sao có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy, đã giỏi kiếm tiền lại còn giỏi giao thiệp. Đối với những người khác, nếu chỉ trong vài ngày mà kiếm được nhiều tiền như vậy, e rằng mọi người trong tòa nhà đều sẽ ghen tị đỏ mắt