Mặc dù có vài người cảm thấy Tiền Tình tự đứng ra kinh doanh hộ cá thể có chút mất mặt, nhưng hầu hết mọi người vẫn chỉ trỏ rồi nói vài câu cho vui mà thôi. Dù sao thì cũng có người làm ở khu mỏ dầu lợi dụng giờ nghỉ để chạy đi bán kem que, so với những người đó, cô có gian hàng lớn hơn nên cũng không phải chuyện gì to tát.
Hơn nữa Tiền Tình còn bán rẻ, lại có địa điểm cố định, có thể coi là tiện lợi cho người trong khu.
Từ khi có chiếc xe ba bánh, việc buôn bán của Tiền Tình đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Nhưng thật ra bây giờ cô lại bắt đầu nghĩ về những kế hoạch khác. Một ngày học sinh có thể tiêu thụ sáu đến bảy trăm que, ngay cả khi cộng thêm lượng tiêu thụ trong khu nhà thì nhiều nhất là một nghìn cây.
Trong đó rẻ nhất là kem que muối chiếm tỉ lệ được mua nhiều nhất, đậu đỏ đậu xanh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Mặc dù đi xe ba bánh đến rạp chiếu phim hoặc nhà hàng quốc doanh thì cũng vẫn có thể bán được, nhưng rạp chiếu phim thường hoạt động vào ban đêm, lúc đó xưởng sản xuất kem que đã đóng cửa từ lâu, còn nhà hàng quốc doanh thường là vào giờ cơm mọi người mới rảnh để ra ngoài, nhưng lúc đó cô còn đang bận rộn ở chỗ trường học, thực sự không thể dành thời gian cho việc đến đây bán được.
Sau nhiều lần cân nhắc, Tiền Tình cảm thấy tốt nhất vẫn là kinh doanh trong khu tập thể ở nhà máy dầu mỏ.
Tiền Tình đưa tay gõ cửa phòng bên cạnh, Trần Hân Nhiên khác hẳn với Vạn Chân Chân, hơn nữa cô ấy cũng có ấn tượng tốt với Tiền Tình, vì vậy vừa thấy rõ người đến là ai là cô ấy vội vàng mời cô vào.
"Đồng chí Trần, tôi có một chuyện muốn hỏi, cô cũng biết tôi mở quầy bán kem que ở góc bên kia đúng không, cô nghĩ sao nếu tôi làm một biển quảng cáo ở bên đó, phía trên ghi chú là mua nhiều sẽ được ưu đãi kèm giá tiền cụ thể. Theo cô thì như vậy có thể hấp dẫn người mua không?"
Trần Hân Nhiên nghiêm túc lắng nghe: "Ưu đãi như thế nào vậy?"
"Ví dụ như là trong phòng làm việc của cô, có người muốn ăn, có người không muốn ăn.
Người muốn ăn chỉ cần tới cửa hàng mua mười cái sẽ được giảm giá. Nếu báo trước một ngày, tôi sẽ giao hàng tận nơi. Cô thấy như vậy thế nào?"
Trần Hân Nhiên suy nghĩ một chút liền đáp:
"Tôi cảm thấy không thành vấn đề, nhưng có những khu văn phòng không phải ai cũng vào được, nếu cô đi giao hàng chỉ sợ không vào trong được."
"Tôi không đi vào, tôi sẽ giao ở ngoài cổng.
Mọi người chỉ cần đi ra lấy là được."
Trần Hân Nhiên cười nói: "Ý tưởng này cũng hay đấy, có đôi khi ngồi lâu ở văn phòng rất khó chịu, muốn ăn kem que thì phải đợi xe kem que đi qua bất tiện quá trời."
Tiền Tình lấy bút lông ra, viết lên trên giấy:
"Cô thấy như vậy thế nào?"
Trần Hân Nhiên vui vẻ nhìn một chút, thấy giá cả rất phù hợp, thậm chí còn rẻ hơn so với xe bán kem khác. Bạn càng mua nhiều, bạn càng được giảm giá, có lẽ nó sẽ thu hút rất nhiều người.
"Tôi nhất định sẽ giúp cô giới thiệu cho mọi người, đến lúc đó tôi sẽ ủng hộ cô."
Tiền Tình nhận được lời khẳng định chắc nịch, lòng cô cũng đỡ phiền muộn hơn.
Sáng hôm sau, cô đi dán tờ khuyến mãi lên bảng tin của Nhà máy mỏ dầu số 1.
Trong khi công việc kinh doanh của Tiền Tình diễn ra suôn sẻ thì sự hoảng sợ của Vạn Chân Chân đã lên tới đỉnh điểm.
Cô ta đang chờ đợi để sửa chữa mối quan hệ với Tiền Tình nhưng dường như Tiền Tình đã gạt bỏ cô ta sang một bên và bận rộn kiếm tiền.
Rõ ràng là cô ta được trọng sinh, nhưng ngay cả đời này và đời trước của Tiền Tình cũng không có gì khác biệt ư?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa Tiền Tình sẽ giống như kiếp trước, kiếm tiền mua nhà rồi đến Bắc Kinh hưởng phúc.
Vạn Chân Chân nhìn Tiền Tình vui vẻ với việc chạy xe ba bánh hối hả mỗi ngày. Những người phụ nữ trong khu nhà ngang cũng chỉ trỏ vào cô, nhưng cô lại không quan tâm chút nào.
Vạn Chân Chân lén lút đến trường lúc bọn nhỏ tan học, cô ta thấy một đống que kem chất trên xe ba bánh đã được bọn trẻ mua hết trong nháy mắt.
Vương Hoa đã trở lại làm việc sau kỳ nghỉ phép, hiện tại chỉ có mẹ chồng và cô ta ở nhà.
Chuyện cô ta bịa đặt lần trước không bị truyền ra bên ngoài. Dù sao đây cũng không phải là việc hay ho gì, truyền đi còn khiến cho dư luận dậy sóng rồi tranh cãi thêm. Nhưng Vạn Chân Chân ở nhà thì lại càng ngày càng khổ sở hơn.
Vẻ mặt Vương Hoa lúc nào cũng lạnh tanh như đưa đám, còn mẹ chồng thì vừa tỉnh dậy đã bắt đầu bắt lỗi cô ta rồi hoạnh họe đủ kiểu. Dù căn nhà này chỉ vỏn vẹn có 50 mét vuông nhưng cô ta phải bận rộn từ sáng đến tối. Chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi một chút, cô ta sẽ phải nghe những lời mắng chửi mỉa mai của mẹ chồng.
"Cái nhà này chẳng khác nào cưới Thái Hậu về nhà, con dâu kiểu gì mà cái gì cũng không làm, chỉ phất tay ngồi chờ cơm. Tội nghiệp con trai tôi một thân một mình kiếm tiền nuôi cả gia đình, đi sớm về khuya như thế đấy."
Vạn Chân Chân nín họng, cô ta chỉ ước rằng mình cũng giống như Tiền Tình, chồng thì đi công tác, cô ta thì ở nhà bán kem.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vạn Chân Chân lập tức sáng lên.
Đúng vậy, tại sao cô ta lại không thể bán kem que?
Cũng không phải chỉ có mình Tiền Tình mới có thể bán kem cho học sinh tiểu học, người khác hoàn toàn có thể bán được mà.
Nghĩ xong Vạn Chân Chân liền bắt tay ngay vào việc. Thời buổi này bán kem que là mặt hàng kinh doanh cần ít vốn nhất. Chỉ cần có một chiếc xe đạp và một thùng giữ nhiệt. Sau khi quen mặt khách rồi, lúc trời nắng nóng thì chỉ cần chịu cực một chút, cứ bán một cây là thấy có tiền lời một cây rồi.
Vạn Chân Chân lấy ra mười đồng tiền duy nhất của mình, định đạp xe đi mua kem que, tan học sẽ đến cổng trường tiểu học để tranh bán với Tiền Tình.
Lúc cô ta chuẩn bị ra cửa, bà Vương liền bắt đầu nổi giận: "Công việc trong nhà nhiều như vậy, chưa lo xong đâu vô đâu đã muốn chạy ra ngoài đường, thật đúng là con cái xuất thân từ gia đình bần nông có khác, không ai dạy dỗ tử tế."
Vạn Chân Chân nghe mấy lời này liền tức muốn nghẹn, bộ bà ta thì có ăn có học lắm chắc? Gia đình bà ta thì có gì tốt? Cô nhi quả phụ làm công nhân mà vẫn vểnh cái đuôi lên tận trời xanh.
Nhưng cô ta vẫn phải kìm nén cơn tức giận của mình mà giải thích với bà Vương: "Mẹ, mẹ có thấy hiện tại Tiền Tình, cái người hàng xóm cách vách nhà mình đi bán kem que ngày nào cũng kiếm bộn tiền không. Con thấy cô ta bán mỗi ngày chắc cũng được mấy chục đồng tiền lời rồi đấy ạ."
"Hiện tại con chưa được phân biên chế, ở nhà nhàn rỗi cả ngày không có việc gì làm. Thế nên con định đi bán kem que bên ngoài, có thể kiếm được ít tiền phụ giúp gia đình."
Nhà họ Vương ở sát vách nhà Tiền Tình, bà Vương thấy Tiền Tình ra ra vào vào cũng thầm thấy ghen tị đỏ cả mắt.
Nhưng bà ta rất sĩ diện, cảm thấy đi làm con buôn rất xấu hổ, không ít lần bà ta nói chuyện phiếm với những người ở tầng dưới để chê bai Tiền Tình.
Mới vào cửa làm dâu đã lăn lộn loạn cào cào, chẳng qua ỷ vào việc Chu Hạo không có ở nhà nên thích làm gì thì làm đây mà.