Bà Vương vô cùng cảm động, nhưng nghe một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng: "Ý của cô là muốn tôi phải mua cho cô một chiếc xe ba bánh có đúng không?"
Vạn Chân Chân không dám trả lời, cười tươi với vẻ mặt nịnh nọt: "Làm sao có thể chứ, con mượn, con hỏi mượn của mẹ một trăm năm mươi đồng và sẽ trả nó trong 1 ngày ạ."
Bà Vương hừ một tiếng: "Cô nằm mơ giữa ban ngày hay gì mà còn muốn tiền trong nhà, tiền của nhà cô hay sao? Cô ở nhà của con tôi, ăn tiền của con tôi kiếm được, cô kinh doanh kiếm được tiền không phải là nên đưa tiền cho tôi hay sao. Ý của cô mượn ở đây là tiền cô kiếm được không đưa cho tôi mà còn phải cho cô mượn tiền mua chiếc xe ba bánh chết tiệt đó nữa đúng không, không lý nào tôi lại cho cô mượn được, nếu như cô muốn kinh doanh thì nên tự mình bỏ tiền ra mà làm, cô đừng hòng mà moi được tiền của tôi "
Vạn Chân Chân bị bà ta chửi đến mức mất mặt, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Bà Vương tức giận: "Cô cứ ngồi đó mà khóc đi, tôi thấy là cô cố tình khóc cho số phận nhà này. Lấy đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy, cô cứ như thế thì đến lúc người ta nhìn vào lại nói tôi tại sao lại đối xử tệ bạc với cô như thế. Nếu cô không muốn ra ngoài bán kem nữa thì ở nhà tranh thủ thời gian sinh cháu trai cho tôi đi, đừng ở đó mà tỏ vẻ đáng thương với tôi nữa."
Vạn Chân Chân đành phải thành thực mà đi nấu ăn, nhưng mẹ Tiền ở cách vách nghe xong như thể đã chết lặng.
"Tình Tình à, tính cách của mẹ chồng cô ta cũng thật là."
Tiền Tình gật đầu, chưa kể loại người như Vạn Chân Chân gặp phải Mã Thu Cúc đúng là xui xẻo, đổi lại nếu là một bà mẹ chồng không kiên định khác, sớm đã bị lời ngon ngọt của Vạn Chân Chân lừa đến mức mất hết tâm trí rồi.
"Cô ta cũng không phải dạng vừa đâu ạ."
Tiền Tình thấy mẹ mình bắt đầu mềm lòng, ngay lập tức bật cười.
"Mẹ, chúng ta đánh cược đi."
"Cược cái gì?"
"Ngày mai Vạn Chân Chân nhất định là sẽ đẩy xe ba bánh đi bán kem, mẹ có tin hay không?"
Mẹ Tiền không tin, còn không nghe sát vách Vạn Chân Chân đã bị mắng đến nỗi khóc lóc như vậy sao, ở tình huống này, cô ta còn có thể đẩy xe ba bánh tới à?
Tiền Tình nói: "Không tin thì ngày mai mẹ mở to mắt ra mà nhìn là sẽ biết thôi."
Trưa ngày hôm sau, dưới cái nắng như thiêu như đốt và dưới ánh mắt ngạc nhiên của mẹ
Tiền, Vạn Chân Chân lái chiếc xe ba bánh còn khá mới, chở đầy kem que đến trước cổng trường học của các em nhỏ.
Nếu như nói ngày hôm qua Vạn Chân Chân đã rất đắc ý, ước gì Tiền Tình thất thố ở trước mặt cô ta, vậy thì hôm nay Vạn Chân Chân đã tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Rõ ràng là cô ta chỉ đang bán kem que thôi mà, ai không biết lại còn tưởng rằng cô ta là tướng quân đánh thắng trận mất.
Vạn Chân Chân bỏ kem que vào cái rương, chung quy cũng là lấy sỉ số lượng lớn mang đi bán, hiện tại có xe ba bánh là một lợi thế, cơ hồ là như đứng cùng một vạch xuất phát với Tiền Tình vậy.
Hai người họ khác biệt nhau ở chỗ, Tiền Tình có một cửa tiệm cố định, so với Vạn Chân Chân thì tiện nghi hơn nhiều.
Trong lòng Vạn Chân Chân cực kỳ thích thú, bà Vương không cho cô ta tiền, nhưng không phải còn có Vương Hoa hay sao? Tối qua cô ta đã ngồi chờ Vương Hoa tan làm về nhà, sau đó lôi kéo hắn ta ra một góc nói chuyện riêng.
"Anh giúp em đi Vương Hoa, kiểu làm ăn này không khác gì nằm không chờ tiền đến cả, nhưng mẹ anh lại không hiểu được điều này, còn anh nhất định là biết rõ đúng không? Tiền Tình chỉ là một người phụ nữ mà còn dám xông pha kiếm tiền như vậy, Chu Hạo lại không có ở nhà, sao chúng ta có thể thua kém cô ấy được chứ?
Vả lại, mùa hè là mùa của kem que, chúng ta cũng đã bán được mười mấy ngày nay rồi. Hơn mười ngày nay, chúng ta đã kiếm được cả trăm đồng là ít! Thật là, hôm nay em đã xem xét kỹ lưỡng rồi, chỉ với một buổi chiều thôi mà cô ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, nói không chừng là hơn một trăm là ít. Anh thử nhìn xem, cô ấy còn gọi mẹ đến hỗ trợ giúp, làm sao có thể không kiếm nhiều tiền được chứ?"
Vương Hoa bị cô ta nói câu "Tiền Tình là một người phụ nữ mà còn dám xông pha kiếm tiền"
làm cho kích thích, đúng vậy! Chu Hạo không có ở nhà, không có ai thương lượng mà cô còn dám bày sạp lớn để buôn bán như thế, bản thân hắn ta là một người đàn ông sức dài vai rộng mà lại đi sợ Tiền Tình hay sao?
Chủ yếu là do mấy ngày nay, bên trong nhà máy thường xuyên tổ chức học tập.
Từ lúc cải cách mở cửa, thật sự là có không ít người đã tự mình "ra khơi", có điều chỗ hắn ta làm là mỏ dầu, công tác và sinh hoạt đều đã ổn định rồi nên mới không có nhiều cá nhân mở bán kinh doanh mà thôi.
Trước kia ở bên trong nhà máy, không mấy ai ủng hộ việc "ra khơi", bọn họ cho rằng đó là việc làm mang tính cá biệt, nhưng dạo gần đây lại khác, tư tưởng của mọi người dần được biến hoá, không còn cổ xuý như xưa nữa.
Đặc biệt là ngày hôm qua, đội trưởng đội bảo trì đã mở cuộc họp, nói rằng lãnh đạo cấp trên đưa ra nhiệm vụ, báo chí còn đưa tin về việc nhà máy mỏ dầu của bọn họ đề cao việc học hỏi nhiều hơn một chút.
Ngày đó, báo chí còn đưa tin với chủ đề "Như thế nào là tiếp thu tư tưởng của thời đại mới?"
Vào tháng 8 năm nay, trong nhà khách của cơ quan Kinh Thị bên kia có cử hành một đại hội để để ngợi các thanh niên trong trấn vì đã làm việc rất tốt, hơn hai trăm vị đại biểu có mặt ở đó, tất cả đều đến từ các ngành nghề khác nhau, trong đó thậm chí còn có nghề sản xuất kẹo, sửa xe đạp, bán đồ ăn cho công nhân.
Trong lòng người lãnh đạo rất vui vẻ tiếp đón bọn họ, không ngừng liên tục khen ngợi từng ngành nghề của họ.
Trong đó có một vị bán đồ ăn vặt, khi nhắc tới sự nghiệp của bản thân mình, ý hắn nói rằng công việc này không có gì là sáng sủa cả.
Người lãnh đạo kiên định ngắt lời hắn, còn phát biểu chi tiết hơn về chủ đề,"Như thế nào là tiếp thu tư tưởng của thời đại mới?"
Đến cuối tháng, tin tức đều được truyền xuống dưới, mỏ dầu phương Bắc cũng cần triển khai việc học tập. Rất nhiều người ở đây đều tập trung vào học tập, có thể thấy được thời đại này đang dần biến hoá, tiến xa hơn về phía trước từng chút một.
Kết hợp với tin tức mới được truyền tới gần đây nhất trong đại viện, có nói rằng cấp trên muốn dựa vào nhà máy xưởng số 2 để làm một phiên chợ sáng và chợ phố đêm ở ngoài rìa bờ sông.
Mặc dù chỉ là lời đồn đãi, nhưng với trình độ nhất định thì có thể cho thấy rằng là bên trong nhà máy đang tận hưởng "làn sóng đãi ngộ"
nên đã phát sinh nhiều biến hoá.
Từ khi mới bắt đầu, các lãnh đạo đã có chút không đồng ý, nhưng đến bây giờ thì có vẻ như đã có thay đổi, mọi thứ đang dần được tiến hành.
"Vậy thì cứ mua đi, để chốc lát nữa tôi sẽ đến cửa hàng sửa xe hỏi thử xem coi họ có sẵn hay không."
Vạn Chân Chân đã không thể bỏ qua cơ hội quý giá này, nếu muốn trở thành một hộ cá thể, vậy thì không thể sợ cái này rồi bỏ cái kia. Nếu dựa theo những gì bên trong nhà máy nói, không lâu sau chợ sáng và chợ đêm sẽ được mở ra, dĩ nhiên là sẽ xuất hiện nhiều hộ cá thể hơn rồi.
Còn không bằng bây giờ cứ chiếm hết tiện nghi đi.
Vương Hoa và Vạn Chân Chân đi đến cửa hàng sửa xe để hỏi mua xe ba bánh, lão già trong tiệm trước đây đã bán một chiếc cho Tiền Tình rồi, chiếc thứ hai vẫn chưa được lắp xong.