Dựa vào sự xui xẻo liên tục của Tiền Tình, Vạn Chân Chân đã thành công trong việc kiếm được một số tiền lớn, cuối cùng sinh được cả trai lẫn gái, đạt đến đỉnh cao của đời người.
Có vô số bình luận về phần này của cuốn tiểu thuyết, hầu hết mọi người đang chỉ ra lỗi của cuốn tiểu thuyết này.
"Nói thẳng ra thì chẳng phải nữ phụ tốt hơn nhiều so với nữ chính có đúng không? Chỉ vì nữ phụ xuất sắc hơn người, vậy mà nữ chính liền đi lên trói buộc đối phương, viết như vậy không phải đang ám chỉ nữ chính không phúc hậu hay sao?"
"Tuy nói nam chính là làm nền nên cũng không ảnh hưởng gì cả, nhưng dù là phông nền cũng cần phải đẹp mà, sao tác giả lại viết một người xấu xí làm nam chính làm gì nhỉ?"
"Số tiền mà nữ chính nhận được là của người khác kia mà, ngay cả hệ thống trao thưởng này cũng thật là bỉ ổi."
"Ngày nay ai cũng có thể làm nữ chính nha!"
Nhưng cũng có một ít người đứng về phía tác giả, Điền Tuyết chính là một ngoại lệ.
Cô ta hung hăng cào bàn phím và phản bác lại hết lượt này đến lượt khác trong khu bình luận.
"Làm ơn đi, nếu muốn xem một nhân vật vĩ đại và quang vinh thì đi mở sách giáo khoa ra mà xem! Đọc truyện giải trí mà còn đòi hỏi nhiều như vậy. Bộ kiếp trước chủ thớt làm thái giám chuyên nhặt xương cá cho hoàng đế hay sao?"
"Mấy người nhìn xem, chẳng phải nữ chính cứ đường đường chính chính tự mình kiếm tiền rồi thăng cấp trông rất ngầu sao? Với lại ai bảo Tiền Tình chỉ là nữ phụ mà không phải nữ chính làm gì?"
"Cô nói nam chính là phông nền mà không để ý công việc của nam chính à, sự nghiệp của người đàn ông mới là quan trọng nhất. Không thấy nam chính dùng thực lực của mình để trở thành một kỹ sư hay sao, năng lực mới là số 1!"
"Tôi thích nhìn Vạn Chân Chân cầm tiền mua sắm đấy, nếu người khác không thích xem thì có thể bỏ qua mà."
Có lẽ là do Điền Tuyết đã quá nhập tâm vào cốt chuyện này. Kết quả là khi cô ta tỉnh dậy, cô ta liền bị xuyên vào trong sách lúc nào không hay.
Đối mặt với điều kiện cuộc sống nghèo nàn những năm 1980 này, ban đầu Điền Tuyết cũng có hơi phàn nàn một chút, nhưng khi nhìn thấy chính bản thân mình trong gương thì toàn bộ lời phàn nàn và oán giận trước đó như thể bị xóa sạch hoàn toàn.
Sao cô ta lại trông đẹp quá vậy!?
Điền Tuyết nhìn chằm chằm vào gương mặt như tiểu bạch hoa ở trong gương, kiếp trước cô ta chỉ là một người bình thường. Gia cảnh bình thường còn không xinh đẹp, quả thực là khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy bực bội và chán nản.
Không ngờ vừa xuyên qua ông trời đã ban cho cô ta diện mạo đẹp như vậy.
Điền Tuyết đã cảm thấy hài lòng hơn, trong lòng cũng bắt đầu có những suy nghĩ khác.
Mặc dù ở khu bình luận thì bảo vệ tác giả nhưng trên thực tế thì Điền Tuyết lại ghen tỵ với cuộc sống của Vạn Chân Chân.
Có hệ thống 'hái ra vàng' ở trong tay, nằm không không làm gì cũng có thể kiếm được tiền. Người đàn ông trong nhà rất biết nghe lời, lại còn có thể từng bước thăng tiến, trong công việc lại được người khác kính trọng, không có việc gì làm thì kiếm chuyện với mẹ chồng, hai đứa con cũng không hề kém cạnh.
Quan trọng nhất là, nghề nghiệp của Vạn Chân Chân chính là sự nghiệp mơ ước của Điền Tuyết.
Chính xác là trở thành một bà chủ. . Làm gì có ai mà không muốn trở thành bà chủ đâu chứ?
Vào những năm 1980. người ta nói rằng bạn có thể nhặt được tiền bằng cách cúi người xuống, nhưng Điền Tuyết lại nghĩ rằng chúng ta có thể kiếm được tiền bằng cách đứng thẳng lưng lên mà, vậy thì việc gì mà phải cong lưng xuống chứ? Tại sao không trở thành một bà chủ?
Cũng may khi cô ta đọc tiểu thuyết, điều cô ta chú ý nhất là thói quen kiếm tiền hằng ngày của Vạn Chân Chân, vì vậy mặc dù cô ta bỏ qua phần lớn cốt truyện, nhưng cô ta biết chính xác Vạn Chân Chân đã thăng cấp như thế nào.
Nhắc đến điều này, xô vàng đầu tiên của Vạn Chân Chân có khả năng liên quan đến cô ta.
Nguyên chủ của Điền Tuyết có gia cảnh không tồi, cha dượng là lãnh đạo đường sắt, ngoài chị kế ra thì còn có một người em trai và mẹ. Sau khi cha dượng ly hôn với vợ cũ, ông ta ở với mẹ cô ta. Ban đầu chị kế ở với mẹ, nhưng sau khi mẹ qua đời thì bị cha dượng đưa về đây ở.
Một ngàn đồng là do chú của chị kế đưa cho.
Mặc dù mẹ của Điền Tuyết rất tham lam những thứ của con gái riêng nhưng bà ta lại không đủ can đảm để giữ lại. Vì thế liền đưa tiền cho nguyên chủ, bảo nguyên chủ gửi lại nó cho chị gái cô ta.
Kết quả là nguyên chủ gặp phải chị gái của cô ta và thế là đã xảy ra cãi vã. Để trả thù chị gái mình, cô ta đã ném số tiền đó xuống sông rồi bực tức bỏ đi.
Như này thì lại tốt cho Vạn Chân Chân quá!
Khi chủ sở hữu ban đầu quay lại để lấy tiền, Vạn Chân Chân đã bỏ một ngàn đồng vào túi rồi bước đi như chưa có gì xảy ra.
Điền Tuyết tức giận vỗ đùi, cô ta thực sự là một người ngu ngốc mà, đây chính xác là một ngàn đồng lận đó!
Bây giờ cô ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, trực tiếp đến để lấy lại một ngàn đồng. Tiền đã vào túi của Điền Tuyết thì không ai có thể bắt cô ta phun ra được.
Thấy Điền Tuyết đào tiền rồi ậm ừ bỏ đi, Tiền Tình cảm thấy cô ta rất kỳ lạ. Từ những gì cô ta nói vừa rồi thì đáng lẽ cô ta nên chôn tiền đi.
Nhưng cô ta lại nói những câu vô nghĩa như là nữ chính rồi lại hào quang gì đó, Tiền Tình không thể hiểu được lời cô ta đang nói.
Cô bất giác nhún vai, thôi bỏ đi, chuyện này cũng không liên quan gì đến bản thân cô. Cô chỉ đến để xác minh phỏng đoán của mình.
Chừng nào cô còn có thể tự mình chịu đựng được thì Vạn Chân Chân sẽ hoàn toàn không còn cơ hội kiếm tiền từ việc hố người khác nữa.
*****
Cả người Vạn Chân Chân đều trở nên bồn chồn và lo lắng, đã hơn tám giờ rồi nhưng Vương Hoa hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
"Vương Hoa, khi nào thì chúng ta sẽ đi?"
Hôm nay là ngày lại mặt, chồng cô ta không đi công tác, nếu hắn ta không về, hàng xóm sẽ nghĩ gì về gia đình nhà mẹ của cô ta đây?
Sau khi uống bát cháo gà mà Vạn Chân Chân đã làm từ sáng sớm, Vương Hoa vẫn chưa nguôi cơn giận.
Mặc dù Vạn Chân Chân đã giải thích mọi chuyện với hắn ta vào đêm qua, nói rằng đó là vì lợi ích của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn rất bực bội.
Một lúc lâu sau, Vương Hoa mới đặt bát cháo sang một bên, dù thế nào cũng phải giữ thể diện. Vạn Chân Chân đã mất mặt đủ rồi, hắn ta không thể nào bị mất mặt được nữa.