Mẹ Tiền không hiểu đầy đuôi chuyện là như thế nào, bà ấy lo lắng đến nỗi sốt cả ruột, lại nghe con gái nói rằng phụ giúp nó đi nó sẽ đưa tiền công, bà ấy thực sự hoảng sợ.
"Con nói nhảm cái gì vậy, con có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Con định đưa tiền cho mẹ mà không hỏi ý kiến của Chu Hạo hay sao? Mẹ đến phụ giúp con một chút thì có mệt mỏi gì đâu, con đừng nhắc đến cái gì mà "đưa cho mẹ ít tiền lương". Chuyện buôn bán này của con... Tình Tình à, các hộ tiểu thương từ trước cho đến nay vẫn luôn luôn bị mọi người xem thường. Nếu con cứ muốn làm buôn bán nhỏ, vậy con cứ nhìn xung quanh thiên hạ họ buôn bán ra sao thì con cũng bán buôn y như vậy, mình làm lớn quá, dễ bị dán cho cái nhãn đầu cơ trục lợi."
Tiền Tình hiểu mẹ cô trước giờ làm việc gì vẫn luôn tính toán cẩn thận. Mặc dù cải cách mở cửa đã bốn năm năm nay, nhưng sự khác biệt giữa miền bắc và miền nam vẫn còn khá lớn.
Tốc độ phát triển ở mỗi địa phương đều khác nhau, thành phố Y không phải là tỉnh nhỏ, mỏ dầu là một vùng phát triển kinh tế trọng yếu ở đây, cho nên những chính sách thay đổi ở đây cực kỳ khẩn trương.
Nhưng dù phát triển mạnh hay là thận trọng thăm dò, ở thời điểm này, phần lớn mọi người đều cho rằng tiểu thương buôn bán là thành phần đáng hổ thẹn. Tiền do bọn họ làm ra đều là tư lợi, không tồn tại trong tư tưởng thời bây giờ, về lâu về dài sẽ bị xã hội đào thải.
Muốn thay đổi suy nghĩ của người khác thì luôn cần phải có thời gian, cũng cần phải có phương pháp. Tiền Tình không định tranh luận gì với mẹ cô, cô ôm lấy cánh tay bà ấy, nói giọng ngọt ngào để thuyết phục: "Mẹ, buổi chiều mẹ bán hàng chung với con thì sẽ biết ngay thôi, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đừng nhìn que kem nhỏ như vậy mà coi thường, thực ra nó mang lại cho chúng ta không ít tiền lời đâu ạ. Huống chi kem que cũng chỉ bán được trong mùa hè. Chẳng còn bao lâu nữa thời tiết sẽ vào thu, đến lúc đó con lại đi lôi kéo chị gái đi kiếm tiền chung với con."
Mẹ Tiền cũng thôi không bàn ra tán vào nữa, thật ra bà ấy sống đến ngần tuổi này, cũng không còn có nhiều chuyện để có thể khiến bà ấy lo lắng. Nỗi lo lớn nhất trong lòng bà ấy bây giờ cũng chỉ là người chị gái của Tiền Tình, Tiền Vũ.
Tiền Tình gả chồng vào sống ở khu mỏ dầu, con rể cũng là người tốt. Số phận của Tiền Vũ lại kém may mắn hơn cô em, gả chồng đến ở nơi hẻo lánh thuộc vùng nông thôn. Kết hôn ở nông thôn thì cũng coi như xong đi, đã thế mới kết hôn năm trước, năm sau sinh liền ra một đứa con gái.
Bà ấy xấu hổ với đứa con gái lớn lấy chồng ở nông thôn, nên năm ngoái bà ấy muốn nghỉ việc để nhường công việc lại cho cô ấy, muốn cô ấy đem con gái cùng lên thành phố sinh sống.
Kết quả bà mẹ chồng lại đi gây chuyện, nhà chồng của Tiền Vũ không muốn cô ấy đi lên thành phố làm việc, đẩy tới đẩy lui rốt cuộc lại làm lợi cho bên nhà nội, công việc lọt vào tay đứa cháu trai của chồng bà ta.
Thuyết phục được mẹ đồng ý phụ giúp mình, bây giờ Tiền Tình như thể hổ mọc thêm cánh.
Tranh thủ đang giữa buổi trưa, cô lấy phiếu mua hàng đã đổi với người khác mấy ngày trước, đi đến Cung Tiêu Xã mua một chiếc quạt điện đảo chiều, đem theo ổ cắm và đồng hồ đo điện đến gắn ở cửa hàng.
Cửa hàng của cô lúc trước là cổng bảo vệ, phòng ốc cũng khá tốt, nhưng trần nhà hơi thấp, nhà chỉ có một tầng nên rất nóng, hấp thu hết nắng mặt trời vào mái tôn.
Mấy ngày nay Tiền Tình đã không chịu nổi cảnh nắng nóng, thế nên cô đã muốn mua một cái quạt về cắm trong quầy.
Có thêm người phụ giúp, buổi chiều Tiền Tình đi lấy hàng sớm hơn, giữa đường còn có thể thuận tay giao hai đơn hàng đến văn phòng trong cao ốc.
Nhìn thấy Tiền Tình chở mười thùng thiếc đựng đầy kem que, mẹ Tiền gần như sợ chết khiếp. Bà ấy tưởng rằng cô chỉ bán có một thùng kem que, nhiều lắm cũng năm ba thùng là cùng, ấy thế mà lại lấy hàng nhiều như vậy sao?
Nếu làm ăn lỗ lã, làm thế nào để có thể giải thích với Chu Hạo bây giờ, tại sao Tiền Tình lại liều mạng như vậy?
Tiền Tình cố hết sức trấn an bà ấy: "Không sao đâu mẹ, giờ tan học học sinh ùa ra rất đông, kem bán nhanh lắm, hôm nay trời đặc biệt nóng nên nhất định là sẽ bán nhanh hơn."
Gần đến giờ tan học, mẹ Tiền hốt hoảng kéo tay áo Tiền Tình: "Tình Tình, nhìn này, tại sao lại có một chiếc xe bán kem ở đây?"
Ở đây đã có xe bán kem que, hôm nay Tiền Tình lấy hàng về nhiều như vậy thì có bán hết được không?
Tiền Tình thậm chí còn không ngước mắt lên:
"Mẹ, không phải là mẹ đã hỏi con tại sao lại bảo mẹ tránh xa nhà họ Vạn sao? Mẹ nhìn xem đó là ai đi kìa."
Lần này Vạn Chân Chân đã rút kinh nghiệm từ sự việc buổi trưa, cô ta lại tiêu 10 đồng tiền để mua một hộp đựng kem, việc mua bán kem ngày càng nhiều, trên người cô ta không đủ tiền, cuối cùng đành phải nhập trước 160 que kem vị muối, số còn lại thì lấy vị đậu xanh và đậu đỏ.
Cô ta đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù có làm việc từ sáng cho đến tối cũng chỉ kiếm được 40 đồng.
Nhưng cô ta làm vậy chẳng phải là để đả kích Tiền Tình sao? Chỉ cần có thể lôi kéo được mối làm ăn của Tiền Tình, cô ta lại có thể tăng giá rồi.
Đến lúc đó chỉ còn mình cô ta bán kem, cô ta muốn bán giá bao nhiêu thì để bấy nhiêu.
Hơn nữa, cô ta có một tham vọng lớn, chẳng phải là chỉ cần cản trở được việc buôn bán kem của Tiền Tình thì cô ta thật sự sẽ được nhận thưởng như lời hệ thống đã nói sao?
Vì vậy hôm nay cô ta đã cực kỳ nổ lực, thùng kem đã được được buộc chặt từ trước ra sau, thiếu chút nữa là không thể giữ được tay lái.
Cô ta dắt xe về phía trước một cách khó khăn, mồ hôi nhễ nhãi, cố sức đẩy xe kem tới cổng trường. Đặt thùng kem xuống đất, sau đó lau mồ hôi trên trán.
Khi mẹ Tiền nhìn thấy rõ được khuôn mặt của cô ta liền trở nên tức giận, chẳng qua với tính cách của bà ấy thì cũng không thể nói ra những lời khó nghe, chỉ có thể thở hổn hển vì tức giận.
Tiền Tình cười rồi khuyên bà ấy: "Hôm nay cô ta mới đến đây bán, hơn nữa cô ta còn cố tình bán rẻ hơn, còn con thì bán mắc, vì vậy con nhất định sẽ bán nhiều hơn cô ta. Mẹ đừng tức giận như thế, không đáng đâu."
Câu nói này trái lại không phải là giả. Từ sáng tới chiều tổng cộng một ngàn năm trăm que kem, nếu bán ra hết thì số tiền hôm nay kiếm được có thể lên đến một trăm đồng. Cô có thể nhìn thấy được, với số que kem đó, Vạn Chân Chân cũng chỉ có thể kiếm được tối đa từ tám đến mười đồng mà thôi.
Nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào hai hộp kem của Vạn Chân Chân, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Mẹ, giúp con vẽ một đường ở chỗ này đi ạ."
Tiền Tình tìm thấy một chiếc túi da rắn trong nhà để làm đệm cho chiếc hộp, dùng kéo cắt nó thành những dải mỏng. Hai dải mỏng được kéo lại từ một bên của chiếc bàn dài, và phía bên kia được buộc vào một bụi cây nhỏ bằng dây chun.
Để lại một khoảng trống hai bên, một bên ngắn khoảng 3 mét vừa cho người đứng, người muốn mua kem sẽ bước vào từ đây, hai người đứng sau cái bàn dài, một người thu tiền, một người đưa kem.
Trước đây vốn muốn thực hiện phương pháp này, nhưng chỉ có một mình nên vừa thu tiền vừa đưa kem quá tốn thời gian nên mới không thực hiện phương pháp này.
Đúng lúc mẹ cô đang ở đây, không thì chỉ dựa vào một mình thì cô cũng không dám gánh vác nhiều việc như vậy.