CHƯƠNG 18.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:40

Cửa sổ của căn phòng rất lớn, có lẽ là để thuận tiện cho người bảo vệ nhìn ra quan sát. Những ô cửa đã lâu ngày nên mục nát và xiêu vẹo. Trong phòng trống rỗng không có đồ đạc gì, ngay cả một cái ghế cũng không có. Tiền Tình đi về nhà lấy chổi và ky hốt rác quét dọn từ trong ra ngoài. Sau đó tìm hộp sơn đỏ, tìm một hộp các tông lớn trong nhà, vuốt thẳng hộp rồi viết ở mặt sau bìa hộp hai chữ "KEM QUE" thật lớn. Lấy thêm hai băng ghế dài từ nhà ra và đặt chúng trong cửa hàng, dự định ngày mai sẽ bắt đầu kế hoạch bán kem que của mình. Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, vừa đến giờ tan học. Đám đông con nít từ cửa lớn tràn ra, những đứa trẻ lanh lợi hoạt bát chạy đến xem. Có một đứa nhỏ cất giọng rất dễ thương hỏi Tiền Tình: "Chị ơi, ở đây có bán kem que sao?" Thời tiết tháng tám quá nóng, mọi người đều không thể chịu nổi, đặc biệt là trẻ em, nhìn thấy kem que cứ như lân thấy pháo. Tiền Tình chỉ vào cửa hàng: "Ngày mai sẽ bắt đầu bán, buổi trưa và buổi chiều đều có sẵn kem." Cô dự định ngày mai sẽ chạy hai chuyến, lấy hàng một chuyến buổi sáng và một chuyến buổi trưa, vừa kịp để bán lúc lũ trẻ tan trường. Kem que nhanh chảy nên cho dù dùng thùng giữ nhiệt tốt đến đâu cũng chỉ có thể giữ lạnh trong vài giờ. Nếu mua một lần vào buổi sáng, đến trưa không bán hết, kem sẽ bị chảy. Nghe Tiền Tình trả lời, những đứa trẻ lưng đeo cặp xách rất vui vẻ, chúng dự định khi về nhà sẽ xin tiền, mai đi học có thể mua kem que ăn. Lúc Tiền Tình về đến nhà đã bảy tám giờ, nhà hàng xóm ở bên cạnh vẫn còn đang rần rần. Tiền Tình nghe thấy bên vách tường nhà bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng khóc lóc rồi cãi vã, không khỏi cảm thấy bực mình. Cãi nhau cái quái gì mà từ ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa kết thúc? Chả lẽ Vạn Chân Chân kia lại gây ra chuyện gì nữa hay sao? Mẹ của Vương Hoa rất chướng mắt Vạn Chân Chân, thế nên đã cùng con trai đến nhà chị ruột của bà ta ở. Ban đầu định chờ thêm vài ngày nữa sẽ chỉnh đốn lại cô con dâu này, kết quả bà ta bị chị dâu của mình và vợ của anh họ Vương Hoa - Vương Hữu Thanh tới tận cửa mắng tới tấp. Mẹ của Vương Hữu Thanh và mẹ của Vương Hoa đã kết thù từ lâu, bao năm nay vẫn không thay đổi, hễ mở miệng ra là chửi những lời khó nghe gấp trăm lần, cái gì cũng có thể nói ra được. Mã Thu Cúc bỗng dưng bị đối phương mắng đến nỗi máu chó đầy đầu thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi mẹ của Vương Hữu Thanh mắng xong, bà ta mới đem những chuyện mà Vạn Chân Chân đã làm ra nói một lượt, đồng thời còn không quên mỉa mai một phen. Bà ta hừ một tiếng: "Đúng là con dâu của cô có khác, tôi cảnh cáo cô Mã Thu Cúc, vừa vào cửa liền bảo con dâu phá hoại gia đình tôi, cô cứ thử làm vậy lần nữa xem tôi có xé rách miệng cô ta hay không." Người một nhà này cũng hay thật, theo lẽ thường nếu con dâu mới dám làm ra chuyện như vậy, nếu như Vương Hoa là đàn ông, tối hôm qua hắn ta nên tỏ thái độ rồi tới nhà bọn họ để trực tiếp xin lỗi. Kết quả hôm nay bà ta đợi nguyên một ngày mà vẫn không gặp được ai cả, bà ta hỏi người trong khu, mọi người liền nói nhìn thấy hắn ta xách túi lớn túi nhỏ cùng cô dâu mới về nhà mẹ đẻ. Mẹ của Vương Hữu Thanh tức muốn điên lên rồi, người một nhà này da mặt ai nấy đều dày như vậy nhỉ, hất nước bẩn vào người khác mà còn tỏ ra như không có gì. Nếu như không phải vì quá tức giận, bà ta cũng không đến mức phải chạy đến xưởng để tìm Mã Thu Cúc. Nói xong rồi mẹ của Vương Hữu Thanh liền nghênh ngang mà đi, mẹ của Vương Hoa thì tức đến điên người, oán giận thu dọn đồ đạc rồi chạy về khu nhà ngang. Bà ta muốn hỏi Vương Hoa, tại sao lại nhất quyết phải cưới một kẻ phá hoại như vậy. Vạn Chân Chân thì mang một bụng tức về nhà, sáng hôm nay chị gái cô ta cũng trở về còn đem một cân thịt cùng với nửa cân kẹo trái cây. Mặc dù không có nhiều đồ đạc nhưng khi được đặt chung với lễ vật của cô ta thì nhất thời khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thông thường càng mang nhiều lễ vật về nhà, càng thể hiện được tầm quan trọng của người đàn ông với người phụ nữ của mình. Cái túi của Vương Hoa nhìn thì có vẻ nhiều nhưng chỉ có túi óc chó là coi được. Mẹ cô ta lập tức cúi gằm mặt, em trai cô ta cũng bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Về phần chị gái của cô ta trông thì có vẻ như đang nói giúp cô ta nhưng thực chất thì đang thêm dầu vào lửa: "Chân Chân vừa mới kết hôn, còn nhiều việc chưa ổn định, đợi sau này ổn định rồi nhất định sẽ tốt hơn thôi." Lúc này mẹ cô ta mới miễn cưỡng bỏ qua chuyện này, đứng dậy nấu cơm cho chàng rể mới về. Ánh mắt Vương Hoa lạnh lùng nhìn hai chị em cô ta đang ngầm đấu đá với nhau, thấy mẹ vợ và em vợ xem thường lễ vật mà hắn ta mang tới, trong lòng vô cùng tức giận. Chuyện nhà bọn họ nuốt hết hai trăm mao tiền sính lễ còn chưa tính xong mà giờ còn dám bày sắc mặt cho hắn ta nhìn, đúng là chả ra sao! Bữa cơm trưa này cũng chỉ làm qua loa lấy lệ, món ăn mặn duy nhất chính là một đĩa trứng xào cà chua, mẹ của Vạn Chân Chân thậm chí còn đặt nó ở trước mặt con trai mình. Vương Hoa không phải là một người đàn ông có thể nhẫn nhịn, từ nhỏ mẹ hắn ta chưa bao giờ khiến hắn ta thiệt thòi bao giờ, chưa kể hắn ta còn là con của liệt sĩ, nên chuyện gì hắn cũng được ưu tiên châm chước hơn so với người ta. Cách làm của nhà mẹ đẻ Vạn Chân Chân đúng là không cho hắn ta chút thể diện nào. Hắn ta cười lạnh, ăn xong bữa tối liền rời đi cùng với Vạn Chân Chân. Về đến nhà không lâu thì mẹ của hắn ta cũng quay về, vừa vào cửa, bà ta đã kéo tóc và giáng cho cô ta hai cái tát. "Vương Hoa, anh mau xem xem mẹ anh đánh tôi kìa, mau ngăn bà ấy lại." "Con điên ngu ngốc này, đánh mày thì làm sao, mày muốn chết à, con tao thiếu mày tiền hay thiếu mày đồ ăn thức uống, lần này thì mày chết chắc với tao, Vương Hoa, mau đưa con nhỏ này về nhà mẹ nó đi, đừng để nó gây rối nữa." "Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho Vương Hoa thôi, tại sao bà lại đánh tôi. Tôi sẽ đến Liên hiệp phụ nữ để kiện bà." "Đi đi, có ngon thì đi đi, ai không đi thì người đó là vương bát đản(*), đi lấy xe đi, tao với mày đi đến Liên hiệp phụ nữ." [Chú thích: (*) Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. ] "Vương Hoa, nãy giờ mẹ anh khi dễ tôi, vậy mà anh không bênh tôi lấy một câu nào ư!?"