Tòa nhà không cách âm tốt nên Tiền Tình ở bên cạnh đã nghe thấy được, cô mở mắt ra và vểnh tai lên nghe.
Ngược lại, Vạn Chân Chân sững người tại chỗ, thậm chí còn không dám bước ra mở cửa.
Tiền Tình giống như một con thỏ nhỏ, cô dán lỗ tai vào bức tường giữa hai ngôi nhà.
Vương Hoa ở bên cạnh thấy Vạn Chân Chân không động đậy, lại không tiện để lãnh đạo đứng chờ ở bên ngoài cửa, chỉ có thể tự mình đi mở cửa cho họ vào.
Trong lòng hắn ta có chút tiếc nuối, lúc đầu khi hắn ta mới bắt đầu làm quen với Vạn Chân Chân, hắn ta cảm thấy Vạn Chân Chân cũng khá đẹp. Trong suốt quãng thời gian đi học, hắn ta chưa từng được nữ sinh yêu thích, cho nên khi tự nhiên được một cô gái xinh đẹp theo đuổi, hắn ta cảm thấy rất vui.
Nhưng đợi đến khi hai bên bắt đầu bàn bạc đến chuyện kết hôn, hắn ta lại không nghĩ như vậy.
Đầu tiên, gia đình Vạn Chân Chân yêu cầu hai trăm đồng tiền sính lễ, gia đình họ đã hứa hẹn với hắn ta rất tốt, nói là sau này sẽ để Vạn Chân Chân mang theo số tiền này về nhà chồng.
Kết quả là ngày hôm qua khi hắn ta kết hôn, mẹ của hắn ta hoàn toàn không nhìn thấy số tiền này, khi hắn ta ra hỏi mẹ của Vạn Chân Chân, đối phương còn tỏ vẻ mình có lý, nói rằng bình thường sính lễ toàn là nhà trai đưa đến nhà gái, nào có đạo lý con gái phải mang sính lễ về nhà chồng.
Đó là lí do vì sao mẹ của hắn ta mới tức giận đến mức bỏ dở lễ cưới giữa chừng.
Hôm nay cũng vậy, mới sáng sớm hắn ta đã bị mẹ mình gọi điện mắng mỏ, bà ta nói rằng nếu Vạn Chân Chân hiểu chuyện một chút thì nên đi cùng với hắn ta. Dù sao cô ta cũng đã gả tới đây rồi, nhỡ mẹ hắn ta lại nổi giận thì biết làm thế nào đây?
Kết quả, Vạn Chân Chân ngủ rất ngon, hoàn toàn không nhớ đến việc đi đón mẹ chồng trở về.
Buổi chiều, lúc hắn ta trở về, ngôi nhà vẫn rất lạnh lẽo, hắn ta đợi mãi mới thấy Vạn Chân Chân trở về nhà từ bên ngoài.
Đã vậy bộ dạng của cô ta cứ thấp tha thấp thỏm.
Trong lòng Vương Hoa hơi hối hận, nếu như sớm biết sẽ có chuyện như vậy, hắn ta sẽ nghe lời mẹ mình rồi cưới một người quen, ít ra cũng hiểu biết rõ gốc gác của đối phương.
Sau khi mở cửa, Lý Hồng Mai liền bước vào nhà.
Hắn ta đặt một chén trà nóng lên trên bàn, giọng nói của Vương Hoa mang theo chút ân cần: "Chủ nhiệm Lý, có chuyện gì vậy?"
Lý Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, hắn ta hỏi một đằng, bà ấy đáp một nẻo: "Gần đây, cậu và anh họ có liên lạc không?"
Vương Hoa có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ khi cha tôi mất, hai nhà chúng tôi đã không qua lại với nhau nữa rồi."
"Cho nên cậu không hề biết tin đồn liên quan đến mỏ dầu ở tỉnh H sao?"
Vương Hoa bối rối đáp lại: "Tin đồn gì vậy?"
Lý Hồng Mai thấy hắn ta có vẻ như là không nói dối, bà ấy cũng không vòng vo nữa, kể hết những chuyện Vạn Chân Chân đã làm ra.
Vương Hoa càng nghe thì sắc mặt càng tái xanh, nghe đến cuối cùng rồi thì đã sắp ngất đi vì tức giận.
Hỏi sao sau khi cô ta trở về liền cảm thấy đầu óc choáng váng mất tập trung, lúc nấu ăn còn cho cả đống muối vào rau, hóa ra là do bản thân đã làm chuyện xấu.
"Chủ nhiệm Lý, tôi thề với bà, tôi thật sự không biết cô ta đã làm những chuyện như vậy."
Ban đầu hắn ta còn tưởng rằng Vạn Chân Chân là một người vô cùng thông minh, nhưng hóa ra cô ta chỉ là một người đàn bà ngu xuẩn.
Lúc không có việc gì làm thì thường đi ra ngoài buôn chuyện, bây giờ còn đi tung tin đồn linh tinh, chả lẽ cô ta sợ rằng danh tiếng của bản thân ở trong khu nhà ngang này quá tốt sao?
Vương Hoa càng nghĩ về điều đó càng cảm thấy tức giận, hắn ta chạy vào phòng để lôi Vạn Chân Chân đang trốn trong đó ra.
"Cô nói xem có phải là cô đã làm những chuyện này hay không?"
Lúc này, khuôn mặt của Vạn Chân Chân đã ướt đẫm nước mắt, trông rất đáng thương, cô ta cố gắng dỗ dành Vương Hoa để cứu vãn tình hình trước mắt.
"Vương Hoa, anh nghe tôi nói này, khi làm chuyện này, tôi thực sự không nghĩ nhiều như vậy."
Vương Hoa chỉ tiếc rằng bản thân không thể luyện sắt thành thép: "Cô ra ngoài tung tin đồn linh tinh mà bảo rằng không nghĩ nhiều như vậy sao?"
Lý Hồng Mai nhìn bộ dạng kích động của hắn ta, bà ấy vội đi theo vào trong phòng: "Cậu đừng làm gì dại dột, hai cô cậu đi ra ngoài đây trước đi, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết rõ ràng mọi chuyện."
Vạn Chân Chân cúi đầu đi theo sau Vương Hoa, cô ta đứng bên cạnh bàn vò vò góc áo mà không nói lời nào.
Lý Hồng Mai cau mày hỏi cô ta: "Đồng chí Vạn, sự việc đã được điều tra, cô cảm thấy bản thân mình có bị oan hay không?"
Vạn Chân Chân bị ánh mắt Vương Hoa áp chế, không dám tỏ ra không hài lòng: "Không, không có."
"Vậy cô hãy nói cho tôi biết động cơ của cô khi lan truyền những lời nói dối này là gì?"
Lý Hồng Mai đã sớm nghe chồng của mình nói qua, cuối năm nay cần đề cử một người làm phó đội trưởng đội bảo trì.
Trên đường đi tới đây, bà ấy đã suy nghĩ rất nhiều lần, bà ấy vốn tưởng rằng là Vương Hoa không muốn bị Chu Hạo chèn ép nên mới bảo vợ mình đi ra ngoài làm chuyện xấu. Nhưng khi nhìn biểu hiện của Vương Hoa thì mới nhận ra hắn ta không biết trước điều này nên trong lòng bà ấy mới cảm thấy rất khó hiểu.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Lý Hồng Mai chỉ có thể đoán là giữa Vạn Chân Chân và Tiền Tình có xích mích riêng. Nhưng dù hai người có xích mích đến cỡ nào thì cũng không thể lấy công việc ra để làm cớ được. Cũng may là Tiền Tình đã trực tiếp tìm đến bà ấy, nếu cô cũng giống Vạn Chân Chân kia thì sao lời đồn này có thể đính chính lại được?
Nếu nói mỏ dầu sát vách không xảy ra chuyện gì, có khi người ta lại tưởng rằng nói vậy vì muốn bao che cho lãnh đạo nữa.
Vạn Chân Chân cảm thấy chóng mặt, đầu óc không ngừng quay cuồng, trong lòng cô ta lại càng hận Tiền Tình hơn.
Cô ta cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ khi sống lại, cô ta nghĩ rằng bản thân mình sẽ chiếm thế thượng phong, thông minh hơn người. Kết quả là vừa mới kết hôn được hai ngày, cô ta đã bị
Tiền Tình làm khó.
Vương Hoa đứng bên cạnh cũng cảm thấy rất thất vọng, trong lòng có chút kinh ngạc và hối hận. Lúc này, Vạn Chân Chân nhận ra, cô ta chỉ có thể tự mình gánh vác mọi việc, không thể để liên lụy đến Vương Hoa, nếu không thì...
Cô ta rùng mình một cái, hạ giọng nói: "Khi tôi mới chuyển về đây, tôi và Tiền Tình có chút bất hòa nên đã cãi nhau, vì vậy tôi mới muốn dọa cô ấy một chút. Chủ nhiệm Lý, đây là lần đầu tiên tôi phạm phải sai lầm, cô có thể bỏ qua cho tôi được không?