CHƯƠNG 40.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:57

Nói với Lý Hồng Mai cuối năm nay đánh giá nhân viên trọng điểm của nhà máy nên xem xét Tiền Tình, lại khen mấy cậu bé đã giúp việc này, hiệu trưởng cũng nói sẽ tặng cho họ những cuốn sổ làm phần thưởng. Khen thưởng xong rồi liền đến phiên trừng phạt. Nhưng Vạn Chân Chân không đến, chủ nhiệm Trần đành phải kìm nén cơn giận, nói với Lý Hồng Mai: "Một lát nữa cô đến phòng phát thanh, đi tìm Vương Hoa. Mặc dù vợ anh ta không phải là nhân viên của mỏ dầu chúng ta, nhưng suy cho cùng cũng là một phần tử của mỏ dầu chúng ta." "Có thể tự kinh doanh, nhưng đến khi gặp sự cố thì không thể trốn tránh như vậy. Mỏ dầu của chúng ta không đánh giá cao loại hành vi này, lần này thông báo phê bình, cũng thông báo cho vợ anh ta, sắp tới đừng đến cổng trường bày hàng nữa. Hãy tự kiểm điểm lại sai lầm của mình đi." Thời điểm gọi Vạn Chân Chân đi họp, cô ta có sống chết cũng không muốn đi. Đi để làm gì? Còn không phải là đi để chịu mất mặt hay sao? Ngày mai cô ta sẽ đi xin lỗi người bị hại, hà cớ gì hôm nay phải đi chịu sự tức giận của người khác. Cô ta hạ quyết tâm không đi, Vương Hoa còn đi làm, chỉ có bà Vương ở nhà, bà Vương thấy cô ta như vậy liền tức giận, muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà. "Mày muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi, tự mày đã gây ra chuyện gì, mau đi giải quyết rõ ràng cho tao, người ta có muốn đánh muốn mắng gì thì mày phải chịu, ai bảo mày lớn lên đầu óc ngu ngốc như óc lợn làm gì." Vạn Chân Chân bị đuổi ra khỏi cổng, lững thững đi đến cổng trường tiểu học, cô ta thực sự sợ hãi nên đứng trì hoãn ở bên ngoài không nhúc nhích. Cô ta không đi cũng không vấn đề gì, dù sao cũng bị chỉ trích, cô ta không nghĩ đây là chuyện quan trọng gì, người vẫn không sao, không đến mức phải gióng trống khua chiêng như vậy chứ, dù sao thì cô ta cũng tới rồi, chỉ cần cô ta không nói, ai có thể biết cô ta không đi, lẽ nào còn có thể đi tìm Vương Hoa sao? Cô ta chần chừ mãi không vào, thay vào đó là trốn ở bờ sông cả tiếng đồng hồ, bị muỗi cắn thành bộ dạng như này mới chịu về nhà. Đi được nửa đường, cô ta nghe thấy chương trình đang phát bài hát bị gián đoạn, có một âm thanh nhỏ phát ra từ loa phóng thanh. Một giọng nam trầm đọc to: "Về tình huống xảy ra tại cổng nhà máy số 2 ngày hôm nay, nhà máy đã đưa ra lời giải thích đặc biệt cho mọi người sau khi điều tra." "Vì có một chiếc xe bán kem que với giá tám mao một que ở trước cổng trường nên đã gây tắc nghẽn ở cổng trường, cuối cùng khiến một học sinh tiểu học ngất xỉu vì bị cảm nắng. Sau khi đi qua quầy bán kem que đối diện trường, ông chủ kịp thời trợ giúp, học sinh tiểu học không sao, những tin đồn liên quan đều là sai sự thật." "Trước những trường hợp đột ngột phát sinh, trường học sẽ bố trí giáo viên trực và học sinh trực để hỗ trợ trực tại cửa bắt đầu từ ngày mai. Để đảm bảo rằng những sự cố như vậy sẽ không xảy ra nữa." "Tại đây, chúng tôi xin phê bình cô Vạn Chân Chân ở nhà máy số hai, vì đã rời khỏi hiện trường sau khi vụ việc xảy ra và không đưa học sinh bị say nắng đi khám chữa bệnh kịp thời. Đối với 4 em học sinh: Mã Hiểu Tráng, Tiết Đại Bảo, Từ Tư Tiến và Hoàng Hữu Vi, xin được biểu dương vì sự dũng cảm của các em." "Mỏ dầu là nhà của tôi, phong cách xây dựng phụ thuộc vào việc bảo trì chung của tất cả nhân viên mỏ dầu của chúng tôi." Toàn thân Vạn Chân Chân như bị rút hết sức lực, đôi chân mềm nhũn của cô ta khó có thể chống đỡ được sức nặng chưa đến một trăm cân của mình. Điều cô ta không nghĩ tới chính là bản thân không đi họp, sao cuối cùng lại bị đưa lên cả đài phát thanh rồi? Khi loa phát ra, danh tiếng của cô ta xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại. Còn cả Vương Hoa nữa... Vạn Chân Chân sửng sốt, Vương Hoa sẽ nói gì đây? Trên đường đi làm về, Vương Hoa nghe đài, nghe xong cả người đều thấy không ổn. Hôm qua hắn ta đã hứa và phân tích ưu nhược điểm cho mẹ, cuối cùng được mẹ cho hai trăm mao. Hắn ta không giữ lại một đồng nào cho mình mà lấy tiền đó mua một chiếc xe ba bánh cho Vạn Chân Chân với giá một trăm bốn mươi mao và đưa cho cô ta sáu mươi mao làm vốn. Van Chân Chân lấy tiền của hắn ta để làm hắn ta mất mặt hay sao? Đây là đã làm nên chuyên mất mặt gì mà để đến mức phải lên đài phát thanh vậy? Đầu óc Vương Hoa tê dại, lúc trở về nhà, hắn ta cúi đầu không dám ngẳng đầu lên nhìn xem những người xung quanh nhìn hắn ta bằng ánh mắt gì. Là thương hại hay là khinh bỉ? Thương hại hắn ta không có mắt nhìn khi đi cưới một con yêu tình hay là khinh bị hắn ta nồi thùng xứng với nắp vỡ mới đi cưới người phụ nữ như này? Từ cửa bước vào chỉ có ngắn ngủi vài phút, Vương Hoa thậm chí còn tưởng rằng tại mình có ảo giác khi nghe thấy tiếng người khác chỉ vào mình và cười nhạo."Chính là một tên ngu ngốc kết hôn với người phụ nữ ngu xuẩn" "Tên Vương Bát Đản này, mắt nhìn người như vậy thì anh ta có thể là người tốt được sao?" "Chậc chậc, dù sao cha hắn ta vẫn chỉ là một liệt sĩ. Vương Hoa sống hơn 20 năm, chưa thấy ngày nào mất mặt như ngày hôm nay. Hắn ta vội vã về nhà, Vạn Chân Chân không ở nhà, hắn ta giống như một con thú dữ, hắn ta thở hổn hển, cả người không thể bình tĩnh lại nổi. Người mẹ già của hắn ta cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy hắn ta như vậy, vì vậy bà ta đã thêm dầu vào lửa khi tiết lộ tất cả những việc Vạn Chân Chân đã làm. Tức giận đến cực điểm, Vương Hoa thế mà lại nở nụ cười. Hắn ta vốn dĩ đã không ưa nhìn, nhưng bây giờ hắn ta đột nhiên cười man rợ, trông có chút dữ tợn. Bà Vương đau lòng không đứng dậy được, muốn tiến lên ôm lấy hắn ta để thuyết phục, nếu như không được nữa thì ly hôn với Vạn Chân Chân, dù sao thì cô ta cũng không có con, li hôn rồi còn có thể lại tìm người mới. Vương Hoa đi quanh phòng hai lần, lấy ra một chiếc cờ lê lớn từ dưới tử ở phòng sau, nhật chiếc cờ lê và đi xuống cầu thang. Bà Vương đi theo sau, hét lên giống như heo bị chọc tiết vậy. "Hoa Tử, Hoa Tử, con muốn làm gì vậy hả, con đừng có dại dột mà làm việc ngốc nghếch" Vào một buổi tối mùa hè, khi mọi người cơm nước xong xuôi thì thường sẽ tụ tập ở mảnh sân dưới lầu để trò chuyện phiếm cùng nhau. Một số ít thì tranh thủ đi tắm giặt. Thông thường đến gần giờ đi ngủ, mọi người sẽ tự động giải tán. Bảng thông báo của nhà máy đã quy định rõ, trẻ em phải lên giường đi ngủ trước chín giờ. Trẻ em là mầm non quý giá của tương lai, các bậc cha mẹ hiểu rõ điều này nên rất chú tâm trong việc chăm sóc chúng. Vì vậy, khi Vương Hoa tức giận đùng đùng chạy về nhà, dưới sân mọi người đã tản đi bớt. Ngoài hành lang chỉ còn vài đứa trẻ chưa chịu về đi ngủ, còn rải rác mấy người bưng chậu đựng quần áo đi ra đi vào bên mé phòng tắm rửa. Sau khi đài phát thanh phát đi tin tức, mọi người đã túm tụm bàn tán với nhau. Nội dung xì xào thế nào thì không cần nói ra cũng có thể đoán được. Nhưng bởi vì từ nhỏ đến lớn Vương Hoa đều sống ở nơi này, hàng xóm láng giềng chung quanh cũng biết rõ tính tình của hắn ta, nên cùng lắm thì họ cũng chỉ mắng vài câu rằng Vạn Chân Chân là một người rất tệ, mỗi khi gặp phải chuyện thì liền bỏ chạy đi mất.