CHƯƠNG 47.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:37:02

Trần Hân Nhiên nghĩ không ra, nói như thế nào thì cha cô ấy cũng là người có uy tín và danh dự trong quản lý đường sắt, sao Điền Tuyết lại có thể suy nghĩ nông cạn như vậy, nhất định phải tới quấy rầy cô ấy và Triệu Nam làm gì? Rõ ràng là cô ta lớn lên không thua kém gì ai, đều nghe theo người trong nhà sắp xếp, mẹ kế tốt của cô ta nhất định sẽ chọn cho cô ta một người con rể tốt. Sao cô ta lại để mắt tới Triệu Nam làm gì? Còn nữa, hôm nay chú có gọi một cuộc điện thoại rất khó hiểu, hỏi cô ấy đã nhận được tiền chưa, nếu không đủ tiêu thì liền gửi cho cô ấy một chút nữa. Trần Hân Nhiên liền trầm mặc một lúc, cha mẹ cô ấy xa nhau từ sớm, cô ấy còn theo họ mẹ. Sau đó mẹ mất sớm, nếu không phải cha cô ấy thăng chức quan trọng, sợ có người dè bỉu nói mình mặc kệ con gái nên không đón cô ấy tới ở cùng, cô ấy đã sớm không có bất kỳ quan hệ gì với bên này rồi. Có điều ngay cả khi đón cô ấy về ở, cô ấy cũng không ở nhà được mấy ngày. Thời điểm học trung học, cô liền ở lại ký túc xá trường, một tuần trở về một hai ngày, học đại học thì cô cũng vô cùng bận rộn, mùa đông hay hè thì cũng đều ở trong phòng thí nghiệm. Dưới loại tình huống này, ai chấp nhận cô thì qua vài năm nữa sẽ gả cho người ta để duy trì mặt mũi là được. Hiện tại cô ấy và Triệu Nam Định đang trong mối quan hệ yêu đương, sang năm dự tính kết hôn. Cho dù có thế nào thì cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện này, mẹ kế của mình có thể làm ra chuyện không đàng hoàng như vậy, trừ đi tiền chú cô ấy gửi tới, em gái kế còn đến cướp bạn trai của cô ấy. Trần Hân Nhiên và Tiền Tình thuận miệng tán gẫu, trong lòng nghĩ hôm nay phải trở về một chuyến để hỏi cô ta cho rõ. Triệu Nam nói em gái kế của cô ấy gần đây ăn xài phung phí, mỗi lần đều tặng đồ vật đắt tiền cho anh ta. Tuy rằng anh ta không nhận, nhưng cũng có chút ít lo lắng, ám chỉ Trần Hân Nhiên không nên cao giọng khi về nói chuyện với cha cô ấy. Làm lãnh đạo, con cái trong nhà có ăn xài phung phí đến đâu thì cũng không đến mức tiêu tốn hàng trăm chiếc đồng hồ có đúng không? Đáy lòng Trần Hân Nhiên cười lạnh, chuyện của Triệu Nam là chuyện nhỏ. Dù sao nếu người đàn ông muốn bỏ đi, Trần Hân Nhiên cô ấy cũng sẽ không coi như không biết xấu hổ mà ăn vạ người khác, huống chi hai người họ yêu đương mấy năm nay, cô ấy vẫn có lòng tin đối với nhân phẩm của Triệu Nam. Nhưng một ngàn đồng thì khác, không thể tính như vậy được. Mấy năm nay chú cô ấy đã không ít lần trợ cấp cho cô ấy, trong nhà có khó khăn đến đâu cũng sẽ gửi cho cô ấy mấy chục một trăm mỗi năm. Nhưng bây giờ cô ấy đã đi làm rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được? Điền Tuyết, tốt nhất là cô ta nên suy nghĩ thông minh một chút, không nên động đến một ngàn đồng kia. Giữa đêm trời bỗng nổi gió lớn, cửa sổ phòng ngủ bị gió giật bật tung khoá cửa. Tiếng động làm Tiền Tình thức giấc, cô đi đóng cửa sổ rồi trở về giường, nằm trằn trọc hồi lâu cô vẫn không sao ngủ lại được. Trời gió lớn như vậy, không biết Chu Hạo ở nơi đó có ổn không? Anh không đem theo quần áo ấm, trời chuyển lạnh hơn thì phải làm sao? Nhiệm vụ bảo trì lần này của đoàn phải đi công tác cũng lâu ngày rồi, sao vẫn còn chưa xong? Lúc đầu nghe nói là đi khoảng nửa tháng, sao tính đến nay đã mười sáu ngày rồi mà vẫn chưa trở về nhỉ? Hay là ngày mai cô nghỉ bán một buổi, đi đến chỗ đội trưởng Trịnh Tiên, hỏi thăm xem có thể cho cô gọi điện thoại cho Chu Hạo để biết thêm tin tức hay không. Sáng hôm sau trời bắt đầu mưa, nắng nóng mấy ngày dài rốt cuộc thời tiết cũng bắt đầu dần trở nên mát mẻ. Ngày mưa gió thế này làm sao mà bán kem được? Tiền Tình quyết định một cách dứt khoát, cô tự cho phép mình nghỉ ngơi một ngày. Cô cũng đã kiếm được kha khá tiền lời mấy ngày nay rồi, tính ra cũng tích góp được hơn một trăm bốn mươi đồng rồi. Tiền Tình đưa cho mẹ hai mươi đồng, mẹ Tiền cũng muốn tranh thủ ngày mưa về nhà coi sóc nhà cửa một chút, ngày hôm sau sẽ quay trở lại đây. Thấy con gái cho mình nhiều tiền như vậy, mẹ Tiền vội vàng đẩy tay cô ra: "Con đưa tiền cho mẹ làm gì, mẹ không cần nhiều vậy đâu." Bà ấy còn chưa đến sáu mươi, làm sao có thể nhận nhiều tiền hiếu kính như vậy của con gái cho được. Hơn nữa con gái đi lấy chồng, đem nhiều tiền như vậy đưa cho mẹ ruột mà không bàn bạc một tiếng cùng con rể, bà ấy cảm thấy hơi ngại khi cầm tiền. Tiền Tình không mảy may quan tâm đến những chuyện rườm rà đó: "Tiền con đưa là tiền lương của mẹ, mẹ không biết đấy chứ, mẹ đến giúp đã đỡ đần cho con được rất nhiều việc. Nếu mấy ngày nay không có mẹ phụ con, con đã phải đầu bù tóc rối, tất tả chạy đi mướn người. Mẹ cầm lấy tiền này về mua ít đồ ăn ngon đi, đưa Thiến Thiến lên ở nhà mình chơi vài ngày. Nhân tiện mẹ nhấn với chị con, nói chị ấy khoảng một tuần nữa nhớ về nhà mẹ đẻ. Đến lúc đó, Chu Hạo và con sẽ trở về thăm nhà, khi ấy sẽ cùng bàn bạc với chị ấy một chút chuyện làm ăn." Thiến Thiến là con gái của chị cô, năm nay mới được sáu tuổi, con bé rất gầy, tay chân khẳng khiu. Mẹ cô rất muốn giữ cháu gái bên mình để nuôi dưỡng, nhưng cuộc sống hai ông bà cũng khá khó khăn, mà chị gái có cũng không chịu. Giờ có tiền rồi, mẹ Tiền có thể tùy ý nuôi nắng cháu. Bà ngoại yêu thương cháu gái, ai dám nói là bà ấy hành xử không đúng? Quả nhiên, khi nhắc đến cô cháu gái, mẹ Tiền đã do dự. Tiền Tình nhân cơ hội này để nhét tiền vào tay bà ấy. Mẹ Tiền cầm lấy tiền, bà ấy suy nghĩ một lúc, hỏi Tiền Tình: "Khi nào thì con và Chu Hạo dự định sẽ có con?" Trong lòng Tiền Tình bắt chợt chua xót, cô nhớ tới chuyện đã xảy ra trong giấc mơ, thật sự không cách nào thuyết phục bản thân mình yên tâm được. Cô không cảm thấy Chu Hạo sẽ vì chuyện cô không sinh được mà đối xử với cô khác đi. Nhưng nếu cô thật sự không thể có con, cô biết phải làm sao bây giờ? "Chuyện này con cũng đã nghĩ đến, con và Chu Hạo tuổi cũng còn trẻ. Anh ấy luôn bận rộn công tác, còn con mấy năm này có lẽ cũng không rảnh rỗi, cứ để mấy năm nữa hẵng sinh con cũng không muộn." Mẹ Tiền cảm thấy con gái mình nói cũng đúng. Tình Tình mới mười chín tuổi, để chậm mấy năm nữa cũng không sao. Nhưng mà "Mẹ của Chu Hạo sẽ không phản đối chứ?" Tiền Tình không để ý lắm đến chuyện mẹ chồng. Nhà Chu Hạo có ba anh em, mẹ Chu Hạo luôn tỏ ra bất công với anh. Chẳng hạn như chuyện Chu Hạo rõ ràng là đã đậu được vào đại học, mẹ anh lại nhất quyết bắt anh vào học trường trung học kỹ thuật. Mấy năm nay, trừ khi Chu Hạo đưa tiền hiếu kính ra, còn lại những lúc khác anh đều không muốn gặp lại bà ta. Tiền Tình muốn làm gì cũng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu, bởi vì Chu Hạo nhất định sẽ bảo vệ cô. "Không có việc gì đâu ạ." Đưa mẹ Tiền lên xe buýt xong. Tiền Tình về nhà thay quần áo rồi đi đến văn phòng tìm Lý Hồng Mai. Trời vẫn đang đổ mưa, trên mặt đường đã quát đầu ngập nước, Tiền Tình xắn ống quần lên, tay cầm dù thận trọng đi thật chậm trong màn mưa. Nhà máy số 2 bên này có hệ thống thoát nước không được tốt, mới mưa có một trận đã ngập đến tận bắp chân. Đang đi thì Tiền Tình chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đằng xa. Người thanh niên ôm một cái túi trước ngực, chạy chầm chậm trong mưa mà không thèm che dù. Tim cô đập thình thịch, cô nghĩ mình bị hoa mắt nên nhìn không rõ lắm.