Hiện tại Chu Hạo không có ở nhà, Tiền Tình vừa mới ra tay giúp đỡ một việc tốt, lúc này nếu trơ mắt nhìn Vương Hoa bắt nạt phụ nữ thì làm sao mà coi cho được. Nhưng mà Vương Hoa không có đập xe của Tiền Tình, vậy thì hắn ta đang đập cái gì vậy?
Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Chắc là đập chiếc xe ba bánh của nhà anh ta rồi. Sáng nay tôi thấy vợ anh ta chạy xe ba bánh tới để ở trong này, chắc là xe vừa mới mua."
Những người kéo nhau xuống xem giờ đều im lặng đứng đó.
Chuyện này là sao đây? Đang yên đang lành tự nhiên đi đập phá chiếc xe ba bánh của chính mình? Nó không phải là dùng tiền để mua à?
Một ông bác lớn tuổi sống cùng khu nhà với Vương Hoa, quen biết hắn ta từ khi hắn ta còn nhỏ đến giờ, liền bước đến thở dài một hơi, kéo tay Vương Hoa lại mà khuyên bảo: "Thằng Hoa à, đừng nóng giận như thế nữa. Đồ vật này bản thân nó có sai gì đâu, sao lại trút giận lên nó? Dù sao cũng là phải dùng tiền để mua về, đập nó hổng mất rồi thì phải làm sao?"
Nói là nói vậy thôi, chứ chiếc xe ba bánh này đã bị đập nát bét hư hỏng hết rồi còn đâu.
Vương Hoa đã dùng hết sức lực của mình, giống như đang đối xử với kẻ thù vậy. Chiếc xe ba bánh bị đập nát đến mức biến dạng, hai bánh xe bị văng đâu mất, cái còn lại chỉ là một cái vành xe méo mó, bị bẻ vẹo thành hình gấp khúc. Mấy cái viên bi thép ở giữa bánh xe bị văng tung toé ra ngoài. Tay lái xe cũng bị cờ lê đập tan nát. Lò xo bên trong yên xe thì bị bung ra rung rung lên xuống bần bật.
Đôi mắt của Vương Hoa đỏ học, dường như hắn ta không nghe thấy gì. Nếu Vạn Chân Chân đang ở trước mặt hắn ta, hắn ta có thể không kìm chế được mà cầm cái cờ lê mà lao đến đánh cô ta một trận. Hiện giờ hắn ta vô cùng căm giận Vạn Chân Chân, cũng như căm giận chính bản thân mình.
Hắn ta thật sự hối hận. Tại sao hôm qua lại đi ngửa tay xin tiền mẹ mình, để đi mua lấy cái đồ vật này. Ba năm trước, lúc cha hắn ta mất, đài phát thanh còn phát lời chia buồn, vinh danh cho gia đình. Giờ thì hay rồi, vợ hắn ta cũng được lên sóng trên đài phát thanh truyền hình, nhưng là bị người ta chỉ trích chế nhạo.
Ông bác đưa mắt ra hiệu, mọi người xúm đến kéo tay Vương Hoa khuyên giải, đồng thời vây xung quanh an ủi hắn."Cũng đâu có chuyện gì to tát, đàn bà chỉ được cái là tóc dài não ngắn, cậu trở về dạy lại vợ cho đàng hoàng, đừng nên nóng giận hại thân mình."
"Không cần phải làm vậy đâu, anh Hoa à, có giận vợ cách mấy thì cũng không nên lấy đồ đạc ra để trút giận."
Vương Hoa nghe mọi người khuyên can mãi cũng buông xuôi tay, cả người mềm nhũn sau cơn nóng giận. Hắn ta cố nén những giọt nước mắt, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất.
Hắn ta không muốn bị mọi người chế giễu, hắn ta cũng muốn được như Chu Hạo, được người người hâm mộ.
Khi Chu Hạo mới vào nhà máy, anh thậm chí còn chưa được làm công nhân bảo trì, chỉ là một bảo vệ trực ca đêm mà thôi, còn không có tiêu chuẩn để được phân nhà ở.
Nhưng chỉ chưa đầy nửa năm sau đó, Chu Hạo được vào đội bảo trì, cuộc sống ngày một tốt hơn. Bây giờ anh lại còn kết hôn với một trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất trong nhà máy, vợ anh có thể kiếm ra được tiền, còn là một người rất tốt bụng nữa.
Còn bản thân hắn ta thì sao? Công việc không suôn sẻ, nhà cửa cũng không tranh giành được với người ta, lại còn bị mụ vợ chê bai, đem ra so sánh, khinh thường hắn ta như vũng bùn dưới đất.
Hôm nay sau khi tức giận với cấp trên, lúc về hắn ta thực sự muốn đập nát chiếc xe ba bánh của Tiền Tình.
Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, hắn ta không kìm được nỗi oán hận Vạn Chân Chân, đều do cô ta, đúng vậy, tất cả là lỗi của cô ta, là lỗi của chiếc xe ba bánh này.
Ngàn vạn sai lầm cũng là từ Vạn Chân Chân mà ra.
Có phải chỉ cần đập nát chiếc xe ba bánh này thì mọi chuyện sẽ quay về lại như ngày hôm qua đúng không?
Trở lại cái thời điểm mà Vạn Chân Chân không bị đài phát thanh và mọi người chỉ trích phê bình, hắn ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm để canh chừng Vạn Chân Chân, sẽ không bao giờ cho phép cô ta đi đâu cả. Bắt cô ta phải ở yên trong nhà, đứng có đi ra ngoài kiếm chuyện mà làm hắn ta phải mất mặt xấu hổ.
Mấy thanh niên đưa Vương Hoa về nhà. Chân cẳng bà Vương vốn dĩ không tốt, đi xuống lầu dưới không tiện. Hiện tại bà ta đang ở trên lầu, vịn vào cửa sổ hành lang mà khóc nấc từng tiếng.
Những thanh niên còn lại đã giúp Vương Hoa dọn dẹp đống đổ nát của chiếc xe ba bánh.
Trong lòng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo,
Chỉ vì giận dữ mà đập nát chiếc xe của gia đình thành trăm mảnh. Nhìn linh kiện này, lốp xe này, có lẽ là đã phải dùng lực mạnh lắm.
Chắc phải về nói chuyện với vợ và mẹ của mình, dặn dò mọi người, sau này phải tránh xa nhà Vương Hoa này ra mới được.
Khi Tiền Tình về đến nhà thì trời cũng đã tối muộn, cô đã theo Lý Hồng Mai đến phòng thu của đài phát thanh. Vốn ban đầu Lý Hồng Mai muốn đăng tên Tiền Tình lên sóng phát thanh, để mọi người đều biết về cô, nhưng Tiền Tình đã ngăn bà ấy lại.
Có một số việc không cần thiết phải khoe ra, cô chỉ tùy tiện giúp đỡ người khác là chuyện tốt. Nhưng nếu mọi người cứ đẩy cô lên thành người nổi tiếng, sau này việc làm ăn buôn bán nhỏ của cô phải tiếp tục làm sao đây?
Cứ để như bây giờ là tốt rồi, thật lòng cô cảm thấy rất vui.
Quầy bán kem que vẫn có thể tiếp tục buôn bán. Tuy chỉ là một cửa hàng buôn bán nhỏ, nhưng ở gần cổng trường có khá nhiều người mua nên cũng kiếm được chút tiền. Dẫu cho sau này có thể có nhiều cửa hàng mở ra để cạnh tranh, nhưng Tiền Tình vẫn luôn cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình đang trôi qua rất tốt.
Thị trường tiêu thụ lớn như vậy mà chỉ có một mình có buôn bán nên cũng làm không xuể.
Trường học vốn dĩ có rất đông học sinh, một mình có chiếm lợi thế ở đây, sau này cô còn có thể sống yên ổn ở khu nhà ngang này mà không bị mọi người ganh tị đến chết hay sao?
Chu Hạo còn đang có công ăn việc làm ổn định ở đây nữa. Tiền Tình vừa ngâm nga một vài câu hát vừa đi vào nhà, bước vào cửa đã thấy mẹ cô đang ngồi chờ, bà ấy có vẻ đang rất bồn chồn lo lắng.
"Tình Tỉnh, rốt cuộc thì con cũng về tới rồi."
Lúc này khi bà ấy nghe thấy tiếng đập phá ầm ĩ, bà ấy liền thò đầu ra xem. Sau đó bà ấy hoảng hốt khi nghe nói ai đó đang đập phá một chiếc xe ba bánh. Bà ấy luống cuống muốn đi xuống xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô hàng xóm cách vách Trần Hân Nhiên vừa mới đi làm về đã vội vàng ngăn bà ấy lại.
Trần Hân Nhiên trấn an bà ấy, cô ấy nói nếu có chuyện gì xảy ra thì mấy người bên xưởng sản xuất sống ở lầu dưới đều sẽ xử lý được. Bà già cả rồi mà chen xuống lầu, chẳng may bị đẩy té ngã, tiền thuốc men cộng với tiền đi bệnh viện có khi còn nhiều hơn tiền mua cái xe ba bánh nữa.
Khuyên can mãi thì bà ấy cũng chịu ngồi yên với cô ấy một lúc.
Khi những người đàn ông dìu Vương Hoa về nhà, hai người bọn họ ghé tai cạnh cánh cửa để nghe thì cũng hiểu được đại khái câu chuyện.
Trần Hân Nhiên thấy không có việc gì nên mới quay trở về nhà mình.
Tiền Tình giờ mới biết có chuyện xảy ra, cô bị doạ sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Mẹ cô ban đêm bị quáng gà nên nhìn không rõ mọi vật. Nếu lúc đó bà ấy thật sự đi xuống cầu thang để ngăn cản, lở đụng phải tên Vương Hoa thần kinh đó, thì chắc đã xảy ra chuyện không hay rồi.
"Mẹ, sau này mẹ phải nhớ kỹ, tránh xa cái gia đình này ra một chút nhé."