CHƯƠNG 48.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:37:02

Giờ đang cuối mùa hè, trong khu nhà ngang trồng nhiều cây bạch bối diệp và cây huyền linh, những chiếc lá cây cùng với những cánh hoa màu hồng bị mưa gió tạt rơi rụng, cuốn theo dòng trôi đến đọng lại trên những vũng nhỏ trong sân. Thỉnh thoảng, một vài tia chớp sáng loè trên đỉnh đầu, tiếng sấm từ xa rền vang ẩm ẩm truyền đến. Bóng người càng ngày càng gần, Tiến Tình đã có thể nhìn thấy ngày càng rõ ràng. Cả người Chu Hạo ướt sũng, anh vẫn đang ôm chặt cái túi trong lồng ngực. Tóc ướt bết dính vào trán, quần áo dính chặt vào người lộ ra dáng người mạnh mẽ. Áo sơ mi được xắn lên đến nửa cánh tay, bắp tay cũng bị vải ướt dính vào lộ ra tầng tầng cơ bắp. Khi khoảng cách giữa hai người thu gần lại còn không đến mười mét, Chu Hạo cũng nhìn thấy Tiền Tình. Cả hai cùng đứng sững sờ một lúc, nhìn nhau như hai kẻ ngốc, lúc này Tiền Tình mới chợt nhận ra, cô thực sự rất nhớ Chu Hạo. Rất nhớ... Phải nói là nhớ vô cùng... Lần trước hai người vội vàng chia tay, hơn mười mấy ngày nay cô bận rộn kiếm tiền, trừ lúc đi ngủ, còn lại cô cũng không có nhiều thời gian để mà nhớ anh. Đôi mắt của Tiền Tình đỏ hoe, Chu Hạo phóng đến nhanh như một con báo săn mồi, anh lao qua màn mưa chạy vội đến bên Tiền Tinh. Bất chấp trên người đang ướt sũng nước mưa, anh ôm chầm lấy Tiền Tình vào ngực. Một tay vòng ra phía sau, anh nhanh tay bắt được cây dù mà Tiền Tình sắp làm rơi, anh cầm chắc nó để che trên đầu hai người. "Anh đã trở về rồi." Rõ ràng không phải sinh ly tử biệt, nhưng khi hai người ôm nhau, vui mừng gặp lại, cả hai cảm thấy ngập tràn trong hạnh phúc. Trời vẫn đổ mưa, người đi lại trên đường không nhiều lắm. Chu Hạo đột nhiên buông lỏng tay, hạ thấp cán dù, nghiêng dù che trên mặt hai người. Núp dưới bóng dù để người khác không nhìn thấy, Chu Hạo đặt một nụ hôn sâu lên môi của Tiền Tình. Chúng ta còn có cuộc đời rất dài, nhưng anh vẫn luôn như vậy, dẫu chia tay ngắn ngủi mấy ngày vẫn làm cho anh nhớ cô da diết. Trời mưa rất to, Chu Hạo cổng Tiền Tình trên lưng, đem túi đồ choàng vào cổ. Tiền Tình thả ống quần xuống, cởi đôi giày xăng đan ra xách ở trên tay. Tiền Tình cầm dù che cho hai người, tay kia ôm cổ Chu Hạo mà phàn nàn: "Vậy mà anh nói chỉ đi công tác khoảng nửa tháng thôi, đúng là lừa đảo mà." Ngày nào cô cũng đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng nói là mười lăm ngày, đến hôm nay mới về tính ra là mười sáu ngày, cả hôm rời đi nữa là mười bảy ngày. Chu Hạo có chút bất đắc dĩ: "Ngày hôm qua xong việc anh muốn trở về ngay, nhưng lại không mua được vé xe, lúc lên được tàu hoả thi trời lại mưa to, trì hoãn đến nửa đêm tàu mới khởi hành." Bây giờ Tiền Tình không rảnh để lo chuyện xe cộ nữa, cô sốt ruột hỏi: "Anh chưa ăn gì sao? Có đói bụng hay không? Ui cha, không biết bây giờ trong căn tin có còn bán gì để ăn không? Hay mình đi ngang qua căn tin trước để xem tình hình cơm cháo thế nào nhé?" Chu Hạo xốc nâng cô lên một chút, nói: "Chúng mình về nhà trước đi." Bây giờ anh chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng mà thôi. Khi họ vào đến sân, mái hiên trong khu nhà ngang đã có đông người tụ tập. Thấy mưa cũng đã tạnh, Tiền Tình mang giày kêu Chu Hạo thả cô xuống đất. Cô đi giày vào chân, hai người họ khoác tay nhau cùng đi về nhà. Ngày mưa khu nhà ngang cũng rất náo nhiệt, mọi người không đi ra ngoài được nên ngồi tụ tập ở hành lang, những người phụ nữ pha trà để trên những chiếc ghế dài, cầm đế giày hoặc áo len, vừa trò chuyện vừa luôn tay làm việc. Nhìn thấy Chu Hạo đội mưa trở về, mọi người nhiệt tình chào hỏi: "A, Chu Hạo trở về rồi đấy à? Sao ướt hết vậy cháu? Không mang theo dù à?" "Không thấy nó đeo túi à? Chắc là nó mới đi công tác về, vất vả quá đi mất." "Phải đề xuất nhà máy cấp thêm ngày phép cho Chu Hạo, mới hôm trước kết hôn hôm sau bị cử đi công tác, để Tiền Tình ở nhà vắt và một thân một mình như vậy" "Tiền Tình à, trong nhà có gì ăn không? Trong nhà bác còn một ít mì khô, nếu cần châu cứ lấy đem về nhà nấu trước đi, xem ra Chu Hạo nó lo chạy về nhà còn chưa kịp cơm gì đâu" Tiền Tình cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp lại lời thăm hỏi của mọi người. Xung quanh có một vài cô bé vẫn còn học mẫu giáo, chưa đủ tuổi vào học tiểu học, chúng có vẻ rất yêu thích khi nhìn thấy Tiền Tình. Bởi vì Tiền Tình hay cho chúng kẹo đường, lại còn luôn dịu dàng với chúng, chúng rất thích được Tiền Tình ôm chúng lên người. Lúc này, một bé gái mẫu giáo bước đến ôm lấy đùi Tiền Tình, cất giọng non nớt hỏi: "Chị ơi, chú này là ai?" Chu Hạo: "..." Tiền Tình cố nén cười, mẹ cô bé ngay lập tức kéo tay cô nhóc ngây thơ kia về lại sát bên mình. Tiền Tình trò chuyện vài câu với mấy phụ nữ rồi đi lên lầu. "Chậc chậc, hai người này đứng chung với nhau đẹp như tranh vẽ" "Đúng vậy, sau này sinh con ra chắc đứa trẻ sẽ đẹp làm." "Chu Hạo rất may mắn, lấy được một cô vợ tốt" "Sao không nói là Tiền Tình may mắn, Chu Hạo đối với cô ấy rất tốt. Vừa rồi tôi đứng đằng xa, thấy giống như là Chu Hạo cổng Tiền Tình về đó." "Thật hay là giả vậy?" Chu Hạo cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao chỉ đi từ tầng một đến tầng ba mà lại lâu như vậy? Làm thế nào mà vợ anh lại được mọi người trong khu nhà quan tâm đông đảo đến thế? Trên đường đã có không dưới ba nhóm người kéo tay Tiền Tình lại hỏi chuyện. Cũng có hơn bốn đứa nhóc nhỏ vồ vập đòi trèo lên người Tiền Tình. Mà đau lòng nhất chính là những đứa nhóc nhỏ này đều chớp chớp mắt gọi to gọi nhỏ. "Chị gái" "Chú" "Chị gái ơi" "Chú ơi chú." Anh có chỗ nào giống chú của chúng nó chứ? Tụi nhải ranh này nên cho đi khám mắt lại hết mới được. Sau khi vượt qua muôn vàn khó khăn mới vào được nhà, Chu Hạo không chút kiêng kỵ mà vòng tay ôm lấy Tiền Tình, gục đầu vào vai Tiền Tình và ôm cô từ phía sau, giọng điệu vô cùng cán giản: "Sao anh lại lên tới chức chú rồi vậy?" Tiền Tình bật cười thành tiếng, ai bảo Chu Hạo lúc nào ra đường cũng làm ra cái vẻ thật nghiêm túc làm gì. Lại thêm vóc dáng anh vốn cao to, khiến cho mọi người cảm thấy áp lực khi đối diện. Thực ra, nếu nhìn kỷ, Chu Hạo hoàn toàn không có vẻ già dận, chủ yếu là do nhìn anh có khí thế quá dọa người "Vợ à, anh cảm thấy thời gian anh không ở nhà đã có rất nhiều chuyện xảy ra." Bình thường anh không thích nói chuyện, nếu mà nói đến tất cả phụ nữ trong khu nhà ngang này, thì anh cũng chỉ biết được một vài người, nhưng lúc này đi cùng vợ một đường về phòng, ai gặp cũng đều trò chuyện với vợ chồng anh rất thân thiện. Tiền Tình sờ sờ mặt của anh để dỗ dành: "Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh đi tắm trước đi, em đi đến căn tin mua cơm cho anh, trở về mình nói chuyện sau." Chu Hạo ngoan ngoãn nghe lời cô, tuy rằng đang rất muốn ôm người vợ thơm tho mềm mại của mình, nhưng anh đã ở trên tàu cả đêm, lại mắc mưa thối hoắc. Lúc này cô vợ xinh đẹp không chê anh hôi là do cô rất yêu anh đấy thôi. Nhưng anh cũng không với đi vào phòng trong. Chu Hạo lục lọi đồ từ trong cái túi lúc nảy mà trời mưa anh vẫn ôm khư khư, anh nói: "Anh có mang quà về cho em này." Anh liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Tiền Tình cũng đã quen với việc Chu Hạo đi đâu về cũng mang quà cho cô rồi. Khi còn đi học, anh còn mang bánh rán đến cổng trường cho cô, ôm rịt vào ngực, sau đó ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ đến chỗ cô học, lại còn nói chổ bán bánh có rất nhiều người xếp hàng mua vì bánh họ bán rất ngon.