CHƯƠNG 44.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:59

Nghe xong những lời của con gái nói, mẹ của Tiền Tình như bị người ta dội nước lạnh vào người, lòng bà tràn đầy chua xót và áy náy. Con gái nói rất đúng, cô một mình liều mạng lái xe ba bánh đi bán hàng. Chu Hạo đi công tác, cô có một thân một mình làm việc vất vả. Nhìn cô trở nên gầy như vậy, hàng ngày phải dầm mưa dãi nắng để đi lấy hàng, còn phải đi bán hàng. Bà ấy thân là mẹ cô, bà đã không giúp được gì nhiều cho con, vậy mà còn để con bà phải lo lắng về việc bà bị người khác lừa gạt. Bây giờ nghĩ lại, khi con gái bà còn ở nhà, cô đã không ngừng nói những điều đó về nhà họ Vạn, nhưng mà có sai câu nào đâu? Ngay cả người tốt tính như bà ấy, thỉnh thoảng cũng phải bực mình vì người hàng xóm vô liêm sĩ bên cạnh. Vậy mà khi con gái lên tiếng, bà lại nhất quyết phản bác, lại còn la rầy con mình nữa? Có lẽ bà muốn thể hiện uy quyền làm mẹ sao? Chẳng qua là bà thấy đó là những chuyện nhỏ không đáng để ý? Hoặc có lẽ bà thấy mình già già rồi rồi, ngại phải xung đột cãi vã với hàng xóm, nên mới một điều nhịn chín điều lành để cho qua mọi chuyện. Tiền Tình một hơi nói ra hết cho nhẹ lòng. Những lời này cô đã chuẩn bị từ lâu, cô muốn nói cho mẹ mình để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Cô muốn dẫn theo bà đi làm ăn, sau này nếu không có gì biến động thì cuộc sống gia đình nhất định sẽ sung túc. Cô không sợ Vạn Chân Chân, Tiền Tình đã có cách của riêng mình. Sau sự việc này, Vạn Chân Chân sẽ còn phải ngồi yên trong một thời gian dài nên không thể chọc được đến cô. Nhưng mà nhà ai lại không có mấy bà bày bà tám hay đi buôn chuyện. Đặc biệt là họ hàng của cha cô, mấy bà cô quanh năm suốt tháng ngồi trong nhà nhiều chuyện. Cha mẹ cô không sanh được con trai, bà nội đã thúc giục cha cô nhận đứa con trai của bác cả đem về làm con nuôi. Khi cô còn nhỏ, người anh họ con của bác lớn này vẫn thường hay đến chơi nhà cô, thích thứ gì liền quơ tay lấy ngay thứ đó. Anh ta còn vênh mặt nói năng hùng hồn: "Bà nội nói nuôi mấy đứa con gái tụi bây chỉ có phí tiền. Khi về già, cha mẹ tụi bây đều phải dựa vào tao, cho nên trong nhà này tất cả đồ vật đều là của tao." Nhớ lại lúc đó, cô đã rất tức giận. Cô đã đánh nhau với anh họ của mình. Mấy năm trước, không ít người khuyên cha mẹ cô, để cho cô đi tìm người ở rể. Dù sao cũng phải giữ con gái bên mình để còn chăm sóc cho cha mẹ. Cha mẹ cô lại cảm thấy thật đáng tiếc khi vô duyên vô cớ chia rẽ cô và Chu Hạo. Hơn nữa những người họ định kén vào ở rể nói chung đều không tốt, cho nên họ không làm vậy, sợ khi cô lấy chồng sẽ bị đối xử tệ bạc. Giờ cô đã kết hôn, áp lực con nối dõi trong gia đình càng lớn hơn nữa. Vì vậy, Tiền Tình muốn tranh thủ vài ngày mẹ cô còn ở đây để trau dồi ý thức kinh doanh cho mẹ của cô. Hàng xóm quê nhà tình nghĩa thì tất nhiên phải qua lại, còn những kẻ vô liêm sỉ thì không cần thiết phải tiếp xúc nhiều với họ. Những người hay ghen ghét, cứ việc coi như không có, không cần phải để ý nhiều đến bọn họ. Có đối tốt với người ta, người ta cũng không thèm hiểu cho mình. Chỉ bằng dùng sức lực đó tự mình tăng tốc tiến lên, bước cành nhanh càng xa để họ có muốn bám theo cái bóng của mình cũng không có cách nào khác. Suy nghĩ trong lòng mẹ Tiền đang rất ngổn ngang và trăn trở, cuối cùng bà cũng hạ quyết tâm, nắm tay Tiền Tình, nói: "Mẹ cũng thật là hồ đồ. Mẹ với cha con giờ đã lớn tuổi cả rồi, không nhanh nhạy được như con. Lại làm con phải vướng bận chân tay." Bà nói xong, nước mắt liền chảy dài trên hai gò má: "Sau này con đừng lo lắng như vậy nữa, mẹ hiểu con nói cái gì. Yên tâm đi, trở về mẹ sẽ nói chuyện với cha của con." Tiền Tình lau nước mắt trên mặt bà ấy: "Chưa được mấy ngày mẹ đã đòi đi về. Mấy ngày hôm nay mẹ cũng đã thấy rồi đó, công việc buôn bản của con ở đây rất tốt có phải không?" Mẹ Tiền bình tĩnh lại: "Cũng tốt, nhưng cũng không thể bản kem que quanh năm được." "Con thuê căn phòng ở công trường trong một năm. Chúng ta không chỉ có bản mỗi kem que, còn có thể bán những thứ khác nữa." "Hôm nay con đi họp, Con nghe nói tương lai mỏ dầu sẽ khuyến khích mọi người tự làm kinh doanh, Nói không chứng mé cổng bên hông trường học kia có thể sẽ có thay đổi lớn. Nhưng chúng ta không sợ, cửa hàng của chúng ta là gian mất tiền, mấy gian hàng nhỏ bên hông không thể có lợi thế bằng chúng ta được." "Con tính toán khi mặt bảng kem que được tiêu thụ chậm dần đi, con sẽ lên tỉnh mua hàng hoá. Đại loại như là bút chì, cục tẩy, văn phòng phẩm, đồ ăn vật, đồ chơi nhỏ... con dựng một cái sạp ngay trước cửa hàng, để mẹ đến đó bán. Mẹ thấy được không?" Mẹ Tiền có chút do dự: "Mẹ đến bán sao? Không được đâu. Hơn nữa cha của con còn ở nhà, nơi này cách nhà cũng xa." Nói đến chuyện này, Tiền Tình tạm thời vẫn chưa có giải pháp nào tốt hơn. "Mẹ, mẹ suy nghĩ kỹ đi, mẹ nhất định sẽ làm buôn bán được rất tốt. Mẹ có thể về lo cho nhà cửa vào mấy ngày nghỉ cuối tuần, kỳ nghỉ đông, nghỉ hè. Còn mấy ngày trong tuần, con với chủ nhiệm Lý có quan hệ rất tốt, nhờ chị ấy giúp tìm một người quét dọn nấu cơm là được rồi." Tiền Tình không nhắc gì đến việc để mẹ đến sống chung với mình trong căn hộ. Nếu nhà cô là căn hộ có hai phòng ngủ thì tốt rồi, nhưng hiện giờ nó chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Rước mẹ ruột đến sống chung, người khác sẽ dèm pha Tiền Tình không hiểu chuyện. Thật ra, điều mà trong lòng Tiền Tình mong muốn nhất là cha cô sẽ nộp giấy chứng nhận bệnh tật để xin về hưu sớm. Hai ông bà sẽ đến sống cùng vợ chồng cô. Lúc cha mẹ cô sinh con thì đã không còn trẻ tuổi nữa, hiện tại cha cô một thân ốm đau bệnh tật. Công việc ở nhà máy sản xuất que diêm cũng rất vất vả, cha có cũng không cần thiết phải gắng sức đi làm cho đến tuổi nghỉ hưu làm gì. Trong lòng mẹ Tiền đang rất băn khoăn, bà quay sang hỏi cô: "Chuyện này con đã tháo luận với chồng con chưa?" Tiền Tình: "..." Thực sự là có chưa hỏi ý của anh. "Anh ấy đang đi công tác, anh ấy đã về đâu ạ?" Mẹ Tiền nghiêm túc nói: "Tình Tình, mẹ phải nhắc nhở con. Tuy rằng Chu Hạo đối với con rất tốt, luôn tôn trọng con. Nhưng đối với mọi việc trong gia đình, hai đứa con phải bàn bạc cùng nhau. Ngồi lại để nói chuyện với nhau chỉ là việc nhỏ, cái chính là nó thể hiện vợ chồng tôn trọng lẫn nhau. Có như thế các con mới có thể sống cùng nhau đến đầu bạc răng long." "Chu Hạo đã đi công tác gần hai tuần rồi, chờ nó về, con nhớ bàn bạc lại với nó. Hai đứa thống nhất trước mọi chuyện đã rồi hẳn quyết định có làm hay không." "Việc kinh doanh thì phát triển lúc nào mà chẳng được, chứ mối quan hệ vợ chồng nếu để xảy ra điều gì khúc mắc, sau này sẽ không thể chung sống được với nhau lâu dài đâu." Tiền Tình có một ưu điểm, biết mình sai cô liền nhận lỗi. Chỉ cần biết sai chỗ nào, cô liền tìm mọi cách sửa chữa lỗi làm ngay lập tức. "Được rồi, mẹ, là do con quên mất, chờ Chu Hạo trở về con sẽ bàn bạc mọi chuyện với anh ấy." Đó cũng là bởi vì trước đây, cô đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định. Chu Hạo chưa bao giờ phản đối lại cô, lúc nào anh cũng "ờ, ờ." "Đúng, đúng". Điều này khiến cô suýt chút nữa mắc phải sai lầm. Nhưng mà hiện tại cô cũng đang rất nhớ Chu Hạo.