Chỉ cần anh và Tiền Tình cùng nhau đi đến nơi khác để sinh sống, những sự phiền muộn rắc rối cũng sẽ theo đó mà rời xa cô.
Nhưng đây là ghen ghét đến độ muốn hủy hoại cuộc sống của người khác, người ác độc như vậy. Chu Hạo suy nghĩ dù mình có muốn rời đi thì bọn họ vẫn tìm cách để hãm hại người.
Theo giấc mơ của Tiền Tình, ở nơi thế giới vô định, Tiền Tình đã vô tình bị đẩy vào một địa ngục trần gian. Chu Hạo cảm thấy bắt lực khi nghĩ về điều đó.
Anh không thể tưởng tượng được Tiền Tình đã sợ hãi như thế nào trong nửa tháng qua, kể từ khi cô mơ thấy giấc mơ đó. Anh bận đi công tác, Tiền Tình ở nhà một mình, bên cách vách lại có những người hàng xóm đáng sợ, luôn rình rập như hổ rình mồi.
Chu Hạo không thể coi đây là một chuyện đùa, bây giờ trong đầu anh chỉ toàn những ý nghĩ phải làm thế nào để thay đổi kết cục giấc mơ của Tiền Tình.
Theo những gì vợ anh kể, hệ thống kia không nói gì về chuyện của Vạn Chân Chân, nó chỉ xuất hiện nói cho Vạn Chân Chân biết chỗ để cô ta có thể lấy được tiền.
Chu Hạo cười mỉa mai, tiền ư? Vạn Chân Chân, cô đi mà năm mơ đi.
Tiền Tình nhịn không được mà rơi nước mắt lộp độp: "Những chuyện em kể đều là thật cả đó, em xin anh Chu Hạo, chúng ta cần phải hành động nhanh lên."
Cô sợ rằng một lúc nào đó cái thế lực đã đẩy cô làm những điều ngu xuẩn, không biết từ đâu sẽ lại ập đến bên cô.
Chu Hạo vuốt ve tóc cô: "Anh luôn tin tưởng em, vợ của anh."
Không tự lượng sức mà dám đi khuấy nhiễu vợ anh, Chu Hạo cười khẩy, bọn họ còn không xứng.
Nếu như sau này anh có thể đứng ở một đẳng cấp cao hơn mà cả đời này Vương Hoa và Vạn Chân Chân sẽ không bao giờ có thể với tới thì sao nhỉ?
Anh không tin rằng đến lúc đó Vạn Chân Chân còn có thể nghĩ ra cách gì để bám víu vào chân vợ chồng anh.
Hai vợ chồng cẩn thận tỉ mi kiểm tra lại, Tiền Tình đem mọi chuyện trong giấc mơ tường thuật lại cho anh nghe thật kỹ càng, không bỏ sót một chi tiết nào.
Chu Hạo vuốt ve tờ giấy đã viết kín hết nửa trang giấy, trong lòng anh đã có tính toán riêng.
"Về phần Vương Hoa, em không cần phải lo lắng, anh sẽ coi chừng anh ta, những vấn đề về khen thưởng kỹ thuật trong thời gian này anh cũng sẽ chú ý. Về phía Vạn Chân Chân, theo như những gì em nói thì khoảng thời gian này cô ta sẽ án binh bất động không làm gì cả. Năm nay chúng ta xin đổi nhà thì sẽ không tiện lắm, sang năm anh sẽ tìm mọi cách để vợ chồng mình có thể đổi sang chỗ ở mới. Tình Tình, em muốn làm việc gì thì cứ làm đi. Chúng ta có cuộc sống riêng của chính mình, không thể lúc nào cũng phải lo lắng chú ý đề phòng gia đình Vạn Chân Chân."
Cuộc sống của mình sẽ do chính mình tạo nên, chăm chăm chạy theo đuôi mong muốn cản trở mục tiêu của người khác, chính là tự hủy hoại chính cuộc sống của mình.
"Anh sẽ làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng phát triển tốt trong công việc. Em có thể như bình thường yên tâm làm việc để kiếm tiền, em không phải lo lắng điều gì cả, mọi việc đều đã có anh ở đây."
Đêm đó là một đêm Tiền Tình cảm thấy yên ổn nhất sau nhiều ngày, cô ngủ rất say, mặc kệ con đường phía trước có mưa to gió lớn như thế nào, chỉ cần có Chu Hạo cận kề bên cô, đồng hành cùng với cô, cô sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi điều gì nữa.
Chu Hạo đi công tác một chuyến đã giải quyết tốt mọi vấn đề kỹ thuật của nhà máy phân xưởng bên kia, đội trưởng đội bảo trì Trịnh Tiên cũng rất hài lòng, ông ấy liền rộng rãi hào phóng vung tay phê duyệt cho anh được một tuần nghỉ phép.
Một cơn mưa hiếm hoi cuối mùa hè không giảm bớt được bao nhiêu cái nóng, tiết trời vẫn oi bức, ngày hôm sau trời quang mây tạnh và tiếng lũ ve sầu kêu râm ran inh ỏi lại tiếp tục xuất hiện.
Có Chu Hạo ở nhà, mẹ Tiền chỉ tới nhìn hỏi han một chút rồi rời đi. Vợ chồng còn trẻ mới cưới nên bà ấy ở lại đây cũng không được thuận tiện.
Trước khi Chu Hạo đi công tác về, ở khu nhà ngang cũng có một số người suy đoán, Chu Hạo về nhà sẽ phản ứng như thế nào với việc tự tiện buôn bán không thèm hỏi ý chồng của vợ anh.
Cô chỉ là một người vợ mới được cưới qua cửa đã hùng hổ mở cửa hàng tự mình làm buôn bán tiểu thương, nói đi nói lại đều cảm thấy sẽ làm người đàn ông trụ cột trong nhà như Chu Hạo cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Chu Hạo không hề bận tâm dư luận xung quanh bàn ra tán vào như thế nào, anh thản nhiên tiếp nhận chuyện vợ mình mở ra làm hộ tiểu thương, còn phụ giúp vợ trong công việc kinh doanh, anh làm việc chăm chỉ còn hơn cả vợ mình.
Anh đảm nhận gần như tất cả các công việc nặng, động tới chân tay. Anh chạy xe ba bánh đi lấy hàng, lại đạp xe đạp đi giao kem que.
Thậm chí còn tìm người quen để chào mời mua hàng, cuối mùa hè anh còn ký giao kèo với người bảo vệ bên ký túc xá một tuần để bên cửa hàng đến giao kem một lần.
Có chồng về nhà phụ giúp hầu hết mọi việc nên Tiền Tình nghỉ ngơi thảnh thơi hẳn, hàng ngày ngoài việc bán hàng rồi đếm tiền thu vào, cô ngồi trước quạt gió mát mẻ trong cửa hàng nhỏ trước cổng trường, nghe tin tức phát trên đài phát thanh.
Bán kem que được thêm khoảng hơn một tuần nữa, Tiền Tình ngồi tính toán lại thu nhập từ việc buôn bán của mình và chính thức tuyên bố dừng việc kinh doanh kem que.
Trong vòng chưa đầy bốn tuần, cô đã kiếm được một ngàn tám đồng tiền, nếu tính cả khoản tiền hai trăm đồng đã đưa cho mẹ Tiền, trên thực tế cô đã kiếm được tận hai ngàn đồng tiền.
Số tiền này so với toàn bộ thu nhập của những người ở trong khu nhà ngang đã là một số tiền rất lớn. Phải biết là tiền lương hàng tháng của công nhân bậc tám có mức lương cao nhất trong nhà máy cũng chưa được đến hai trăm đồng tiền.
Vào ngày cuối cùng của tuần Chu Hạo được nghỉ phép, hai người kéo tay nhau đi về thăm nhà vợ, bù đắp cho việc trở về lại mặt muộn màng của họ.
Chu Hạo mang tới một đống đồ, năm cân thịt, một con gà, ba cân xúc xích, một túi tôm khô, một túi kẹo bơ cứng lớn, hai cân bánh đào.
Hai người tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ trở về nhà cha mẹ của Tiền Tình, khi họ cùng đi xuống lầu, mấy người phụ nữ đang ngồi nói chuyện rôm rả thấy Tiền Tình liền im bặt, cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng.
Tiền Tình cũng không quan tâm họ, thậm chí lòng cô còn thấy có chút vui vẻ. Khi mẹ cô đứng từ trên lầu nhìn thấy họ trở về, bà ấy vội vã bước đi ra cửa để đón bọn họ, bà ấy nở nụ cười rạng rỡ không hề che giấu trên khuôn mặt.
"Ai ui, sao con lại mang nhiều đồ như vậy tới đây làm gì, Thiến Thiến, Thiến Thiến, mau gọi mẹ cháu tới đây giúp một tay đi."
Một lúc sau, một người phụ nữ gầy gò với da vàng vọt xuất hiện, cô ấy nhanh chóng tiến đến nhận lấy những chiếc túi, cười sang sảng, nói:
"Lâu lắm mới về nhà, xách nhiều một chút cũng không sao. Thiến Thiến, con mau chào hỏi dì và dượng con đi."
Một bé gái nhỏ như cọng giá đỗ chớp chớp mắt nhìn chằm chằm kẹo bơ cứng trong túi, cất giọng non nớt gọi một tiếng ngọt ngào:
"Dượng, dì út."
Tiền Tình nắm chặt lấy tay của chị gái, cô cảm thấy rất đau lòng: "Sao chị lại gầy thế này? Hai mẹ con chị sống bên nhà họ Hoàng như thế nào vậy?"
Tiền Tình kém chị gái của mình bảy tuổi, chị cô chăm sóc cho cô từ khi cô còn nhỏ xíu cho đến lớn. Nhìn đôi bàn tay gầy guộc không có chút thịt nào của chị gái, trong lòng cô cảm thấy tức giận và phiền muộn người anh rể của mình.
Tiền Vũ kéo cô vào nhà: "Anh rể của em luôn đối xử rất tốt với mẹ con chị."