Sau này đi làm, mỗi lần đi công tác anh đều mua ít đặc sản địa phương, có lần anh còn đưa về cho cô một túi khoai mỡ, nói là chỉ địa phương đó mới có giống khoai này.
Cũng có khi anh mua quà mắc tiền, nhưng liền bị Tiền Tình la rầy. So với giá trị của đồ vật, Tiền Tình trân trọng tấm lòng của Chu Hạo hơn.
"Cái gì vậy?"
Chu Hạo mở nắp hộp ra, bên trong hộp gỗ là một khối bạch ngọc nhỏ.
Tiền Tình: "..."
"Cái này không mắc tiền đâu. Ngọc này do chỗ đó họ sản xuất, anh chọn một miếng nhỏ và nhờ họ chạm khắc cho anh."
Bản thảo Chu Hạo tự mình vẽ, là một bức tranh vẽ một chú thỏ nhỏ ngây thơ.
Trên giấy tờ Tiền Tình đã mười chín tuổi, nhưng trên thực tế cha cô đã khai bảo hộ tịch trễ hết một năm, thật ra tuổi thật của cô là cầm tinh con thỏ.
"Anh có gặp vị giám đốc nhà máy ở đó, vì giúp nhà máy giải quyết tốt một số vấn đề, nên ông ấy đã thưởng cho anh tám mao tiền. Đây, vợ giữ tiền đi. Còn ngọc là do công nhân xưởng họ sản xuất và chế tác, anh chỉ mua một mảnh nhỏ. Em nhìn xem, nó có đẹp không?" Chu Hạo nâng niu viên ngọc khắc hình thỏ, ánh mắt chân thành nhìn vợ. Không còn tí dáng vẻ nghiêm nghị như khi ở trước mặt người ngoài nữa rồi.
Tiền Tình quả thực là thích mê chú thỏ con này. Chu Hạo về nó rất dễ thương. Thỏ ngọc thơ ngây híp mắt lại trông rất đáng yêu.
Tiền Tình quá yêu thích nên vuốt ve mãi mặt dây chuyền một lúc lâu mới để xuống: "Ngày mai em sẽ kiếm một sợi dây để đeo nó vào."
Chu Hạo xoay tay như ảo thuật gia, lấy từ trong đáy hộp ra một sợi dây màu hồng làm bằng chất liệu tơ bóng: "Anh đã chuẩn bị sẵn dây đeo cho em rồi."
Đeo dây thỏ ngọc vào cổ cho cô vợ xinh đẹp, Chu Hạo nhìn cô một lúc rồi mới chịu đi tắm rửa gội đầu, Tiền Tình cũng tranh thủ xuống bếp nấu cho anh một bát mì.
Bắc lên bếp cái nồi nhỏ, đun thêm một nồi canh gừng, hai người vừa rồi mới dầm mưa nên uống chút canh gừng để ngừa cảm lạnh.
Chu Hạo ăn xong tô mì thì nhanh chóng gác chén đũa sang một bên, Tiền Tình đang định kể cho anh nghe những chuyện xảy ra gần đây thì bị Chu Hạo ngăn lại, anh bế thốc cô lên đi vào phòng ngủ.
Tiền Tình: "..."
Thôi chả cần kể lể nữa làm gì, giờ này cô có ngồi kể chuyện quầy hàng thì chắc Chu Hạo cũng không có tâm trí đâu để mà nghe cô lải nhải.
Trời chạng vạng tối, Tiền Tình mới tỉnh dậy.
Nhìn Chu Hạo không thấy có chút vẻ mệt mỏi nào của người đã có hai đêm không ngủ, anh dọn dẹp quét tước phòng ốc sạch sẽ, giặt giũ hết quần áo của hai vợ chồng, còn nấu xong cả cơm cho bữa tối.
Tay nghề nấu nướng của Chu Hạo không tồi, thậm chí còn tranh thủ học được một vài món ngon từ mẹ của cô, vì vậy việc nấu cơm phục vụ cho Tiền Tình đối với anh không thành vấn đề.
Anh chưng một chén trứng gà, xào một đĩa măng xào tỏi, bóp gỏi một ít rau trộn, thêm một nồi canh tôm khô nấu mướp hương, làm một bữa tối thanh đạm cho hai vợ chồng.
Tiền Tình vẫn còn đang ê ẩm cả người, ngồi ăn cũng không thấy thoải mái, Chu Hạo vội vàng chạy đi lấy tấm đệm ghế salon kê vào lưng cho cô.
Tiền Tình thật muốn đánh cho Chu Hạo một cái, giờ cô ăn không nổi, chỉ muốn đi vào trong giường nằm nghỉ mà thôi. Cô tựa lưng vào đệm lót mà không thèm liếc mắt nhìn Chu Hạo đến một cái.
Sau bữa tối, đôi vợ chồng trẻ dành thời gian để kể lể với nhau mấy câu chuyện xảy ra gần đây.
Tiền Tình có chút lo lắng. Chuyện bán kem que, cô không bàn bạc gì trước với Chu Hạo, bây giờ mở quầy hàng, còn buôn bán lớn như vậy, có khi nào Chu Hạo sẽ cảm thấy khó chịu với cô không?
Mặt Chu Hạo nghiêm túc lắng nghe cô kể chuyện, sau đó anh ngồi im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Tiền Tình đang chuẩn bị giải thích về công việc cô đang làm và lý do cô chưa kịp bản bạc mọi chuyện với anh, cô vừa định mở miệng nói thì chợt nghe anh lên tiếng.
Mặt anh đầy vẽ tức giận: "Vương Hoa cứ vậy mà để mặc kệ vợ anh ta bắt nạt em sao? Họ cũng không qua nhà để xin lỗi em một tiếng à?"
Tiền Tình: "..."
Hình như người này chú ý sai trọng điểm rồi.
"Cả nhà bọn họ không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, thấy người ta không nói thì muốn bắt nạt hết lần này đến lần khác, muốn trèo lên đầu lên cổ luôn hay sao?"
Chu Hạo nghe cũng cảm thấy tức, vợ của anh mới cưới vào cửa là một người thơm tho mềm mại. Vậy mà ngày ngày phải đạp chiếc xe ba gác vất vả đi kiếm tiền, anh nghe cô nói mà cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng anh biết Tiền Tình luôn có ý định riêng của cô, cô luôn thích làm việc kiếm tiền chăm lo gia đình, lo cho người thân. Chỉ cần là điều mà cô thích, anh sẽ ủng hộ vô điều kiện bất cứ những gì vợ anh muốn làm.
Nhưng việc thuê mướn cửa hàng và ý tưởng buôn bán kem que là do Tiền Tình nghĩ ra, tại sao vợ của Vương Hoa một lần hai lần đều muốn tranh giành quậy phá vợ anh?
Nhớ lại lần trước, khi lần đầu gặp Vạn Chân Chân, anh đã cảm thấy người này âm mưu thủ đoạn, bây giờ thì cô ta lại còn đi kiếm chuyện gây hấn với Tiền Tình.
Chu Hạo chỉ muốn đến của nhà bên cạnh để tìm Vương Hoa đánh cho một trận, vợ của hắn ta đã gây rắc rồi, hắn ta lại còn thêm vây thêm cánh cho cô ta.
Anh không tin Vạn Chân Chân đi mua xe ba bánh mà Vương Hoa không cho thêm tiền, có lẽ ngoài mặt là do vợ hắn ta đóng vai trò tác giả làm ra tất cả mọi chuyện, nhưng Vương Hoa lại chính là người núp sau lưng vợ mình đi đạo diễn tất cả mọi chuyện?
Tiền Tình đè cánh tay Chu Hạo xuống, trong đầu cô rối ren một mớ hỗn độn.
Cô không muốn kể cho Chu Hạo những chuyện trong giấc mơ của mình, cô thực sự rất sợ hãi.
Người trong giấc mơ không giống chính bản thân có chút nào, giống như một người khác đang mang khuôn mặt cô vậy.
Cô nhìn cuộc đời chính mình từ từ đi vào trong vực thẳm, rồi lại bị thủ đoạn của Vạn Chân Chân xem mình như trẻ nhỏ lừa hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng trong mơ toàn thân cô đều run rẩy.
Chỉ sợ mọi thứ tốt đẹp trước mắt chỉ là khoảnh khắc, đến một ngày khi có chớp mắt một cái, mọi chuyện lại trở về trong cơn ác mộng Chu Hạo nhìn thấy vẻ lo lắng của Tiền Tình, anh nắm lấy tay cô.
Có lẽ vẻ kiên cường của Chu Hạo đã làm cho Tiền Tình bình tỉnh lại, trong lòng cô lại dấy lên một tia hy vọng.
Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể cho Chu Hạo nghe cơn ác mộng của mình.
Cô cũng không biết Chu Hạo sẽ nghĩ gì về câu chuyện khó tin này.
Nếu như là người khác, Chu Hạo đã bảo cô thôi đi, lo mà đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Anh là người trí thức, sẽ không bao giờ tin vào những câu chuyện ma quỷ này.
Nhưng người này lại là Tiền Tình.
Chân mày Chu Hạo càng lúc cũng nhíu chặt lại.
Tiền Tình kể xong, có thấp thỏm đợi Chu Hạo đặt câu hỏi cho mình.
Cô đã hạ quyết tâm, mặc dù Chu Hạo không tin vào chuyện nằm mơ này của cô, cô vẫn quyết định phải nói ra để anh biết. Trước tiên là cô muốn tự trấn an chính mình, thứ hai là có cảnh báo trước để Chu Hạo cần thận dè chừng, Vạn Chân Chân thực sự rất nguy hiểm, và còn thêm cả Vương Hoa nữa, về sau Chu Hạo nhất ất định phải đề phòng bọn ho.
Chỉ cần trong lòng Chu Hạo có chút hoài nghi, sau này tương lai nếu có xảy ra chuyện gì, anh cũng đã có tâm đề phòng.
Chu Hạo nghe xong, lấy từ trong ngăn tủ ra một tờ giấy cùng với một cây bút, anh hỏi một câu làm Tiền Tình sửng sốt nhìn anh.
"Vợ à, em hãy nói tuần tự chi tiết cho anh biết tất cả chi tiết của giấc mơ đi."
Nếu chỉ vì ở gần nhà nhau, hàng xóm láng giềng nhìn người ta tốt mà sinh lòng ghen tị, tìm mọi cách chỉa mũi nhọn vào Tiền Tình, thì Chu Hạo có thể đi xin cấp trên cho đổi phòng ở, thậm chỉ xin điều đến tỉnh H làm việc cũng được.