CHƯƠNG 45.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:37:00

Nếu ở ngoài cửa hàng có gần một cái điện thoại thì tốt rồi. Sau khi Vương Hoa được mọi người đưa về nhà, hắn ta vẫn luôn im lặng. Bà Vương ôm lấy hắn ta rồi không ngừng khuyên bảo, nói chuyện ồn ào đến nửa đêm, khiến cho trên lầu dưới lầu không ai ngủ được. Nhưng không ai dám nói gì, dù sao những việc mà Vương Hoa làm ra ngày hôm nay, mọi người đều nhìn thấy. Sự điên rồ đó thực sự rất đáng sợ. Mấy đứa trẻ con lúc ấy đang chơi trong sân đều bị doạ sợ đến phát khóc. Vương Hoa nghiến răng nghiến lợi, hăm he chờ đợi Vạn Chân Chân về nhà. Bản thân hắn ta cũng không biết mình sẽ làm gì Vạn Chân Chân. Nhưng hắn ta thực sự muốn hỏi trực tiếp Vạn Chân Chân, hắn ta có đắc tội gì với cô ta không? Vì sao cô ta lại cố tình muốn kết hôn để lừa gạt hắn ta? Kết quả là hai mẹ con đợi mãi vẫn không thấy Vạn Chân Chân về nhà. Bà Vương có chút lo sợ, run rẩy hỏi Vương Hoa: "Con nói xem, có khi nào cô ta nghĩ quẩn trong lòng rồi không?" Vương Hoa trả lời dứt khoát: "Sẽ không có chuyện đó đâu." Gặp chuyện liền bỏ của chạy lấy người, chắc chắn giờ cô ta đã chạy về nhà mẹ đẻ để trốn tránh dư luận rồi. Vương Hoa đầm tay xuống giường: "Khi nào cô ta trở lại, con sẽ ly hôn." Ly hôn thì ly hôn, dẫu cho có chịu tiếng xấu thì hắn ta cũng sẽ một mực đòi ly hôn. Người phụ nữ này mới cưới về không bao lâu đã hết lần này nà đến lần khác gây rắc rối. Khi trở về, hắn ta còn nghe mọi người nói, cô gái nhỏ hôm nay bị say nắng là con gái của một kỹ sư mới chuyển về làm trong nhà máy. Khuôn mặt Vương Hoa dưới ánh đèn âm u ban đêm càng trở nên oán hận và cay độc hơn. Bây giờ Chu Hạo chắc hẳn sẽ còn tự hào hơn nữa vì có một cô vợ giỏi giang, đã cứu được con gái của kỹ sư nhà máy. Bá Vương gật đầu "Đúng đó, ly hôn đi, kêu nó mau cút đi." Một con đàn bà xui xẻo, ngoài việc khóc lóc ra thì cũng chỉ có biết gây thêm chuyện rắc rồi. Nhanh chóng cút xéo đi, nhường chỗ để cho bà ta còn lo tìm người khác tốt hơn cho con trai Hoa Hoa của mình nữa, Vạn Chân Chân đã trở về nhà mẹ đẻ, cô ta đã đi bộ hơn hai giờ trong đêm tối mới có thể về đến nhà. Mẹ cô ta mặc áo khoác đi ra mở cửa cho cô ta, miệng chửi rủa: "Nữa đêm nữa hôm con về nhà mẹ đẻ làm cái quái gì vậy?" Vạn Chân Chân không dám nói ra sự thật, chỉ có thể tìm một lý do nói đại: "Con muốn bán kem đêm kiếm thêm một ít tiền nên về hơi muộn." Cô ta biết tính tình mẹ mình rất nóng nảy nên vội vàng móc túi lấy ra năm mao đưa cho bà ta: "Buổi tối con cũng không bán được nhiều, ngày mai mẹ dùng số tiền này đi mua thịt mà ăn" Sau khi nhận được tiền, sắc mặt của mẹ Vạn trở nên tươi tỉnh hơn hẳn: "Được rồi, phòng tắm hiện tại đang hết nước con múc một ít nước trong thùng rồi đi tắm rửa đi. Nhưng đừng múc nhiều quá, sẽ hết đấy, sáng mai còn cần dùng." Nói xong, mẹ Vạn ngáp một cái rồi đi vào phòng ngủ. Vạn Chân Chân dọn qua mọi thứ, sắp xếp lại chiếc giường ghế trong phòng khách, thay quần áo đi ngủ. Nhà cô ta có hai phòng ngủ và và một phòng khách, nhưng từ khi Bảo Kim đi học tiểu học, mẹ cô ta liền gửi cô ta xuống nhà khách làm lễ tân. Vạn Chân Chân nằm một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được, trái tim của cô ta đập thình thịch. Trong đầu chứa đầy những suy nghĩ hỗn loạn. Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Liệu Vương Hoa có muốn ly hôn với cô ta không? Vạn Chân Chân thực sự rất sợ hãi, kiếp trước cô ta đã thử qua hai con đường. Một là tìm một người đàn ông làm chỗ dựa, chung sống hết phần đời còn lại. Hai là đi xuống miền Nam sống phiêu bạt đến hết cuộc đời. Nhưng cả hai đều thất bại, cô ta đã sống nửa phần đời còn lại tương nuối tiếc. Bây giờ là năm 1983. mọi người đều nói sống ở miền Nam rất sướng, có người còn bỏ quê đi về phía Nam sống với mong ước có thể có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng Vạn Chân Chân không dám, cô ta không dám sống xa quê hương, kiếp trước cô ta cũng từng đi vào miền Nam, lúc đó là vào đầu những năm 90, cô ta không chịu nổi những gian khổ, vất vả ở nơi này, nên bây giờ, cô ta càng không dám đến đây. Huống chi bây giờ cô ta còn không có chứng minh thư, mỗi lần muốn đi đâu xa thì đều phải dựa vào giấy giới thiệu. Tuy nhiên, mấy năm nay nhà bắt đầu cải cách, nên việc kiểm soát giấy giới thiệu không chặt chẽ lắm. Một số nơi còn hỗn loạn đến mức trộm cắp đầy đường. Cô ta là một người phụ nữ, mỗi lần ra ngoài giao đồ ăn đều đi một mình. Về phần kết hôn, khi chưa gặp Vương Hoa, cô ta cũng đã thử tiếp xúc với một vài con cháu lãnh đạo trong mỏ dầu, đây đều không phải những gia đình có điều kiện xuất sắc. Quan trọng là cô ta không giống như Tiền Tình, luôn luôn biết cách nói chuyện khiến cho mọi người yêu thích, nếu chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên là cô ta sẽ không thể được gả vào những gia đình có điều kiện nổi bật rồi. Nói tới nói lui, hy vọng cả đời này của cô ta đều ở trên người Tiền Tình. Vấn đề là bây giờ Tiền Tình không muốn để ý đến cô ta. Công việc kinh doanh của cô đang phát đạt, nhưng cô không hề có ý định kéo cô ta đi theo. Cô ta vừa mới mua một chiếc xe ba bánh để cạnh tranh với Tiền Tình, điều này sẽ khiến khoảng cách giữa cô ta và Tiền Tình càng lớn. Vạn Chân Chân nghiến răng nghiến lợi, cô ta đập mạnh vào chiếc ghế mình đang nằm. Kể từ khi được sống lại, cô ta luôn có cảm giác bản thân mình rất giỏi, nhất là khi cô ta nhìn thấy rất nhiều người đang phân vân không biết nên chọn lựa cái gì, không biết tương lai của mình sẽ ra sao, nhưng trong đầu cô ta đã có được rất nhiều kinh nghiệm của kiếp trước. Cô ta biết rõ tương lai của bản thân, biết rõ sau này đất sẽ chuyển đổi lên nền kinh tế thị trường. Nếu bây giờ các cô gái đi vào trong nhà máy làm việc thì một vài năm nữa sẽ trở thành "gái công xưởng". Mỗi khi nghĩ đến những thay đổi này, cô ta vô cùng hạnh phúc và cảm thấy bản thân mình sắp sửa trở thành trung tâm của thế giới. Mọi thứ trên đời đều phải nhường chỗ cho cô ta. Nếu không thì tại sao ông trời lại cho cô ta sống lại, đây chẳng phải là ông trời muốn cho cô ta có một cuộc sống tốt đẹp, bù đắp những thiếu sót của kiếp trước hay sao. Trước khi Tiền Tình gặp thất bại, cô ta vẫn luôn cảm thấy tin tưởng tương lai của mình sẽ diễn ra như vậy. Nhưng bây giờ, thế giới đang đi vào quỹ đạo giống y như kiếp trước của cô ta. Điểm khác biệt duy nhất đó là Tiền Tình càng ngày càng sống tốt hơn và ngày càng thành công hơn kiếp trước. Vạn Chân Chân trở mình trằn trọc không ngủ được, trong lòng thầm mắng Tiền Tình. Người như vậy không đáng được sống. Cô sống chỉ để làm cho người khác đau khổ thôi sao? Sau khi mắng chửi cô, vấn đề của cô ta vẫn chưa được giải quyết. Thông thường, khi gặp phải vấn đề khó khăn, mỗi người sẽ có một cách giải quyết của riêng mình. Một số người sẽ quay lại điểm bắt đầu để tìm ra nguyên nhân. Một số người sẽ dựa theo tình hình hiện tại để đưa ra quyết định nhanh chóng. Một số số người sẽ coi thất bại là tài sản quý giá và cất vào ngân hàng kinh nghiệm của cuộc đời để sau này không mắc phải những sai lầm tương tự. Nhưng Vạn Chân Chân thì không. Cô ta không giỏi giải quyết vấn đề, vì vậy cô ta chỉ có thể bỏ trốn. Bỏ trốn tận ba bốn ngày. Vương Hoa nín giận không đi tìm cô ta, cả ngày đi làm về trong buồn bực, không muốn làm bất cứ việc gì để giữ thể diện. Sắc mặt u ám, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt. Những người phụ nữ trong nhà thầm không nói lên lời, tuy rằng đàn ông không truyền lời đồn đại, trong lòng cũng cảm thấy người như vậy không thể giao lưu.