CHƯƠNG 38.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:55

"Kinh doanh kem que một thời gian nữa đi, sau đó con muốn dẫn chị gái lên thành phố xem xét một chút." Mẹ Tiền biết lòng dạ của con gái út cũng giống như bà ấy, luôn canh cánh trong lòng nỗi lo cho cô con gái lớn, bà ấy rất cảm động: "Được, hiện nay chị con đang trồng rau cùng với anh rễ con, thu nhập chính một tháng cũng là từ công việc này, chị con ở nhà chồng rất vất vả, con nên dẫn chị con đi ra ngoài học hỏi nhiều một chút. Con có đầu óc sáng láng hơn chị con, kéo chị con theo kiếm ít tiền cũng tốt." Tiền Tình gật đầu, chị gái của cô là một người mạnh mẽ và rất kiên trì, trong giấc mơ, chị của cô sống hao mòn ở vùng nông thôn, cháu gái của cô cũng không được học hành, tuổi thơ vất vả. Dĩ nhiên là cô muốn kéo chị gái về thành phố, để chị ấy được sống những ngày tốt lành. Hai mẹ con bên này nhỏ giọng nói chuyện, bên nhà cách vách Vạn Chân Chân cũng đã chạy về khu mỏ dầu, lúc nãy cô ta đi đến khu khách sạn quốc doanh, đứng ở cổng bán hết kem que, hiện tại lòng đang rất bất an, thấp thỏm trở về nhà. Vừa vào cửa đã nhìn thấy mặt chủ nhiệm Lý xanh mét ngồi ở phòng khách nhà cô ta. Tim Vạn Chân Chân đập hụt một nhịp, gượng cười chào hỏi bà ấy: "Chủ nhiệm Lý đến chơi sao? Đã cơm nước gì chưa? Nếu chưa ăn cơm, mời chị ăn bữa cơm rau dưa với cả nhà tôi..." Bà Vương cầm cây gậy trong tay, chỉ muốn đem chọc vào mặt cô ta: "Nói! Cô lại gây ra chuyện gì?" Hôm qua mới móc hết một nửa tiền trong nhà đi mua xe ba bánh, hôm nay liền có chuyện ầm ĩ xảy ra, chẳng lẽ con dâu này thật sự mang oan nghiệt trên người hay sao? Từ lúc cưới về đến nay chuyện xấu cứ dồn dập xảy đến không ngớt. Vạn Chân Chân kêu oan, nói mình cái gì cũng không biết. Lý Hồng Mai cười lạnh: "Cô nói cô cái gì cũng không biết? Cô bỏ chạy trước rồi thì còn biết cái gì? Đồng chí Vạn, trường tiểu học không cấm cô bán kem trước cổng trường, cô liền đậu xe ba gác ngay cổng chắn lối ra của học sinh, làm cho một học sinh vì chen lấn đã say nắng ngất xỉu, còn bị các học sinh khác giẫm đạp lên. Vậy mà cô gặp chuyện lại bỏ chạy sao? Cô không hề lo lắng chút nào, đứa con nít té ngã nặng nhẹ thế nào, bị giẫm đạp không biết có gặp chuyện không may hay không cô cũng không quan tâm sao?" Vạn Chân Chân hoảng sợ: "Vậy thì sao? Đã xảy ra chuyện rồi à? Tôi không biết, tôi thật sự không biết!" "Người gác cửa nói, anh ta chen đến trước mặt cô nói có học sinh bị té ngã, cô nói đứa bé ngã cũng không phải do cô đẩy, ngã thì tự đứng lên là được rồi. Lúc sau nghe tin đứa bé do say nắng mà té xỉu, cô liền nhanh chóng đẩy xe ba bánh chạy đi, có đúng không?" Vạn Chân Chân nói năng lộn xộn: "Mặc kệ tôi chứ, đó là chuyện của tôi, vì sao tôi lại không thể... Lãnh đạo à, không thể trách tôi được, tôi chỉ đứng bán kem que, tôi làm sao có thể nói bọn chúng đừng đến mua được?" "Người ta bán một mao một que, cô chỉ bán với giá tám phân, cô bán giá rẻ hơn, đương nhiên sẽ có một đám người vây quanh, cửa bị chặn làm sao có thể đi được, cô đứng chắn ngang như vậy, muốn đi ra khỏi trường cũng không được. Sao? Cô còn muốn nói chuyện này không có liên quan tới cô nữa không?" Vạn Chân Chân không dám nói, thật ra cô ta nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không dám nói ra. Bà Vương trừng mắt nhìn cô ta, chả trách, người khác bán một mao, con dâu bà ta bán tám phân, hèn gì hôm qua cầm về mười đồng tiền bán hàng. Thật muốn bổ cái đầu cô ta ra nhìn xem có phải bên trong nhét toàn sợi bông hay không? Sao còn có thể ngu xuẩn như vậy!? Chủ nhiệm Lý nghiêm túc: "Chuyện hôm nay, tôi sẽ nói chuyện với gia đình học sinh bị tai nạn và hiệu trưởng trường tiểu học, buổi sáng ngày mai cô đến phòng làm việc của tôi, phải nói lời xin lỗi với gia đình học sinh kia. Chúng ta sẽ bàn bạc việc xử phạt, à đúng rồi, còn tiền thuốc men cho đứa bé lúc ở trạm y tế, cô cầm đưa cho người nhà đứa bé đi. Đây là phép ứng xử cơ bản nhất đấy." Nghe nhắc đến tiền, trong lòng bà Vương tỏ vẻ khó chịu: "Còn phải bồi thường nữa sao? Trời nắng nóng cũng không phải do chúng tôi làm ra, con nít vốn dĩ có thể trạng yếu, ngày mai kêu con dâu tôi đi dập đầu xin lỗi là được rồi, sao phải bồi thường tiền thuốc men làm gì?" Chủ nhiệm Lý nói giọng lạnh lùng: "Có đi hay không thì tuỳ, nếu không đi thi cuối năm nhà máy sẽ trực tiếp trừ vào lương của Vương Hoa, không thương lượng nữa. Sáng mai nhớ đến văn phòng trình diện." Vạn Chân Chân vẫn giống như lần trước, cô ta luôn miệng từ chối nên Lý Hồng Mai lười dây dưa với cô ta. Trong lòng quyết định phải cho cô ta một bài học. Nhà máy luôn chủ trương ủng hộ kinh doanh tự do, nhưng kinh doanh mà gây ra chuyện như thế này thì thôi đi. Người mưu mô xảo quyệt đến mức nghiêng trời lệch đất, không tự nghĩ cách kiếm tiền mà cứ muốn đạp người khác xuống dưới cho mình đi lên. Vì sao Vạn Chân Chân muốn đến trước trường tiểu học để bán kem que? Liên hệ với chuyện xảy ra trước đó vài ngày, cô ta tung tin đồn lừa gạt Tiền Tình, có lẽ trong lòng đã sớm có suy nghĩ lệch lạc, quyết liệt cạnh tranh với Tiền Tình. Lý Hồng Mai cũng không ngồi lại lâu, bà ấy vừa rời đi, sau lưng đã nghe thấy tiếng mắng ùm trời của bà Vương. Nước mắt Vạn Chân Chân chảy dài hai má, cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Đứa bé kia rốt cuộc có bị gì đâu? Chỉ bị cảm nắng thôi, chứ đâu phải bị cô ta hãm hại? Tất cả là do Tiền Tình! Nếu không phải do cô gióng trống khua chiêng, không chừng đứa bé nằm một lát là sẽ đứng dậy được ngay. Làm gì đến nỗi nghiêm trọng như vậy, còn đưa đi trạm y tế. Dư tiền hay sao? Giờ còn muốn phê bình cô ta, cô ta sai phạm gì mà muốn phê bình cô ta? Bà Vương hối hận đến đứt ruột đứt gan, sớm biết Vạn Chân Chân mang số kiếp sao chổi như thế, bà ta đã liều mạng, con trai có thích đến đâu cũng nhất quyết không cho cưới về. Xem nó làm ra cái chuyện gì kia, đứa bé ngã cũng không đến nâng lên hay giúp một tay rót chút cũng là tỏ ra mình hiểu chuyện, đều là công nhân viên làm chung nhà máy, bỏ chạy thì có ích lợi gì? Giờ thì tốt rồi, còn phải bồi thường tiền thuốc men. Cũng không biết có ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai bà ta hay không. Vậy mà thằng Hoa còn đối xử tốt với con vợ của nó, còn đi mua xe ba bánh, lại cho tiền làm vốn buôn bán. Cái thứ đầu óc chứa đầy mở bùn nhão, bán có tí que kem mà cũng để cho gặp phải chuyện không may như hôm nay. Buổi chiều Tiền Tình đem kem que qua mỏ dầu bán, đứng ở cửa của Cung Tiêu Xã lớn nhất thành phố Y mà rao to bán hàng, chỉ trong chốc lát là bán sạch mấy thùng kem. Nhưng Tiền Tình có thể cảm giác được, có người đang đứng ở góc khuất thầm đánh giá mình. Trong lòng cô hiểu rõ việc buôn bán của cô đã bị người ngoài để ý, dù sao địa bàn này cũng đã có chủ, sau này cô nên ít đến đây thì hơn. Khu tập thể là nơi không có bí mật nào có thể che giấu, đặc biệt buổi trưa hôm ấy có nhiều đứa trẻ ở đó, vào chiều tan tầm cùng ngày, tin tức trong nhà máy đã truyền ra. Lúc đầu còn nghe đồn là có xe kem bán giá rẻ làm cho một đứa bé bị chen lấn đến hôn mê, sau đó lại đồn là xe kem chỉ bán giá vốn, làm một đứa bé chết vì chen lấn, sau lại đồn là các hàng quán gây hỗn loạn trước cửa trường tiểu học, dẫm đạp chết mấy đứa con nít. Lời đồn càng lúc càng bị biến dạng, cho đến tối khoảng sáu bảy giờ có người đến tìm Tiền Tình, kêu cô mau đi đến văn phòng của trường tiểu học để họp về sự việc xảy ra trước cổng trường vào trưa nay.