Chàng trai trẻ có chút miễn cưỡng không muốn mua, có một que kem thôi mà giá đến một đồng. Phải biết là một đồng tiền có thể mua được nhiều món ăn vặt chất lượng hơn.
Điền Tuyết lại không nghĩ thế. Với giá một đồng tiền thì cái này là đúng hàng rồi. Kem không chứa chất phụ gia, nếu bán giá quá rẻ, cô ta còn nghi ngờ là bán đồ vớ vẩn để lừa gạt.
"Cho tôi hai cây đi."
Điền Tuyết quay đầu cười tươi như hoa nhìn thanh niên trước mặt: "Cái này em mời."
Tiền Tình lấy từ trong thùng kem ra hai cây đưa cho cô ta. Người bỏ tiền ra mua kem là Điền Tuyết, nên cô cũng rất tự nhiên mà cầm kem đưa cho Điền Tuyết.
Chàng trai trẻ khẽ nhíu mày không nói gì, Điền Tuyết cười hì hì đưa một cây cho anh ta, sau đó vội vàng xé bao bì rồi cắn một miếng.
Cô ta cầm một ngàn đồng của chị mình trong tay, nhưng cô ta cũng hơi lo lắng khi về nhà.
Tiểu thuyết không mô tả nhiều về nhân vật phụ của cô ta, nhưng trong đầu cô ta có ký ức về nguyên chủ.
Mấy chục năm sau, chị của cô ta mới đúng là
"con nhà người ta". Tốt nghiệp đại học, lúc học đại học có quen bạn trai, sau đó cùng bạn trai trở về quê hương làm việc trong mỏ dầu. Cha của bạn trai là một lãnh đạo lớn trong lĩnh vực dầu mỏ, còn chị ấy trở thành kỹ thuật viên.
So ra thì giỏi hơn nhiều so với cô em gái thi trượt đại học đang nhàn rỗi ở nhà của Uông Lục Bình và Uông Tử Lăng, Bản Lăng.
Nghĩ đến đây, Điền Tuyết đưa tay sờ mặt mình, cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nếu được lựa chọn, cô ta không muốn chọn con đường của chị mình. Chị ấy cái gì cũng giỏi, nhưng ngoại hình so ra lại kém hơn cô ta.
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu của đoá Bạch liên hoa này, là một loại vũ khí trong cuộc sống mưu mô của cô ta.
"Anh rể, kem này ăn ngon thật, khó trách sao họ lại bán giá một đồng."
Đúng vậy, Điền Tuyết quyết định nghe theo lời khuyên của tiền bối mà theo đuổi anh rể của mình.
Chàng trai trẻ nhíu chặt đôi lông mày: "Đừng có gọi tôi là anh rể."
Gọi như vậy làm ảnh hưởng đến thanh danh của Triệu Nam.
Anh ta cảm thấy cực kỳ bối rối. Triệu Nam vốn luôn đạo mạo và nghiêm chỉnh.
Cô gái trẻ này, mang tiếng là em gái của vợ anh ta mà sao lại có một đức hạnh như vậy. Ăn hàng lê la suốt dọc đường. Cô ta cầm một chiếc ô tỏ vẻ xinh đẹp quyến rũ, miệng lại nói những điều không ai hiểu được.
Nếu không phải tình cờ gặp trên đường, anh ta thật sự không muốn nói chuyện với cái người ngốc nghếch này.
Điền Tuyết cũng không thèm để ý dù chỉ một chút, cô ta đã lấy được một ngàn đồng từ chị của mình. Một khi chị ấy biết được, nhất định sẽ quay về nhà làm náo loạn hết lên. Thay vì ngồi chờ người ta tố cáo mình, chi bằng bây giờ cứ từng bước một lôi kéo anh rể tương lai của mình vào cuộc đi.
Khi đó, đắn đo giữa tiền nong và chuyện tình cảm, lúc đó xem chị cô ta sẽ xử lý thế nào.
Điền Tuyết có chút xem thường đối với người chị chưa gặp mặt của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, chị của cô ta vì một người đàn ông mà trở về quê hương. Nếu không phải vì tình yêu, thì vì điều gì mà khiến một thủ khoa cực kỳ giỏi khiến nhiều xí nghiệp giành giật lại từ chối mọi lời đề nghị để quay trở về quê?
Mặc dù điều kiện của mỏ dầu phía Bắc không đến nỗi tệ, nhưng cũng không phải là một công ty lớn.
Vì một người đàn ông mà từ bỏ mọi cơ hội tốt để phát triển sự nghiệp, không vì yêu thì là vì cái gì?
Điền Tuyết cảm thấy rằng chỉ cần cô ta thu phục được anh rể tương lai, chị gái cô ta nhất định sẽ đau lòng, chẳng còn thiết nói gì về chuyện một ngàn đồng nữa.
Ngoài ra, Điền Tuyết còn có tâm tư của riêng mình.
Trong tiểu thuyết, đối với nguyên chủ thì chỉ có hai đoạn miêu tả, đều là giúp cho nữ chính Vạn Chân Chân. Một là giúp cho Vạn Chân Chân có được một ngàn đồng, hai là cô ta lại đi yêu Chu Hạo, người đàn ông đã có gia đình.
Bị vợ của Chu Hạo, người đàn bà xui xẻo nhất trong cuốn sách làm ầm ĩ lên. Cuối cùng, Vạn Chân Chân ngư ông đắc lợi, mua được món đồ cổ có giá trị bên ngoài tận năm ngàn đồng tiền.
Trong sách, anh rể là một người có học, là con của nhà lãnh đạo lớn trong nhà máy dầu mỏ.
Sau khi nghỉ hưu thì gia đình đã xuống dốc, nhưng được sự ủng hộ của vợ, anh ta đã thành công gầy dựng sự nghiệp. Cuối cùng thành lập được một xí nghiệp nổi tiếng.
Điền Tuyết suy nghĩ, làm doanh nhân cũng tốt.
Nếu cô ta biết từ trước, cô ta đã có thể kết giao với nam chính trong cuốn sách này. Dù sao hắn ta cũng là nhân vật chính nên cô ta nhất định sẽ được ké ánh hào quang. Nhưng thật không may, khi cô ta xuyên qua, Vạn Chân Chân đã kết hôn với Vương Hoa rồi.
Dù sao thì nữ chính cũng có ánh hào quang của riêng mình, Điền Tuyết không muốn nhúng tay vào.
Cô ta đã can thiệp vào việc Vạn Chân Chân phát hiện ra xô vàng đầu tiên, nhưng cô ta không muốn can thiệp vào "kế hoạch kiếm tiền" trong tương lai của Vạn Chân Chân.
Cuốn sách gốc mô tả phần thưởng của Vạn Chân Chân rất chi tiết, nhưng cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, chắc chắn không thể mô tả rõ ràng thời gian và địa điểm. Vì vậy, Điền Tuyết chỉ có thể hy vọng rằng Vạn Chân Chân sẽ lừa Tiền Tình hết lần này đến lần khác giống như trong sách, như vậy cô ta mới có thể tìm ra thời điểm thích hợp để lấy phần thưởng.
Với những cân nhắc như vậy, cô ta quyết định kết hôn và đến ở gần khu mỏ dầu, thuận tiện có thể theo dõi hai người Vạn Chân Chân và Tiền Tình.
Theo như kế hoạch của cô ta thì "anh rể" Triệu Nam là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh ta có thể giúp cô ta không chế bà chị như quả bom nổ chậm của mình, lại còn có thể chiếm lợi. Quan trọng nhất là Triệu Nam trong tương lai sẽ là một doanh nhân thành đạt có một xí nghiệp lớn, cho dù thế nào thì cô ta cũng không bị lỗ.
Điền Tuyết ăn kem xong, cô ta vứt que đi và lấy khăn tay từ trong túi ra để lau tay.
Ánh mắt cô ta liếc qua bên kia, cô ta thấy Triệu Nam cũng đã ăn xong. Lúc này sắc mặt anh ta trông vô cùng ngượng ngạo, giống như không quen cảm giác có gì đó dính dính trên tay.
Điền Tuyết mỉm cười đưa chiếc khăn tay cho anh ta: "Anh rể, anh dùng khăn này của em để lau đi."
"Không cần." Triệu Nam móc từ trong túi ra tờ một đồng rồi đưa tới: "Không thể để cô mời tôi được, cái này cứ để tôi trả tiền."
Thời tiết quá nóng nên ba que kem còn dư lại khi về đến nhà đã bị mềm đi một chút. Tiền Tình tự mình bóc một cây để nếm thử hương vị.
Quả thật, loại kem que đắt tiền này có giá cao thực sự là có lý do của nó. Khi ăn nó thì sẽ cảm nhận được mùi thơm béo ngậy của sữa.