Tiền Tình thay quần áo đi ra ngoài, khi đến nơi mới phát hiện ra đây là một cuộc chiến lớn.
Trong văn phòng có đặt một chiếc bàn dài, có Phương Công và Lý Hồng Mai đang ngồi, còn có một vài người cô không biết nhưng có vẻ là lãnh đạo.
Trong lòng Tiền Tinh có hơi thấp thỏm, cảm giác bản thân có phải là tới muộn rồi hay không, Phương Công đã đứng lên chào hỏi cô, chủ nhiệm Lý thân thiết kéo cô đến chiếc ghế trống bên cạnh mình.
"Tôi không đến trễ chứ?" Tiền Tình thấp giọng hỏi.
"Muộn gì chứ? Không phải còn có người chưa tới hay sao?"
Tiền Tình đảo mắt một vòng, những người có liên quan đều có mặt đầy đủ, đến cả bảo vệ cũng có mặt, còn có một cậu bé rất quy củ, ngồi trên ghế với khuôn mặt đỏ bừng.
Chỉ là không thấy Vạn Chân Chân đâu.
Lý Hồng Mai có chút hoang mang: "Lúc cô tới không gặp cô ta sao?"
"Cô ta" ở đây chính là Vạn Chân Chân, hiện tại Lý Hồng Mai thấy phiền đến nỗi đến tên của Vạn Chân Chân cũng không muốn nói ra.
Tiền Tình lắc đầu."Không nhìn thấy, tôi vừa nghe tin liền thay quần áo tới đây, trên đường đi cũng không gặp được cô ta."
Một đám người chờ mãi, cho đến khi sắc mặt của người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi phía trước trở nên tái đi, cũng không thấy bóng dáng của Vạn Chân Chân ở đâu cả.
"Không đợi nữa, chúng ta bắt đầu đi."
Vốn dĩ buổi họp hôm nay được tổ chức khẩn cấp là vì chiều nay xuất hiện tin đồn về mỏ dầu, suy cho cùng các nhà máy đều nằm cạnh nhau. Nếu không giải quyết tin đồn này, chỉ sợ ngày mai một phiên bản mới khác của lời đồn đại sẽ được truyền tới các nhà máy khác.
"Tôi đã nghe được đại khái về việc đã xảy ra rồi, phiền mọi người nhắc lại một cách chi tiết."
Người vừa phát ngôn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chính là chủ nhiệm bộ phận quản lý và tổng hợp của nhà máy số 2 - tên là Trần Nham, buổi chiều sau khi nghe được tin tức đã dọa ông ấy đến mức toát mồ hôi hột, sợ rằng thật sự đã có điều ngoài ý muốn xảy ra.
Ngày nay chính là thời đại của kế hoạch hóa gia đình, các bé đều là huyết mạch của gia đình, nếu mà không có được vài đứa con, ông ấy còn có thể ngồi yên ổn tại vị trí này nữa không chứ?
Vị hiệu trưởng ngồi bên cạnh cũng không muốn thua kém, bây giờ vẫn còn lạnh cả người.
Người bảo vệ họ Tạ, biết rằng mọi việc xảy ra thì bản thân mình không trốn khỏi trách nhiệm, anh ta đã thành thực kể lại mọi việc một lần nữa, nói giữa chừng thì có cậu bé liên tục bổ sung "bằng chứng" của mình.
"Bà dì đó đã chặn đường, chúng cháu hét lên muốn đi nhưng cũng không thể đi được nữa rồi."
"Sau đó chúng cháu đi tìm cô ta, nhìn thấy cô ta lái một chiếc xe ba bánh."
"Sau đó chị gái này kêu chúng cháu đi tìm cha mẹ của em gái này."
Cộng với thái độ của Phương Công bên cạnh, sự cố cơ bản đã được giải quyết.
Không lâu sau, đội trưởng Trần đã đưa ra kết luận.
"Được rồi, nếu như đã xác định được tiền căn hậu quả của sự việc này, chúng ta nên bàn về cách giải quyết, tiếp theo chúng ta nên làm gì, trước tiên tôi muốn nghe cách nghĩ của anh, hiệu trưởng Quách."
Tuổi tác của hiệu trưởng Quách có hơi lớn, mặc áo cộc tay màu trắng, trên sống mũi có đeo kính, lúc này cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Người bảo vệ đã nói với ông ta về sự việc chiều nay một lần rồi nhưng hiện tại khi nghe lại vẫn cảm thấy chấn động.
"Chuyện là thế này, sự việc ngày hôm nay cũng làm cho chúng ta ý thức được ở phương diện an ninh không an toàn, sau này chúng tôi sẽ sắp xếp giáo viên luân phiên canh gác ở cổng trường, tôi cũng sẽ chú ý mọi việc ở trước cổng trường. Những người bán hàng rong cũng không được phép lại đó, bọn trẻ sẽ được về nhà sau khi tan học. Ngài xem làm như vậy có được không?"
Sắc mặt của Tiền Tình trầm hẳn xuống, cô sợ nhất chính là việc này.
Bên cạnh là chủ nhiệm Lý nghe vậy cũng chen vào nói: "Vậy theo những gì mà ngài nói, gian hàng của Tiền Tình không được tính là gian hàng nữa sao? Tôi cảm thấy áp đặt như vậy là không đúng, hơn nữa trong nhà máy dù sao cũng nên có một số thay đổi, bây giờ lại chặn đường đi như thế này, sau này lại mở ra, cứ vài ngày lại thay đổi lời nói, ai còn có thể tin tưởng lời nói của nhà máy này nữa."
Tiền Tình giữ im lặng, liên quan đến gian hàng của cô nên hiện tại cô khó mà nói ra bất cứ điều gì. Trên mặt cô không biểu hiện điều gì nhưng trong đầu óc cô đã bắt đầu bay xa, hôm nay chủ nhiệm Lý đã nói với cô về việc mở bán buổi sáng ở chợ, con phố đó nằm cạnh sông, tình cờ là hai đường song song với đường dẫn đến đường đi của các bé, hẳn là cách xa chỗ này.
Theo những gì mà chủ nhiệm Lý nói, có phải còn có sự sắp xếp nào khác trong nhà máy đối với khu vực đối diện cổng trường không?
Đột nhiên đầu óc cô chấn động, đúng rồi.
Vì lần trước chủ nhiệm Lý đã nói với cô rằng lý do chuyển tòa nhà văn phòng là vì người ra vào sợ cản trở học sinh, nên việc phá bỏ tòa nhà mới xây và xây nó làm văn phòng chẳng phải là không có gì thay đổi sao?
Hơn nữa, văn phòng của nhà máy đầu tiên thực sự là hai tòa nhà được thông với nhau, vì vậy không có cảm giác chật chội chút nào.
Ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa mỏ dầu và thế giới bên ngoài, những lãnh đạo trong nhà máy đang hối hả ngược xuôi, có thể không cảm nhận được sao?
Không nói đâu xa, chỉ là một vài trường tiểu học khác ở thành phố Y, làm gì có trước cổng trường học nào mà không có một đám người bán hàng rong và cửa hàng nhỏ lẻ.
Lẽ nào các vị lãnh đạo không có ý kiến gì sao?
Đột nhiên trong lòng Tiền Tình có một luồng nhiệt, nếu như trường học thật sự định xây một căn nhà đối diện cổng trường, như vậy cô nhất định sẽ mua một hai phòng ở mặt tiền.
Đây là gà mái đẻ trứng, mặc dù đồ trẻ con không đắt, nhưng buôn bán nhỏ giá hai ba mao cũng là tiền. Bán que kem có thể kiếm được vài chục đồng, vậy thì một ngày cũng có thể kiếm được hơn một trăm rồi, nếu như cô đổi thêm vài thứ khác như vở, bút chì, hay là các món ăn vặt, không phải là sẽ kiếm được nhiều hơn sao, hơn nữa cô không cần phải chạy đi chạy lại chịu mệt nhọc, quả thật giống như là ngồi ở đó chờ tiền đưa tới cửa. Tiền Tình nghĩ kỹ rồi, vị trí trước cổng trường cô tính toán cho mẹ cô quản.
Mẹ cô đã lớn tuổi rồi, lại thích trẻ con, công việc trong nhà cũng nhàn. Có một gian hàng nhỏ mỗi ngày không cần thức khuya dậy sớm, chỉ cần loanh quanh kiếm chút tiền, tốt biết bao nhiêu.
Tâm tư của Tiền Tình đã sớm bay ra ngoài rồi, ngay cả phía trước có một vài tranh luận cũng không chú ý đến.
Đợi đến khi cô định thần lại thì đã tới Phương Công đang phát biểu rồi.
"Theo tôi thấy, thật ra có thể cho mấy em hơi lớn một chút trực nhật, một hai giáo viên cùng chú ý chút là được. Còn về những người người bán hàng rong, sau này sẽ không thiếu phần của bọn họ. Không bằng nhà trường vẽ đường cho bọn họ, cho dù có ngăn cản họ cũng vô ích. Nhà trường có thể kẻ vạch để các em không chặn giữa đường, tránh tụ tập, cái nguy hiểm ở đây không phải là bày hàng. Khi tôi ở
Bắc Kinh, tôi thấy rằng hầu hết các trường học ở đó đều làm như thế này."
Sau cuộc thảo luận, chủ nhiệm Trần hiển nhiên đồng ý với đề nghị của Phương Công.
Chuyện quan trọng đã thảo luận xong, việc còn lại là vấn đề về thưởng phạt.
Chủ nhiệm Trần bày ra vẻ mặt vui vẻ mà không ngừng khen ngợi Tiền Tình.