CHƯƠNG 36.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:54

Mấy đứa con trai đều xấu hổ, đẩy que kem lại không dám cầm. "Các em cứ cầm lấy, chị còn có việc muốn nhờ các em." Mấy đứa nhóc vỗ ngực: "Chị cử nói! Chị muốn tụi em làm gì?" Tiền Tinh nhìn sắc mặt cô bé hồng lên được một chút, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ. "Các em đi kêu người gác cửa cùng với dì bán kem que lại đây, lại đến khu tập thể nhà máy số hai hỏi thăm nhà của em gái lớp nhỏ này, kêu cha mẹ em gái nhanh chóng đến trạm y tế tim em ấy." Tiền Tỉnh mở cặp sách của bé gái, nhìn nhân tên trên vớ: "Em gái lớp nhỏ này tên là Phương Nhu Nhu, các em nhớ kỹ chưa?" Mấy nam sinh gật đầu thật mạnh: "Nhỏ kỹ rồi ạ!" Mẹ Tiền cũng có tuổi rồi, nhìn mấy đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh như này thì trong lòng rất vui vẻ, bà ấy đem kem nhét vào tay bọn chúng, kêu bọn chúng nhanh đi tìm người. Chỉ chốc lát đã thấy người gác cửa chạy hùng hục đến, theo sau là một nam sinh, cậu bé nói lí nhí: "Dì bán kem que kia... Em không tìm thấy..." Tiền Tình phục thật rồi! Vạn Chân Chân con mẹ nó! Thật là quá đáng! Biết đã xảy ra chuyện mà còn chạy trốn ư? Cô ta là hoà thượng mà còn dám bỏ miếu chạy hay sao? Đều ở chung khu tập thể, chỉ trong nháy mắt người ta đã có thể tìm ra Vạn Chân Chân ở nhà nào. Đầu heo hay sao mà nghĩ đến chuyện có thể chối bỏ trách nhiệm? Cũng không còn cách nào, Tiền Tỉnh chỉ có thể tự mình đưa bé gái đến trạm y tế. "Cô bé vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta phải đưa cô bé đến trạm y tế. Mẹ! Bỏ cái chăn bông ướt trên xe ra, bưng cái thùng đá ở đầu xe đặt xuống đất. À, còn cái dù che nắng của con gắn ở tay lái xe cũng gỡ xuống luôn." May là cô có xe ba bánh, chở người cũng nhanh hơn là ẩm chạy bộ. Người gác cửa cũng không biết nói gì hơn, luôn miệng cảm tạ, ánh mắt nhìn Tiến Tình đầy cảm kích. "Để tôi đạp xe, cô ngồi sau bung dù ôm học sinh." Tiền Tỉnh dặn dò mẹ Tiền: "Mẹ! Đừng lo lắng, để con đưa đứa bé đi qua trạm y tế. Mấy thùng kem dưới đất mẹ cứ lấy chân bông phủ lên, chờ con về xử lý chúng, mẹ cứ về nhà ăn cơm trước đi." Đống kem que này hôm nay chắc tiêu rồi, Tiền Tình cũng không biết tính sao. Đây có tính là Vạn Chân Chân đã hại được cô một lần không? Sự thật không phải cô muốn giúp Vạn Chân Chân, chỉ là nếu xảy ra chuyện bất trắc, dư luận bên ngoài sẽ chỉ nói quầy bán kem que ngoài cửa trường tiểu học đã gây ra chuyện, đâu có ai quan tâm là quầy nào với quầy nào. Lại còn có đứa con nít nhỏ như vậy, không lẽ đành lòng đứng nhìn cô bé bị dẫm đạp hay sao. Tuy mẹ Tiền đau lòng mấy thùng kem ế, nhưng lại càng đau lòng đứa bé gái nhỏ hơn: "Được rồi, con đi đi, không cần lo cho mẹ. Lát nữa mẹ về tìm chủ nhiệm hội phụ nữ giúp con, cô ấy chắc sẽ biết đứa bé này là con nhà ai." Tiền Tình gật đầu, cô bé này học lớp một, người gác cửa lại không có ấn tượng gì về cô bé, tìm chủ nhiệm hội phụ nữ cũng là một ý kiến hay. Cô ôm bé gái nhỏ vào lòng, bung dù, nhét vào trong bình nước hai ba que kem, lúc nào cảm thấy tay ôm đứa bé nóng lên thì thấm vào khăn một chút nước ấm áp vào hai má bé gái, cô sợ nếu dùng nước lạnh ngâm kem que lau mặt thì bé sẽ bị lạnh đột ngột, dễ bị co giật. Bé gái mũm mĩm, làn da vừa trắng vừa mềm, thắt hai bím tóc, trên đầu còn rung rinh hai cái kẹp hình bươm bướm, vừa nhìn là biết bé gái này là cục cưng, là bảo bối trong nhà rồi. Cha mẹ cô bé nếu thấy tình cảnh bé bây giờ chắc là đau lòng lắm, Tiền Tình buồn bực, nếu trong trường hợp con gái của cô bị như thế này, có lẽ cô sẽ hận Vạn Chân Chân đến suốt đời luôn mất. Nhưng mà, ở trong giấc mơ kỳ lạ kia, cô không thấy cảnh mình mang thai, cũng không thấy mình sinh được đứa con nào. Hai mắt của Tiển Tình bất chợt nhòe vì nước mắt không ngừng tuôn. Chẳng lẽ, đời này của cô... Người gác cửa cố gắng đạp xe nhanh, trong chốc lát đã đến được trạm y tế. Tiền Tình cũng vứt bỏ những suy nghĩ lan man lúc nãy ra sau đầu, bồng bé gái đi vào. Bác sĩ nhận bệnh vừa nhìn thấy cô đem bé gái đi tới cũng nhanh chóng đón lấy bệnh nhân, ông ấy dùng ống nghe kiểm tra một lát, cho bé uống hai ống thuốc. Xong xuôi ổn định rồi bác sĩ mới tháo khẩu trang nói chuyện với cô: "Không sao, bé gái bị say nắng, nhưng mà nhiệt độ trong người của bé đang rất cao, tôi vừa cho uống thuốc hạ sốt. Lát nữa bé tỉnh cô nhớ cho bé uống nước có pha chút muối để bù nước, không được ăn đồ ăn có tính hàn, mấy ngày này để cho bé chậm rãi hồi phục, đừng ép bé ăn quá nhiều sẽ bị ngán." Người gác cửa thở phào nhẹ nhõm cả người, chuyện hôm nay anh ta khó thoát khỏi trách nhiệm, nhưng may là đứa trẻ không gặp phải chuyện gì lớn. Tiền Tình cũng yên tâm, đang định nói với người gác cửa xin phép đi về trước, chợt nghe thấy cửa trạm y tế kêu "Răng rắc", có một lực đầy ra rất mạnh Một người đàn ông cao lớn xông vào, cả người như sắp phát điên. "Con gái của tôi đâu? Con gái của tôi đâu? Lúc này có người nói đã đưa đến đây!" Lý Hồng Mai đi theo sau lưng ông ấy cũng đang thở hồng hộc: "Phương Công, anh đừng gắp như vậy, chắc chắn là sẽ không có chuyện gì đâu!" Bác sĩ chỉ vào trong phòng: "Đang ở trong đó! Bé không sao, nguyên nhân là bị cảm nắng, trên tay còn có vết bầm do bị bạn đâm phải. Cô giáo của bé đang ở bên trong trông chừng." Trông thấy Tiền Tỉnh còn trẻ tuổi, lại loay hoay bận trước bản sau lo cho đứa bé, bây giờ thấy cha của đứa bé mới chạy đến, thế nên bác sĩ mặc nhiên cho rằng người đang chăm sóc đứa bé đương phòng chính là cô giáo của cô bé. Phương Công xông tới, lập tức bổ nhào trước giường bệnh, bé gái vừa rồi nghe tiếng động "răng rắc" ngoài cửa thì cũng đã tỉnh lại. Nhìn thấy cha mình, cô bé bật khóc hu hu nhìn rất đáng thương: "Cha cha ô ô ô, tay con đau..." Phương Công ôm tay của con gái bé nhỏ, đau lòng muốn rớt mắt: "Để cha thổi thổi cho con, không đau nữa nhé cục cưng của cha, lát nữa cha đưa con đi ăn đồ ăn ngon, con thích cái gì thì cha sẽ mua ngay cho con cái đó." Dỗ con gái được một lúc, lúc này Phương Công mới chú ý đến Tiền Tình đang đứng bên cạnh, ông ấy đứng dậy khom người cúi chào: "Cảm ơn cô giáo, cô thật là vất và vì đã đưa giúp bé đến trạm y tế." Ông ấy vừa mới tan ca làm việc, còn chưa kịp vào nhà đã nghe ở sảnh chung của khu tập thể có tiếng mấy đứa bé đang nhao nhao hỏi khắp nơi Phương Nhu Nhu là con nhà ai, thiếu chút nữa làm ông ấy hoảng đến hụt chân xém té. Tiền Tình dở khóc dở cười: "Tôi không phải là cô giáo." Lý Hồng Mai vừa vào phòng, đứng bên cạnh Phương Công, nhìn cô mừng rỡ: "Tiền Tình, sao cô lại ở đây?" Bà ấy thoáng ngạc nhiên: "Không phải cô mở một cửa hàng trước của trường tiểu học hay sao?" Cửa hàng đó là của cô gái này thuê để bán kem que, cả khu nhà tập thể ai cũng biết. Tiến Tình cũng có chút xấu hổ, một là tự mình khoe công cũng thấy thẹn thùng, hai là cô cũng là đồng nghiệp bán kem que giống Vạn Chân Chân tai hại kia, không biết cha của bé gái này có đánh đồng cửa hàng kem của cô với cái quầy kem xe ba bánh gây tai nạn kia không. Thời điểm quan trọng, may mắn là người gác cổng đứng dậy, đem chuyện vừa xảy ra tường thuật lại một lần: "Còn phải cảm ơn cô Tiền, nếu không phải cô ấy bế được học sinh bị nạn ra, lại còn cho mượn xe ba bánh, chúng tôi cũng không thể kịp thời đem học sinh đến trạm y tế." Phương Công nghe chuyện con gái nhỏ của mình bị chen lấn đến mức say nắng té xỉu, còn bị giẫm đạp trên mặt đất, chủ xe bán kem que gây nên tình trạng hỗn loạn trước cổng trường xong thì bỏ chạy, sắc mặt ông ấy càng lúc càng khó coi.