CHƯƠNG 32.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:51

Ngày hôm nay dường như nóng đến lạ thường, các em học sinh sau khi tan học đã chạy như bay ra ngoài, nóng chết tôi rồi, thời tiết như thế này mà không ăn một que kem thì làm sao được nhỉ? Vạn Chân Chân ở bên kia đã bắt đầu hét hết cỡ để chào hàng, âm thanh la hét đó cùng với tiếng ve kêu không khác gì nhau khiến người ta cảm thấy thật phiền. Mẹ Tiền nhìn qua đó, đúng lúc đối diện với ánh mắt đắc ý của Vạn Chân Chân, ngay lập tức bà ấy liền cảm thấy đầu óc như muốn tê liệt. Cô gái nhà họ Vạn này trước đây không phải là dạng người này, lẽ nào thật sự giống như Tình Tình nói, cả nhà họ Vạn này xem ra đều là làm bộ làm tịch nhỉ. Tiền Tình nhìn vẻ mặt phức tạp của mẹ cô, trong lòng lại nghĩ cách để thêm dầu vào lửa. Cô không phải là người khắt khe, ngược lại còn là người rất dễ khoan dung đối với những người có hoàn cảnh khó khăn. Cha của Vạn Chân Chân là công nhân, bình thường luôn trầm lặng, không thích nói chuyện. Còn mẹ Vạn thì sau khi sinh con trai thì sức khỏe không tốt, quanh năm đều phải uống thuốc. Hai nhà làm hàng xóm lâu như vậy. Cha cô có ngoại hình ưa nhìn, còn mẹ cô là người rất dễ mềm lòng. Nếu không cho mẹ cô nhìn thấy bộ mặt thật của Vạn Chân Chân, chỉ sợ lúc bà ấy quay về liền bị gia đình đó dỗ ngọt rồi lại tặng quà cho nhà họ Vạn thì khổ. Hoàng hôn đã xuất hiện nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu gì việc giảm xuống, ngược tiết nóng nực tích tụ lại thời cả buổi chiều dường như đã bùng nổ rồi, Vạn Chân Chân bên kia bận đến mức không còn sức lực để chào hàng nữa, một nhóm các bé đều chạy lại chỗ của Tiền Tình. Đúng lúc Tiền Tình kéo sợi dây thô sơ đó ra dùng, các bé học sinh đang xếp thành một hàng. Tiền Tình ở bên này thu tiền, mẹ Tiền ở bên kia đưa kem cho các bé. Từ lối này đi bê vào, lại từ bên kia lấy kem, vừa thu tiền vừa lấy kem một cách nhanh chóng. So với Tiền Tình lúc bình thường chỉ có một mình thì dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa vì bán được rất nhanh, người đến mua kem cũng rất đông, không bao lâu đã hết sạch 4 thùng kem. Vạn Chân Chân bên kia thì ngược lại không được thoải mái như vậy, cô ta bán rất rẻ, bọn trẻ thì rất nhiều, vì vậy xung quanh bốn phía quả thật là ngay cả con kiến cũng không chui lọt được. Vạn Chân Chân nhất thời quên thu tiền, một lúc sau lại đưa nhầm que kem, trong lúc vội vàng phải giữ chặt xe đạp vì sợ chuyện cũ lại tái diễn. Khi bán kem xong, cả người cô ta như được vớt lên từ hồ bơi, toàn thân ướt sũng, đến cả tóc cũng ướt bết dính vào da đầu. Cô ta liếc nhìn gian hàng có vẻ vắng vẻ của Tiền Tình, cả người phảng phất như đạt được chiến thắng nào đó to lớn vậy. Tranh thủ lúc cổng trường vắng gần hết, cô ta đẩy chiếc xe đạp vào bên cạnh sạp hàng. Cô ta làm bộ làm tịch chào hỏi với mẹ Tiền: "Dì Tiền cũng tới đây à, lúc nãy con lo bán kem không qua chào hỏi dì được, nhiều học sinh vây quanh con như ong vỡ tổ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống con vậy. Này, Tiền Tình, hôm nay cô kinh doanh không ổn hay sao mà chỉ có 4 5 thùng này vậy?" Sắc mặt mẹ Tiền lúc này chợt tái đi, vẻ mặt này trong mắt Vạn Chân Chân chính là bằng chứng cho thấy Tiền Tình kinh doanh không tốt, trong lòng cô ta đang rất đắc ý, hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay lên trời. Tiền Tình cười như không cười mà liếc nhìn cô ta, mở ngăn kéo của chiếc bàn dài ra. Vạn Chân Chân đưa mắt nhìn qua, cô ta nhất thời cứng đờ. Tiền, toàn bộ đều là tiền. Những tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ được sắp xếp trong ngăn kéo, Tiền Tình vuốt thẳng tờ tiền và sắp xếp những tờ tiền theo đúng mệnh giá của chúng. Đôi khi hành động hữu ích hơn lời nói, ít nhất là Vạn Chân Chân đã bị choáng váng bởi những tờ tiền trong ngăn kéo này. Cô ta biết Tiền Tình kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mẹ nó, ai mà biết rằng cô có thể kiếm được nhiều như vậy. Trong ngăn kéo này dự tính sơ sơ thì cũng phải hơn một trăm đồng tiền rồi. Đó mới chỉ là doanh thu của cô cả chiều nay. Vạn Chân Chân bước đi với khuôn mặt cứng đờ. Tiền Tình cười khúc khích, tiếng cười đó rơi vào tai Vạn Chân Chân như muốn chôn mình xuống mặt đất vì sự bất ngờ này. Đôi mắt của Vạn Chân Chân đỏ bừng vì tức giận, trái tim cô ta như bị thắt lại. Cho đến khi về nhà, Vạn Chân Chân đếm đi đếm lại số tiền nhưng vẫn không vui nổi. Buổi chiều cô ta kiếm được năm đồng, cộng với tiền buổi trưa, tổng cộng kiếm được mười đồng một ngày. Mười đồng không phải là ít, cô ta cứ từ từ bán 10 mấy ngày thì đến mùa thu cũng có thể kiếm được hơn một trăm đồng. Nhưng so sánh với Tiền Tình, cô ta lại không nghĩ như vậy nữa. Bản thân thì đầu tắt mặt tối mệt đến rã rời đôi chân, 10 mấy ngày mới có thể kiếm lại được đủ tiền, trong khi đó Tiền Tình chỉ bán một ngày thôi mà đã kiếm được hơn một trăm đồng rồi. Bất kể như thế nào thì cũng đều là bản thân cô ta thua thiệt, bị Tiền Tình bỏ lại một khoảng rất xa. Vạn Chân Chân không cam tâm, họ đều xuất phát từ một con hẻm, từ cùng một tòa nhà, cô ta có gì thua kém Tiền Tình mà đến 2 đời đều bị cô áp chế. Chẳng phải là cô được thơm lây nhờ kinh doanh sớm sao, có 1 chiếc xe 3 bánh thuận tiện cho việc kinh doanh nên thu về rất nhiều tiền. Cô ta cũng lái một chiếc xe ba bánh không phải là được rồi sao? Hai mắt cô ta chợt sáng lên, cô ta cũng muốn lái một chiếc xe 3 bánh, ai sợ ai chứ. Mẹ chồng cô ta - bà Vương bị cô ta tâng bốc đến mức hài lòng, tuy rằng biết cô con dâu này luôn trầm mặc không nói chuyện, nhưng hôm nay lại có biến hóa lớn như vậy, có người cho bà ta tiền nên bà ta rất vui. Vốn dĩ còn đang phát sầu làm sao để moi một ít tiền của cô con dâu này, ngược lại cô ta vẫn còn biết suy nghĩ đấy nhỉ? Bà Vương nhìn lướt sơ qua: "Tại sao chỉ có mười đồng vậy hả!?" Không nên như vậy chứ, một thùng kem có thể kiếm được mười đồng, hôm nay con dâu bà ta chạy đi chạy lại 2 chuyến, thế nào cũng nên kiếm được hai mươi đồng chứ. Vẻ mặt Vạn Chân Chân đầy ủy khuất: "Không phải là do Tiền Tình bán rẻ hay sao, con chỉ có thể hạ giá xuống, vì vậy hôm nay chỉ có thể kiếm được bao nhiêu đó thôi." Bà Vương không hài lòng liền nói: "Vậy mà còn không biết qua chỗ khác bán, tôi thấy những thứ được bán trên phố đều rất mắc. Cô chỉ đạp xe bán xung quanh đây là không được." Vạn Chân Chân không muốn đi, đạp xe trên đường mệt biết bao nhiêu, hơn nữa còn phải rao bán dưới ánh nắng gay gắt như vậy, đúng là muốn đòi mạng mà. Cứ bán ở cổng trường vậy thôi, tuy rằng nhập hàng có hơi mệt, nhưng bán ra rất nhanh, chưa đến nửa tiếng là có thể bán hết rồi, không cần phải liên tục rao bán. "Mẹ, con nghĩ như thế này nè, mẹ xem, hôm nay con bán hai lần, một lần được một trăm que kem, một lần được hai trăm que kem, mình đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Con muốn giống như Tiền Tình, cũng lái một chiếc xe 3 bánh tới, chẳng phải như vậy thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn sao, mẹ không nhìn thấy được cảnh những đứa trẻ đó sôi nổi như thế nào đâu, những âm thanh ồn ào náo nhiệt đều là bọn trẻ chạy tới mua kem, mẹ thử nghĩ xem một buổi trưa có thể bán được một ngàn que, tận một ngàn que kem lận đó, con mua một trăm que kem là có thể kiếm được năm đồng, một ngàn que là được năm mươi đồng, thế thì một ngày hai buổi là được một trăm đồng tiền rồi, không tới hai ngày là có thể kiếm lại được số tiền bằng một chiếc xe 3 bánh đấy ạ."