Nhưng Vạn Chân Chân nhất quyết không thể chờ đợi thêm được nữa, cô ta yêu cầu lão già ấy phải tăng ca làm thêm giờ để lắp cho xong chiếc này nhanh nhất có thể, cho dù là có cũ một chút thì cũng không thành vấn đề.
Cuối cùng thì họ phải bỏ ra một trăm đồng tiền để mua một chiếc xe nửa mới nửa cũ với linh kiện được lắp ráp bằng tay.
Vạn Chân Chân vô cùng đắc ý, cô ta lập tức leo lên xe cưỡi một vòng, Vương Hoa thì đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nhìn cô ta hết sức khó hiểu.
Mặc dù hắn ta biết rằng đây sẽ là biến hoá lớn trong cuộc sống của gia đình họ, nhưng hắn ta vẫn sợ mất mặt.
Cũng không biết Vương Hoa đã khuyên như thế nào mà bà Vương không những chịu đưa ra hai trăm đồng tiền, mà còn đặc biệt cho phép Vạn Chân Chân đều có thể về nhà vào buổi tối, nếu như không kịp nấu cơm tối thì tất cả bọn họ sẽ đến căn tin để dùng bữa.
Vương Hoa phản ứng khác xa so với những gì Vạn Chân Chân dự kiến, thậm chí hắn ta còn nhường nhịn cô ta và không ngừng bày tỏ cảm xúc ngọt ngào.
Chu Hạo thì tốt ở điểm nào chứ?
Lại nói đến điều này, Vạn Chân Chân lại nhớ đến một vấn đề.
Cô ta và Tiền Tình cũng giống như nhau, đều cần tìm một người để giúp đỡ.
Căn bản là buôn bán cá nhân như này quá mệt mỏi, hơn nữa chỉ cần làm đều là bán cho học sinh, chủ cần làm sai một chút thì sẽ dễ dàng khiến cho người khác lợi dụng sơ hở. Cô ta đây chỉ là đang làm ăn nhỏ, nếu không để ý từng tí một như thế thì cũng đừng hòng yên ổn kiếm được tiền.
Vạn Chân Chân dậy từ rất sớm để tìm tới một người bạn học cùng trường, tên là Tống Hiểu Hồng, cô ta rất có ấn tượng với người này.
Đời trước, hai người bọn họ thường xuyên liên lạc nói chuyện với nhau, Tống Hiểu Hồng cũng không vừa mắt Tiền Tình, còn nói Tiền Tình không phải dạng người đứng đắn, lại còn hay thích nói nhảm.
Quả thực là cô ta cũng muốn làm theo yêu cầu của người bạn tốt của mình.
Tống Hiểu Hồng vốn có chút không bằng lòng, nhưng vừa nghe Vạn Chân Chân nói một tháng có thể kiếm được ba mươi đồng thì lúc này liền gật đầu như giã tỏi.
"Được! Cô cứ yên tâm! Không phải là chỉ cần giúp cô bán kem que thôi sao? Cái người này thật là! Sáng nay tôi có bận chút việc, buổi chiều tôi sẽ ghé phụ cô bán có được không?"
Đương nhiên là Vạn Chân Chân không bằng lòng, nhưng trừ Tống Hiểu Hồng ra thì cô ta cũng không tìm được người nào khác. Tiền Tình là tìm đến nhà mẹ đẻ để nhờ hỗ trợ, còn cô ta thì có thể tìm ai bây giờ? Chính mẹ ruột của cô ta thì suốt ngày chỉ biết xoay quanh thằng em trai cô ta, nếu như kêu bà ta tới thì phỏng chừng sẽ không chịu nổi quá nửa ngày.
Bà Vương thì không cần phải nói tới, tuy rằng Vương Hoa lên tiếng nhường cô ta làm kinh doanh buôn bán, nhưng cả Vương Hoa lẫn bà Vương đều bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Vạn Chân Chân dặn dò hai câu: "Vậy thì buổi chiều cô nhớ tới đây nhé, đến lúc đó cô sẽ là người đạp xe ba bánh, cô yên tâm, mặc kệ cô có làm đủ một tháng hay không thì tôi vẫn sẽ dựa theo một tháng mà tính lương cho cô."
Tống Hiểu Hồng gật đầu rồi tiễn Vạn Chân Chân rời đi, sau khi bước vào cửa, mẹ cô ta liền tiến đến hỏi: "Xem ra Vạn Chân Chân thật đúng là kiếm được không ít tiền, nó còn có thể trả cho con ba mươi đồng tiền một tháng lận đấy."
Tống Hiểu Hồng phun ra một bãi nước bọt:
"Mẹ không cần phải khen cô ta vậy đâu, nếu có thể trả cho con ba mươi đồng một tháng, chứng tỏ là cô ta có thể kiếm được nhiều hơn. Mẹ chưa nhìn thấy chiếc xe ba bánh của Tiền Tình sao? E là cô ta cũng kiếm được một ngày không dưới một trăm. Trả cho con có ba mươi đồng mà còn bắt con phải đạp xe đạp, thật là không dễ ăn tiền của bọn họ mà."
Mẹ của cô ta có chút sợ hãi cô ta, nhỏ giọng nói: "Cứ coi như làm nghề đạp xe đạp đi, cũng chưa chắc một tháng đã kiếm được ba mươi đồng nhờ vậy đâu!"
Tống Hiểu Hồng trợn trắng mắt: "Coi mẹ nói kìa, mẹ nhìn cô ta cao hứng vậy đó, liền biết được không có nhiều người bán cạnh tranh rồi.
Mấu chốt ở đây là không cần phải hao tâm tổn sức quá nhiều, dựa vào gì mà cô ta làm được còn con thì không?"
Mẹ cô ta hạ thấp thanh âm hơn ban nãy: "Vậy ý của con là... ?"
"Con sẽ đi trước phụ cô ta bận rộn hai ngày, nếu cô ta thành công thì con sẽ so sánh xem cô ta còn thiếu sót ở đâu."
"Này... Làm vậy có được hay không?"
Tống Hiểu Hồng không quan trọng đạo lý: "Có cái gì mà không tốt chứ? Hiện tại cái xe ba bánh không phải là học bắt chước theo Tiền Tình sao? Đã học hỏi Tiền Tình rồi còn đoạt luôn khách của cô ta, vậy thì con cũng học theo chiêu thức đó, không ai có quyền nói ai được."
"Được rồi, trong lòng chúng ta biết là được, con mau nhanh chóng đi nấu cơm đi."
Vạn Chân Chân còn chưa biết về chủ ý của Tống Hiểu Hồng, cho đến sáng hôm sau, cô ta đi đến trường tiểu học.
Tiền Tình nhìn chiếc xe ba bánh của cô ta, trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
Sáng hôm nay, Tiền Tình chỉ nhập vào một nửa lượng hàng so với ngày thường, cô cẩn thận thăm dò xem hôm nay Vạn Chân Chân có buôn bán gì phát triển thêm không, rồi cô sẽ tính toán lại hàng hoá của mình sau.
Không chỉ có khách hàng từ trường tiểu học, cô còn có khách quen từ văn phòng nhà máy.
Gần đây lượng hàng từ phía khách hàng quen thuộc ở văn phòng nhà máy tăng lên rất nhiều.
Nhờ có Trần Hân Nhiên giới thiệu, nhiều người đã bắt đầu biết đến quầy kem que của cô. Nhờ có mẹ Tiền buổi trưa giúp cô ngồi canh chừng quầy hàng, cô liền tranh thủ đạp xe đạp đi giao kem tận nơi cho khách.
Lúc đi giao kem cho bên văn phòng nhà máy, đôi khi Tiền Tình còn cố ý đạp xe lượn một vòng qua khu ký túc xá dành cho các công nhân trẻ còn độc thân.
Công nhân viên làm việc ở các phòng ban trong mỏ dầu thường được chia ra ba ca làm việc, vì vậy vào ban ngày, khu ký túc xá dành cho những thanh niên trẻ sống một mình vẫn có người sinh hoạt.
Tiền Tình cũng quảng cáo mặt hàng kem que của mình giống như đã quảng cáo bên khối văn phòng nhà máy dầu, cũng làm mấy tấm thiệp quảng cáo đưa ra mời chào khách hàng.
Cô cũng định đến chỗ bác bảo vệ ngồi ở tầng một để thương lượng hợp tác. Tuy rằng mối bán lẻ kem que cho các học sinh tiểu học là kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng nếu tìm thêm được vài mối để cô bỏ sỉ kem cho họ thì càng tốt.
Tiền Tình dự định sẽ gửi hai thùng tôn ở phòng bảo vệ của ký túc xá, đặt cố định ở đó, cứ vào khoảng giữa trưa thì Tiền Tình sẽ đưa kem que qua một lần, cô sẽ bán giá sỉ cho bác bảo vệ, chỉ lấy lời một chút ít, bác bảo vệ lại nâng giá lên một chút để bán cho những người ở trong ký túc xá. Mọi người cùng nhau kiếm tiền, có gì mà không được đâu?
Chỉ là hiện tại không quen biết ai để có thể giới thiệu cô với bảo vệ ký túc xá, nên thời điểm này việc bán kem ở ký túc xá còn chưa được triển khai.
Có rất nhiều cách buôn bán, nếu không phải không còn cách nào, Tiền Tình cũng không muốn đi cạnh tranh với Vạn Chân Chân về giá cả của mấy que kem.
Người này vì cạnh tranh mà hạ giá, người kia vì đấu đá mà giá lại bị hạ thêm chút nữa, cuối cùng bên nào cũng gánh lấy thiệt thòi, còn ai muốn đi nhập kem que về để bán nữa?
Cần gì phải chạy cho xa, hai bên cứ mua qua mua lại của nhau cho xong, còn tiết kiệm được công sức nữa chứ. Đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, kết quả cuối cùng, cả hai vừa cụt tiền vốn vừa phí cả công.