CHƯƠNG 22.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:43

Không phải là vị ngọt thanh mà là vị ngọt đậm đà của sữa, cảm giác đặc sệt ở trong miệng. Nhưng giá của nó quá đắt, bình thường người ta sẽ mua nhiều ở những nơi như rạp chiếu phim hoặc khu phố thương mại, còn nơi đường xá vỉa hè thì rất ít người mua. Nhưng mà tình hình buôn bán vẫn rất khả quan, hôm nay bán được một trăm que kem đã giúp cô kiếm được hơn mười đồng. Chiều tối nhất định sẽ bán tốt hơn, như vậy một ngày ít nhất cũng có thể bán được ba mươi đồng tiền. Cô có thể kiếm được năm, sáu trăm đồng tiền mỗi tháng trừ ngày Chủ nhật cô nghỉ ngơi không buôn bán. Bây giờ là cuối tháng tám và việc kinh doanh kem que của cô có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng nữa. Đang ngồi nghĩ ngợi thì nghe tiếng gõ cửa, Tiền Tình đặt que kem sang một bên rồi bước ra mở cửa. Trần Hân Nhiên đứng ở cửa, trong tay cầm hai gói cá khô: "Đây là cá khô từ nhà chú tôi gửi đến, tôi thường hay đem theo ăn cơm ở căn tin, nhiều quá ăn không hết, tôi gửi biếu một ít cho cô và mấy người hàng xóm dùng thử." "Cảm ơn cô nhiều. Cá biển làm khô nhìn ngon quá. À đúng rồi, cô đợi tôi một chút." Tiền Tình chạy vào nhà cầm ra hai cây kem. "Cái này tôi cũng biếu cô nếm thử. Tôi mở một quầy bán kem que đối diện với toà nhà văn phòng nhà máy dầu mỏ. Sau này nếu muốn ăn kem que thì chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ mang về cho cô." Trần Hân Nhiên dường như có chút ngạc nhiên, chần chờ một lúc, cô ấy cười rồi nhận lấy que kem: "Cô giỏi xã giao như vậy, sau này chắc chắn là việc buôn bán của cô sẽ rất thuận lợi." Tiền Tình suy nghĩ, vừa nãy sau khi tính toán, cô nhận thấy thời gian này rất thuận lợi cho việc bán kem, buôn bán kem que kiếm tiền rất nhanh. Nhưng không phải là sinh kế lâu dài. Hợp đồng cho thuê được ký một năm nhưng việc kinh doanh kem que chỉ thuận lợi nhất trong tháng này và khoảng hai tháng tới nữa. Cho dù là vậy, doanh thu trong ba tháng cũng đủ khiến người ta phải ghen tị rồi. Nếu tòa nhà văn phòng được đưa vào sử dụng vào tháng tới thì không sao, người gác cổng đương nhiên sẽ trở lại làm việc ở phòng bảo vệ. Nếu tòa nhà văn phòng có sắp xếp gì khác, cô nhất định sẽ không giữ được quầy hàng nhỏ của mình, có rất nhiều người đang muốn thuê lại. Cô có thể tìm cách kinh doanh cái khác, mà kinh doanh cái gì cũng đều cần vốn. Trong tay cô chỉ có không đến hai mươi đồng, có thể kinh doanh cái gì bây giờ? Cô phải cố gắng tận dụng tháng này để nhanh chóng để dành được một số vốn kha khá. "Đồng chí Trần, trong tòa nhà văn phòng có nhiều người làm việc không?" Trần Hân Nhiên suy nghĩ một lúc, liền nói: "Tòa nhà văn phòng của nhà máy chúng tôi hiện đã được sáp nhập vào nhà máy số 1. Buổi sáng thì ít người, vì nhiều người phải ra ngoài làm việc, vào buổi chiều có nhiều ca làm việc nên buổi chiều sẽ có đông người hơn." Tiền Tình suy nghĩ, chỗ có đông công nhân thì tốt rồi. Việc buôn bán kem của cô chỉ thuận lợi trong tháng này, sau này chỉ dựa vào lượng khách hàng là sinh viên học sinh thì có hơi ít. Hai người trò chuyện với nhau được vài câu, sau đó Trần Hân Nhiên từ biệt Tiền Tình rồi bước đến phòng bên cạnh. Cô ấy gõ cửa hai lần cũng không có người ra mở cửa. Cô ấy đoán có lẽ không có ai ở nhà vào lúc này, vừa định xoay người rời đi. Đột nhiên, cánh cửa bên trong lại có người kéo mạnh ra. Vạn Chân Chân xuất hiện với vẻ mặt khó chịu: "Ai gõ cửa đó?" Hôm nay cô ta dậy sớm làm bữa sáng, mẹ chồng đang kiếm chuyện mắng cô ta từ đầu đến chân, nói cháo thì nấu không đủ lửa, rau lại quá mặn, làm cô ta tức muốn lật bàn. Càng làm cô ta cảm thấy bất mãn hơn chính là Vương Hoa căn bản không thèm để ý, mặc kệ cho bà già kia mắng cô ta cỡ nào, hắn ta đều giả vờ như không nghe không thấy. Vạn Chân Chân luôn tay luôn chân bận rộn, hai mẹ con kia thì nằm ườn trong phòng nhìn cô ta làm quần quật mà không thèm động tay xíu nào. Cô ta tức đến nỗi chỉ muốn hét gào lên, quăng Tiền Tình xuống đất mà đánh đập cô cho hả giận. Nhưng cô ta lại không thể, cô ta thậm chí còn không thể chạm vào góc áo của Tiền Tình. Hình như hôm nay Tiền Tình đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, gần như cả ngày nay cô ta không nhìn thấy cô đâu. Vạn Chân Chân nghĩ đi nghĩ lại và quyết định làm hòa với Tiền Tình trước. Kiếp trước cô ta sống đến sáu bảy mươi tuổi, cho đến khi chết vẫn không thực hiện được giấc mơ giàu có. Cô ta nghĩ một phần là do lần trước cô ta đã quá hấp tấp, làm cho Tiền Tình nghi ngờ cô ta có âm mưu. Còn bây giờ thì khác, nhìn thấy hoàn cảnh của cô ta khốn khổ như vậy, nếu cô ta đi kể lể than thở với Tiền Tình, cô nhất định sẽ lại nghe theo lời cô ta. Quan trọng nhất là hiện giờ trong tay Vạn Chân Chân không có đến một đồng dính túi. Khi kết hôn, cô ta mang theo hai chiếc chăn bông làm của hồi môn. Số tiền cô ta âm thầm tiết kiệm trước khi kết hôn cũng chỉ có mười mao. Hiện tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay mẹ chồng cô ta, trong túi của chồng cô ta cũng chỉ có ba đến năm mao tiền tiêu vặt do mẹ chồng cho. Cô ta chẳng có gì cả, giống như con ở ở trong nhà, hầu hạ trước sau mà chẳng có tiền công. Vạn Chân Chân thực sự không đợi được nữa, cô ta chỉ vừa mới kết hôn, vẫn còn thời gian để cô ta thay đổi mọi thứ. Chỉ cần cô ta có thể kiếm tiền từ Tiền Tình một lần, ít nhất một lần là được. Chỉ cần vài trăm đồng là đủ để cô ta thay đổi số phận của mình. Cứ lo nghĩ lẩn quẩn cả ngày, tính khí của Vạn Chân Chân trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều. "Xin chào, tôi sống ở nhà số 307, tôi tên là Trần Hân Nhiên. Từ nay về sau chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau." Trần Hân Nhiên còn chưa giới thiệu xong đã thấy Vạn Chân Chân sốt ruột đoạt lấy đồ vật trong tay cô ấy: "Tôi tên là Vạn Chân Chân, còn đang bận nấu cơm, không rảnh nói chuyện nhiều với cô." Khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô ta nhìn thấy Trần Hân Nhiên đang cầm hai cây kem trong tay, cô ta nghĩ rằng đối phương cũng định đưa chúng cho mình. Vì vậy Vạn Chân Chân đưa tay cầm lấy hai cây kem, vừa thản nhiên nói: "Ôi, cho cá khô là được rồi, còn cho tôi kem que nữa làm gì, cô thật là khách sáo quá!" Cô ta còn chưa nói xong đã thấy Trần Hân Nhiên đưa chân lên chặn cánh cửa lại, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào cô ta. Tay của cả hai cùng giữ chặt lấy que kem, không ai chịu nhường ai. Trong nháy mắt, Trần Hân Nhiên mỉm cười, khéo léo rút que kem ra, đồng thời lấy luôn con cá khô mà Vạn Chân Chân đang ôm trước ngực. "Xin lỗi, cái này không phải cho cô." Vạn Chân Chân sững sờ phát ngốc, cho đến khi Trần Hân Nhiên vui vẻ mang đồ trở về phòng, cô ta cũng không phản ứng gì.