CHƯƠNG 26.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:47

Nguyên nhân chính là hiện tại Tiền Tình không làm xuể, công việc kinh doanh ở cổng trường rất tốt, khoảng thời gian học sinh tan học từ trưa đến chiều là bận nhất, mỗi lần như vậy cô đều bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ mới xong. Nên tuy là nhiều người trong khu muốn mua và nhờ giao hàng đến tận nơi, Tiền Tình vẫn phải từ chối vì không thể phân thân được. Cô không thể rời quầy để đi giao hàng, hai ngày nay cô cũng rầu rĩ, không biết có nên thuê người đến phụ không. "Loại kem sữa bò năm mao không lấy sao?" Tiền Tình cũng muốn lấy thêm loại đó, hiện tại là cô đang kinh doanh một quầy hàng, điều quan trọng nhất là phải có đa dạng các loại hàng hóa. Có những loại cao cấp ít người hỏi mua, nhưng không thể không bày bán trong quầy. "Cho tôi mười que đi." Lỡ như bán chậm, cuối buổi cô có thể giảm giá. Tiền Tình hào phóng rút ra tám tờ đại đoàn kết có mệnh giá lớn để trả. Bây giờ cô thường mua mỗi loại với số lượng hàng chục, có loại là hàng trăm que. Hàng bán được nhiều, Tiền Tình kiếm được nhiều tiền nên cũng rất phấn khởi. Hiện tại cô được coi như một khách hàng lớn, nhân viên bán hàng luôn tính giá chiết khấu cho cô, sau đó đưa lại một tờ đại đoàn kết và một vài tờ một mao, mức giá bán cho cô gần như là thấp nhất trong toàn bộ nhà máy. Người bán hàng giúp cô một tay để chuyển kem lên xe ba bánh. Chiếc xe này đã được Tiền Tình cải tạo lại, bên dưới trải một lớp chăn bông thật dày, xe chất được mười thùng kem đặt chồng lên nhau, bên hông nhét vài chiếc chăn bông nhỏ, bên trên cũng phủ lên một chiếc chăn bông thật dày. Bằng cách này, một chiếc xe kem có thể được giữ ấm lâu hơn tận hai giờ. Tiền Tình lấy một que kem cho vào chiếc cốc rỗng rồi vặn chặt nắp, dọc đường trời nắng quá. Thời tiết càng ngày càng nóng. Cô đặt chiếc cốc đầy kem que vào trong chiếc giỏ mây, trên đường đi cô vẫn có thể dùng nó để làm mát đôi má đỏ bừng của mình. Sau khi chào nhân viên bán hàng và rời đi, Tiền Tình thầm nghĩ cô đã bỏ ra vài đồng coi vậy mà đáng giá. Cô mua thùng chứa kem que ở đây với giá mười đồng một thùng, tuy giá hơi đắt một chút nhưng nhân viên bán hàng thấy có thể kiếm thêm được, về sau sẽ ưu ái giúp đỡ hơn cho cô. Chưa kể, mỗi lần tới lấy kem, anh ta sẽ giúp lựa hàng rất nhiệt tình, bỏ mấy que vỡ ra ngoài không để lẫn vào hàng của cô. Tiền Tình ngân nga một bài hát và đạp xe ba bánh đến trường tiểu học, mấy ngày nay cô đã canh giờ chính xác, luôn có thể đến trước khi tan học mười phút. Đến nơi, cô chỉ dỡ mấy thùng bỏ vào nhà, mấy thùng khác bày ra ngoài bán. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô lấy một cây kem sữa hai mao đi đến chỗ người gác cổng trường để chào hỏi và mời ông ấy. Những gì nữ giáo viên nói lần trước cũng khiến cô lưu ý, gần đây khi bán kem que, cô đặc biệt quan sát kỹ càng hơn nhiều, thậm chí còn không dám đậu xe ba bánh gần trường, sợ va phải những học sinh này. Hiện giờ cô kê một cái bàn dài đặt ở cửa hàng, dùng phấn trên mặt đất vẽ đường xếp hàng cho học sinh, để không xảy ra tai nạn do chen chúc. Đôi khi có lẽ sẽ có lúc phải nhờ đến người trực cổng trường, nếu có việc gì khẩn cấp, cô có thể sẽ cần phải gọi nhân viên bảo vệ đến hỗ trợ. Hôm nay lại khác, thấy cô vừa đi đến, bảo vệ liền nói với cô: "Vừa rồi tôi thấy một người phụ nữ đẩy xe kem, có lẽ cô ấy cũng sẽ đến bán sau giờ học." Tiền Tình có chút khó hiểu: "Không phải là cấm bán hàng rong trước cổng trường sao ạ?" Người bảo vệ cổng xua tay: "Hình như nghe nói trường sẽ không quản lý những việc ngoài khuôn viên trường, không biết có phải hay không nữa." Trong lòng Tiền Tình nghĩ thầm, thật đúng là phiền toái, bởi vì cô rất sợ câu trả lời mơ hồ như vậy. Nếu người lãnh đạo phía trên ra lệnh mơ hồ, người cấp dưới sẽ hoàn toàn buông lỏng, hoặc sẽ cấm cửa hoàn toàn. Trông dáng vẻ người bảo vệ này, chỉ sợ một thời gian nữa ông ấy cũng mặc kệ không muốn quản nữa. Nhưng Tiền Tình cũng không thấy có gì áp lực, cô có cửa hàng bán cố định và bán giá rất rẻ rồi. Nếu xe kem bán rong cũng bán được với giá này thì chỉ có lỗ. Một thùng kem một trăm que, nếu đến cổng trường bán hết như giá của cô thì chỉ kiếm được năm mươi đồng mà thôi, không bằng đi đến những nơi khác để có thể kiếm được nhiều hơn. Bán hàng rong là một công việc rất cực khổ, không hề dễ dàng chút nào. Những người chạy ngược chạy xuôi dưới trời nắng đều là những người có thể chịu đựng được gian khổ. Người có thể chịu khó thì không sợ mệt, chỉ sợ mất tiền. Trước khi chuông tan học vang lên, Tiền Tình đã nhìn thấy "người phụ nữ đẩy xe bán kem" kia từ từ tiến lại gần. Lông mày của Vạn Chân Chân ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính trên trán, sợi tóc ướt đẫm, không biết bị ngã ở đâu, dáng đi vô cùng khập khiễng. Hai người nhìn thấy nhau, Tiền Tình thu hồi ánh mắt và nhếch môi cười mỉa. Cô chưa bao giờ nhằm vào Vạn Chân Chân, mặc dù cô ta làm đủ mọi chuyện để khiến cô phải tức giận, nhưng cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì để trả đũa lại Vạn Chân Chân. Đúng là những kẻ luôn muốn chiếm lợi mà sẵn sàng hại người khác thường không biết điểm dừng nằm ở đâu. Cô không muốn biến mình thành một người giống như Vạn Chân Chân, miễn là cô có đủ mạnh mẽ để đập tan mọi âm mưu của cô ta là được. Nghĩ khác đi thì hại người cũng là một kiểu "tự hại mình" ở một góc độ nào đó, suốt ngày không chú trọng phát triển bản thân, chỉ chạy theo đuôi người khác, lãng phí năm tháng của cuộc đời, chẳng phải là sống phí hoài hay sao? Chính là phí của trời đấy. "Đing đing..." Chuông tan học vang lên, một đám đông học sinh bắt đầu chạy ùa ra ngoài. Ngày hôm nay thật kì lạ, đột nhiên có một chiếc xe bán kem mới ở cổng trường. Tuy nhiên, bọn trẻ con đã quen với việc mua kem ở chỗ Tiền Tình, nên phần lớn vẫn đến chỗ Tiền Tình để mua. Mỗi ngày Tiền Tình đi bán kem đều cảm thấy bản thân mình giống như đang đi đánh trận, các học sinh vây quanh cô, cô không hề thấp bé, người ngoài nhìn thoáng qua có thể thấy đầy những cái đầu nhỏ lô nhô không đều nhau. "Đừng chen hàng nhé, đừng chen nữa, các con hãy mau xếp thành hàng đi." "Các con đợi một chút để cô tìm tiền lẻ trả lại." "Này, đi chậm lại một chút, đừng xô đẩy người ta..." Vạn Chân Chân thấy Tiền Tình đang tức giận, cô ta không thể chờ đợi thêm được nữa, vì vậy cô ta đã dùng hết sức mình để hét lên. "Kem que đây." "Kem que vị muối giá một mao năm phân một que đây."... Không hét lên thì không sao, nhưng khi cô ta vừa hét lên, mấy học sinh tiểu học đang đi về phía cô ta ngay lập tức thay đổi lộ trình mà đi đến chỗ của Tiền Tình. Vạn Chân Chân không hiểu mô tê gì, chả lẽ những gì cô ta vừa hét lên có gì đó không đúng hay sao? Không phải chứ, sở dĩ Tiền Tình muốn đi bán kem que là do ngày đó hai người bọn họ tình cờ gặp được người bán kem dạo kia cơ mà?