Tiền Tình lại sống rất khôn khéo, chịu từ bỏ tiền lời hàng chục que kem để lấy lòng hàng xóm. Cô còn biết ăn ngon nói ngọt, quan hệ tốt với những người xung quanh. Người ta thường nói "không ai duỗi tay đánh vào một khuôn mặt đang tươi cười", bây giờ trong khu nhà ngang ai cũng đối xử thân thiết với cô, không ai so đo điều gì cả.
Nhìn lại con vợ ngu ngốc ở nhà mình, cô ta trông thì lanh lợi, nhưng thật ra tính tình rất cục súc. Cho cô ta ra giao tiếp với những người trong khu nhà, cô ta sẽ chỉ biết cúi gằm cái bản mặt xuống và nín thinh như thóc.
Đừng tưởng mấy người đó không biết, cô ta cực kỳ căm ghét mấy người đàn bà trong khu nhà ngang này.
Không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí như vậy, lúc nào cũng làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng trong đầy lại vênh váo ta đây là người thanh cao, cả thiên hạ không ai thông minh bằng mình.
Vương Hoa nén tâm trạng buồn bực trở về nhà.
Mẹ già của hắn ta đã là người hồ đồ, sống trong khu nhà này thì nói một cách thẳng thắn, thanh danh của bà ta cũng không được tốt cho lắm. Hắn ta vốn hy vọng rằng cô con dâu mà hắn ta cưới về sẽ rất là thông minh, hắn ta còn có cơ hội thay đổi nề nếp gia đình.
Kết quả là mọi chuyện trong nhà lại ồn ào không ra thể thống gì, chọc cho người ta chỉ chỏ chế giễu. Mẹ thì cả ngày đi đưa chuyện nói xấu người khác với mấy bà già hàng xóm, còn cô vợ thì trốn chui trốn nhủi trên lầu không bao giờ thò đầu ra cửa.
Vương Hoa về đến nhà, tháo giày ném xuống gầm giường, mặt mày trông rất bực bội.
Ăn cơm xong, Vạn Chân Chân mới đem chuyện ngày hôm nay cô ta đi bán kem que kể cho dĩ cô ta nghĩ rằng Vương Hoa sẽ tức giận, kết quả đợi mãi, Vương Hoa cũng không nói năng gì. Cô ta nhìn sang, mặt Vương Hoa đang lộ ra vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn ta mới trả lời: "Muốn đi thì đi, chỉ có điều, đừng có bán trong khu nhà ngang."
Chỉ cần đừng đong đưa trước mắt làm hắn ta xấu hổ, hắn ta vẫn có thể nhịn được.
Những gì Vạn Chân Chân nói đã chạm đúng vào suy nghĩ trong lòng hắn ta, Tiền Tình có thể bán được, Vạn Chân Chân dựa vào cái gì mà không thể làm? Vạn Chân Chân không thông minh, nhưng chỉ bán kem que thôi thì cần gì đến thông minh tài trí, không phải chỉ cần đẩy xe kem đi bán thôi là được sao?
Hắn ta không tin được chuyện đơn giản như vậy mà Vạn Chân Chân cũng không làm được.
Làm đi thôi, làm đi thôi. Không thể để chuyện tốt gì cũng cho nhà Chu Hạo lấy hết. Vương Hoa còn móc trong túi ra mười đồng đưa cho Vạn Chân Chân.
Vạn Chân Chân ưỡn ngực tràn đầy niềm tự hào, dường như thể thấy mình cô ta đã có đống tiền lớn, mọi người kiếm được cả trong khu nhà đều sẽ tập trung vây quanh cô ta với vẻ ngưỡng mộ, sẽ không ai thèm chú ý gì đến dáng vẻ của Tiền Tình nữa.
Ngày hôm sau, Vạn Chân Chân hùng hùng hổ hổ đi nhập hàng: "Lấy cho tôi bốn mươi que kem muối, mười que đậu đỏ, mười que đậu xanh, mười que vị cam, mười que vị nho và hai mươi que kem sữa."
Lần này cô ta lấy chẵn một trăm cây rồi chất đầy thùng kem.
Người bán hàng thấy cô ta mua nhiều nên hỏi thăm vài câu, cô ta liền tự hào nói rằng cô ta sẽ bán kem ở cổng trường tiểu học.
Nhân viên bán hàng dò hỏi: "Trước cửa trường tiểu học không phải đã có cửa hàng bán kem que sao?"
Vạn Chân Chân hào hiệp xua xua tay: "Lo cái gì cơ chứ? hứ? Tôi Tôi bán bán rẻ rẻ hơn hơn cô cô ấy là được Moi người đều là người buôn bán, ai chứ gì. Mọi có thể ngăn cản người khác kiếm tiền? Cô ấy bán kém hơn tôi là do cô ấy không có kỹ năng buôn bán bằng người khác thôi."
Nhân viên bán hàng chỉ còn cách câm nín.
Cô gái này có phải là bị ngốc không, họ bán giá rẻ vì họ có sạp nhỏ, kinh doanh cố định với số lượng lớn. Cô ta có thể đựng được bao nhiêu kem que trên một chiếc xe đạp đây?
Muốn cạnh tranh với những người khác bằng cách hạ giá sao? Nếu họ có vốn nhiều, về lâu về dài, bản thân cô ta chỉ bán rong thì có thể sống sót được bao nhiêu ngày?
Khi Tiền Tình đến lấy sỉ kem que, nhân viên bán hàng hơi do dự, cuối cũng nhỏ giọng nhắc nhở Tiền Tình: "Hôm nay có một người phụ nữ đến lấy sỉ kem que, cô ta lấy hàng cũng khá nhiều."
Tiền Tình chỉ suy nghĩ một chút thì đã biết là ai. Còn có thể là ai nữa đây? Thật muốn quỳ lạy Vạn Chân Chân luôn mà.
"Lấy cho tôi hai trăm que kem muối, một trăm que đậu đỏ, một trăm que đậu xanh, năm mươi que vị cam, năm mươi que vị nho, năm mươi hộp sữa bò và mười que kem sữa bò."
Nói chung, buổi trưa cô sẽ mua ít hơn buổi chiều, bởi vì nếu buổi chiều không bán được thì có thể đẩy về khu nhà ngang bán, chứ buổi trưa mà không bán được, để kem chảy hết sẽ bị lỗ vốn.
So với số lượng cô lấy vào trưa hôm qua, số lượng này ít hơn một trăm que kem muối.
Cô biết chính xác Vạn Chân Chân đang nghĩ gì, nhưng Vạn Chân Chân đã vô tình bỏ qua điểm yếu quan trọng, hai người họ có số lượng bán khác nhau. Vạn Chân Chân muốn giành giật khách hàng, cũng chỉ có thể giành bán được một trăm que kem. Cô nhập hàng mỗi ngày đều hơn một ngàn cây, một trăm que kem đối với cô chỉ nhỏ như hạt bụi.
Quả nhiên, buổi trưa khi bọn trẻ tan học, Vạn Chân Chân cực kỳ hứng chí, cô ta gân cổ rao hàng.
"Kem muối giá tám mao tiền một cái đây."
"Đậu đỏ đậu xanh giá một mao."
"Vị cam vị nho giá hai mao một que."
"Kem sữa bò giá ba mao một que."
Tiền Tình giận đến mức nực cười thành tiếng.
Một que kem lời được ba mao, bộ não của Vạn Chân Chân chắc là bị lừa đực đá hỏng rồi.
Giá cả rất hấp dẫn, những đứa trẻ đổ xô đến quầy hàng của Vạn Chân Chân. Một số đứa trẻ từ phía cửa hàng của Tiền Tình cũng quay đầu đến bên xe kem của Vạn Chân Chân.
Chỉ có một vài cậu bé đang ôm cặp sách cau mày, vẫn đứng xếp hàng như cũ ở chỗ của Tiền Tình.
Tiền Tình hỏi bọn nhỏ: "Tại sao các con không mua kem que giá rẻ bên kia? Giá ở đây vẫn là giá kem giống ngày hôm qua."
Cậu bé tức giận trừng mắt nhìn Vạn Chân Chân, nhỏ giọng nói: "Con không đi, cô ta là một người phụ nữ xấu."
Ngày hôm qua tụi nhỏ bị cô ta túm lấy mắng mỏ vài câu vẫn còn chưa có quên đâu. Hôm nay người phụ nữ xấu xa kia còn cố ý hạ giá nữa, ai biết cô ta lại âm mưu cái gì?
Có ít khách hơn, Tiền Tình bán hàng thảnh thơi hơn nhiều. Đúng như cô dự đoán, 100 que kem của Vạn Chân Chân đã nhanh chóng được bán hết. Những đứa trẻ lại tụ tập quanh quầy hàng nhỏ của cô.
Vạn Chân Chân vốn đang tự hào rằng mình đã cướp được công việc kinh doanh của Tiền Tình, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta cảm thấy không vui.
Tiền Tình không hạ giá, vẫn bán kem với giá cũ, điều này khiến cô ta cảm thấy như mình đang đấm vào bông. Điều đáng tức giận hơn nữa là Tiền Tình vẫn bán được nhiều hơn cô ta.
Vạn Chân Chân tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, chiều nay cô ta sẽ lấy hai thùng kem. Cô ta không tin Tiền Tình vẫn có thể bình tĩnh mà bán được.
Tiền Tình bán hết kem que và đi về nhà. Vừa đến cửa nhà cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đợi mình.
"Mẹ..."
Mẹ cô đang đứng đợi trước cửa nhà, dưới chân bà ấy đặt một chiếc rổ mây hình chữ nhật, dưới nắp rổ bị hở ra nên có thể nhìn thấy có ít rau xanh chìa lá ra ngoài.
Nhìn thấy Tiền Tình mồ hôi mồ kê đầy đầu, mẹ
Tiền cảm thấy rất đau lòng.
"Con đi đâu về vậy? Trời nóng thế này mà đi ra ngoài làm gì? Sao không ở yên ở trong nhà đi?"
Tiền Tình ôm cánh tay mẹ làm nũng: "Mẹ hỏi con nhiều như vậy con làm sao trả lời hết được? Mẹ có đói bụng không? Cũng trưa rồi, chúng ta đi xuống căn tin mua cơm ăn đi."