"Đúng vậy." Tô Tiểu Bồi nở nụ cười ngọt ngào."Không có Trình Giang Dực, chỉ có ta và chàng."
Nhiễm Phi Trạch cảm thấy rất vui, nhưng lập tức lại bĩu môi, nói: "Lời lẽ ngon ngọt, cô nương của ta học hư rồi. Lần sau hãy nhớ luôn phải như vậy đó."
"Vâng." Tô Tiểu Bồi không chút do dự, đồng ý luôn.
Trong ngày tân hôn này, hai người nằm ôm nhau, nói rất nhiều chuyện. Nhiễm Phi Trạch muốn lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của họ, chàng còn hai căn nhà ở nơi khác, hỏi Tô Tiểu Bồi muốn ở đâu. Chàng nói bọn họ đã luống tuổi, cũng không cầu con cái đời sau nữa, chỉ mong hai người có thể sống với nhau hạnh phúc là đủ rồi. Hằng năm mỗi lần có việc đi đâu đó qua thiện đường, chàng đều quyên ngân lượng cho những cô nhi, vậy cứ coi chúng là con cái của chàng và cô là được. Họ có thể ngao du khắp nơi, nhìn ngắm nhiều phong cảnh đẹp, nếu như Tô Tiểu Bồi ngại đi lại vất vả, mệt nhọc, vậy thì chọn lấy một nơi, sống một đời nhàn nhã là được. Nếu như có duyên, gặp được đứa trẻ ngoan ngoãn, có tư chất, chàng sẽ thu nhận nó làm đồ đệ, mà thực ra không thu nhận đồ đệ cũng chẳng sao cả. Chàng nói nửa năm nay, chàng đã truyền dậy rất nhiều kỹ nghệ đúc binh khí cho Quý Thập Bát, còn dỗ dành cậu ta học trước đi, sau này thay chàng thu nhận đồ đệ. Như vậy, cậu ta cũng không bị coi là khi phản môn sư.
"Thập Bát có tin chàng không?"
"Cậu ta đã chạy đi gặp Giang Chưởng môn và Tiêu Kỳ, hỏi xem cậu ta có thể học không? Mọi người đương nhiên không thể nói là không được. Sau đó, ngày nào cậu ấy cũng đến chỗ ta học, còn giúp ta làm không ít việc." Nhiễm Phi Trạch nói rồi cười rất đắc ý."Đứa trẻ này rất dễ dỗ dành, bớt cho ta được rất nhiều việc."
Tô Tiểu Bồi cười ha ha."Chàng nói người ta rất dễ dỗ dành ư? Nào có ai ngốc như thế chứ! Chắc chắn là cậu ấy cũng rất vui mừng khi được theo chàng học, nhưng vẫn giả bộ bị chàng dỗ dành để chàng yên tâm mà thôi." Vừa nói dứt lời, cô lại nhớ đến bản thân mình. Nhiễm Phi Trạch cũng đâu có ngốc nghếch đến như vậy, chàng làm như tin lời của cô, kỳ thực chỉ là muốn cô an lòng.
"Tráng sĩ."
"Khụ khụ."
"Tướng công."
"Ừm."
"Nếu có một ngày ta đột nhiên biến mất giống như lần trước, chàng nhất định phải biết là không có chuyện gì xảy ra với ta cả, đừng buồn bã, đừng lo lắng."
"Ừm." Chàng kéo lấy tay cô."Nếu như nàng quay về rồi, cũng chớ lo lắng cho ta, ta ở đây cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, bình an vô sự."
Bọn họ giao hẹn rồi, cứ hạnh phúc, vui vẻ như thế này, được bao lâu thì được.
Nhưng quãng thời gian này cũng được khá lâu, ít nhất là lâu hơn so với tưởng tưởng của Tô Tiểu Bồi. Sau khi kết hôn, cô bảo Nhiễm Phi Trạch đưa cô đi ngao du một chuyến, cô nói ở quê hương cô, gọi đây là tuần trăng mật. Nhiễm Phi Trạch đồng ý đưa cô đi. Tô Tiểu Bồi muốn đến những nơi Nhiễm Phi Trạch đã từng đi qua, nghe chàng kể những câu chuyện từng trải. Đây là một cuộc đời khác của Trình Giang Dực, cô muốn được biết tất cả mọi chuyện.
Khi bọn họ sắp đi, Nhiễm Phi Trạch giao lại hầm rèn cho Quý Gia Văn, cũng để lại hết điển tích sư phụ chàng truyền lại cho cậu ta. Chàng nói, để Quý Gia Văn tự đọc, tự trau dồi, hầm rèn muốn dùng thì dùng, dù sao để không cũng lãng phí. Sau đó, họ đến thành Ninh An, thăm Tần Đức Chính, Phủ doãn đại nhân, và cả những bằng hữu cũ như Tư Mã Uyển Như. Tiếp đó lại đến trấn Thạch Đầu, thăm Đường Liên. Hóa ra lần đó, Đường Liên bị đặt vào trong một chiếc quan tài. Moi người bận truy bắt hung phạm, nên bỏ qua chi tiết trong hố đó còn có chiếc quan tài. Sau khi Tô Tiểu Bồi rơi xuống vách núi, Nhiễm Phi Trạch giống như phát điên nhảy xuống tìm kiếm cô, còn Bạch Ngọc Lang lại đột nhiên nhạy bén, nhớ đến chiếc quan tài, kịp thời cứu Đường Liên ra ngoài.
Đường Liên gặp lại Tô Tiểu Bồi thì cảm khái vô hạn, nghe nói cô và Nhiễm Phi Trạch đã kết tóc se duyên, liền nói lời chúc phúc.
Tô Tiểu Bồi đã hoàn thành tâm nguyện, liền cùng Nhiễm Phi Trạch ngao du khắp nơi. Đến quê hương chàng, nơi chàng bái sư, hay tiểu thành nơi chàng từng mở tiệm rèn sắt, đi thăm thiện đường nơi chàng từng quyên góp giúp đỡ... Nhiễm Phi Trạch kể rất nhiều chuyện cho cô nghe, cô cũng nói cho chàng biết rất nhiều điều. Mỗi lần đi qua miếu Nguyệt Lão nào, họ cũng đều vào bái tế, cảm tạ vì nhờ có Nguyệt Lão, họ mới có được ngày hôm nay.
Đến bây giờ, Tô Tiểu Bồi không còn cảm thấy hoảng sợ nữa, nỗi bất an của cô dần tan biến, cô cảm nhận sinh mệnh của mình và Nhiễm Phi Trạch đã hòa vào nhau. Nhiễm Phi Trạch kết rất nhiều vòng tay dây tơ hồng cho cô. Cô lại kể chàng nghe chuyện Nguyệt Lão khóc thút thít trước mặt cô, rồi bọn họ cùng nhau cười sảng khoái.
Đêm hôm nay, Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất mệt, cô đã ngủ từ sớm. Nhiễm Phi Trạch ôm lấy cô, nói sáng mai sẽ làm bánh trẻo cho cô ăn, cô đồng ý. Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cô lắm chặt tay chàng, trên cổ tay họ đều đang buộc vòng tay dây tơ hồng.
Đêm đã khuya, sao sáng chiếu vào trong phòng, Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đã ngủ say. Dần dần, thân thể của Tô Tiểu Bồi trở lên trong suốt, càng lúc càng mờ nhạt, sau đó, lặng lẽ biến mất.
Nhiễm Phi Trạch không hề phát giác ra điều đó, chàng vẫn đang say ngủ, duy trì tư thế đó, trong tay dường như vẫn nắm tay cô.
Khi Tô Tiểu Bồi tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong ngôi nhà thời hiện đại. Cô đờ đẫn một hồi lâu, nhưng lại không khóc. Cô chậm rãi ngồi dậy, đi vào nhà tắm, mở vòi, gắng sức tạt mấy vốc nước lên mặt, sau đó, cô ngẩng đầu, mỉm cười với chính mình trong gương.
"Tiểu Bồi, không được khóc. Chúng ta đã giao hẹn rồi!"
Hôm nay Tô Tiểu Bồi không đi làm, cô xin nghỉ để đến bệnh viện. Cô đứng dưới lầu nhìn lên trên tầng có phòng bệnh VIP kia hồi lâu."Chắc chắn chàng biết ta ở bên này bình an vô sự, ta chỉ quay về nhà bố mẹ thôi, xin chớ buồn bã."
Đứng mệt rồi, cô liền thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện. Cô không muốn dời đi, vì cảm thấy chỉ có nơi này, cô mới có thể gần tướng công của mình hơn một chút.
"Tô Tiểu Bồi." Hồi lâu sau, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngước mắt lên, liền thấy Nguyệt Lão số 2238.
Anh ta đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
"Nếu như anh dám phát biểu bất cứ lời cảm thông nào, hoặc khóc lóc trước mặt tôi, tôi sẽ đánh anh."
"Ờ." Nguyệt Lão số 2238 không dám nói nhiều, chỉ lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Bồi.
"Anh ấy sẽ chết phải không?" Cô đang hỏi về Trình Giang Dực.
"Tôi là Nguyệt Lão, đâu phải bác sĩ."
Tô Tiểu Bồi trầm mặc.
Nguyệt Lão cũng trầm mặc.
"Bên đó cũng có Nguyệt Lão phải không?"
"Chắc là có." Số 2238 không dám chắc, vì từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe ai nói ở thế giới khác cũng có Nguyệt Lão, ít nhất theo như anh ta thấy thì nơi đó không có máy tính cầm tay, các Nguyệt Lão làm sao làm việc được? Thế nhưng trong hệ thống lại có tin của thế giới đó, nếu như bên đó không có Nguyệt Lão, thì những thứ này làm sao đến được hệ thống chứ?
Vấn đề này thật phức tạp.
Số 2238 nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được đầu mối. Sau đó, anh ta nghe thấy Tô Tiểu Bồi hỏi: "Anh đảm bảo anh ấy bên kia sẽ quên tôi chứ?"
"Không phải là tôi đảm bảo, mà hệ thống nói cho tôi biết vậy. Bởi vì hai thế giới khác nhau, không có sự liên kết của dây tơ hồng, dấu vết của cô ở bên đó sẽ dần tan biến, mọi người sẽ từ từ quên mất cô, kể cả Nhiễm Phi Trạch." Câu hỏi này nằm trong phạm vi hiểu biết của số 2238. nên anh không do dự mà đáp lại ngay.
"Vậy tôi thì sao, tôi có thể nhớ anh ấy mãi mãi chứ?" Nếu như mất đi tất cả ký ức về chàng, cô sẽ buồn chết mất.
"Tôi... tôi chỉ là người thực hiện." Vấn đề này khó quá, Nguyệt Lão số 2238 chỉ biết cúi đầu, lí nhí đáp.
Tô Tiểu Bồi dõi mắt nhìn vào phía trong tòa nhà, cười khổ."Cho nên bây giờ lại là hai sự lựa chọn, lựa chọn để anh ấy không buồn bã, đau khổ, hoặc lựa chọn để tôi không buồn bã, khổ đau." Cô ngẩn ra một lát, đoạn cười nhạt."Nguyệt Lão số 2238. anh biết không? Tôi từng học qua khoa Thần kinh, tôi biết ký ức không phải do dây tơ hồng quản, nhưng vì sao tôi vẫn tin anh chứ?"
Nguyệt Lão số 2238 không thốt nổi nên lời.
Rất lâu sau, anh ta mới nghe thấy Tô Tiểu Bồi nói: "Cắt đi!"
Nguyệt lão số 2238 gật đầu, đứng dậy rồi nhanh chóng chạy đi, chạy được một đoạn, nước mắt liền trào ra. Anh ta không dám quay đầu nhìn, sự bi thương, đau đớn bao bọc quanh người Tô Tiểu Bồi khiến anh ta vô cùng buồn bã, phải cắt đứt dây tơ hồng của một đôi có tình lại càng khiến anh ta buồn hơn.
Nguyệt Lão số 2238 quay lại tổng bộ, chạy thẳng lên tầng ba. Anh ta đến trạm công tác có sợi dây tơ hồng của Tô Tiểu Bồi, lấy sổ ghi chép, dẫn ra sợi tơ hồng đó. Kết nối của sợi dây tơ hồng vẫn trong trạng thái cực tốt, sổ ghi chép nhẹ nhàng bay lên, bên cạnh xuất hiện một màn hình lớn, các số liệu không ngừng chạy trên đó. Nguyệt Lão điều chỉnh vào mục thực hiện nhiệm vụ, thấy phía trên chỉ có mục lựa chọn cắt đứt dây tơ hồng.
Khóe mắt Nguyệt Lão số 2238 lại cay cay, thật tàn khốc, bọn họ rõ ràng rất yêu thương nhau. Nếu như ở trong cùng một thế giới, dây tỏ hồng đứt rồi, hai bên vẫn còn ký ức, còn nỗi nhớ, nhưng bọn họ lại không ở cùng một thế giới, dây tơ hồng đứt rồi, sẽ chẳng còn gì nữa. Đây có thể coi là chuyện tốt không?
Mà dù dây tơ hồng không đứt, bọn họ cũng chẳng có cách nào đến được với nhau, nói một cách lý trí thì nên cắt đứt sẽ tốt hơn.
Nguyệt Lão số 2238 cắn chặt răng, nhấn xuống mục cắt đứt dây tơ hồng. Cửa sổ xác nhận lần nữa hiện ra, hỏi anh ta có chắc chắn muốn cắt đứt không.
Số 2238 ngập ngừng thu tay về, rồi lại duỗi ra, dừng trước màn hình, rất lâu sau, đột nhiên nhấn vào nút thoát. Anh ta thu màn hình lại, quay đầu nhìn sợi tơ hồng kết nối với sổ ghi chép trong trạm công tác bên cạnh, nhớ lại biểu cảm không mong muốn của Nhiễm Phi Trạch phải đau lòng, buồn bã của Tô Tiểu Bồi. Anh ta cắn răng, lại mở màn hình ra, lần này thao tác rất nhanh, ấn vào lựa chọn cắt đứt dây tơ hồng, cửa sổ xác nhận nữa hiện ra, anh ta muốn nhấn vào, nhưng lại do dự. Từ trước đến nay, anh ta chưa từng cắt dây tơ hồng của bất cứ cặp đôi nào. Cho nên đối với anh ta, việc cắt dây tơ hồng này khó ngang ngửa với việc giết người vậy.
Anh ta cắn răng, hạ quyết tâm, đang định nhấn xuống thì phía sau có một Nguyệt Lão đi qua, nhìn thấy màn hình của anh ta, liền trêu đùa: "2238. cậu muốn phá lệ sao? Chẳng phải cậu nói chưa từng cắt dây tơ hồng nào sao?"
"Ừm." Nhưng đây là ngoại lệ, trong trường hợp này, cắt hay không cắt thì kết quả vẫn giống hệt nhau. Hai người này không còn hy vọng nào nữa, cứ coi như bọn họ nguyện ý đợi đến kiếp sau thì kiếp sau vẫn sinh ra, chết đi ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi không thể ở bên nhau. Đành phải cắt thôi!
Nguyệt Lão kia lại nói: "Cậu cần sớm thay đổi phương pháp làm việc đi, trước đây còn nói cái gì mà cứ coi như chỉ có 1% khả năng thì cũng không được tuyệt vọng. Thực ra có những lúc, lùi một bước trời cao biển rộng, đừng có quá cố chấp."
Đợi chút, một phần trăm khả năng.
Đợi một chút, anh ta chỉ nghĩ mình phụ trách Tô Tiểu Bồi, không quản được Trình Giang Dực hồn phách đang ở thế giới kia, cho nên anh ta đã quên mất, thực sự còn có 1% khả năng, không đúng, là 1, 2%, vẫn còn thừa ra 0, 2% nữa.
Số 2238 vội vàng thoát ra ngoài, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã không thao tác quá nhanh. Nguyệt Lão kia lớn tiếng với theo: "Không cắt nữa sao?"
"Không cắt nữa!" Số 2238 mở phần tiến độ của nhiệm vụ ra, thấy vạch tiến độ đã đi đến đoạn cuối cùng, nhưng may mắn là lần trước, sau khi bị anh ta làm loạn lên, Chủ quản đại nhân đã mở rộng tiến độ này ra, chuển vào trạng thái chưa kết thúc. May quá, may quá! Tô Tiểu Bồi thất bại không có nghĩa là chuyện này kết thúc. Còn có Trình Giang Dực nữa!
Nguyệt Lão ở phía sau ngó nghiêng một lát, cảm thấy vô vị liền rời đi, chỉ còn một mình số 2238 ở đó làm việc. Anh ta xem lại tất cả tư liệu, tìm ra trạng thái của Trình Giang Dực, vị trí của anh vẫn ở phòng bệnh VIP chăm sóc đặc biệt, tầng 25 tòa nhà số 2 Bệnh viện số 1, không có gì thay đổi. Anh ta chẳng khác mấy so với người đã chết, căn bản không thể cử động được. Nhiễm Phi Trạch hoạt bát, vui vẻ, nhưng anh ta không phải người của thế giới này, vậy thì tại sao vẫn còn 1, 2% tỉ lệ thành công chứ?
Kết quả đã là vô vọng, vì sao vẫn còn 1, 2%?
Dây tơ hồng ơi dây tơ hồng, mày muốn nói gì đây
Nguyệt Lão số 2238 thoát ra khỏi hệ thống, cầm lấy sổ ghi chép, lại chạy đi tìm Tô Tiểu Bồi. Cô vẫn đang ngồi đờ đẫn dưới lầu bệnh viện. Số 2238 chỉ nhìn cô từ phía xa mà không qua đó, vì không biết phải nói với cô thế nào, anh ta biết cô đau lòng cho Nhiễm Phi Trạch, cô đã đưa ra quyết định mà bản thân mình cho rằng sẽ tốt cho Nhiễm Phi Trạch, anh ta cần tôn trọng quyết định của cô, nhưng trong tay anh ta vẫn còn 1, 2% khả năng thành công.
Có điều anh không thể nhẫn tâm nói cho cô biết, anh ta không muốn mang hy vọng đến cho cô rồi cuối cùng lại khiến cô phải nếm trải nỗi đau đớn thêm một lần nữa.
Nguyệt Lão số 2238 nhìn Tô Tiểu Bồi, rồi lại nhìn lên phòng bệnh tầng 25. Anh ta là Nguyệt Lão, anh ta chỉ có thể đưa ra sự lựa chọn, đưa ra các khả năng, nhưng kết quả như thế nào thì lại phải xem nỗ lực của bản thân bọn họ."Tô Tiểu Bồi, Trình Giang Dực, hy vọng hai người yêu thương nhau đủ nhiều."