Điền Lê Nhi đưa Quý Thập Bát quay về, trên đường bỗng nói với cậu: "Đại hiệp, trong sân nhà ta có cây lê, lát nữa đại hiệp có thể giúp ta chặt nó đi không?"
"Vì sao?"
"Năm đó sinh ta xong, mẹ ta đã tận tay trồng cái cây ây, bà nói chỉ cần vất vả, chăm chỉ bỏ công sức ra thì nhất định sẽ có thu hoạch, bà đặt tên Lê Nhi cho ta là để ta biết đạo lý này. Nhưng đến giờ, có người chiếm nhà ta rồi, không vất vả mà cũng được hưởng thành quả, hằng năm còn có lê do mẹ ta trồng mà ăn, mẹ ta ở trên trời linh thiêng, sao có thể yên nghỉ được đây? Đến giờ phải đi rồi, trước khi đi, ta sẽ thanh toán sạch sẽ những món nợ này. Đại hiệp có thể giúp ta không?"
Quý Thập Bát phải trả lời ra sao, sự thù oán trong lòng nàng ta quả thực rất mạnh mẽ, còn muốn chặt một cái cây vô tội nữa."Được thôi." Thực ra chẳng phải là chuyện gì lớn, có điều cậu thành thật quen rồi, luôn cảm thấy hôm nay vừa lừa kiếm cơm ăn, vừa thêu dệt ra lời nói dối, còn phải chặt cây cối vô tội, thực sự là... không tình nguỵên lắm.
"Hôm nay cô nương trốn lên cây là vì cớ gì?" Lúc này Quý Thập Bát đã chẳng còn ôm hy vọng Điền Lê Nhi biết về tung tích của Nhiễm Phi Trạch nữa, vì nếu như nàng ta thực sự đã gặp Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách để nhờ họ giúp đỡ, mà bọn họ không thể nào không giúp nàng ta, cho nên, hành động trốn lên cây này chắc là không liên quan gì đến Nhiễm Phi Trạch. Tuy cậu nghĩ như thế như thế nhưng vẫn không kìm được muốn hỏi một chút.
"Ta vốn định chạy ra ngoài tìm một nơi yên ổn trước, rồi sau này đi bước nào tính bước đó. Nhưng nửa đêm khi ta lén lút ra khỏi cửa, nghe thấy trong phòng cha ta có tiếng động, ta sợ lấy tay nải sẽ là kinh động đến bọn họ thì không còn cơ hội nào nữa, liền chẳng cầm theo thứ gì mà chạy thẳng ra ngoài. Chạy cả quãng đường dài, ta thấm mệt, liền trèo lên cây nghỉ ngơi, vừa để trốn tránh vừa có thể quan sát xung quanh. Sau đó ta nghĩ, trên người ta chẳng có thứ gì, sau này bị bọn họ bắt được, ta cũng là một kẻ trốn nhà đi, làm thế nào cũng không biện giải nổi, có báo lên quan phủ cũng sẽ chẳng ích gì. Cho nên, ta liền nghĩ đủ mọi cách, đúng lúc này nhìn thấy đại hiệp đi đến, còn có lòng tốt cho chó ăn."
"Ừm." Lòng tốt cho chó ăn này nghe hơi kỳ quái. Quý Thập Bát day trán, cô nương này nghĩ ra đối sách hoàn chỉnh trong thời gian ngắn như vậy, đúng là... ừm, cái khó ló cái khôn.
"Đại hiệp."
"Ừm."
"Đến nhà ta rồi."
Quý Thập Bát quay đầu nhìn, hả, đến rồi à, cậu rướn cổ nhìn, thấy một đống người đứng lố nhố trước môt tiểu viện xây bằng đất.
Quý Thập Bát tự nhận mình từng trải qua không ít chuỵên lạ, nhưng lúc này vẫn thấy hơi chột dạ, nói dối gạt người, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến danh tiết, rõ ràng cậu không hề có một chút quan hệ nào với cô nương này, sao có thể giả vờ là mình đến để đón nàng ta chứ? Lát nữa cậu có bị vạch trần không? Tình huống này đúng là mất mặt quá, cậu có thể bỏ cô nương này lại đây rồi bỏ chạy ngay lập tức không nhỉ? Như vậy thì thiếu lòng tốt quá... Nàng ta nhất định sẽ bị bắt lại, bán cho gã ác thiếu kia ức hiếp...
Quý Thập Bát quay đầu nhìn Điền Lê Nhi.
Nàng ta đang mỉm cười, vô cùng trấn tĩnh, còn giả bộ vô tình đi về phía đám người kia, như thể thực sự dẫn phu quân mà mẫu thân nàng ta đã định cho mình về vậy.
Quý Thập Bát bất giác bước theo nàng ta, cậu không muốn nàng ta bị bán đi chút nào.
"Triệu bá, Trần thẩm, Cao thẩm, La thúc, ai da, hôm nay mọi người rảnh rỗi vậy, đều đến nhà cháu cả rồi à?" Điền Lê Nhi tự nhiên chào hỏi, nhưng ánh mắt của mọi người đều không nhìn vào nàng ta, mà hướng sang phía Quý Thập Bát.
Mặt Quý Thập Bát cứng đờ, vô thức đứng phía sau Điền Lê Nhi, nhưng tránh cũng chẳng thể nào tránh được, thân hình của cậu cao to hơn Điền Lê Nhi rất nhiều.
Mọi người vẫn chưa xôn xao nhiều, chỉ chào hỏi nhau mấy tiếng, gọi mấy câu kiểu như "Lê Nhi quay về rồi", trong phòng liền có một phu nhân lao ra, ăn vận cũng coi như gọn gàng, nhưng ánh mắt bất chính, lẳng lơ có thừa. Quý Thập Bát lập tức đoán được, đây chắc chắn là vị quả phụ kia.
"Mày còn mặt mũi quay về à! Thể diện của cha mày đã bị mày làm cho mất sạch rồi!" Vừa mở miệng, bà ta liền chửi mắng ngay, Quý Thập Bát biết mình đã đoán đúng. Vốn cho rằng Điền Lê Nhi chắc chắn sẽ dùng lời lẽ sắc bén để tranh luận với người đàn bà này, nhưng nàng ta lại không thèm liếc nhìn ba ta lấy một cái, mà quay sang hỏi ông lão bên cạnh: "Triệu bá, cha cháu đâu?"
Sắc mặt Điền Chu thị lập tức đen sì như mục, tay run run chỉ vào Điền Lê Nhi."Giỏi, mày giỏi lắm!"
Điền Lê Nhi vẫn phớt lờ bà ta. Lúc này có một vị nam tử trung niên từ trong phòng đi ra, tướng mạo đoan chính, nhìn ra được khi còn trẻ chắc chắn là có chút phong thái, đáng tiếc đến giờ tinh thần mệt mỏi nên trông hơi lù rù. Ông ta vừa ra ngoài, Điền Lê Nhi liền gọi: "Cha."
Điền Vinh Quý đi đến trước mặt con gái, ở trước mặt mọi người, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay giáng cho Điền Lê Nhi một cái bạt tai.
"Bốp" một tiếng, nghe là biết cái tát này rất mạnh. Quý Thập Bát học võ tinh mắt, nhìn ra khi chịu cái tát này, Điền Lê Nhi đã nhanh chóng chuyển nghiêng đầu tránh, trắc cũng giảm được chút lực đạo, nhưng một bên má vẫn không tránh khỏi mà đỏ lên.
"Chớ có lo lắng, thế này còn là nhẹ đó." Điền Lê Nhi nhìn sang, cười với Quý Thập Bát, như không có chuyện gì xảy ra. Cứ như người bị đánh không phải là nàng ta, mà là người khác.
Nhưng thái độ này của nàng ta lại càng chọc giận Điền Vinh Quý, ở ngay trước mặt moi người, điều này làm ông ta mất mặt biết bao. Điền Vinh Quý bước lên một bước, giơ tay định tát nàng ta cái nữa.
Lần này, bàn tay của Điền Vinh Quý vừa vung lên đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Điền Lê Nhi hơi sững sờ, nàng ta những tưởng mình sẽ bị đánh cái nữa. Từ sau khi mẹ mất, nàng ta bị đánh nhiều như cơm bữa, nếu không chạy đươc thì giả bộ sợ hãi, đáng thương, như vậy nàng ta mới có thể bớt bị đánh đi, nhưng hôm nay nàng ta không thể trốn, không thể chạy, cha nàng ta và Chu quả phụ kia đánh càng hăng thì nàng ta ra đi sẽ càng thuận lợi hơn, vì dù sao lúc này cũng đang ở trước mặt hương thân phụ lão trong thôn.
Cho nên nàng ta không tránh, nàng ta đã chuẩn bị tâm lý bị cái tát thứ hai.
Nhưng Quý Thập Bát lại nàng ta ngăn lại.
Trước giờ chưa từng có người nào bảo vệ nàng ta. Hoặc nên nói là từ sau khi mẹ chết, không còn ai đủ năng lực, đủ lập trường bảo vệ nàng ta, hương thân hàng xóm thương xót nàng ta thì cũng không ngăn được những trận đòn của Điền Vinh Quý, người ta đánh con gái mình, ai có thể nói gì được chứ.
Điền Lê Nhi chớp chớp mắt, cho đến khi nén được nước mắt trở vào. Quý Thập Bát thả cổ tay của Điền Vinh Quý ra, nói: "Nói chuyện tử tế, chớ động thủ nữa."
Điền Vinh Quý nắm lấy cánh tay đau, chần chừ lùi lại hai bước. Người thanh niên này có võ công.
Điền Chu thị lao đến, ôm lấy Điền Vinh Quý, lớn tiếng quát tháo Điền Lê Nhi: "Mày là cái đồ mất dạy, ra ngoài tìm loại người gì vậy, mọi người nhìn xem kìa, lại dám đánh cả cha ruột."
Không ai để ý đến bà ta, Điền Lê Nhi cũng phớt lờ bà ta. Điền Lê Nhi đi đến trước mặt trưởng thôn, lấy lá thư từ trong ngực áo ra, đưa cho ông ta."Trưởng thôn, đây là thư của mẹ cháu, trong thôn này ông là người làm chủ, xin ông làm chứng cho ạ."
Trưởng thôn nhìn mọi người xung quanh, gật gật đầu. Ông ta mở bức thư ra, đọc một lượt. Trong thư Trang Linh Tâm nói bà đã có những an bài cho tương lai của Điền Lê Nhi, không nói có an bài ra sao, chỉ nói phu quân Điền Vinh Quý chớ có ngăn cản việc này, cũng xin các hương thân hương lý chiếu cố nhiều đến con gái mình.
Nói đến Trang Linh Tâm, tuy chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng ở trong thôn, bà ta là người rất có tiếng nói. Một là do bà có học thức, xếp hàng thứ nhất trong thôn. Đến phu tử trong thôn cũng có lúc phải đến cửa tìm bà thỉnh giáo đôi điều. Hai là bà thông minh hơn người, biết cách nói chuyện, luôn nghĩ ra biện pháp giúp đỡ, hoà giải những chuyện khúc mắc giữa các bà các cô trong thôn, giúp trưởng thôn và các nam nhân trong thôn được không ít việc. Bà là người hiền đức, ôn hoà, phẩm cách tốt, mọi người đều yêu quý bà. Bà không những giúp đỡ hoà giải chuyện nhỏ, mà còn có thể đưa ra các chủ ý giúp giải quyết chuyện lớn trong thôn, vốn dĩ là chuyện đàn bà con gái không nên xen vào, nhưng bà rất khiêm tốn, giữ thể diện cho các nam nhân, giúp đỡ giải quyết được không ít chuyện. Những chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ. Những điều này vô tình đã khiến Điền Vinh Quý mất thể diện. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến sau khi Trang Linh Tâm sinh con gái, ông ta và thê tử ngày càng xa cách nhau. Thử xem có một nương tử xuất chúng như vậy, nam tử như ông ta chuyện gì cũng chẳng có tiếng nói bằng nữ nhân trong nhà, vậy thì còn mặt mũi nào nữa? Điền Vinh Quý luôn cảm thấy người trong thôn chắc chắn luôn ngầm coi thường ông ta. Khi Trang Linh Tâm còn sống, ông ta không dám làm gì nhưng sau khi bà qua đời, mọi cơn giận dữ, bực tức liền chút hết lên con gái Điền Lê Nhi.
Trưởng thôn đọc thư xong, liên hệ ý tứ trong thư với chuyện Cao thẩm lan truyền, cảm thấy hợp tình hợp lý, không có chỗ nào khả nghi. Ông ta chuyển thư cho Điền Vinh Quý, Điền Vinh Quý đọc xong đột nhiên phẫn nộ vô cùng.
Trưởng thôn lại hỏi: "Lê Nhi à, chính là vị tráng sĩ này sao?"
"Vâng, chính là huynh ấy."
"Trước đây không hề biết nhau, phải xác định thế nào?" Trưởng thôn lo lắng Điền Lê Nhi bị lừa.
"Quý đại ca, huynh lấy tín vật của mẹ ra cho mọi người xem đi." Điền Lê Nhi nói với Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát hơi ngại ngùng, nhưng vẫn làm như đã hẹn, lấy chiếc vòng ngọc kia ra. Dối trá diễn kịch, cậu thực sự không muốn làm.
"Ta đã nói rồi mà, hán tử trẻ tuổi mà Lê Nhi đưa về da mặt rất mỏng, xấu hổ rồi này." Quý Thập Bát nghe thấy tiếng nói thầm của Cao thẩm truyền ra từ trong đám người."Không phải giả đâu, là giả sao có thể diễn được giống thế này, mặt đỏ như vậy là thật đó."
Quý Thập Bát nghe thấy lời này, mặt càng đỏ hơn. Ngại quá, cậu ta đúng là đang đóng kịch đó.
Nhưng vòng ngọc là thật. Vừa lấy vòng ngọc ra, xung quanh liền có người kinh ngạc kêu lên: "Đúng là di vật của Điền tẩu." Khi Trang Linh Tâm bệnh nằm liệt giường, mọi người đã không thấy bà đeo chiếc vòng ngọc này nữa, các phu nhân trong thôn từng hỏi vì câu chuyện đằng sau chiếc vòng ngọc này khiến mọi người có ấn tượng rất sâu sắc Trang Linh Tâm chỉ cười, không nói cụ thể chiếc vòng ngọc ở đâu, đến giờ nó lại ở đây, suy ra chắc chắn hồi đó, định xong chuyện hôn sự, bà đã tặng nó làm vật định hôn,
Không cò ai hoài nghi nữa. Điền Vinh Quý hết sức phẫn nộ.
Người đàn bà đó, chết rồi mà vẫn muốn làm ông ta mất mặt với mọi người trong thôn.
"Đúng là hoang đường!" Điền Vinh Quý xé bức thư, Quý Thập Bát nhíu mày, nhìn sang Điền Lê Nhi.
Điền Lê Nhi không chút biểu cảm rất bình tĩnh nhìn sang Điền Vinh Quý.
"Viết ra mấy chữ liền nói là mẹ mày để lại thư, vớ vẩn! Giở trò với ông đây sao! Mẹ mày đã an bài chuyện hôn cho mày, tại sao không nói sớm, viết thư linh tinh vớ vẩn cái gì chứ?"
"Chẳng phải mẹ còn chưa kịp nói thì đã bị tức chết rồi sao?" Điền Lê Nhi bình tĩnh nói.
Điền Vinh Quý nghe thấy câu này liền phẫn nộ, vung tay định đánh Điền Lê Nhi. Quý Thập Bát cũng đã bực sẵn, nào có ai cứ hết lần này đến lần khác đánh con gái như vậy chứ. Cậu nhanh chóng bước lên một bước, chắn ở trước mặt Điền Lê Nhi, đưa tay tóm lấy cổ tay Điền Vinh Quý rồi đẩy ông ta ra.
Điền Lê Nhi nhìn bóng lưng của Quý Thập Bát, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Nàng ta định thần lại, nói: "Mẹ con thường xuyên giúp mọi người viết tư ghi chép, đây có phải bút tích của bà không, mọi người tự có phán xét công bằng."
Trưởng thôn thở dài, nhìn Điền Vinh Quý đang nổi điên nhưng không dám xông đến đánh người."Đây đúng là bút tích của nương tử nhà cậu, vị tráng sĩ này cũng đã đưa tín vật ra rồi, chuyện này chắc là có thật."
Có thôn dân nhặt những mảnh thư vung vãi ở dưới đất lên truyền nhau xem, phu tử trong thôn xem xong cũng nói: "Đúng là bút tích của Điền tẩu. Nhìn mực và chất giấy này cũng phải viết được mấy năm rồi, không còn mới nữa."
Mặt Điền Vinh Quý đen như mực, Điền Chu thị lúc này mới kêu lên: "Vậy thì sao chứ, đúng là bà ấy viết, đúng là bà ta an bài, nhưng giờ có tác dụng gì chứ? Bà ta đã nằm dưới ba tấc đất rồi. Cứ coi như là chưa xuống đất, lẽ lào việc cầm trịch trong nhà không phải do hán tử sao? Bà ta là đàn bà con gái, lén lút an bài chuyện này chuyện kia là có ý gì chứ? Nhà ta đã an bài chuyện hôn sự cho con gái rồi, việc này người toàn thôn đều biết, lẽ nào không tính sao?"
"Nếu đúng chuyện hôn sự tốt thì đã đành, vì năm lượng bạc mà bán con đi cũng coi là hôn sự sao?" Một vị lão phu nhân trong đám người lên tiếng, Quý Thập Bát nhìn qua đó, chính là người đầu tiên cậu gặp sau khi vào thôn – Ngưu đại nương.
Mặt Điền Chu thị biến sắc, đang muốn nói gì đó, Ngưu đại nương lại cướp lời: "Nữu Nhi nhà ta chết thảm, lẽ nào vẫn chưa đủ sao? Các người còn muốn đẩy khuê nữ nhà mình xuống hố lửa à? Nữu Nhi nhà ta là bị lừa đi làm nha đầu, muốn đổi lấy tiền để kẻ già này chữa bệnh, trong lòng ta rất hối hận, sớn biết vậy thì có chết cũng không để Nữu Nhi chết oan uổng như thế. Các người thì hay rồi, biết rõ như vậy, còn muốn bán Lê Nhi đi. Gia cảnh nhà người còn chưa tệ đến mức không nuôi nổi một đứa con gái, hơn nữa, nó đã được mẹ nó định chuyên hôn sự chính thức rồi..."
"Định thân thế nào? Trong thôn ai muốn lấy nó chứ? Ai sẽ lấy nó?" Điền Chu thị nói với giọng the thé.
"Lê Nhi là cô nương tốt, không thể kết thân với nam tử trong thôn, theo ta thấy không phải là lỗi của Lê Nhi." Ngưu đại nương biết đây là cơ hội cuối cùng của Điền Lê Nhi, dù thế nào bà cũng phải giúp Lê Nhi nói vài lời công đạo.
Mọi người bàn luận xôn xao, Quý Thập Bát nghe thấy liền hiểu rõ mấy phần. Nữu Nhi là cháu gái của Ngưu đại nương, có không ít tiểu cô nương trong thôn vào thành làm đầy tớ. Nữu Nhi là một trong số đó, tin lời người dẫn mối nói gia đình đó tốt thế nào, lương thiện ra sao, kết quả lại bị ngược đãi, bị gán tội, cuối cùng chết thảm. Nơi Điền gia muốn bán Điền Lê Nhi chính là nhà đó.
Quý Thập Bát bỗng nhiên bừng lửa giận, đây là kiểu cha mẹ gì chứ? Không biết đã đành, đằng này biết là đường chết rồi mà vẫn muốn bức ép vào? Hơn nữa nhìn mặt mũi của Điền Vinh Quý và Điền Chu thị, sợ là người trong thôn chẳng ai muốn kết thông gia với gia đình này.
"Cháu nghe lời mẹ ruột cháu." Điền Lê Nhi mặc kệ tất cả, chỉ bình tĩnh nói một cách rành mạch. Nàng ta nhấn mạnh vào hai chữ "mẹ ruột", khiến Điền Vinh Quý và Điền Chu thị mặt may tím tái.
"Mọi người làm chứng cho cháu." Điền Lê Nhi nói tiếp, sau đó móc ra một chiếc túi vải, để lộ ba lượng bạc bên trong.
Điền Lê Nhi đổ bạc ra cho mọi người cùng nhìn, sau đó nói: "Đây là tiền sính lễ Quý đại ca đưa cho nhà cháu, cháu sẽ theo di thư của mẹ mà đi cùng Quý đại ca. Từ nay về sau, cháu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, không còn quan hệ gì với Điền gia ở thôn Hạnh Hoa này nữa." Nàng ta vừa nói vừa cất bạc vào túi, lấy một tờ giấy ra."Nào, giấy trắng mực đen, chúng ta lập lời hứa rõ ràng."
Quý Thập Bát giật giât chân mày, thì ra cô nương này còn chuẩn bị cả giấy nữa rồi? Phải bị bức đến mức độ nào mới có thể như thế chứ!
"Mày nói lấy ai thì sẽ lấy người đó sao? Ta là cha mày!" Điền Vinh Quý chỉ vào Điền Lê Nhi, lớn tiếng chửi."Mày cứ bảo các vị hương thân bình luận đúng sai, có đứa con nào lại đối đầu với cha ruột như mày không? Mày làm thế này là đại nghịch bất đạo, ta cũng có thể một gậy đánh chết mày."
"Thế này là không nỡ đánh chết đây mà, còn có thể đổi lấy mấy lượng bạc nữa." Điền Lê Nhi đã hoàn toàn bất chấp tất cả."Năm lượng bạc cha không thu lại được nữa đâu, lấy năm lượng bạc giao ra một thi thể, người nhà kia chắc là không đời nào chấp nhận. Chi bằng nhận ba lượng bạc này rồi để con vui vẻ gả cho người tốt, để mẹ con dưới suối vàng cũng được yên tâm, sau này cha sống cuộc đời của cha, con sóng cuộc đời của con."
"Mày dám hỗn xược!" Điền Vinh Quý giận dữ đùng đùng, xắn tay áo lên nhìn xung quanh, rồi chạy đến bên hông nhà, nhặt một thanh gỗ to, quát: "Ta bảo mày đi đâu thì mày phải đi đến đó! Nghe lời mẹ mày ư? Ta đánh chết mày, mày đi theo mẹ mày thì có thể nghe lời bà rồi."
Trong chốc lát tính huống đã hơi mất kiểm soát, Ngưu đại nương cuống quýt chạy đến bên cạnh Điền Lê Nhi, một tay ôm nàng ta vào lòng. Trưởng thôn và mấy nam nhân ngăn Điền Vinh Quý lại, khuyên có gì cứ từ từ nói, Điền Chu thị ở bên cạnh chỉ lạnh lung cười.
"Dừng tay." Quý Thập Bát không nhìn tiếp được nữa, bất ngờ cất tiếng quát.
Cậu vận khí đan điền, tiếng quát vang như sấm dậy, lập tức trấn định được tất cả mọi người.
Điền Vinh Quý đang giơ thanh gỗ, lập tức bất động, sững sờ nhìn sang cậu. Điền Lê Nhi trọn tròn mắt, nhìn cậu chằm chằm.
Quý Thập Bát không để ý đến những người khác, chỉ vào cây lê lớn ở bên cạnh, hỏi Điền Lê Nhi: "Là cái cây này phải không?"
Điền Lê Nhi gật đầu. Quý Thập Bát chẳng nói chẳng rằng, đi qua đó vận chưởng đập một phát,"rắc" một tiếng, thân cây lê bị đập gãy, đổ xuống mặt đất. Quý Thập Bát quay người, phớt lờ biểu cảm sợ hãi của mọi người, trực tiếp nói với Điền Lê Nhi: "Ngân lượng đâu? Đưa cho ông ta." Rồi chỉ sang Điền Vinh Quý.
Điền Lê Nhi vội đưa túi tiền trong tay qua đó. Điền Vinh Quý vô thức vứt thanh gỗ trong tay đi, đón lấy. Thanh gỗ này không to bằng thân cây kia, ông ta cũng không phải người can đảm gì.
"Văn thư đâu? Đưa cho ông ta." Quý Thập Bát lại nói.
Điền Lê Nhi đưa tờ giấy trên tay qua đó, Điền Vinh Quý căn răng, muốn cự tuyệt, còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì nghe Quý Thập Bát nói: "Điểm chỉ vào." Điền Vinh Quý lập tức đã tìm được cớ, đang muốn nói không có mực đỏ điểm chỉ, lại thấy Điền Lê Nhi moi hộp mực ra.
"Điểm chỉ vào." Quý Thập Bát nói lại lần nữa. Điền Vinh Quý ngước đầu nhìn cậu, vóc dáng cao to, trên lưng đeo một chiếc hòm lớn, bên ngoài hòm là hộp đao đen sì, thanh đao đó phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, toát ra vẻ vô cùng uy vũ.
Điền Vinh Quý lại quay đầu nhìn xung quanh, các hương thân đều đang nhìn ông ta, nhưng không ai có ý muốn giúp, lại nhìn sang Điền Chu thị, bà ta đã lùi ra xa từ lúc nào, giống như lo sợ bên này mà động thủ thì sẽ tổn hại đến bà ta vậy. Lúc này Quý Thập Bát bỗng tiến tới hai bước, Điền Vinh Quý run rẩy, cắn chặt răng, mở hộp mực ra, điểm chỉ lên tờ văn thư. Ông ta vốn không thích đứa con gái này, ông ta muốn có con trai, bây giờ đã có con trai rồi, cho nên, nghĩ theo hướng tốt, dù sao cũng đã đổi đứa con gái được ba lượng bạc, tuy có ít hơn hai lượng nhưng vẫn còn hơn là không có.
Quý Thập Bát rút tờ văn thư về, xem qua nội dung bên trên và dấu tay điểm chỉ, rất rõ ràng, rành mạch. Cậu đưa tờ giấy cho Điền Lê Nhi. Điền Lê Nhi đón lấy xem, hơi kích động, mặt đỏ hồng lên, vội vàng gấp gọn từ giấy nhét vào trong ngực áo. Biểu cảm giống như nàng ta lấy được giấy bán thân về vậy.
Quý Thập Bát thấy vậy thì cảm thấy hơi xót xa cho nàng ta, phụ thân ruột mà lại đối đãi với nàng ta như như thế này. May mà nàng ta không chịu khuất phục số phận, may mà nàng ta thông minh cơ trí.
"Tay nải cuả cô nương đâu?" Cậu vẫn nhớ nàng ta nói tối qua khi lén lút chạy trốn đã muốn cầm theo tay nải nhưng nghe thấy tiếng động nên không mang theo được.
Điền Lê Nhi dụi mắt, đáp một tiếng, chạy vào trong phòng, lôi chiếc hòm đựng đồ lặt vặt ở dưới gầm giường ra, lấy một chiếc tay nải nhỏ. Điền Căn Nhi vẫn luôn bị giữ ở trong phòng, lúc này thò đầu ra nhìn nàng ta."Tỷ tỷ." Điền Lê Nhi khịt khịt mũi, đi qua đó xoa xoa đầu Điền Căn Nhi.
"Tỷ tỷ, tỷ đi nhanh thế sao? Mẹ nói một thời gian nữa tỷ mới đi, đi rồi sẽ không quay lại nữa phải không?"
Điền Lê Nhi lại xoa đầu, ôm ấy cậu bé."Đúng vậy, tỷ không quay lại nữa. Đệ phải bảo trọng nhé, Căn Nhi." Điền Lê Nhi đứng dậy, nhìn căn nhà nơi nàng đã sinh sống từ nhỏ đến lớn lần nữa, nàng chưa từng rời xa nơi đây, lại khịt mũi lần nữa, mím chặt miệng, dứt khoát quay đầu chạy ra ngoài.
"Cảm tạ sự chiếu cố của các vị hương thân, cháu đi đây." Trước mặt mọi người Điền Lê Nhi cúi gập đầu xuống. Điền Vinh Quý ở bên cạnh còn muốn nói mấy câu, nhưng nhìn trộm Quý Thập Bát một cái, thấy cậu đang nhìn sang, ông ta liền ngậm miệng lại.
"Đa tạ các vị! Cáo từ!" Quý Thập Bát chắp tay với mọi người, vẫy vẫy tay với Điền Lê Nhi, rồi dẫn nàng ta quay người sải bước rời đi.
Điền Lê Nhi bám theo sau, đi được một đoạn, không kìm được quay đầu lại, mọi người ở trong sân vẫn đang nhìn theo bọn họ. Ngưu đại nương và mấy vị phu nhân tốt bụng đang vẫy tay với nàng ta, Điền Lê Nhi dừng lại, cúi người chào bọn họ lần nữa, sau đó quay đầu bước theo Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát sải bước vững vàng, cảm thấy phía sau có một bóng dáng nhỏ bé bám sát, sau đó bóng dáng đó duỗi tay ra, kéo lấy góc áo cậu. Trong lòng Quý Thập Bát rất vui, cảm thấy mình đã hành động đúng.
Thân không có lấy một đồng, nhưng cuộc sống tràn đầy thú vị, giúp đỡ người khác là chuyên vui vẻ biết bao. Nhưng, tiếp theo nên lo liệu cho nàng ta thế nào?
"Đại hiệp." Không đợi Quý Thập Bát nghĩ ra biện pháp, Điền Lê Nhi đã cất lời: "Đại hiệp muốn đến Võ trấn thành Bình Châu, vậy thì đi về phía tây. Ta dẫn đường cho đại hiệp, đi thêm chưa đến mười dặm nữa sẽ có căn nhà gỗ bỏ hoang trên núi, chắc trước đây là nơi ở của thợ săn. Hồi trước ta lên núi bị lạc đường, đã ở lại nơi đó. Đêm nay đại hiệp ở tạm đó vậy, màn thầu và tương thịt lấy ở nhà Cao thẩm vẫn ăn được, ngày mai xuống núi, đến trấn tiếp theo thì có thể mua ít đồ ăn mới." Nàng ta ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Ngoài ba lượng bạc kía, đại hiệp còn có ít bạc vụn tiền xu, ban nãy ta đều cất kỹ rồi."
"Ừm." Quý Thập Bát gật đầu, cô nương này đúng là rất cẩn thận, cất kỹ rồi nhưng không muốn trả lại cậu.
"Đại hiệp chớ trách ta, ta sẽ không làm liên luỵ đến đại hiệp. Có điều ba lượng bạc kia của đại hiệp, nhất thời ta chưa trả đựơc, nhưng ta còn sống ngày nào thì sẽ nhớ ngày đó, nhất định sẽ hoàn trả. Đại hiệp là nhân sĩ thôn Hồ Lô trấn Hồ Lô thành La, là đại hiệp của huyền Thanh phái, đại hiệp muốn đến trấn Võ thành Bình Châu. Thấy chưa, ta đều ghi nhớ rồi. Đợi có bạc thì dù phải đi khắp nghìn núi vạn sông, ta cũng sẽ tìm được đại hiệp để trả."
"Ừ." Quý Thập Bát lại gật đầu. Lời nói đúng là khiến người ta cảm động nhưng không vần lo chuyện trả ba lượng bạc đó vội, chỉ cần biết chỗ bạc lẻ của cậu, nàng ta định cầm đến khi nào mới trả đây?
Điền Lê Nhi lại không nói gì nữa, chỉ dẫn đường cho cậu. Quý Thập Bát là người ít nói, thêm vào đó da mặt lại mỏng, cảm thấy truy vấn một tiểu cô nương sa cơ lỡ bước để đòi tiền không được hay cho lắm, hơn nữa, cậu muốn đợi xem, nói chuyện thì hay như vậy, cuối cùng nàng ta có chủ động trả chỗ tiền lẻ kia không.
Buổi tối hôm đó, Quý Thập Bát và Điền Lê Nhi ở lại căn nhà gỗ trên núi nhưng không ăn màn thầu tương thịt, Quý Thập Bát đi ăn săn ít thỏ và gà rừng, Điền Lê Nhi nhanh nhẹn giúp đỡ nhóm lửa, nướng lên ăn. Nàng ta còn hết lời khen ngợi Quý Thập Bát, nói may mà đại hiệp bản lĩnh cao cường, để hai người bọn họ được ăn một bữa hương vị hoang dã ngon lành thế này, màn thầu có thể để dành đến bữa sau, tiết kiệm được tiền cơm.
Nói đến tiết kiệm tiền cơm, nhưng không nhắc nửa chữ đến chỗ tiền lẻ nàng ta bá chiếm kia, Quý Thập Bát còn nhìn nàng ta mấy lần, nàng ta chỉ cười tủm tỉm, chăm chú nhìn đồ ăn, như thể căn bản không nhớ rằng còn có chuyện gì chưa làm vậy.
Quý Thập Bát vẫn kìm nén không hỏi nàng ta, cũng không hỏi sau hôm nay nàng ta ruốt cuộc muốn làm thế nào, muốn đi đâu? Nàng ta định ì ra bám lấy cậu đến khi nào? Cậu cứ đợi xem, xem khi nào nàng ta lên tiếng.
Đêm nay Quý Thập Bát ngủ ở phòng ngoài. Căn nhà gỗ cũ nát, bốn mặt tường đều lọt gió, cũng không có cửa, không gian bên trong rất nhỏ, không có giường, chỉ có một miếng phản nhỏ miễn cưỡng có thể nằm tạm. Quý Thập Bát nhường chỗ bên trong cho Điền Lê Nhi, còn mình thì tránh ra ngoài, ngồi dựa vào tấm gỗ bên trong phòng nghỉ ngơi. Đêm đã về khuya, các vì sao trên trời rất sáng, Quý Thập Bát cười khổ, nghĩ đến chuyện trước đó còn muốn đến thôn Hạnh Hoa để ăn một bữa cơm tử tế, nghỉ ngơi một đêm. Cơm thì đã được ăn rồi, còn ngủ thì lại ở trên núi hóng gió.