Chương 96

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Hai mắt Đỗ Thành Minh sáng lên, hắn cất tiếng cười lớn."Không sai, là công tượng. Tiểu Bồi, thời gian ngươi đến thế giới này không đủ dài, có vài sự việc ngươi vẫn không hiểu. Mỗi tòa am miếu đều cần phải tu sửa, bảo dưỡng, đặc biệt là dưới lòng đất ẩn giấu địa đạo mật thất giống như am Ninh Phúc này, thì càng phải thường xuyên kiểm tra, tu bổ. Ta chỉ cần lén lút nghe ngóng là có thể dò hỏi được công tượng nào làm những việc này. Không phải chỉ có trụ trì am miếu mới biết được bí mật dưới lòng đất, kỳ thực công tượng còn biết rõ ràng hơn. Đương nhiên muốn hỏi được những điều này từ miệng của công tượng thực không dễ dàng gì, để có thể khiến bọn họ giúp đỡ làm những thứ này cũng không dễ dàng, nhưng ai bảo ta là bổ đầu đại nhân chứ, thân mặc quan phục đeo bội đao, nói với bọn họ về sự hung hiểm, nguy cấp của vụ án giết người hàng loạt, quan phủ cần gấp rút bí mật xử trí, bọn họ liền tin ngay. Bọn họ không những giúp ta đào mật đạo, còn nguyện ý rời nhà ở lại trong núi, để đảm bảo giữ bí mật." Tô Tiểu Bồi không nhịn được nữa, nhắm mắt lại, chắc chắn những công tượng đó, hôm nay đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền rồi. "Ngươi rất hiểu ta." Đỗ Thành Minh nhìn thấy biểu cảm yếu đuối của cô thì tỏ ra vô cùng vui vẻ."Chuyện giết người diệt khẩu này không phải quá khó." "Không phải ngươi muốn giết ai thì đều có thể giết được." Tô Tiểu Bồi nghiêm giọng nói. "Vậy sao?" Đỗ Thành Minh dịu dàng mỉm cười."Ngươi nói thử xem, ví dụ như ai nhỉ? Ta rất thích việc có tính thách thức." Tô Tiểu Bồi liếc nhìn đồng hồ cát, vẫn còn thời gian, cô phải cố giữ bình tĩnh, tránh để hắn tiếp tục giờ chiêu trò, nếu hắn biết được việc cô đã kịp thời khắc phục nhược điểm trong sự an bài của mình thì đó chẳng phải việc tốt đẹp gì đối với cô. Cô không đáp lại lời hắn, chỉ nói châm chọc: "Cái gọi là thích những việc có tính thách thức, chính là ra tay sát hại hết những người cản trở ngươi sao?" "Chẳng phải ta chưa giết ngươi sao?" Hắn phản vấn."Ta muốn giữ ngươi lại, để ngươi thách thức ta. Như vậy mới có lạc thú. Nhưng mà La Linh Nhi không hiểu chuyện, ta vừa mới liên lạc được với ngươi, đúng lúc hứng chí lên cao, ả ta lại làm hỏng chuyện. Nhưng cuối cùng ngươi đã quay lại, điều này thực sự khiến ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ta vốn nghĩ ngươi không còn nữa thì đi tìm Nhiễm Phi Trạch kia chơi, dáng vẻ của hắn dường như cũng rất thú vị. Ta mượn cái chết của La Linh Nhi, móc nối với Tần Đức Chính, lại dùng ông ta cùng đi tìm Nhiễm Phi Trạch, ta muốn xem xem hắn có biểu cảm gì khi nghe thấy tin tức ngươi chết, nếu như phản ứng của hắn khiến ta hài lòng, vậy thì ta sẽ chơi với hắn vài chiêu, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy... ngươi. Nhắc mới nhớ, ngươi làm thế nào quay lại được? La Linh Nhi đã giết ngươi rồi cơ mà, điều này không thể sai được." "Ngươi là ai?" Tô Tiểu Bồi không trả lời hắn mà tiếp tục hỏi. Đỗ Thành Minh cũng không trả lời cô, nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, rồi lại cười."Đây chính là chỗ thú vị, Tiểu Bồi. Chúng ta đều có bí mật, đều có điểm thu hút đối phương phải chú ý." Tô Tiểu Bồi không nói gì. Cô đang khắc chế bản thân mình. Cô biết sách lược nói chuyện, nội dung nói chuyện, thậm chí cả tốc độ nói cũng là một trong những thủ đoạn. Cô phải trấn tĩnh, hắn đang ở trước mặt cô, cô phải tập trung tinh thần, cô bắt buộc phải thắng. Đỗ Thành Minh thấy Tô Tiểu Bồi không trả lời, cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: "Ta cũng không sốt ruột, Tiểu Bồi, ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng những thứ đó đều vô dụng." Hắn nở nụ cười, tương đối tự tin."Thực sự vô dụng." Tô Tiểu Bồi rất bình tĩnh, cô cũng mỉm cười với hắn. Trận đấu quanh đi quẩn lại chỉ có trầm mặc và mỉm cười. Cuối cùng là Tô Tiểu Bồi mở lời trước: "Ngươi là ai?" Đỗ Thành Minh cười, Tô Tiểu Bồi lên tiếng trước khiến hắn cảm thấy mình đã nắm một phần thắng nho nhỏ. Hắn nói: "Khi ta vừa đến nơi đây, suýt chút nữa cho rằng mình đã điên rồi, chỗ này là chỗ quái nào chứ, không phải là bất cứ triều đại nào trong lịch sử, không phải là ảo tưởng hư cấu, mà ta cũng không phải đầu thai tái sinh, mà là..." Hắn hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ."... Đã trùng sinh, biến thành một người khác, nhưng ta vẫn là ta, thậm chí còn tốt hơn, ta biết võ công, có quan chức, có rất nhiều thứ có thể dùng được. Đương nhiên để thích ứng được với những điều này, ta cũng phải hao phí một chút thời gian, nhưng chữ viết bằng bút lông của ta không tệ, điểm này chắc là mạnh hơn ngươi nhiều, nếu không thì thực sự không biết giải thích tại sao sau một trận bạo bệnh, bảo toàn được tính mạng nhưng chữ viết lại trở nên quá xấu." "Ở thế giới bên kia, tại sao ngươi lại qua đời?" Tô Tiểu Bồi hỏi, thầm ghi nhớ những đặc điểm về hắn: đã học thư pháp, hiểu tâm lý học, đã tử vong. Đỗ Thành Minh vẫn không đáp mà tiếp tục nói: "Ta luôn cho rằng mình là người đặc biệt nhất trong thế giới này, cho nên ta có cảm giác cô độc. Ta đã làm rất nhiều việc, ta dạy cho rất nhiều người phải tìm kiếm lạc thú như thế nào, giải phóng tiềm năng và dục vọng của mình ra sao, ta đã thành công, giống hệt như lúc ban đầu. Có điều những việc kích thích không phải ngày nào cũng có, ta luôn có cảm giác buồn bực. Mãi cho đến một ngày, ta nhận được tin, nói có một cô nương cổ quái, tóc ngắn, khẩu âm quái dị, nói năng lộn xộn. Nàng ta còn giúp quan phủ phá được một vụ án ở tiểu trấn, nàng ta có nói một từ với cô nương bị hại trong vụ án, đó là hội chứng Stockholm. Nàng ta còn vẽ ra chân dung tâm lý hung thủ của vụ án cưỡng hiếp, giết người hàng loạt." "Lưu Hưởng." "Đúng, là Lưu Hưởng chuyển tin cho ta. Hắn không thể nhớ rõ được từ kia, hắn chỉ viết đó là chứng "sơ hôm" gì đó. Nhưng ta vừa nhìn là biết ngay, rốt cuộc ta đã có bạn đồng hành. Ngươi không biết ta hưng phân như thế nào đâu, tâm lý học là môn khoa học hết sức thú vị, ta vẫn luôn hứng thú với nó. Sau này ta mới biết hóa ra lại là ngươi." "Ngươi đã từng gặp ta? Ngươi quen biết ta sao? Ngươi là ai?" Tô Tiểu Bồi hỏi tiếp. Đỗ Thành Minh lắc đầu."Có chút cảm giác thần bí, sẽ tăng thêm lạc thú giữa chúng ta. Chính là giống như lúc ta viết bức thư bằng tiếng Anh kia cho ngươi, ngươi lại không biết việc này do ai làm. Đúng rồi, Trình Giang Dực kia là ai chứ, một người đồng hành khác ư?" Tô Tiểu Bồi phớt lờ câu hỏi của hắn, không trả lời. Đỗ Thành Minh lại hỏi tiếp: "Ngươi làm sao biết được đó là ta?" Tô Tiểu Bồi không đáp. Đỗ Thành Minh cười cười, rót cho mình và cô mỗi người một cốc trà."Không cần đề phòng ta quá như thế, ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ngồi lại đây với ngươi. Chúng ta phải ngồi ở đây rất lâu, vì thế không nói chuyện thì thời gian sẽ trôi qua rất chậm." Hắn quả thật rất giỏi dỗ dành, lừa gạt, Tô Tiểu Bồi nghĩ, đáng tiếc cô không trúng chiêu này. Cô cụp mi mắt, dường như suy tư một hồi, phản vấn hắn: "Còn ngươi? Làm sao ngươi biết được ta hoài nghi ngươi?" "Cảm giác. Hoặc nên nói là trực giác. Dùng lời của cảnh sát chính nghĩa các ngươi mà nói, đó chính là trực giác của tội phạm." "Vẫn rất kiêu ngạo?" Tô Tiểu Bồi lại châm biếm hắn. "Ghét cái ác như kẻ thù à, Tiểu Bồi" Đỗ Thành Minh nói với giọng nhẹ nhàng, ngữ điệu như thể đang dỗ dành trẻ con, Tô Tiểu Bồi thấy toàn thân nổi da ga, thật là buồn nôn quá sức chịu đựng. "Nói nghe có vẻ như là ngươi rất hiểu ta vậy." "Ta hiểu rất rõ." "Hiểu rõ bao nhiêu?" Đỗ Thành Minh cười."Ta biết mục đích của người, ngươi là muốn từ góc độ ta làm thế nào biết được ngươi hiểu về ta để suy đoán ra thân phận của ta." "Chẳng phải ngươi thích thách thức sao?" Đỗ Thành Minh cười ha hả."Ta cũng rất muốn biết rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?" "Ngươi đang nói tới chuyện chết đi sống lại sao?" "Đúng." Tô Tiểu Bồi cũng cười."Bản lĩnh người xuyên không chúng ta đều có, ngươi không biết sao?" Nụ cười của Đỗ Thành Minh dần thu lại, hắn chằm chằm nhìn vào Tô Tiểu Bồi hồi lâu, Tô Tiểu Bồi nhìn trả hắn. Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên chuyển dời ánh mắt, nhìn sang chiếc đồng hồ cát, dịu giọng nói: "Bảo bối à, đến giờ rồi!" Tô Tiểu Bồi cũng nhìn sang chiếc đồng hồ cát đó, nhúm cát nhỏ cuối cùng đang rơi xuống. "Bây giờ chắc bọn chúng đã phóng thích con tin rồi. Chỉ thả một người." Hắn nhấn mạnh lại số lượng, trong mắt ánh lên sự đắc ý. "Lúc này chắc tráng sĩ đã phát hiện ra vẫn đề rồi, các ngươi thừa biết hủy lời hứa sẽ khiến chàng tức giận mà vẫn còn làm như thế, chứng tỏ ngươi đã chẳng còn chút lo ngại gì nữa." Tô Tiểu Bồi nói với giọng lạnh lùng. "Vậy sao? Vậy hắn sẽ làm thế nào?" "Chàng sẽ bắt toàn bộ bọn cướp lại, phát hiện ra điểm khác lạ trong quan tài, sau đó chàng sẽ tìm đến ta." "Làm thế nào bắt được vậy? Trong các viện tử đều có con tin, trước khi các quan sai xông đến, những tên cướp đó đã giết toàn bộ con tin rồi." Tô Tiểu Bồi nhìn Đỗ Thành Minh, không nói một lời, vẻ đắc ý trong mắt Đỗ Thành Minh cuối cùng đã thu nhỏ lại."Làm thế nào bắt được chứ?" Hắn lại hỏi. "Ngươi đúng là rất coi thường nữ nhân." Tô Tiểu Bồi thong thả nói: "Trong tất cả các vụ án ngươi chỉ đạo, nữ nhân hoặc là người bị hại, hoặc trở thành công cụ. Ngươi có một khuyết điểm, ngươi đã giết thê tử của mình, không muốn đi thăm con gái, bên cạnh ngươi cũng không có nữ nhân. Ta đã quan sát ngươi, khi ở trấn Võ, mỗi khi có nữ giới xuất hiện, qua đường cũng vậy, nha đầu cũng vậy, nữ đệ tử trong môn phái võ lâm cũng vậy, ngươi không hề nhìn thẳng mà tỉ mỉ quan sát người ta, ngươi sợ nhìn thẳng vào họ sao? Sự khinh thường lộ ra trong mắt ngươi thực chất chính là sự sợ hãi, ngươi không biết sao?" "Bây giờ ta đang nhìn thẳng vào ngươi, ta vẫn luôn nhìn ngươi. Từ thành Ninh An đến trấn Võ, từ thế giới bên kia đến thế giới bên này, Tô Tiểu Bồi, ngươi đừng tự cho mình là đúng." Đỗ Thành Minh bị kích động, trở nên tức giận, nhưng nói xong những lời này, phát hiện ra sự thất thố của mình, hắn liền ngậm miệng lại, Tô Tiểu Bồi nhìn ra được là hắn đang khả chế bản thân. Ở thời hiện đại, hắn đã quan sát cô rồi ư? Tô Tiểu Bồi thầm ghi nhớ. Cô tiếp tục nói: "Vì chứng bệnh này mà ngươi luôn theo dõi sát sao bằng hữu các phái giang hồ bên cạnh tráng sĩ, nhưng lại không hề chú ý đến môn phái nữ trong giang hồ. Ngươi có thể quan sát được các hán tử đại hiệp giám sát ở bên ngoài am, nhưng không lưu ý đến việc ni cô trong am đã đổi người rồi." Đỗ Thành Minh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã lại cười."Rất tốt, Tiểu Bồi, ngươi dùng an bài bên ngoài am thu hút sự chú ý của ta nhưng lại động tay chân bên trong am. Ta thực là đã sơ suất rồi, đúng là ta không hề coi các cô tử đó ra gì." Hắn nhún vai, ngữ khí nhấn mạnh: "Bọn họ không quan trọng." "Bọn họ sẽ bắt được tất cả bọn cướp, sau đó tráng sĩ sẽ đến tìm ta. Bọn cướp sẽ khai ra ngươi, ngươi phải gánh vụ án này, các vụ án trước đó cũng được thẩm tra lại. Dùng một từ mà tội phạm các người đã rất quen thuộc, đây gọi là thuận dây lần dưa." Đỗ Thành Minh cười ha hả."Đáng tiếc dây này đứt rồi, không lần tới dưa được. Ngươi muốn để bọn cướp chỉ nhận ra ta thôi sao? Chỉ cần hễ bọn ngươi động thủ với đám cướp, chất độc trong cơ thể bọn chúng sẽ phát tác, thứ các ngươi có thể bắt được chỉ là thi thể thôi." Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, Đỗ Thành Minh nhìn cô, cười."Ta đã nói rồi, chuyện giết người diệt khẩu này chẳng có gì là quá khó. Cứ coi như các ngươi không động thủ với bọn chúng, đợi bọn chúng giết hết con tin rồi, không đến một canh giờ sau cũng sẽ bị độc phát mà mất mạng thôi. Bất luận thế nào, các ngươi cũng chẳng thể khiến bọn chúng khai ra ta được." Hắn có thể tàn nhẫn, độc ác như thế ư? Tô Tiểu Bồi thực không thể lường trước, cô không nói nên lời. "Xem ra ván này chúng ta ngang cơ rồi." Vẻ mặt Đỗ Thành Minh cũng trở nên nghiêm túc."Cục diện máu chảy thành sông mà ta mong chờ sẽ không xuất hiện, con tin không chết, ta không vui chút nào. Nhưng không còn nhân chứng nữa, ta cũng không coi là thua, không biết phía sau còn chuyện gì xảy ra nữa đây? Nhiễm Phi Trạch sẽ đến tìm ngươi ư?" "Đúng." Đỗ Thành Minh nói: "Vậy chúng ta cứ chờ xem" Tô Tiểu Bồi không đáp, chỉ tỏ vẻ đợi thì đợi. Đỗ Thành Minh nhìn cô, cười."Ngươi có lòng tin như thế này, thực khiến ta căng thẳng đó." "Vậy sao?" "Ngươi nói xem, phải làm thế nào ngươi mới tự nguyện ngoan ngoãn đi theo ta, không để ý đến tên Nhiễm Phi Trạch kia nữa?" Tô Tiểu Bồi không nói, cô có chết cũng sẽ không đi cùng hắn. "Nếu như trong tay ta có bằng hữu của ngươi, có người ngươi quan tâm thì sao? Liệu ngươi có nghe lời không?" "Tư Mã cô nương sao?" Tô Tiểu Bồi phản vấn. Đỗ Thành Minh hơi sững sờ, sau đó cười ha hả."Nói như vậy thì nhất định là ngươi đã có đề phòng rồi. Haizz, thật đáng tiếc, xem ra chiêu này của ta không còn hữu dụng nữa." "Nàng ấy không cùng các sư tỷ muội đồng môn của mình vào trong am tương trợ, chính là để đề phòng ngươi từ chỗ nàng ấy mà phát giác ra. Nàng ấy giả quỷ dọa dẫm Lưu Hưởng, ngươi giết Lưu Hưởng, đương nhiên đã biết nàng ấy có liên quan, cho nên bọn ta đề phòng điểm này chuẩn xác không sai." Tô Tiểu Bồi quan sát biểu cảm của hắn."Ngươi phái người đi bắt nàng ấy phải không? Người ngươi phái đi cũng bị ngươi lừa cho uống thuốc độc rồi sao?" "Điều đó thì không." Đỗ Thành Minh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn suy tư."Điều này dường như có chút phiền phức nho nhỏ." Tô Tiểu Bồi không dám sơ suất, cô đợi Đỗ Thành Minh nói nốt. Một lát sau, Đỗ Thành Minh ngẩng đầu lên, hỏi cô: "Vậy Đường Liên thì sao? Ngươi liệu có vì nàng ta mà ngoan ngoãn nghe lời ta không?" Đường Liên? Mặt Tô Tiểu Bồi hơi đông cứng, cô hoàn toàn không nghĩ đến Đường Liên. Đỗ Thành Minh cười."Là ngươi mang đến linh cảm cho ta, bảo bối à, vốn dĩ ta cũng không nghĩ đến nàng ta, hội chứng Stockholm. Việc ngươi tìm đến La Bình đã nhắc ta nhớ. Cô nương Tư Mã Uyển Như này biết võ, lại có quan hệ khá gần gũi với ngươi, đương nhiên ta sẽ không sơ suất như vậy, có điều đúng là gặp vận may, hai kẻ đi bắt nàng ta kia lại không biết ta, thậm chí còn không biết là ai đã bảo bọn chúng làm việc, các người thẩm tra thế nào đây? Cho nên..." Hắn xua xua tay."... Cho các ngươi bắt cũng chẳng sao cả. Thấy thế nào, quay lại nói về Đường Liên nhé, ta đoán nhất định ngươi không cân nhắc đến nàng ta, biết vì sao ta lại chắc chắn thế không?" Hắn nở nụ cười nham hiểm."Bởi vì nàng ta đã ở trong tay của ta." Lòng Tô Tiểu Bồi chùng xuống. "Ván này, ta thắng."