"Ta biết."
"Trước đây hắn đã muốn đe dọa nàng nhưng không thành công, lần này hắn cũng sẽ không thành công."
"Ừm." Cô uể oải trả lời.
Chàng khẽ vỗ đầu cô, nâng cô lên, để cô nhìn vào phòng bên trong."Đỗ đại nhân khí đó ngồi ở vị trí này, ông ta thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng. Ta đã thử qua mới biết được, từ vị trí này, có thể nhìn được rất rõ ràng tất cả những thứ nàng dán trên tường."
Tô Tiểu Bồi sững sờ, cô ngồi thẳng dậy, nhìn sang những tư liệu cô dán trên tường, cô dùng tiếng Anh để viết, không ai đọc hiểu cả, cho nên không có ai hứng thú xem. Mọi người chỉ hiếu kỳ nhìn lướt qua mà thôi.
"Nếu như đọc không hiểu, thì không cần phải xem mãi như thế, đúng không?"
Tô Tiểu Bồi bàng hoàng quay lại nhìn Nhiễm Phi Trạch.
"Những ngày ông ta không ở đây, có thể để lại thư, sai khiến những kẻ nghe theo lệnh mình dán lên. Nàng nói, sáng sớm hôm nay bố cáo đó viết là "làm tốt lắm", nghĩa là ông ta biết tối qua nàng đã nói những gì. Ta đã tính toán thời gian rồi, hôm qua bọn họ đến thành Bình Châu, ông ta dùng khoái mã chạy đến đây chỉ mất hơn một canh giờ là đến nơi, ông ta biết rõ động tĩnh của nàng, viết bức thư mới, sau đó lại quay về thành Bình Châu, giả ý cùng thương nghị công vụ với Tần Bổ đầu, sau đó cùng nhau chạy suốt đêm đến trấn Võ, có Tần Bổ đầu làm chứng cho hành tung của ông ta, lại thêm vào những bức thư được dán ra trước đó đúng vào thời gian ông ta không có ở trấn Võ, cho nên sẽ không có ai hoài nghi đến ông ta."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nhớ lại thế tay hình chữ V mà cô vẽ đó, mọi người đều không hiểu ý của nó mà thử mô phỏng theo, đến Tần Bổ đầu cũng thử qua, nhưng Đỗ Thành Minh thì không, ông ta nói cô khá là hài hước. Nhưng mà việc ông ta không làm thế tay đó không thể coi là bằng chứng được, điểm nghi vấn này quá mỏng manh.
"Những trang giấy dán trên tường trong phòng nàng, người nào cũng đều đã nhìn qua, nhưng không có ai cẩn thận xem cả, bởi vì không ai đọc hiểu được." Nhiễm Phi Trạch vỗ lên đầu cô."Nàng dán chúng là rất tốt, vô cùng tốt. Đỗ đại nhân đó chủ động ngồi xuống vị trí này, thậm chí còn thất lễ giành chỗ ngồi xuống trước so với Tần Bổ đầu nữa, khi đó ta không lưu tâm, nhưng sau khi ngồi xuống, ông ta mượn động tác nhỏ như nói chuyện, uống nước, giống như là vô ý luôn nhìn vào phòng trong. Sau đó ta thử qua mỗi vị trí, cuối cùng hiểu rõ dụng ý ông ta nhìn vào trong đó. Lúc này mới hoài nghi ông ta."
"Bọn họ nói phải quay về nghỉ ngơi, an trí bài bố, ông ta có thời gian đi đến rừng cây đó đợi thời cơ động thủ." Tô Tiểu Bồi phấn chấn tinh thần.
"Nhưng ông ta làm sao biết sẽ có cô nương đi qua đó? Nếu như không có cô nương nào đi qua thì sao?"
"Có lẽ hành tung hàng ngày của cô nương này là cố định, ông ta đã sớm thăm dò rồi. Viết xong thư, nghĩ xong chuyện bố trí thi thể thế nào, điều này không thể là một ý định đột ngột nảy ra, ông ta đã dự mưu từ sớm rồi. Buổi sáng để ta nhìn thấy bức thư khen ngợi ta làm rất tốt, buổi trưa muốn để ta nhìn thấy thi thể đáng sợ, tuyên chiến với ta, tiết tấu của ông ta khống chế rất tốt, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, nhất định là ông ta rất đắc ý." Tô Tiểu Bồi càng nói càng tức, cô nhảy xuống đất, giậm chân đi vòng vòng được một hồi, nói: "Tráng sĩ, huynh nói rất đúng, thế này thì rõ ràng rồi, diện mạo cử chỉ, chức nghiệp của ông ta đều phù hợp với chân dung tên tội phạm, điều tra một chút về bối cảnh của ông ta nữa là nhất định có thể thu được những chứng cứ xác đáng."
Không đợi Nhiễm Phi Trạch trả lời, cô lại nói: "Còn cả hành tung của ông ta trong buổi trưa hôm nay nữa, điều này cũng dễ dàng tra được, bọn Tần đại nhân vẫn luôn đi cùng với ông ta, nếu như buổi trưa không ai nhìn thấy ông ta, vậy thì kẻ chủ mưu chính là ông ta rồi."
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, Tô Tiểu Bồi dừng bước, nhíu mày."Huynh cảm thấy có chỗ nào không ổn?"
"Ta đoán, Đỗ đại nhân nhất định có chứng cứ ngoại phạm."
"Vậy sao?"
Người của Tặc bang nhìn thấy có người đi vào phòng quẻ của Thần Toán môn, dùng bút mực ở bên trong đó, ta nghĩ chắc là sau khi đọc được lời suy đoán kia của nàng do Cố Khang để lại, hắn mới viết thư khen ngợi trêu ghẹo nàng. Mà vào lúc này, Cố Khang lại không ở Thần Toán môn, ông ta đi uống rượu với bọn Tào Chưởng môn. Một chuyện nhỏ như thế, ông ta cũng an bài tốt chứng cứ không có mặt tại hiện trường, Cố Khang có thể giũ sạch sẽ chuyện này, nói rằng trong nhà bị trộm, ông ta vừa khéo không có nhà, bọn chúng cũng chẳng phải gặp mặt nhau, nếu có người tố cáo thì căn bản là chẳng có cơ sở nào để chứng minh."
"Nhưng nếu hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với người khác, thì hạ thủ giết người như thế nào?"
Nhiễm Phi Trạch chau mày."Có lẽ hắn dạy người khác làm?"
"Nếu như hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với người khác, làm thế nào có thời gian dặn dò người kia hạ thủ?"
Nhiễm Phi Trạch không nghĩ ra được đáp án, thế là chàng dẫn Tô Tiểu Bồi đi đến trấn nha. Trấn nha của trấn Võ không có quan sai chính thức, đại đa số sự vụ trong trấn này đều là những mắc mớ võ lâm, không có người báo quan, bọn họ cũng chẳng dám quản. Chỉ có cái chết của thôn nữ lần này lại vừa lúc có bổ đầu của thành Bình Châu ở trong trấn, cho nên trấn nha lúc này mới trở nên bận rộn.
Khi Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đến, Đỗ Thành Minh đang nghị sự với quan sai của trấn nha, Tần Đức Chính cũng đang bàn bạc cùng bọn họ. Bạch Ngọc Lang đang trông chừng ở bên ngoài, thấy bọn họ đến, liền ríu rít kể toàn bộ sự tình mà mình biết, hỏi gì đáp nấy.
"Buổi trưa hôm nay sao? Sau khi bọn cháu quay lại, Đỗ đại nhân kéo bọn cháu cùng đi ăn cơm, đã uống ít rượu, rất là sảng khoái, kể nhiều chuyện truy bắt tội phạm thú vị, còn nói rất nhiều vụ án của thành Bình Châu." Bạch Ngọc Lang mặt mày hưng phấn, rõ ràng bữa cơm này cậu ta đã ăn rất vui vẻ."Sau đó có người đến báo, nói là phát hiện thi thể nữ nhân, đại nhân liền dẫn bọn cháu cùng đi đến hiện trường luôn." Bạch Ngọc Lang rất hưng phấn kể nhiều chuyện thú vị nghe được trong bữa ăn, Nhiễm Phi Trạch hỏi có ai rời khỏi chỗ không, giữa đường có phát sinh chuyện gì không, cậu ta đều đáp không có, và khẳng định rất chắc chắn.
Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi nhìn nhau. Quả nhiên có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa còn là chứng cứ thép. Không những không có thời gian tự mình động thủ, mà còn chắc chắn không có thời gian dặn dò người khác động thủ.
Vậy ông ta sắp xếp chuyện này thế nào?
Lúc này bọn Đỗ Thành Minh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi thì mỉm cười."Tinh thần cô nương tốt hơn rồi chứ? Vừa khéo, ta vẫn còn vài vấn đề phải hỏi cô nương."
Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn vào mắt ông ta, gật đầu, nói: "Đại nhân đừng vội hỏi ngay, ta đột nhiên nghĩ, tên tặc nhân đó để lại thư cho ta, ta vẫn chưa trả lời hắn nữa. Đại nhân cho ta mượn bút mực và giấy trắng dùng nhé."
Đỗ Thành Minh đương nhiên không từ chối, sai người cầm bút mực, giấy nghiên đến. Tô Tiểu Bồi khua bút, vẽ ra một bức hình lớn, sau đó mang bức tranh đó hùng hổ đi đến bức tường dán bố cáo. Một đá người bám theo phía sau cô hiếu kỳ đợi xem kịch vui, giữa đường Tô Tiểu Bồi lại suýt chút nữa đi nhầm đường, may được Nhiễm Phi Trạch xách cổ quay trở lại, ai bảo cô không thuộc đường rừ trấn nha đến bức tường bố cáo kia. Nhưng lần này đi nhầm đường cũng không làm tiêu bớt khí thế của cô, trong lòng có lửa, cô rất tức giận. Cô đến trước bức tường, muốn dán tờ giấy trong tay lên, nhưng lại cảm thấy dán quá thấp không có khí thế, nên đành bảo Nhiễm Phi Trạch giúp cô.
Cuối cùng Nhiễm Phi Trạch dán tờ giấy lên cao.
Mọi người vây lại xem.
"Đây là cái gì?"
"Hình như là, dựng ngón giữa."
"Đây là ý gì?"
"Dựng ngón giữa? Chữ của cô nương xấu, vẽ cũng xấu."
"Có thể xem hiểu là được."
"Chắc chắn là thế tay dựng ngón giữa, nó có ý nghĩa gì?"
Một đám hán tử giang hồ mặc đồ cổ trang vây quanh bức tường bố cáo có dán bức hình dựng ngón giữa lên. Tô Tiểu Bồi nhìn sang Đỗ Thành Minh, quan sát biểu cảm của ông ta, nói: "Đại nhân, đây là ta lưu lại lời hỏi thăm đến kẻ để lại bức thư kia. Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định có thể lôi được hắn ta ra, đòi lại công đạo cho cô nương bị sát hại kia!"
"Đây là lời hỏi thăm sao?" Các hán tử giang hồ làm thế tay rất náo nhiệt, cùng đồng loạt dựng ngón giữa. Chỉ Đỗ Thành Minh không làm, Tô Tiểu Bồi cũng không làm, động tác thô lỗ thế này cô chẳng thèm làm, cô cũng không cho Nhiễm Phi Trạch làm. Cô nhìn thấy da mặt Đỗ Thành Minh hơi giật giật khi đứng giữa một đống hán tử làm thế tay dựng ngón giữa.
"Co nương đã nghĩ ra được điều gì rồi, có đầu mối gì chăng?" Đỗ Thành Minh rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nghiêm túc hỏi.
Tô Tiểu Bồi cẩn thận quan sát hắn ta, là bổ đầu, thân phận này cô thực sự không ngờ tới. Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch phát hiện việc hắn ta tỉ mỉ lén xem tư liệu của cô, sợ là cô sẽ chẳng bao giờ hoài nghi đến hắn.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Ta không nghĩ ra được điều gì, không có đầu mối. Đại nhân đã tra ra được gì rồi?"
"Sơ bộ cho thấy, cô nương đó bị người ta vặn gãy cổ mà chết. Nàng ta là con gái của một hộ nông gia gần đó, buổi sáng còn êm đẹp làm việc nông trong nhà, sau trưa muốn lên trấn mua một ít vật phẩm, nào ngờ gặp phải tai họa này. Nàng ta là con gái độc nhất trong nhà, thường ngày ngoan ngoãn, mọi người đều thích, không có thù oán với ai, đã đính hôn với người họ Chu cùng thôn, mùa xuân sang năm sẽ thành thân. Bên rừng cây đó tuy thỉnh thoảng có người qua lại, nhưng không ai trông thấy nàng ta bị hại, cũng không ai nghe thấy tiếng nàng ta kêu cứu. Hỏi những người đi qua chỗ đó vào khoảng thời gian ấy, không ai thấy nhân vật khả nghi." Đỗ Thành Minh hơi ngừng lại, hỏi: "Cô nương, hung thủ lưu lại thư trên thi thể đó cho cô nương, rồi lại cắt tóc của thôn nữ kia, cũng ám chỉ việc cô nương tóc ngắn, cô nương cẩn thận nghĩ xem, liệu có đầu mối nào không?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Thực sự không nghĩ ra được điều gì."
"Vậy trên thư đó nói gì?"
"Chỉ hỏi thăm dọa nạt, không có thâm ý gì."
Đỗ Thành Minh nhíu mày."Cô nương không biết là kẻ nào làm sao? Có suy đoán gì không?"
Tô Tiểu Bồi vẫn lắc đầu."Thự sự là có người muốn gây phiền phức cho ta, nhưng trong chuyện này ta biết được gì thì đều đã nói với các đại nhân rồi. Đến giờ đột nhiên hắn giết người, ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt."
Đỗ Thành Minh cẩn thận nhìn cô, cuối cùng chắp tay, nói: "Vậy thì ta sẽ tiếp tục điều tra tìm hiểu, chắc chắn sẽ bắt được tên hung thủ đó, nếu như cô nương nghĩ ra được điều gì, cứ đến báo cho ta bất kỳ lúc nào."
"Nếu như đại nhân có được manh mối, cũng xin nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ."
Hai người khách khí một chặp, Đỗ Thành Minh dẫn thủ hạ cáo từ, muốn quay lại trấn nha để tiếp tục xử lý công vị. Khi ông ta hành lễ để rời đi, lúc ngẩng đầu lại nhìn hình vẽ dựng ngón tay giữa mà Tô Tiểu Bồi dán trên tường kia lần nữa, sau đó quay đầu, đi thẳng.
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đưa mắt nhìn nhau. Nhiễm Phi Trạch hỏi: "Thế nào rồi?"
"Nếu không phải tráng sĩ nói những điều đó, thực sự là ta đã bỏ qua rồi. Chúng ta phải tìm chứng cứ xác thực mới được."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chàng vẫy Bạch Ngọc Lang đến, dặn dò cậu ta chuyện liên quan đến an nguy của Tô Tiểu Bồi, bảo cậu ta trông chừng nhất cử nhất động của Đỗ Thành Minh trong khi tra án.
"Nhiễm thúc lo lắng Đỗ đại nhân tra án bất lực ư? Nhiễm thúc cứ yên tâm, còn có Tần đại nhân quan tâm đến nữa, đại tỷ là người nhà của bọn cháu, bọn cháu đương nhiên sẽ không khinh suất. Cháu sẽ cẩn thận đốc thúc Đỗ đại nhân." Bạch Ngọc Lang vô cùng nhiệt tình.
Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc gật đầu, bỏ qua chuyện Bạch Ngọc Lang dùng từ "đốc thúc" phạm thượng không có quy củ này, dặn dò: "Địch ở chỗ tối, ta ở chỗ sáng, chớ có khoe khoang, trong lòng cháu biết rõ là được rồi, lặng lẽ trông chừng, không được biểu lộ ra ngoài. Người bên cạnh tưởng rằng cháu không bận tâm thì mới dễ dàng để cháu nhìn ra được manh mối." Lúc này không chứng không cứ, không dám để nhiều người biết hoài nghi của bọn họ, để tránh đánh rắn động cỏ, chỉ có thể điểm đến thì dừng thôi.
Bạch Ngọc Lang nghe thấy thế thì nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu thật mạnh."Hiểu rõ ạ. Tên hung thủ đó chắc chắn sẽ tìm cơ hội thăm dò, cháu sẽ cẩn thận quan sát."
"Chớ nói cho ai biết."
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Bạch Ngọc Lang càng nghĩ càng thấy hưng phấn."Cháu sẽ lập tức đi ngay. Có tin tức gì sẽ lại đến báo cho Nhiễm thúc." Cậu ta phấn khích chạy mất, được mấy bước lại quay lại kéo Lưu Hưởng, cùng nhau rời đi.
"Thế này có ổn không?" Tô Tiểu Bồi không tin tưởng Bạch Ngọc Lang lắm, cậu ta quá hấp tấp, vội vàng.
"Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, đợi chúng ta tìm được nhiều manh mối hơn, sẽ tính bước tiếp theo."
"Cũng phải." Chỉ dựa vào hai người là cô và Nhiễm Phi Trạch, cũng chẳng thể thấy hoài nghi là lập tức bắt người đi thẩm vấn được. Thân phận của bổ đầu xem ra đúng là có chỗ tốt.
Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi đi gặp Lâu Lập Đông. Viện tử của Lâu Lập Đông có vẻ chỉ là nhà ở phổ thông của gia đình bình thường. Anh ta thấy Nhiễm Phi Trạch đến, liền nhíu mày, lắc đầu.
"Sao vậy?"
Lâu Lập Đông thở dài."Huynh đệ à, không phải là ta không giúp, nhưng mấy người mà huynh nói đến kia, huynh đệ nhà ta không phân biệt được là ai."
"Không nhận ra được là có ý gì?"
"Tức là những người đến hiện trường trông có vẻ phù hợp với suy đoán của cô nương, huynh đệ nhà ta đều đi xem qua một lượt, nhìn dáng vẻ cử chỉ của bọn họ, cảm thấy không có ai là kẻ khả nghi mà cậu ta nhìn thấy."
"Không có?" Nhiễm Phi Trạch chau mày."Đến tương tự cũng không có?"
"Nếu nói tương tự, huynh chắc cũng biết, rất nhiều người đi đường giơ tay nhấc chân đều không biểu hiện ra nét đặc trưng, dáng vẻ cũng không phải là quá khác lạ, cho nên tương tự thì đại đa số đều có thể tương tự, chỉ có điều bọn ta hành nghề trộm này, phần nhiều dựa vào cảm giác, nhìn thấy người nhiều rồi, sẽ lưu lại ấn tượng trong lòng, có thể phân biệt người khác nhau. Cho nên, không cách nào nói tương tự với không tương tự, chỉ là cảm giác mà thôi, cảm thấy trong những người ngày hôm nay có mặt, đều không phải kẻ đó."
"Quan sai thì sao?" Nhiễm Phi Trạch vốn không muốn chỉ ra quá rõ ràng, để tránh lưu lại thành kiến cho bọn họ, người hễ có thành kiến thì sẽ nhìn cái gì cũng thấy giống. Nhưng đến giờ thì thì họ không nhận ra được một kẻ nào, chỉ đành thu hẹp phạm vi.
"Quan sai cũng đều nhìn cả rồi, ta là người thế nào chứ, rất thông minh mà, người đến hiện trường bất luận là nam hay nữ, có thân hình gần giống, đều bảo huynh đệ nhà ta nhìn qua rồi, thực sự là không có."
Không có? Tô Tiểu Bồi nghe là đã hiểu. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng cũng đang nhìn cô, trong lòng hai người đều thắt lại. Thế này thì hay ho rồi, người từ Thần Toán môn đi ra không phải là Đỗ Thành Minh, buổi trưa giết thôn nữ trong rừng cây cũng không phải là Đỗ Thành Minh, vậy sẽ là ai? Nhưng ông ta đã đọc tư liệu tiếng Anh của cô, cũng có phản ứng với thế tay dựng ngón giữa.
Tô Tiểu Bồi thất vọng, khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối, dường như lại bị cắt đứt. Không nối lại được.
Cô và Nhiễm Phi Trạch ngồi trong viện tử của Lâu Lập Đông, tay chống cằm, mặt đối mặt cẩn thận ngẫm nghĩ. Lâu Lập Đông đi ra đi vào mấy lượt, thấy bọn họ vẫn đang ngồi đó, không kìm được hỏi: "Hai người vừa không nói chuyện vừa không có chuyện gì làm, ở lại chỗ ta làm gì?" Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch nhìn nhau một cái, đúng rồi, bọn họ ở lại đây làm gì, hình như là lười chẳng muốn đi nữa, ngồi đâu suy nghĩ mà chẳng giống nhau. Hai người nhìn nhau, rồi đồng thanh: "Đợi cơm."
Lâu Lập Đông há hốc miệng, hay cho câu đợi cơm, hắn chính là chân chạy việc miễn phí, chỗ tốt gì vẫn còn chưa thấy được, lúc này còn phải quản cả cơm nữa à?
"Hai ngươi... cái đôi này..." Lời nói được một nửa thì lại nuốt trở vào, chửi tên Nhiễm Phi Trạch này cái gì cũng không quá đáng, nhưng lời tục tằn không tiện dùng để mắng cô nương nhà người ta."Nói đi, còn có điều gì yêu cầu nữa?"
Đương nhiên là vẫn còn.
Nhiễm Phi Trạch nói: "Ngươi biết Cố Khang kia đi uống rượu với bọn Tào Hạ Đông ở tửu lâu nào không? Có thể nghe ngóng tình hình một chút không? Ví dụ như ai giữa đường rời chỗ, rời đi bao lâu."
Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch đã nhắc đến chuyện này, nên cũng nói: "Có thể làm phiền Lâu đại hiệp cũng nghe ngóng giúp một chút về tình hình gia đình của bổ đầu Đỗ Thành Minh ở thành Bình Châu không, thê thiếp nhi tôn, vân vân, có hòa mục không, Đỗ đại nhân là người thế nào, người bên cạnh có nhận xét ra sao?" Trước mắt cô và Nhiễm Phi Trạch không tiện tự mình đi thăm dò những điều này, để tránh đối phương sinh lòng hoài nghi, nếu có thể nhờ vả người khác là tốt nhất.
Lâu Lập Đông còn chưa nói gì, Nhiễm Phi Trạch đã bảo: "Ừm, còn cả những điều Tô cô nương nói nữa, ngươi cũng giúp đỡ tìm hiểu một chút đi."
Lâu Lập Đông há miệng, nói không nên lời. Muôn đáp "không được", vậy đương nhiên là không được. Muốn sảng khoái đồng ý, hắn lại không cam tâm. Muốn nói gì đó làm bọn họ nghẹn lời, hắn tự thấy có lẽ mình không phải là đối thủ, muốn để cho đôi nam nữ này cảm thấy thiếu nợ, hắn lại ngại, thấy khó quá."
Hai người bọn họ làm thế nào mà phối hợp ăn ý được đến vậy. Tuổi tác đã lớn, chưa từng hôn phối, tính cách cổ quái khác người, đều thông minh có bản lĩnh giống nhau, còn mặt dày không biết xấu hổ giống nhau nữa chứ.
Tuyệt phối a, bà nội nó chứ.
Lâu Lập Đông hậm hực đồng ý, rồi xuống bếp dặn dò người làm thêm ít thức ăn, có hai kẻ không biết sĩ diện muốn ở lại ăn cơm. Nhưng đợi hắn dặn dò xong, đầu bếp thương nghị về món ăn với hắn xong, chuẩn bị đâu vào đấy rồi, quay lại viện tử thì thấy hai kẻ kia giống như vừa nói xong chuyện, cùng đứng lên.
"Sao vậy?"
"Thời gian không còn sớm nữa, bọn ta phải về thôi. Còn phải làm cơm cho cô nương ăn nữa."
Mặt Lâu Lập Đông sắp chuyển hẳn thành màu đen sì rồi, vậy còn bảo hắn lo cơm nước, là trêu đùa hắn sao?
Tô Tiểu Bồi tỏ vẻ ái ngại, nói với hắn: "Vất vả rồi, làm phiền huynh." Nhiễm Phi Trạch bổ sung một câu: "Có tin tức gì thì đến tìm ta, càng nhanh càng tốt, chuyện này không kéo dài được." Lâu Lập Đông thật muốn đưa chân ngáng lúc hắn ta đi qua bên cạnh mình, xem cái da mặt dày thế này ngã xuống đất thì có thể rách không. Đáng tiếc, oán niệm của hắn, Nhiễm Phi Trạch không thèm ngó ngàng tới, hắn còn nghe thấy kẻ không biết sĩ diện kia vừa đi vừa nói với Tô cô nương: "Tài nghệ nấu ăn của ta chắc chắn là giỏi hơn đầu bếp nhà hắn, quay về ta rán trứng cho nàng ăn."
Vô sỉ quá, lời này sao hắn có mặt mũi mà nói ra được chứ? Đầu bếp nhà ai mà không giỏi hơn hắn chứ! Tên này còn từng làm chuyện mất mặt là vừa chê bai đầu bếp của Huyền Thanh phái tài nghệ không tốt xong, trời chưa sáng đã lôi người ta dậy để dạy hắn làm bữa sáng, đây chẳng phải là bí mật gì cả.
Lâu Lập Đông hậm hực, vừa nghĩ đến ủy thác của bọn họ. Được rồi, ngoại trừ điều tra việc ra vào tửu lâu của mấy người kia, hắn thuận tiện sẽ điều tra thêm về hành tung của mấy người đó trong hai ngày nay là được. Đỗ đại nhân kia, bổ đầu à, bổ đầu là đáng ghét nhất, là kẻ thù của Tặc bang bọn hắn. Phải điều tra tình hình gia trạch của hắn, thuận tiện điều tra luôn quan vận, bằng hữu và kẻ thù của hắn nữa.
Trên đường về nhà, Tô Tiểu Bồi còn nghĩ ngợi, rồi nói: "Vừa rồi đáng ra nên nói thêm với Lâu đại hiệp, bảo huynh ấy chớ hạn chế trong phạm vi mà chúng ta nói, điều tra được càng nhiều tư liệu thì càng hữu dụng."
"Nàng yên tâm, hắn tự biết. Tên đó chưởng quản Tặc bang, điểm một chút là thông."
Trong khi hai người thảo luận, Lâu Lập Đông ở trong viện nhà mình cứ hắt hơi liên tục không ngừng.
HẾT TẬP 2