Chương 77

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

"Hừ!" Đỗ Thành Minh cười lạnh."Ả cũng thoáng thật đó. Cũng phải, có nam nhân chiều chuộng ả, lạc thú của ta cũng giảm đi nhiều. Ả đã phân tâm thì sẽ không gắng sức chơi với ta nữa." "Tiên sinh muốn động thủ với Nhiễm Phi Trạch?" "Động thủ là chuyện đương nhiên, có điều nếu không nghĩ ra được cách nào hay ho thì chẳng còn gì thú vị nữa?" "Con người hắn ta không dễ đối phó. Độc lập hành động, vô cùng cố chấp, cũng không nghe nói có nhược điểm gì." "Là con người ắt sẽ có nhược điểm, nhược điểm chính là dục vọng. Trong tình huống thông thường, nhược điểm của nam nhân không phải là quyền thế thì chính là nữ nhân. Nhược điểm của Nhiễm Phi Trạch, sớm đã bày rõ ràng trước mặt chúng ta rồi." "Vậy..." Đỗ Thành Minh ngẫm nghĩ hồi lâu, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn."Giết thêm một người nữa, cách xử trí giống như lần này, cắt tóc ả đi, để ả khi chết nhất định phải lộ ra vẻ kinh sợ, sau đó lưu tờ giấy này lại trên cơ thể." Hắn viết xuống tờ giấy một chữ "Two" rồi đưa qua. "Đây là ý gì?" "Ả ta đương nhiên sẽ hiểu." Đỗ Thành Minh không nói đáp án, cảm thấy có vài chuyện chỉ cần hắn và Tô Tiểu Bồi biết là đủ, mà chuyện hủy diệt ý chí của Tô Tiểu Bồi khiến hắn cảm thấy hết sức vui sướng. "Bảo ai động thủ bây giờ?" "Đổi một kẻ khác đi, một là để mọi người cùng được chơi, hai là, như thế thì Tô Tiểu Bồi càng chẳng tìm được gì." Hiện đại. Nguyệt Lão số 2238 đang ngồi trên chiếc ghế bên đường viết ghi chép về cuộc gặp gỡ của một đôi uyên ương vừa mới được chứng kiến. Đột nhiên nhật ký vang lên hai tiếng tút tút, anh ta viết vội vài dòng rồi nhanh chóng thoát ra khỏi trang ghi chép, đọc tin tức cảnh báo. "Cái gì vậy?" Anh ta đập bồm bộp vào chiếc máy."Mày đùa tao sao? Tại sao lại suýt chút nữa thì quay lại nhưng lại không quay lại? Mày Bug rồi à?" Anh ta ấn tít tít trên bàn phím, đăng nhập vào hệ thống kiểm tra, hồi lâu mà vẫn không tra ra được vấn đề. "Không phải chứ, tìm thấy thì quay lại, không tìm thấy thì không quay lại, kẹt lại đó là sao? Lẽ nào cô ấy gần chết nhưng lại không chết giống như lần trước, mà quay lại chạy khắp hệ thống rồi? Tô Tiểu Bồi, số lần chết của cô có thể xin ghi nhận vào kỷ lục Guinness rồi đó, cô cố gắng đi!" Nghĩ một chút, anh ta lại vỗ vỗ chiếc máy."Còn mày nữa, mày cũng cố gắng đi, chắc hẳn mày cũng không muốn cả ngày bị người ta chửi là hệ thống bỏ đi đúng không? Không thể trách thái độ của Tô Tiểu Bồi không tốt, mà mày thực sự quá nát, tao còn luôn bị đổ thừa trách nhiệm nữa, tao là Nguyệt Lão chăm chỉ cần cù, đáng tin cậy thế nào cũng chẳng có ai biết." Anh ta thở dài, ngẩng đầu lên, trên đường xe cộ tấp nập, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt đất, anh ta lại thở dài, cúi đầu nhìn số liệu về Tô Tiểu Bồi được điều chỉnh trên sổ ghi chép, trong hệ thống hiển thị tất cả mọi thứ của cô đều bình thường."Hiện tại cô thế nào rồi? Tô Tiểu Bồi. Đừng quên thời gian của cô không còn nhiều nữa, cô cũng không muốn dây tơ hồng của mình bị đứt đúng không? Cố lên, cố lên!" Hai ngày sau, lại có một thi thể nữ nữa được phát hiện. Mái tóc ngắn bị cắt rối tung, biểu cảm kinh sợ cực độ. Nàng ta bị một kiếm đâm vào tim mà chết, cả người đầm đìa máu tươi, vẫn đang nhỏ từng giọt. Hai tay nàng ta bị xếp đan vào nhau đặt dưới bụng, trên tay cầm một tờ giấy trên giấy có viết một chữ "Two". Khi Tô Tiểu Bồi chạy đến hiện trường nằm trên con đường đất ở cổng phía tây của trấn, nơi đó đã có đầy người vây quanh, mọi người thấy cô đến thì lần lượt nhường lối. Ánh mắt đầu tiên của Tô Tiểu Bồi không phải hướng đến thi thể đó, mà hướng về phía Đỗ Thành Minh đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, cẩn thận kiểm tra tình trạng. Tần Đức Chính ngồi một bên, vừa kiểm tra vừa thì thầm bàn bạc với Đỗ Thành Minh. Bên cạnh còn có mấy quan sai đang đứng. Anh mắt của Tô Tiểu Bồi chuyển từ chỗ Đỗ Thành Minh đang mặt mày nghiêm túc sang phía thi thể kia, cô rõ ràng nhìn thấy được biểu cảm của nữ tử trẻ tuổi đó lúc sắp chết, hai mắt trợn lên rất to, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên đời này. Tô Tiểu Bồi cảm nhận một luồng khí lạnh từ sống lưng bốc thẳng lên đầu, cô nghĩ sắc mặt của mình lúc này phải trắng bệch ra rồi. Đỗ Thành Minh quay đầu, nhìn thấy cô, liền mím mím khóe môi, rút tờ giấy trong tay của thi thể kia ra, đưa cho Tô Tiểu Bồi. "Cô nương, cái này chắc là dành cho cô nương nhỉ?" Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn tờ giấy đó, hai chân run rẩy, gần như đứng không vững. Nhiễm Phi Trạch vội đến đỡ cô. Cô nhìn tờ giấy đó, lại nhìn Đỗ Thành Minh, tròng mắt đỏ sọng lên, cô lắc lắc đầu, cố gắng muốn nói vài lời với Đỗ Thành Minh, nhưng vật lộn hồi lâu mới thốt được ra mấy từ: "Đỗ đại nhân, ta..." "Một kiếm đâm vào tim, chết vô cùng thảm. Dựa vào biểu cảm lúc lâm chung của cô nương đó, có thể suy đoán được rằng cô ta đã bị ngược đãi đến kinh sợ, tình trạng chi tiết vẫn phải đợi khám nghiệm tử thi thì mới có thể biết rõ." Đỗ Thành Minh nói với giọng vô cùng đau xót. Tô Tiểu Bồi nhìn thi thể đó chằm chằm, tay nắm chặt tờ giấy có viết chữ "Two" kia, hơi thở gấp gáp như thế sắp ngạt thở. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô đổ người về phía sau. Nhiễm Phi Trạch kinh hãi, dang tay kéo cô vào lòng. "Tiểu Bồi!" Chàng lo lắng nhìn sắc mặt của cô, thấy mặt cô trắng bệch, đầy mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, yếu ớt vô cùng, thì vội nói với Đỗ Thành Minh và Tần Đức Chính: "Đại nhân, Tô cô nương thân thể không khỏe, ta đưa nàng ấy quay về trước." Đỗ Thành Minh và Tần Đức Chính quan tâm hỏi mấy câu rồi Nhiễm Phi Trạch ôm Tô Tiểu Bồi rời đi. Chàng ôm cô, bước đi rất vội vã. "Đến nhà rồi!" Chàng vừa dứt lời, Tô Tiểu Bồi liền mở mắt ra. "Hắn giả vờ giống thật." Tô Tiểu Bồi nghiến răng, chữ "Two" trên tay cô đã bị vò đến nhăn nhúm. "Cô nương cũng không kém. Ta còn tưởng là thật đó." Trong lòng chàng vẫn còn hoảng sợ, nhỡ không đỡ được, khiến nàng ngã thì phải làm thế nào. "Ta biết tráng sĩ sẽ bảo vệ ta." "Ừm." Đến lúc này chàng vẫn chưa buông lỏng tay. "Tráng sĩ thả ta xuống." "Ôm thêm một lát nữa nhé, không nặng mà." Tô Tiểu Bồi không phản đối, cô biết chàng đang dùng phương thức an ủi của riêng chàng. Cô cũng không còn tâm tư đấu khẩu, liền dựa đầu lên vai chàng, cắn chặt răng, trong lòng đang cố kìm nén."Hắn giữ nguyên trạng thi thể, đợi ta đến xem. Thư hung thủ để lại này, thậm chí hắn cũng chẳng thèm xem trước, hắn muốn xem phản ứng của ta. Tráng sĩ, hắn giết người chỉ vì muốn đả kích, hủy hoại tinh thần của ta." "Ừm. Cho nên nàng muốn để cho hắn vui sướng một chút trước, giả vờ ngất cho hắn xem?" Chàng ôm lấy cô, ngồi xuống."Nàng nhìn ta này." Chàng nói. Tô Tiểu Bồi ngẩng lên, nhìn vào mắt chàng. "Nàng phải biết, cái chết của bọn họ không phải là lỗi của nàng." Tô Tiểu Bồi cắn chặt răng, không nói gì. "Nàng nói đi, cái chết của bọn họ không phải là lỗi của nàng." Cô không nói nổi những lời đó, trái tim của cô giống như bị lửa thiêu. "Ta biết nàng muốn vỗ về hắn, muốn để hắn cảm thấy hắn là người chiến thắng, để hắn có thể tạm thời dừng tay ở đây. Điều này không sai, nhưng trong lòng nàng nhất định phải biết rõ cái chết của bọn họ không phải là lỗi của nàng." Cô gật đầu, lý trí của cô nói cho cô biết đúng là như vậy nhưng cô không có cách nào nói ra được, cô không thốt nổi nên lời. Nếu không phải vì cô thì hai cô nương đó sẽ không phải chết. "Tiểu Bồi" Chàng hôn lên mắt cô."Chớ để thua hắn." "Ta sẽ không thua đâu." "Rất tốt. Thế này là tốt rồi!" Tô Tiểu Bồi quay mặt sang hướng bức tường tư liệu kia, tỉ mỉ đọc lại một lượt. Thứ Trình Giang Dực muốn là gì? Vì sao anh ta lại hận cô như vậy? Cô cản trở điều gì của anh ta? Chắc anh ta đã ở nơi này mấy năm rồi, cho nên anh ta đã dung nhập vào thế giới này, tướng mạo thay đổi, tuổi tác thay đổi, nhân cách thay đổi, rốt cuộc anh ta muốn điều gì? "Tráng sĩ." "Hử?" "Ta bị kinh hãi nghiêm trọng mà đổ bệnh rồi." "Được. Mấy ngày này chúng ta sẽ không ra khỏi cửa nữa, chỉ ở nhà dưỡng bệnh thôi." "Cũng có thể quay về thành Ninh An nghỉ dưỡng một thời gian." "Vậy đợi ta đúc xong binh khí rồi hãy đi." Tô Tiểu Bồi gật đầu."Hắn cũng sẽ đến thăm ta." "Ừm." Chàng khe khẽ vỗ đầu cô, hôn lên trán cô."Xốc lại tinh thần đi, cô nương của ta." Cô lại gật đầu "Ta sẽ không chịu thua đâu." Lúc sẩm tối, Đỗ Thành Minh dẫn người đến thăm Tô Tiểu Bồi. Một là muốn hỏi xem Tô Tiểu Bồi có suy nghĩ hay đầu mối gì đối với kẻ hiềm nghi hay không, hai là nghe nói cô kinh sợ quá độ mà đổ bệnh, theo lễ đến thăm nom một chút. Tô Tiểu Bồi nằm ở trên giường, sắc mặt rất tệ, trong phòng bếp phía sau còn bay ra mùi thuốc sắc nồng nồng. Bọn họ đi vào phòng nhìn Tô Tiểu Bồi. Đỗ Thành Minh vô cùng quan tâm hỏi han tình hình đau ốm của cô, lại nghe thấy cô nói trong đầu giờ rất hỗn loạn, thực sự là không nghĩ ra được ai là hung thủ. Cô chỉ biết kẻ đó chắc chắn là người ở quê hương cô, có lẽ chính là Trình công tử mà cô muốn tìm, nhưng người này cô đã tìm kiếm lâu như vậy rồi, cũng nhờ vả không ít mối quan hệ, mà vẫn không tìm được manh mối. Đỗ Thành Minh nghe thấy vậy thì gật gật đầu."Cô nương đã không tìm được hắn ta, vậy làm thế nào xác định được hắn ta đúng là đã đến nơi này?" Tô Tiểu Bồi nhíu mày, thực sự không ngờ được rằng hắn ta sẽ hỏi như vậy. Nếu như kẻ trước mắt này chính là Trình Giang Dực, vậy thì cô có bịa ra bất cứ lời nói dối nào cũng sẽ bị hắn ta phát hiện. Nói là Trình công tử kia từng lưu lại thư cho cô, nói cô quen biết anh ta cho nên biết anh ta đã đến đây, những lời này đều không nói ra được. "Kỳ thực, ta đến đây là nhận phó thác của người nhà anh ta. Anh ta rời nhà đã lâu, mẫu thân anh ta bệnh nặng, nhớ nhung con trai, đau lòng không muốn sống, ta nhận ủy thác, đến tìm anh ta, đưa anh ta về nhà." Tình cảm giữa Trình Giang Dực và mẹ của anh ta rất tốt, anh ta là người con trai hiếu thuận. Khi nói những lời này, Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn biểu cảm của Đỗ Thành Minh. Đáng tiếc Đỗ Thành Minh rất bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc biến động nào, như thể đang nghe chuyện của người khác vậy. Hắn hỏi: "Tìm được anh ta rồi thì cô nương sẽ quay về quê hương phải không?" "Đương nhiên là vậy rồi. Phong cảnh bên ngoài có đẹp thế nào thì cũng chẳng bằng quê hương mình." "Còn chưa hỏi quê hương cô nương ở nơi nào?" "Rất xa, vô cùng xa. Nói ra đại nhân chắc cũng không biết được." "Vậy cô nương dự định quay về thế nào?" Hắn đang thăm dò nàng phương pháp quay về thời hiện đại sao? Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt "Phải đi thuyền." "Đi thuyền?" "Ừm, đi một loại thuyền giống như là phi thuyền vũ trụ." Những người khác không có phản ứng gì, danh từ này đối với bọn họ vô cùng mới lạ, họ cũng chỉ biết đó là một loại thuyền, nhưng mặt của Đỗ Thành Minh hơi co giật, để che giấu điều này, hắn ta quay sang nhìn Nhiễm Phi Trạch, nói: "Nếu như Tô cô nương theo người khác rời đi thì Nhiễm Phi Trạch đúng là đáng thương rồi." Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc nói: "Đại nhân chớ lo lắng cho ta, nếu như cô nương nhà ta muốn vứt bỏ ta, ta sẽ đánh gãy chân của nàng ấy." Mọi người đều bật cười, Tô Tiểu Bồi xấu hổ lườm Nhiễm Phi Trạch một cái. Đỗ Thành Minh lại quay sang Tô Tiểu Bồi, cười, nói: "Xem ra cô nương không đi được rồi." "Tráng sĩ đang nói đùa đó, ta chắc chắn phải đi." "Nhưng Trình công tử đó đã giết không ít người rồi, rõ ràng còn nhằm vào cô nương, án mạng chồng chất án mạng, cô nương xử trí thế nào? Bỏ đi như vậy không phải là hành vi có trách nhiệm." Tô Tiểu Bồi cắn môi, sắc mặt trắng bệch, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Không phải là ta không muốn chịu trách nhiệm, mà thực sự là không chịu trách nhiệm nổi. Đại nhân cũng nhìn thấy tình cảnh đó rồi đấy, tuy nói trước đây ta cũng gặp qua không ít án mạng, nhưng bọn họ vì ta mà chết thế này, ta làm sao chịu nổi, con người này ta không dám tìm nữa, quay về nhà sớm chút thì mới an tâm." Cô chưa nói dứt lời đã bị Nhiễm Phi Trạch cắt ngang: "Đại nhân đừng hỏi nữa, hôm nay nàng ấy vừa mới tỉnh dậy đã ầm ĩ đòi về nhà rồi, tên ác tặc đó hành sự như thế này, đã làm nàng ấy sợ đòi bỏ đi rồi, ta biết làm thế nào mới được đây. Nói đánh gãy chân chỉ là nói suông mà thôi". Bộ dạng lưu luyến không nỡ rời của chàng khiến mấy người trong phòng lại cười rộ lên. Tô Tiểu Bồi lại trừng mắt nhìn chàng một cái.