Chương 49

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Mọi người ai vào vị trí của người nấy, xuất phát theo trận hình đã sắp xếp từ trước. Tô Tiểu Bối cũng vội đeo tay nải lên, động tác này lại khiến lớp áo trước ngực căng lên, Nhiễm Phi Trạch lén liếc qua, vội vàng quay đầu đi, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Tô Tiểu Bối khom người, dựa vào, ôm lấy cổ chàng. Nhiễm Phi Trạch bỗng thấy sau lưng có hai luồng mềm mại ép tới, cảm giác máu nóng dồn hết lên mặt, chàng hắng giọng, mượn việc nói chuyện để phân tán sự chú ý."Giữ vững chưa?" "Ừm." Tô Tiểu Bối gật đầu, đáp. Nhiễm Phi Trạch vòng tay ra sau, nắm lấy hai khuỷu chân cô, đứng lên, thuận thế khẽ xốc để cho cô dựa vững vào người mình. Nhưng cái xốc này lại làm cho ngực cô chà qua lưng chàng lần nữa, cảm giác tiếp xúc đó thật mất hồn, bỗng chốc chàng cảm thấy chỗ lưng tiếp xúc với nơi đó hơi buồn buồn. Nhiễm Phi Trạch cứng người, Tô Tiểu Bối cảm nhận được, liên hỏi: "Làm sao vậy?" Làm sao vậy? Chàng biết trả lời thế nào đây, nói rằng bây giờ mình thấy hơi thẹn thùng, hơi đắc ý, vui vẻ và không muốn đi chút nào ư? Nhìn Quý Gia Văn đang rất vui vẻ đeo hộp đại đao đi ở trước mặt, chàng tiện thể lườm thêm mấy cái, vừa rồi tên tiểu tử đó còn muốn cõng cô nương của chàng. "Tráng sĩ?" "Ừm, không sao, chỉ là sau lưng thấy hơi ngứa?" "Vậy ta giúp huynh gãi nhé." Tô Tiểu Bối rất trượng nghĩa dùng tay gãi nhẹ lên lưng chàng."Là chỗ này phải không? Ngứa chỗ nào?" "Ừm." Lực tay của cô thực sự rất nhẹ, chàng gần như chẳng cảm thấy gì, nhưng cảm giác tiếp xúc mềm mại đó tại sao lại rõ ràng như vậy nhỉ? "Được rồi, không sao, chúng ta đi." Khẽ xốc cô lên chút nữa, chàng bám theo đoàn người. Bởi vì Nhiễm Phi Trạch đưa theo người không biết võ công nên vị trí của bọn họ luôn ở phía sau đội ngũ. Quý Gia Văn đeo thanh đao của Nhiễm Phi Trạch, cũng đi cùng với chàng. Cả đoạn đường cậu ta không giấu nổi vẻ hưng phấn, hỏi Nhiễm Phi Trạch rất nhiều vấn đề liên quan đến đúc đao, Tô Tiểu Bối không hiểu gì nhưng vẫn có thể nghe ra Quý Gia Văn rất có hứng thú và yêu thích những điều này. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nói với Quý Gia Văn: "Nếu như thanh đao này bình an ra khỏi núi, ta có thể tặng nó cho cậu." Quý Gia Văn đột nhiên dừng chân, kinh ngạc há hốc miệng. Nhiễm Phi Trạch cười: "Chưởng lực và thân hình của cậu vốn thích hợp dùng đao, bản thân cậu chắc cũng biết." Quý Gia Văn gật đầu, cậu ta biết, cậu ta dùng đao thích hợp hơn dùng kiếm. Nhưng sư môn của cậu ta là kiếm phái, hơn nữa quan trọng nhất là thanh đao tốt thế này làm sao có thể tặng người khác được, tiền bối Nhiễm đại hiệp chắc chắn đang trêu chọc cậu ta rồi. "Thật đó, dù sao ta cũng không mang nó ra ngoài được, nếu cậu không đeo, thanh đao này sẽ bị vứt bỏ ở nơi đây, không được người nào dùng nữa. Cậu đã tình nguyện chịu vất vả mang nó theo thì chính là có duyên, tặng cho cậu." Quý Gia Văn há hốc miệng, chữ "tạ" nhảy ra được một nửa, đột nhiên quay đầu, chạy về phía trước."Ta, ta đi hỏi đại sư huynh đã. Đại sư huynh, đại sư huynh..." Tô Tiểu Bối bị cậu ta làm cho phì cười, hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Thực hào phóng, huynh thực sự tặng đao cho cậu ấy à?" "Thực sự. Ta chẳng có tiền tài để cảm tạ, việc lấy thân báo đáp ta phải giữ lại dành cho người khác rồi, thôi cứ tặng đao cho cậu ta đi." Lấy thân báo đáp? Tô Tiểu Bối cười sảng khoái, tưởng tượng ra biểu cảm của Quý Gia Văn khi Nhiễm Phi Trạch nói với cậu ta là chàng muốn lấy thân báo đáp, ha ha, buồn cười quá. Mặt Nhiễm Phi Trạch thì sắp đen sì cả lại, buồn cười chỗ nào chứ? Rõ ràng là chàng đang nhắc nhở cô, người ta cõng đao thì được tặng đao, chàng cõng người thì sao? Người đó!!! Lẽ nào nàng không định biểu thị một chút thành ý cảm tạ nào sao? Nàng không tiền không đao, đương nhiên chính là phải... khụ khụ, lấy thân báo đáp. Đang đắn đo xem nên làm thế nào để nói lại với nàng một lần nữa, đột nhiên thấy trước mắt hoa lên, bóng người phía trước ẩn chìm trong màn sương. Một loạt tiếng vút vút ở phía sau chàng truyền đến, sau lưng chàng là Tô Tiểu Bối, trong chớp mắt chàng xoay người định tránh đi. "Cẩn thận." Chàng nghe thấy có người gọi nhưng không nhìn rõ. Trái tim Tô Tiểu Bối như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy thân thể Nhiễm Phi Trạch đột nhiên căng cứng, sau đó giống như chuyểnoay mấy vòng, cô còn chưa định thần lại được, ngẩng đầu lên đã phát hiện chẳng nhìn thấy gì nữa. Phía trước là một dải sương mù. Tô Tiểu Bối hơi sợ hãi, cô nghe thấy Nhiễm Phi Trạch quát một tiếng: "Ôm chặt." Cô vô thức vòng tay quắp chân, bám thật chặt lên người Nhiễm Phi Trạch. Cùng lúc đó, cảm thấy bàn tay của Nhiễm Phi Trạch đang giữ cô thả ra, sau đó vang lên mấy tiếng "phập, bụp", Nhiễm Phi Trạch đang hành động, dường như đánh trúng thứ gì đó. Tô Tiểu Bối cắn chặt răng, tay chân dùng lực bám chắc để mình không bị văng ra. Chẳng mấy chốc, cô bỗng cảm thấy Nhiễm Phi Trạch nhảy lên không trung, cô suýt thì hét lên thành tiếng, bèn vội vàng bặm môi kìm lại, thân hình của chàng đột nhiên dừng lại, cô giật mình, lực đạo quá mạnh khiến cô cắn rách cả môi mình. Cơn đau này giúp cô tỉnh táo, trấn tĩnh hơn. Lúc này Nhiễm Phi Trạch đã dừng lại, Tô Tiểu Bối phát hiện bọn họ đang đứng trên một thân cây cao, xung quanh là sương mù dày đặc, không nhìn xa được, phạm vi quan sát rất nhỏ. "Nàng không sao chứ?" Nhiễm Phi Trạch hỏi. "Ta không sao." Tô Tiểu Bối vội vàng đáp. Cô thấy trên tay Nhiễm Phi Trạch cầm sợi dây thừng chuẩn bị từ trước, lúc xuất phát, thấy chàng cuốn cái này lên cánh tay và bắp chân, hoá ra là để dùng vào lúc này. Nhiễm Phi Trạch đã lập tức rút sợi dây thừng ra đánh bay ám khí, đồng thời cũng vung sợi dây thừng ra để thăm dò xung quanh, đu người lên cây, nhưng dù sao sợi thừng cũng không rắn chắc, sắc nhọn, không thể làm vũ khí được, một loạt động tác vừa rồi đã làm sợi thừng bị chém đứt thành mấy đoạn. Lúc này xung quanh hết sức yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Nhiễm Phi Trạch nói: "Trận hình thay đổi rồi." Tô Tiểu Bối muốn hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Nhưng vừa nghĩ đến biết được làm thế nào thì Nhiễm Phi Trạch sẽ tự làm, cô không dám lên tiếng làm phiền nữa. Nhiễm Phi Trạch nghe ngóng, lại quan sát một lượt xung quanh, sau đó dùng dây thừng buộc Tô Tiểu Bối lên người mình."Ta leo lên phía trên, nàng ôm chặt, đừng để bị ngã." Tô Tiểu Bối vội vàng vâng lời. Nhiễm Phi Trạch u người leo lên trên được một đoạn, sương mù dày đặc vẫn còn, lại leo lên tiếp, leo thẳng đến ngọn cây, mới thấy sương mù mỏng hơn một chút. Nhiễm Phi Trạch nhìn quanh, huýt một tiếng sáo dài, đợi một lúc vẫn không nghe thấy có người hồi đáp. "Có lẽ bọn họ không nghe thấy." "Ừm." Nhiễm Phi Trạch xốc cô lên."Chớ hoảng, chắc chắn ta sẽ thoát ra ngoài." "Ừm, ta không hoảng." Có điều tay và chân cô đã bám chặt lấy chàng một lúc lâu nên mỏi nhừ. May là lúc này chàng vẫn đỡ lấy người cô. Tô Tiểu Bối cảm thấy mình thật vô dụng. "Chúng ta đợi ở đây một lúc trước, nếu như..." Nhiễm Phi Trạch còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng nổ vang, cái cây bên dưới lắc lư, đổ sang một bên. Nhiễm Phi Trạch giật mình, điểm mũi chân, thuận theo phương hướng thân cây đổ xuống cõng Tô Tiểu Bối nhảy sang một ngọn cây khác. Xuyên qua màn sương dày đặc, mắt thấy chỉ còn cách cái cây đã nhắm đến một đoạn ngắn, đang định nhảy sang đó thì giữa không trung lại có một đoản tiễn vun vút phóng ra. Nhiễm Phi Trạch không thể tránh được hết, chỉ đành đánh một chưởng này thay đổi phương hướng, vặn người tránh được những ám khí kia. Nhưng đoản tiễn tấn công đến lại càng nhiều hơn. "Ôm chặt." Chàng hét lớn, một tay kéo sợi dây thừng trên eo của Tô Tiểu Bối ra, vung dây cuốn lên một cành cây, mượn lực đu thoát ra, nhảy lên trên một cành cây lớn chắc chắn khác. Chàng vừa mới đứng vững, chợt cảm thấy Tô Tiểu Bối như không ôm nổi nữa, trượt rơi xuống, vội vàng duỗi tay ra kéo cô lại. "Không còn sức nữa à?" "Không sao." Tuy cô nói như vậy nhưng chàng vẫn nghe ra sự khác thường, quan sát xung quanh, xác định tạm thời không có nguy hiểm nữa, liền đặt Tô Tiểu Bối xuống. Vừa rồi Nhiễm Phi Trạch dùng lực rút sợi thừng bên kia ra, Tô Tiểu Bối cảm thấy phần eo bị chà xát đến đau rát, sau đó có đoản tiễn sượt qua cánh tay cô, đau tới mức suýt chút nữa cô đã thét ra tiếng, nhưng vì sợ làm phiền Nhiễm Phi Trạch, nên v٩ cắn răng không dám lên tiếng, Nhiễm Phi Trạch thả cô xuống, quay đầu lại nhìn, liền thấy tay áo của cô đã bị chà rách. Chàng nhíu mày, cẩn thận kéo tay áo của cô ra, nhìn thấy chỉ ra vết trầy xước da, hơi rỉ máu, lúc này mới yên tâm. "Vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả." Chàng vỗ vỗ đầu cô. "Ừm." Tô Tiểu Bối thầm nghĩ tráng sĩ tiên sinh thật là biết an ủi nười khác, nhưng mà chàng không quá kinh ngạc khiến cô cảm thấy thật tốt, nếu như chàng lảm nhảm dài dòng thì sẽ rất phiền phức. Nhưng Nhiễm Phi Trạch miệng thì nói không sao, xong sắc mặt vẫn rất khó coi."Còn bị thương chỗ nào nữa không?" Tô Tiểu Bối lắc đầu, bỏ qua chỗ đau ở eo. Nhiễm Phi Trạch đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt mới chịu thôi. Chàng lại huýt sáo lần nữa, đáng tiếc đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng hồi đáp. "Không phải trong tay nải có đạn tín hiệu sao?" Chàng lắc đầu."Trận pháp có sương, sợ là bọn họ không nhìn thấy được. Hơn nữa đạn khói chỉ có thể thể chỉ thị phương hướng rộng, chúng ta và bọn họ cách nhau không xa, đạn khói cũng vô dụng." "Ờ." Tô Tiểu Bối đứng dựa vào Nhiễm Phi Trạch, không nói gì nữa. Lúc này, Nhiễm Phi Trạch cũng không dám manh động, không có binh khí, còn đưa theo Tô Tiểu Bối, để nàng bị thương đã là sơ suất rồi, chàng thực sự không dám mạo hiểm xông bừa. Hai người ở trên cây một lúc, không thấy có động tĩnh gì, sương vẫn chưa tản đi, tiếng ám khí phóng ra cũng không nghe thấy nữa. Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ, đưa Tô Tiểu Bối leo lên trên, tìm chỗ cành lá rậm rạp, sắp xếp để nàng ngồi nghỉ."Đợi một chút sương sẽ tản đi thôi, đến khi đó chúng ta đi tiếp." "Được." Tô Tiểu Bối gật đầu, còn rất lạc quan."Có lẽ bọn họ cũng đang tìm chúng ta, đợt chút là sẽ tìm được." "Ừm." Nhiễm Phi Trạch cũng ngồi xuống, dựa vào bên cạnh nàng."Ta sẽ không bỏ nàng lại." Tô Tiểu Bối rất cảm động, cười cười với chàng. Nhất thời không nói gì, hai người ngồi đợi rất lâu, vẫn chẳng thấy tiến triển, sương mù không tản đi, cũng không nghe thấy có người gọi bọn họ, không có bất cứ âm thanh nào hết. Tô Tiểu Bối bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu gật xuống liên tục, thấy vậy Nhiễm Phi Trạch chau mày, dứt khoát duỗi tay ra đỡ lấy cằm của cô, còn cô cứ thế tỳ vào bàn tay chàng ngủ một hồi lâu, sau đó đột nhiên giật mình tỉnh dậy, nhận ra nơi mình đang ở, bèn cười gượng vẻ nhận lỗi với chàng, cố gắng xốc lại tinh thần. "Đợi lâu quá rồi, tráng sĩ có cần phải đi thăm dò đường không?" "Không đi, ngộ nhỡ không tìm lại được cái cây này nữa thì sẽ lạc mất nàng." "Tráng sĩ có thể đưa ta cùng đi." "Không đi, ngỗ nhỡ lại gặp ám khĩ thì sẽ mất nàng." "Ờ. Nói ra cũng đúng." Cô quả nhiên là phiền phức."Xin lỗi nhé!" "Nên nói là xin thứ lỗi." "Xin thứ lỗi." "Vết thương có đau không?" Cô lắc đầu, lại hỏi: "Vậy vây giờ chúng ta làm thế nào?" "Đợi thêm chút nữa." "Đợi đến khi nào?" "Đợi nàng tỉnh ngủ rồi chắc sẽ tốt thôi." Thật sao? Tô Tiểu Bối không phân biệt nổi chàng đang nói đùa hay nói thật, nhưng mí mắt của cô đúng là không chống lên nổi, tối qua thực sự ngủ không ngon, lúc trước thì quá căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng liền cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, đầu còn đau nữa, không phải cô không căng thẳng, mà là ngoại trừ ngồi đờ đẫn ở đây thì chẳng còn việc gì làm, thế là cô nhắm mắt lại ngủ một giấc."Vậy lát nữa có tình hình gì thì tráng sĩ gọi ta nhé, ta chợp mắt một chút đây." Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ say. Nhiễm Phi Trạch kinh ngạc, vừa bực vừa buồn cười, cô nương đừng có lòng dạ rộng rãi quá thế có được không? Nhớ lại lúc đầu khi mới quen biết, tinh thần cắn răng nhẫn nại leo núi, vượt dốc không sợ gãy chân, không thèm ngáp ngủ khi đó của nàng không biết chạy đâu mất rồi? Tại sao bây giờ lại trở nên mỏng manh, yếu ớt thế? Chàng thờ dài, ngồi đến bên cạnh cô, đưa tay ra kéo cô dựa vào người mình. Thôi kệ vậy, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng chẳng đi đâu được, đành chờ ở đây, cứ để cô ngủ một lát. Xung quanh không có động tĩnh gì, sương dày chưa tan, Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ, kéo cánh tay của Tô Tiểu Bối lại kiểm tra chỗ bị thương, chỉ là vết thương nhẹ, máu đã đông. Chàng nhíu mày, thầm nghĩ cứ đợi thế này không phải là cách hay, nhưng bỏ nàng lại và đưa nàng theo thăm dò đường kiểu gì cũng có nguy hiểm, huống hồ trận pháp này khá kỳ lạ. Đang đắn đo xem nên làm thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thấp thoáng: "Tiền bối... tiền bối..." Nhiễm Phi Trạch lập tức ngồi thẳng người dậy, kéo Tô Tiểu Bối theo. Tô Tiểu Bối giật mình tỉnh giấc, nghe thấy Nhiễm Phi Trạch lại huýt sáo hai tiếng, sau đóc hét: "Quý huynh đệ." Nhất thời không có hồi âm, Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, lại gọi một tiếng nữa, lúc này thì nghe thấy tiếng Quý Gia Văn gọi: "Tiền bối, tôi nghe thấy rồi... ai da, cẩn thận." Cùng với tiếng "cẩn thận" đó, mấy chục đoản tiễn lại bắn đến. Nhiễm Phi Trạch thấy bực mình với những thứ đồ chơi này, vung chưởng đánh dạt chúng sang một bên. Lúc này giọng nói của Quý Gia Văn đã gần hơn: "Tiền bối, xin thứ lỗi, là ta không cẩn thận đã chạm phải cơ quan, ta đến rồi đây." Tô Tiểu Bối đứng không vững lắm, cả người mềm nhũn dựa vào sau lưng Nhiễm Phi Trạch, chàng khẽ vỗ vào má nàng: "Đừng ngủ gật nữa, xốc lại tinh thần nào, bọn họ tìm được chúng ta rồi." "Ừm." Tô Tiểu Bối đáp một tiếng, lắc đầu nhưng vẫn cảm thấy đầu nặng trịch. Lúc này, Nhiễm Phi Trạch nghe thấy tiếng người chuyển động, từ chỗ Quý Gia Văn nói chuyện, thẳng một mạch đến phía sau nơi bọn họ đứng. Nhiễm Phi Trạch quay người nhìn, Quý Gia Văn chống người lên thân cây phía sau bọn họ, vẫy tay với chàng."Tiền bối, ta đến rồi, cuối cùng ta cũng tìm được hai người rồi." "Bọn họ đâu?" Lời của Quý Gia Văn khiến Nhiễm Phi Trạch có dự cảm chẳng lành. "Không biết, ta chạy vào trong trận, liền không thấy bọn họ đâu nữa." Quý Gia Văn nhìn ngó xung quanh, không dám chạy loạn, chỉ đứng trên cái cây đó nói chuyện."Ta vừa muốn tìm đại sư huynh thì nhìn thấy sương dày nổi lên, trước đó ta cùng bọn Tào Chưởng môn đã thăm dò qua trận pháp này, ước đoán biết được sự lợi hại của nó, thế là nhanh chóng quay người trở lại, nhưng đã không nhìn thấy hai người đâu nữa. Sương quá nhiều, trận pháp này còn ngăn âm, cự ly hơi xa sẽ không nghe thấy được âm thanh nữa, ta tìm kiếm khá lâu, nhìn thấy có cây gãy đổ, ta nghĩ có lẽ là tiền bối để lại ký hiệu, liền thuận theo hướng cây đổ mà đi vào." Nhiễm Phi Trạch nhíu chặt mày."Cái cây đó là do có người đánh gãy?" Quý Gia Văn nghe thấy vậy, bỗng trở nên căng thẳng."Không phải tiền bối đánh đổ sao?"