Chương 40

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Đoàn người của Nhiễm Phi Trạch vào Linh Lung trận đã được bốn ngày. Vừa đi qua chiếc cầu sắt, bọn họ liền chia binh ra hai ngả. Một bên là Liễu Nhan Hương của Thần Khí môn, đệ tử đời thứ sáu của Huyền Thanh phái Đổng Thắng và hai đệ tử của Thất Sát trang, tất cả bốn người đi theo tuyến đường Cửu Linh Đạo chưởng vẽ. Một nhóm khác gồm mười một người còn lại bỏ qua chủ trận, chọn đi theo các tiểu trận đường nhánh ven núi, thăm dò xem có khả năng ra khỏi Linh Lung trận giữa đường hay không. Bởi vì vào trận phiền phức lại, không dễ thăm dò đường, cho nên tiến triển của bọn Nhiễm Phi Trạch không lớn. Qua bốn ngày, họ vẫn chưa đi vào được quá sâu. Núi Linh Lung hiểm trở, càng đến gần phía vách núi thì các cơ quan càng hiểm hóc, hơn nữa bởi vì rất ít người đi đường này nên nhiều cơ quan chưa từng bị chạm qua, ám khí ngầm bố trí khắp nơi, rất khó phát hiện. Thỉnh thoảng còn bắt gặp xương trắng, cũng không biết là vị đại hiệp giang hồ nào sau khi vào trận đã mất tích không để lại dấu vết. Hôm nay là ngày thứ tư, mọi người đi được nửa ngày, vòng vèo mấy vòng, đi qua mấy trạm chốt, đều chẳng thu hoạch được gì. Nhiễm Phi Trạch vừa đi vừa nói nếu đi thêm một ngày nữa mà không có phát hiện gì thì phải quay trở lại. Dựa theo thời gian tính toán, sau khi vào trận, muộn nhất là ngày thứ hai Cửu Linh Đạo chưởng đã ra khỏi trận, đến giờ bọn họ đi quá phạm vi thời gian hai ngày rồi. Nhiễm Phi Trạch nói lời này lập tức gặp phải sự phản đối mãnh liệt từ Phương Bình và Phó Ngân của Thất Sát trang. Bọn họ cho rằng Cửu Linh Đạo chưởng đã có chuẩn bị trước rồi mới đi vào, hành trình ắt là nhanh hơn bọn họ phải vừa đi vừa tìm đường. Ông ta chắc chắn đã thăm dò đường từ từ sớm, nên mới có thể vượt qua không chút sợ hãi, còn tưởng rằng hành tung ắt có thể che đậy được. Nhiễm Phi Trạch cũng không tranh biện với bọn họ, chỉ nói rằng: "Phương đại hiệp, Phó đại hiệp biết rõ nội tình, vậy xin cứ dẫn đường đi." Một câu nói khiến hai người đó lập tức ngậm miệng. Tào Hạ Đông Chưởng môn phái Thúy Sơn trong đội ngũ là người cao niên nhất, ông ta đưa theo một đệ tử vào trận, nhưng hôm qua khi đi qua một cơ quan, đệ tử của ông ta đã bị thương, trong mười một người, chỉ có đệ tử của ông ta là bị thương nên sắc mặt ông ta vẫn luôn đen sì từ lúc đó. Bây giờ nghe thấy hai bên ý kiến bất đồng, ông ta lập tức mượn cớ nổi giận."Mới được có mấy ngày đã tìm mọi lý do thoái thác rồi, nếu có thể dễ dàng tìm thấy đường tắt như thế, vậy Cửu Linh Đạo Chưởng há chẳng phải không có đầu óc sao?" Nhiễm Phi Trạch không đáp lời, chàng nhảy qua hai đoạn cọc cây, đi vào một trận pháp ở trong bụi cây kia bới tìm, sờ được một chỗ, dùng lực kéo mạnh, dưới đất đột nhiên bật lên một tấm lưới, lưới bị kéo lên đến ngọn cây, trên cây cũng không biết có đặt bẫy ẩn ở chỗ nào, đột nhiên bắn ra bùn đen sì vừa bẩn vừa thối. Mọi người nhìn thấy, sắc mặt tái xanh, may là chỉ để tâm đấu khẩu, không đi quá nhanh. Nhưng trong lòng Tiêu Kỳ đã có đáp án, mấy ngày nay nhìn thấy những cạm bẫy buồn nôn lại không có lực sát thương loại này, mười cái có tới tám, chín cái chính là do Nhiễm Phi Trạch năm đó làm ra. Nhiễm Phi Trạch ở phía trước vừa đi vừa kéo, cạm bẫy lưới rải rác trên một đoạn đường khá dài, có đến hơn chục chiếc, Tiêu Kỳ không kìm được nói: "Người làm ra cái bẫy này thật là vô vị quá!" Nhiễm Phi Trạch trả lời: "Khi đó hẳn ta có hơi nhàn rỗi." Lời này khiến mọi người đều chẳng thể nói gì nổi, tất cả im lặng. Nhiễm Phi Trạch xua tay."Đi thêm một đoạn nữa là tới vách đá rồi, mọi người ai muốn dò đường thì đi đi. Ta đây có làm gì cũng chẳng được ai thích, bị người ta nghi ngờ, vẫn nên trông giữ ở phía sau đợi tin tức của mọi người thì hơn." Lời chàng nói là thực lòng, đúng là nếu chàng đi thăm dò rồi quay lại nói đường này không thông, chắc chắn sẽ có người hoài nghi, lại đòi đi thêm một lần nữa. Có điều tuy sự thực đúng là như vậy, nhưng chàng nói với khẩu khí này lại càng không được ưa thích. Đám người càng hung dữ lườm chàng một cái. Sau đó, Trần Hiếu Sơn của Thần Khí môn, Đinh Minh của La Y môn, Ngụy Sam của Thiết Tụ sơn trang cùng đi đến bên vách núi dò đường. Phó Ngôn cũng đi cùng, trước khi đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Bình, bảo ông ta lưu ý đến động tĩnh của Nhiễm Phi Trạch. Phương Bình gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ. Nhiễm Phi Trạch giả vời không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, chàng tìm chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Những người khác theo lệ cũng quây thành nửa vòng tròn, cẩn thận đề phòng xung quanh. Nhiễm Phi Trạch lười nhác đang định lấy túi ra uống, đột nhiên dỏng tai lên."Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?" Sắc mặt Phương Bình đột nhiên trở nên kỳ quái."Tiếng chuông sao?" Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn ông ta một cái, nâng tay lên ngăn ông ta nói chuyện, cẩn thận lắng tai nghe. Mọi người bị chàng làm cho căng thẳng theo, tất cả đều cẩn thận nghe ngóng. "Hình như có người đang nói chuyện?" "Rất xa?" Quý Gia Văn hoàn toàn không nghe thấy gì, nhỏ tiếng hỏi: "Nói điều gì?" Tào Hạ Đông nói: "Không phải nói chuyện, là đang kêu gào, có điều âm thanh phập phù, hình như từ rất xa truyền lại." Quách Ân đệ tử của Tào Hạ Đông vỗ vỗ vào sau gáy, lông tơ đã dựng cả lên."Không phải là trong núi này có quỷ chứ?" Nhiễm Phi Trạch đột nhiên bật dậy, cất bước chạy lên núi. "Huynh muốn đi đâu?" Tiêu Kỳ giật mình, hỏi. "Ngươi muốn làm gì vậy?" Những người khác cũng đều kinh ngạc. Chỉ do dự nửa khắc, La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang, Phương Bình, Tiêu Kỳ và Tào Hạ Đông đều đuổi theo, chỉ còn lại Quý Gia Văn và Quách Ân ở nguyên tại chỗ trông chừng. Nhiễm Phi Trạch điên cuồng chạy một quãng dài, nhưng không còn nghe thấy âm thanh kia nữa. Tim chàng đập thình thịch, chàng hoài nghi mình vừa có ảo giác, bởi vì chàng cảm thấy âm thanh phập phù không rõ kia đang gọi "tráng sĩ", hoặc là "A Trạch". Chàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng không nghe rõ, nhưng chàng lại cảm thấy giống với hai từ này. Chàng đột nhiên nhớ đến lười Cửu Linh Đạo chưởng nói: "Trong nguy hiểm cứu được duyên", đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Tô Tiểu Bồi là lúc nàng bị kẹt trên cây trong rừng sâu rất kỳ quái. Những điều này dường như chẳng liên quan, đáng ra sự việc như thế tuyệt đối không có khả năng, nhưng đột nhiên chàng lại nghĩ vậy. Chàng dừng lại, cẩn thận lắng nghe, hy vọng lại có thể nghe thấy gì đó. Nhưng chẳng hề có âm thanh nào cả, ngoại trừ tiếng chim chóc kêu và tiếng lá cây rì rào trong rừng, chẳng hề có âm thanh nào khác nữa. Bọn Tiêu Kỳ đuổi đến nơi, lớn tiếng hỏi: "Thế này là sao?" Nhiễm Phi Trạch không đáp, chỉ chạy lên trên thêm một đoạn nữa, mọi người không hiểu, lại chạy theo chàng. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nhảy lên một cây đại thụ rất cao, đứng trên ngọn cây nhìn khắp bốn phía xung quanh. Mọi người cũng lần lượt nhảy lên cây theo chàng, đứng ở tr nhìn xuống, nhưng chẳng hề thấy động tĩnh gì. Tào Hạ Đông không kìm được lên tiếng trách: "Nhiễm Phi Trạch, ngươi đừng cố giở trò huyễn hoặc." Lời phía sau còn chưa nói xong, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh thấp thoáng, lần này đã nghe thấy rõ ràng hơn một chút. Là giọng nữ, đang la hét "ác xà" hay gì đó? Tiêu Kỳ nhíu mày, nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, hỏi: "A Trạch?" Nhiễm Phi Trạch đột ngột phất hai cánh tay, chân điểm một cái, giống như chim ưng lao vút đi, đến ngọn một cây khác lại nhún chân nhảy lên lao sang ngọn cây kế tiếp. Mọi người thầm chửi một tiếng, bất đắc dĩ phải chạy bám theo chàng, Phương Bình và La Hoa khinh công kém hơn, đuổi theo hơi tốn sức, Tào Hạ Đông và Tiêu Kỳ bám sát cả quãng đường, chẳng mấy chốc, bọn họ lại nghe thấy tiếng hét, lần này là đang gọi: "Tráng sĩ, cứu mạng!" Tiêu Kỳ chỉ phương hướng."Hình như là bên đó." Không đợi y nói xong, Nhiễm Phi Trạch đã chuyển hướng lao đi. Mọi người chạy một hồi vòng quanh, giọng nói kia lúc thì rõ ràng, lúc lại thấp thoáng, ngắt thành quãng lại có vẻ hơi khản đặc. Tào Hạ Đông lớn tiếng cảnh báo: "Kỳ trận trong núi này, vòng này nối vòng khác, mọi người phải thật cẩn thận." Cả ngọn núi chính là một đại trận, lúc này mọi người nhảy di chuyển trên ngọn cây, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của trận hình, giống như đi vòng tròn. Giọng nói này lại vang lên rất cổ quái, không khỏi khiến người ta sinh nghi. Nhiễm Phi Trạch chẳng buồn để ý đến ông ta, cũng không đáp lời, trong đầu chàng chỉ có giọng nói đó, đó là Tô Tiểu Bồi đang gọi chàng, chàng chắc chắn mình không nghe nhầm. Nàng gọi A Trạch, nàng kêu cứu mạng. Giọng nói đó mệt mỏi, căng thẳng, còn hơi khàn khàn, khiến người ta đau lòng. Nhiễm Phi Trạch dẫn đầu phóng đi, lúc mới đầu còn bị trận pháp làm vướng chân, sau đó phát hiện ra quy luật, chàng vội đổi sang phép phá trận của Huyền Bộ Tam Ngũ Cửu, tìm được lỗ hổng, xông ra ngoài. Sau đó chàng nghe được tiếng hét gọi vô cùng rõ ràng: "A Trạch!" Chàng ngẩng đầu nhìn, hướng sang phía phát ra giọng nói kia, lập tức trông thấy bóng dáng quen thuộc mà chàng nhớ nhung bao ngày đó. Nàng đang ngồi trên một thân cây vô cùng cao, còn cao gấp đôi ngọn cây chàng đứng. Chàng không kịp suy nghĩ xem làm thế nào mà nàng lên trên đó được, cũng chẳng kịp nghĩ xem làm thế nào mà nàng lại xuất hiện trong Linh Lung trận, tràn ngập tâm trí chàng chỉ biết rằng nàng đang ở đây, còn sống ngay trước mắt chàng. Nàng đang nhìn về phía chàng. Nàng đang nhìn chàng, giống như chàng đang nhìn nàng vậy. Tô Tiểu Bồi ở vị trí trên cao, khi Nhiễm Phi Trạch nhảy qua nhảy lại trên các ngọn cây, cô đã nhìn thấy rồi. Ngọn cây um tùm, màu xanh rậm rạp, chỗ cao chỗ thấp, Nhiễm Phi Trạch di chuyển trong đó, khiến cô lúc nhìn thấy được, lúc lại không thấy đâu, giống như chàng ra khỏi biển cây xanh biếc kia rồi lại bị nhấn chìm xuống. Trong đầu Tô Tiểu Bồi nảy ra một câu: Lý ngư vượt Long môn, tráng sĩ nhảy biển cây. Vào lúc này cô lại nghĩ ra câu nói không có chiều sâu và nội hàm như thế, quả thực là không nên lắm, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch chạy về phía mình, tuy chàng rẽ nhầm phương hướng mấy lần và vẫn chưa nhìn thấy cô, nhưng cô biết, chàng đã nghe thấy tiếng cô rồi. Chàng đã đến, vì cô mà đến. Tâm trạng cô bỗng chốc được thả lỏng, khi thần kinh con người thả lỏng sẽ nghĩ đến vài chuyện linh tinh vớ vẩn cũng là lẽ thường tình. "Tráng sĩ!" Khóe mắt cô cay cay, rưng rưng muốn khóc. Cô gắng sức gọi lớn, sợ rằng ở cự ly quá xa chàng không nghe thấy được, cô vẫy tay, mỉm cười với chàng. "Cô nương!" Trông chàng như chỉ đang nói chuyện bình thường thôi, nhưng giọng nói lại vững vàng truyền đến tận chỗ cô, dường như chỉ ở ngay bên tai: "Chớ hoảng, ta đến rồi!" Tô Tiểu Bồi không nói nên lời, chỉ cắn chặt môi, gắng sức gật đầu. Đúng vậy, có mặt tráng sĩ ở đây là cô yên tâm rồi. Nhiễm Phi Trạch cẩn thận quan sát xung quanh vị trí của Tô Tiểu Bồi, vây quanh cái cây cao vọt lên đó là một vòng cây cối, trái phải trước sau đều nhau tăm tắp. Tuy chưa nhìn ra được điều gì nhưng trong lòng chàng bỗng nảy sinh cảnh giác, rừng cây mọc như thế này dường như không được bình thường cho lắm. Chàng nhảy xuống dưới, chạy về phía đó một đoạn, gần đến nơi, nhìn lại, nơi đó dường như lại có một hình dạng khác. Tô Tiểu Bồi thấy Nhiễm Phi Trạch đi về phía cô, sau đó còn cách một đoạn nữa thì dừng lại. Cô thấy chàng đánh giá xung quanh, ngẫm nghĩ một lát, cô chợt hiểu ra, không kìm được hét lên: "Huynh cẩn thận nhé!" Nhiễm Phi Trạch nghe thấy, ngẩng đầu, cười với cô. Lúc này bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ cũng đã phá xong trận và đuổi đến nơi, nhìn thấy trên cây có một nữ tử mặc đồ ngủ, chân trần, mái tóc ngắn, bộ dạng cổ quái, đều rất đỗi kinh ngạc. Tào Hạ Đông lớn tiếng hỏi: "Kẻ này là ai?" Nhiễm Phi Trạch cười."Tô Tiểu Bồi, Tô cô nương." Ngữ khí khá là trịnh trọng, như thể đang giới thiệu một nhân vật lớn. Tào Hạ Đông như cảm thấy mình lại bị Nhiễm Phi Trạch chế nhạo, tuy vấn đề là ông ta hỏi, nhưng ngữ khí trả lời của Nhiễm Phi Trạch lại khiến ông tha thấy rất khó chịu. "Chào ngài." Nữ tử cổ quái ở trên cây kia lại còn tiếp lời nữa, nghe thấy lời chào hỏi này, sắc mặt Tào Hạ Đông lập tức sa sầm. Tô Tiểu Bồi nhìn Tào Hạ Đông, nhún vai với Nhiễm Phi Trạch, tỏ vẻ cô cũng có lễ giáo đấy, nhưng mà người này không dễ làm quen. Nhiễm Phi Trạch cười với cô, ra vẻ tán đồng. Hai ngươi cùng nhìn nhau cười. Cười cái gì mà cười? Đám người bên cạnh cùng bày tỏ thái độ với Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch xua tay."Chớ đến gần, đây là trận pháp." Nếu không phải vì tiếng gọi của Tô Tiểu Bồi dẫn dắt chàng nhảy lên cây tìm đường thì thực sự không nhìn ra được bí ẩn ở chỗ này. Mọi người nghe thấy vậy, cũng chẳng để ý tới Tô Tiểu Bồi nữa, nhanh chóng thăm dò tìm hiểu xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Tô Tiểu Bồi không nhìn người khác, chỉ chăm chú nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch đi một vòng, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu cười."Chớ sốt ruột!" "Huynh cũng vậy." Cô đáp lời chàng. Hai người cùng cười cổ vũ nhau. Lúc này không cần hỏi Tiêu Kỳ cũng đã biết cô nương này là ai. Anh ta không kìm được lườm Nhiễm Phi Trạch một cái, có cần phải thân mật thế này không? Nhiễm Phi Trạch lườm đáp trả anh ta, cảm thấy bị làm phiền, tỏ vẻ không vui. Sau khi quan sát một vòng không nhìn ra được điều gì, Nhiễm Phi Trạch thử dò tiến sâu thêm mấy bước, Tô Tiểu Bồi căng thẳng quan sát chàng. Không có động tĩnh gì, Nhiễm Phi Trạch lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng vút vút phát ra, âm thanh phá không phóng tới, vai Nhiễm Phi Trạch rung lên, vỏ thanh trường đao màu đen sau lưng xoay chuyển, mở ra giá đỡ cản ám khí. Chàng lùi lại hai bước, quay về chỗ an toàn, vừa quay người nhìn, trên mặt đất liền lật ra tấm ván có gai nhọn khổng lồ, bọn Tào Hạ Đông, Tiêu Kỳ đều hét lớn tránh né, từ đám cây cối xung quanh bỗng có ám khí đầu nhọn ba cạnh từ bốn phương tám hướng bắn ra. Cuộc tấn công nháy mắt đã xong, xung quanh mau chóng yên tĩnh trở lại. Nhiễm Phi Trạch vội ngẩng đầu nhìn lên cây, Tô Tiểu Bồi đang trợn tròn mắt vẻ kinh hoảng, tay bịt chặt miệng, giống như sợ mình kinh hãi sẽ kêu lên thành tiếng làm rối bọn họ. Thấy chàng ngước đầu lên, cô vội thả tay ra, hét lên với chàng: "Ta không sao." Chàng gật đầu, nói: "Ta sẽ cẩn thận." Còn nàng cũng đang nói: "Huynh phải cẩn thận." Hai người đồng thanh lên tiếng, ánh mắt chạm nhau, cùng khẽ gật đầu. Phương Bình bị trúng ám khí ở vai, La Hoa đang bôi thuốc trị thương cho ông ta. Cánh tay Tào Hạ Đông cũng bị cắt một vết, lão giận dữ đùng đùng, quát Tô Tiểu Bồi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây hả?" Cảm xúc kiểu này không có lợi cho việc phá giải cửa ải khó khăn trước mắt. Tô Tiểu Bồi nghiêm sắc mặt, nói với ông ta: "Chớ hoảng, bình tĩnh!" Tào Hạ Đông lớn tiếng quát Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch rất không vui, ông ta không thấy cô nương nhà chàng đang bị mắc kẹt trên cây sao? Nếu như nàng biết đây là chuyện gì thì chắc chắn đã nói cho chàng rồi, nàng chẳng biết gì cả, sao ông ta có thể quát tháo bừa bãi chứ. Chàng nhíu chặt mày, đáp lại một câu: "Chớ hoảng, bình tĩnh!" Lời này nói ra cùng một lúc với lời của Tô Tiểu Bồi, như thể đã ngầm giao hẹn trước, điều này thật khiến người ta tức giận. Không, Tiêu Kỳ kịp thời cải chính ý nghĩ của mình, nên nói là khiến người ta phải ngước nhìn, giống như anh ta lúc này đây không kìm được mà phải nhìn hai người họ một cái. Sắc mặt Tào Hạ Đông đen sì, bị hai kẻ này làm cho tắc nghẹn không thốt ra lời. Nếu còn nói gì nữa thì sẽ bị bọn họ coi ông ta đang hoảng sợ, thiếu bình tĩnh? Tào Hạ Đông quay đầu sang hướng khác, ngồi xuống, bôi thuốc lên cánh tay mình, lạnh lùng nhìn xem Nhiễm Phi Trạch có thể làm gì. Nhiễm Phi Trạch đang bế tắc, chàng không nghĩ ra được biện pháp gì, nếu là trước đây, chàng có thể xông vào khắp nơi thăm dò thử xem, nhưng vừa rồi bẫy ám tiễn đó đã khiến chàng lo sợ, Tô Tiểu Bồi vẫn ở trong trận, nếu chàng manh động, liệu có chạm phải cái bẫy nào đó khiến nàng bị thương không? Chàng lại đi quanh quan sát một vòng nữa, ngẩng đầu, hỏi Tô Tiểu Bồi: "Nàng có phát hiện ra điều gì không?"