Chương 98

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Tô Tiểu Bồi chậm rãi tiến đến gần Đỗ Thành Minh, nhỏ tiếng hỏi: "Ngươi có còn đường lui không?" Đỗ Thành Minh phản vấn: "Ngươi có kiến nghị gì?" "Ta nghĩ nhất định là ngươi đang suy tính sẽ dùng ta làm con tin để ra ngoài." "Tiểu Bồi, Tiểu Bồi, nàng có ở đó không?" Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn của Nhiễm Phi Trạch. Đỗ Thành Minh cười với Tô Tiểu Bồi."Ta chỉ có một mình, chỉ có thể mang theo một con tin. Ta lựa chọn Đường Liên." "Nàng ấy không hữu dụng như ta, tráng sĩ sẽ không quản nàng ấy." Giọng nói của Tô Tiểu Bồi ép xuống rất thấp, cô biết chỉ cần lúc này Đỗ Thành Minh phi một cước, Đường Liên sẽ mất mạng ngay. Còn cô phải tìm một cơ hội, chỉ cần một cơ hội. "Nhưng ngươi thì sẽ quản, hắn sẽ nghe lời người." Giọng nói của Đỗ Thành Minh cũng áp xuống cực thấp. Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Đỗ Thành Minh liếc sang bức tường, khẽ giọng nói: "Hắn đi rồi." Thực ra hắn không hề nắm chắc, cho nên cũng đã dự định đi, bên kia còn có cửa ngầm, hắn phải đưa bọn họ di chuyển qua cửa ngầm đó. Không thể chỉ mang theo Tô Tiểu Bồi, vì rời khỏi Đường Liên rồi, nhất định cô sẽ không phối hợp nghe lời nữa. Hắn cúi người kéo Đường Liên lên, Tô Tiểu Bồi lại một tay ôm lấy nàng ta."Đợi chút, ta vì nàng ta mà mạo hiểm, đặt cược cả tính mạng mình, vậy ngươi làm thế nào chứng minh nàng ta có thể sống tiếp được? Dù sao thì nàng ta cũng chắc chắn chết, ta hà tất phải thế?" "Ra đến bên ngoài rồi, ta chỉ mang theo ngươi, vứt nàng ta lại, các quan sai sẽ cứu nàng ta." "Nàng ta hôn mê không tỉnh, có phải đã bị ngươi hạ độc rồi không, nàng ta cũng giống như những tên cướp đó, đến giݠsẽ tự chết?" "Không đâu. Ta không xác định được là sẽ mất bao nhiêu thời gian với ngươi, sao có thể hạ độc giết nàng ta được?" Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Thành Minh, xác nhận những gì hắn nói là sự thật. Cô nói: "Ta cõng nàng ta đi cùng ngươi." "Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?" "Ta cõng người, không thể chạy nhanh được, ngươi không cần lo lắng chuyện ta chạy trốn." "Không sai, ngươi cõng người, không thể chạy nhanh, nhưng sẽ cố ý kéo dài thời gian làm hỏng chuyện của ta." "Dù sao thì bọn họ cũng đã đi rồi, ngươi còn sợ cái gì chứ, chẳng phải nói ở lại đây đợi đến khi người bên ngoài đi hết, người sẽ đang hoàng đưa ta nghênh ngang đi ra ngoài sao?" Đỗ Thành Minh hơi nheo mắt lại, lùi một bước, nhìn Tô Tiểu Bồi ôm Đường Liên, đột nhiên thấy trên tay cô có cầm một con dao găm, liền cười, nói: "Ngươi cho rằng có dao găm thì có thể đánh thắng được ta sao?" Chưa dứt lời, nơi bụng và ngực đã dấy lên cơn đau đớn. Hắn rất đỗi kinh ngạc, vô thức nhìn xuống, nhìn thấy hai mũi ám tiễn nhỏ găm sâu vào thân thể. Nhân lúc hắn cúi đầu sững sờ, Tô Tiểu Bồi ôm lấy Đường Liên, nhanh chóng lùi ra sau, giấu Đường Liên ra sau lưng, lớn tiếng hét: "A Trạch, A Trạch, ta ở trong tường." "Rầm" một tiếng, tường bao bị phá đổ, một bóng người xông vào, tung quyền đánh về phía Đỗ Thành Minh. Lúc này Đỗ Thành Minh mới phản ứng lại được, hắn đúng là đã quá sơ ý. Tô Tiểu Bồi không biết võ, hắn căn bản không coi ra gì, cũng không lục soát xem trên người ả có binh khí hay không. Thậm chí nhìn thấy dao găm ả cầm trên tay cũng không thèm đếm xỉa. Bởi ả có lao đến, chắc chắn hắn cũng sẽ ngăn được, thân thủ của hắn nhanh hơn ả rất nhiều, nhưng ả lại lén tấn công, không những dao găm mà ả có cả ám khí. Đỗ Thành Minh chẳng buồn để ý đến Nhiễm Phi Trạch, tung một chưởng về phía Tô Tiểu Bồi. Trong tình thế nguy cấp, Nhiễm Phi Trạch đổi chưởng lực đánh sang phía chiếc bàn. Chiếc bàn bay đến chắn chưởng lực của Đỗ Thành Minh, vỡ tan tành. Tuy ngăn cản được một chút chưởng lực của Đỗ Thành Minh, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn bị đánh trúng, ngã xuống đất. Nhiễm Phi Trạch né người nhảy đến, ôm cô lên. Đỗ Thành Minh nhân cơ hội, phi thân đến tóm lấy Đường Liên, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kề lên cổ nàng ta, cười gằn một tiếng rồi lui ra phía sau, đá tung cánh cửa ngầm bên cạnh, áp giải Đường Liên lùi ra ngoài. "Đuổi theo!" Nhiễm Phi Trạch không chút do dự, quát lớn một tiếng. Bạch Ngọc Lang dẫn đầu xông qua đó, nhưng Đỗ Thành Minh vừa ra khỏi cửa ngầm đã kéo theo Đường Liên chạy trốn nhanh như bay, hắn bị thương, không di chuyển được nhanh, bọn người Bạch Ngọc Lang không quen địa hình, chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn bám sát, có điều tầm nhìn trong địa đạo bị hạn chế, đường lại nhỏ hẹp, mọi người nối nhau đi, không dám tấn công phía trước, sợ đâm phải Đường Liên. Nhiễm Phi Trạch hét xong tiếng đuổi theo đó, liền quay lại nói với mấy vị đệ tử của Minh Tú phái: "Mau lên trên thông báo cho mọi người, Đỗ Thành Minh bắt con tin đang muốn chạy trốn." Chàng nói xong, không chút chậm trễ, cõng Tô Tiểu Bồi lên rồi cất bước truy đuổi theo hướng Đỗ Thành Minh chạy trốn. Chàng không thể để Tô Tiểu Bồi đơn độc ở lại được, ngộ nhỡ lại có vài kẻ được Đỗ Thành Minh bố trí ngầm ở đâu đó nhảy ra thì gay to, cô nương nhà chàng phải ở bên cạnh chàng, chàng mới có thể yên tâm. Trong địa đạo ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng trái tim Tô Tiểu Bồi lúc này lại rất ấm áp. Cô dựa vào tấm lưng dày rộng, rắn chắc của Nhiễm Phi Trạch, nghe tiếng thở của chàng, lúc này mới cảm thấy run sợ. Chàng tìm được cô rồi, may mắn là chàng đã tìm thấy cô."Chàng làm thế nào biết được ta ở bên trong bức tường đó?" "Nhìn từ bên trong, kích thước của hai căn phòng đó không lớn bằng khi nhìn từ lối đi bên ngoài, cẩn thận đối chiếu, giống như là hai đầu đều bị cắt ngắn đi một đoạn. Ta liền sinh nghi, nhưng lại sợ lỗ mãng xông vào sẽ khiến hắn trong lúc nguy cấp làm nàng bị thương, liền ở bên ngoài im lặng, nghĩ xem nên vào như thế nào mới được. Kết quả là nghe thấy tiếng nàng gọi ta." "Ừm." Cô cũng đoán thế. Cô đoán chắc chắn chàng đã nhìn ra được điều bất thường, có điều không dám tùy tiện xông vào. "Nhất định phải bắt được tên Đỗ Thành Minh đó." Cô khẽ giọng nói với Nhiễm Phi Trạch. "Đương nhiên rồi, lưu hắn lại để sau này hắn lại chơi trò cút bắt với chúng ta, làm vài chuyện ác như giết người, bắt cóc, ta nhất quyết không đồng ý." Nhiễm Phi Trạch bỗng lớn tiếng hô gọi, nhắc nhở mấy người đang truy đuổi phía trước: "Mọi người cẩn thận một chút, hành tung của hắn bại lộ rồi, đã rơi vào bước đường cùng, phải đề phòng hắn dùng chiêu gian xảo làm bị thương người." Phía trước thấp thoáng truyền đến tiếng hô vâng, Tô Tiểu Bồi yên tâm dựa người vào lưng Nhiễm Phi Trạch, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng bản thân. Lúc trước khi nằm trong quan tài và trực tiếp đối mặt của Đỗ Thành Minh, Tô Tiểu Bồi căng thẳng đến mức thần kinh cũng tê liệt, giờ có Nhiễm Phi Trạch ở đây, cô lại cảm thấy rất vững lòng. Tô Tiểu Bồi không kìm được nghiêng đầu, khẽ hôn cổ Nhiễm Phi Trạch. Da cổ Nhiễm Phi Trạch vốn nhạy cảm, bị chạm một cái như vậy, chân chàng suýt nữa mềm nhũn."Nang, nàng..." Chàng muốn hỏi xem cô vừa làm gì chàng nhưng lại cảm thấy mình dường như đã biết rồi. Cảm giác đó, ừm, mặt chàng bỗng đỏ bừng. Chàng khẽ ho khan, thấp giọng nhắc nhở: "Đang trên đường bắt ác tặc, cô nương làm như thế có thỏa đáng không?" Mặt Tô Tiểu Bồi cũng đỏ bừng, chính cô cũng cảm thấy mình hơi thất thố, vốn nghĩ Nhiễm Phi Trạch sẽ giả vờ như không cảm nhận thấy, vì dù sao họ cũng đang trên đường truy đuổi hung thủ, tình thế khá là cấp bách, nhưng ai ngờ chàng vẫn nói ra, ngữ khí giáo huấn còn rất nghiêm khắc, cô bĩu môi, không kháng nghị. Không kìm nén được tình cảm, cô thực sự đã sai rồi. "Rất buồn." Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói. Tô Tiểu Bồi giả bộ không nghe thấy. Cô nghĩ câu tiếp theo của chàng chắc chắn sẽ là: "Cô nương lần sau chớ như vậy nhé!" Nhưng sau một hồi lại nghe thấy chàng nói: "Hôn thêm cái nữa." Ai quan tâm tới chàng chứ? Tô Tiểu Bồi tiếp tục giả bộ không nghe thấy. Nhiễm Phi Trạch không dừng bước, nhún một bên vai, hích cô."Hôn một cái nữa, rõ ràng một chút. Đừng giống như gãi ngứa thế." Tô Tiểu Bồi không kìm được cảm thấy buồn cười, sau đó nghe lời, hôn chàng thêm cái nữa, rất mạnh. Nhiễm Phi Trạch không nói gì, lát sau cô mới nghe thấy chàng lẩm bẩm: "Chọn lúc thế này, thật là không nên." Con người này rốt cuộc đang bất mãn điều gì?! Tô Tiểu Bồi cúi đầu, cắn chàng một cái. Nhiễm Phi Trạch thấp giọng bật cười."Đợi tiêu diệt được tên ác tặc kia rồi, quay về ta sẽ để nàng cắn thỏa thích." Hứ, ai muốn cắn chàng chứ! Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ như vậy rồi ôm chặt lấy Nhiễm Phi Trạch. Cô quay lại bên chàng rồi, thật tốt quá, không còn gì tốt hơn nữa. Bạch Ngọc Lang ở phía trước sau khi nghe thấy Nhiễm Phi Trạch nhắc nhở phải cẩn thận, bỗng thầm giật mình, cậu ta là người truy đuổi gần nhất, gần đến mức trong ám đại chỉ có một tia sáng yếu ớt mà vẫn có thể nhìn thấy rõ bóng dáng Đỗ Thành Minh cõng người khác, ước chừng khoảng cách chỉ độ hai cánh tay. Nhưng ở khoảng cách này, nếu Đỗ Thành Minh đột ngột quay người, bất ngờ cho cậu ta một kiếm, e rằng cậu ta sẽ không thể né tránh kịp. Lúc này ở phía sau cũng có người nhắc nhở cậu ta: "Chớ áp sát quá, cẩn thận!" Đỗ Thành Minh dường như nghe thấy lời này, đột nhiên dừng lại, Bạch Ngọc Lang liền cảnh giác cao độ, lùi lại phía sau hai bước, kéo giãn khoảng cách ra một chút. Nhưng Đỗ Thành Minh không phải muốn quay người, sau khi hắn dừng lại thò đột ngột lao nhanh về phía trước, chớp mắt đã rẽ vào một lối khác. Bạch Ngọc Lang đuổi theo, ở phía trước đường rẽ đó lại cẩn thận dừng một chút, định thò đầu vào xem qua trước rồi đuổi tiếp, nhưng vừa nhìn liền giật thót mình, phía trước sâu hun hút không thể nhìn thấy bóng người. Bạch Ngọc Lang thất kinh, cũng không bận tâm đến chuyện cótấn công lên hay không, dốc toàn lực lao về phía trước. Nhưng đã qua cả một quãng đương dài mà vẫn không nhìn thấy có bóng người. Trốn mất rồi ư? Sao có thể chứ! Đường chỉ có duy nhất một lối này thôi mà! Bạch Ngọc Lang tiếp tục chạy, tốc độ của Đỗ Thành Minh làm sao có thể nhanh như vậy được, hắn đã bị thương, rõ ràng cậu ta nhìn thấy khi chạy hắn đã có vẻ đuối sức, sao có thể nhanh như vậy được. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Người ở phía sau bị Bạch Ngọc Lang chắn, không nhìn thấy được tình hình phía trước, đành phải hỏi. "Ta không nhìn thấy hắn nữa." Bạch Ngọc Lang không bỏ cuộc, toàn lực truy đuổi. Nhiễm Phi Trạch ở phía sau vẫn chưa đuổi kịp đến, chàng đang nghe Tô Tiểu Bồi nói: "Hắn đã giết cha ta." "Cái gì? Lại là hung thủ giết chết nhạc phụ đại nhân ư, càng phải chém hắn ra thành trăm ngàn mảnh." Nhiễm Phi Trạch chân không hề dừng, miệng thì nói đùa. Cô nương nhà chàng trước đó đã bị nhét vào trong quan tài, còn bị nhốt cùng ác nhân điên loạn đó hồi lâu, chắc hẳn nàng đã sợ lắm. Tô Tiểu Bồi nghe vậy thì vui lên được một chút, véo vào vai chàng, nhưng vai chàng vô cùng rắn chắc, căn bản không thể véo được. Cô lại dựa đầu lên đó."Đường Liên là vì ta mới bị bắt." "Đó là Đường Liên ư?" Vừa rồi tình thế căng thẳng, chàng thực sự không để ý đến, còn tưởng là vị cô tử nào đó trong am Ninh Phúc bị bắt lại. "Chúng ta nhất định phải cứu được nàng ấy." "Được." Lúc này Nhiễm Phi Trạch đột nhiên ý thức được bọn họ đã chạy cả một quãng đường dài như vậy, trong khi Đỗ Thành Minh bị thương còn cõng theo một nữ tử, tại sao vẫn không thể đuổi kịp. Phía trước không xa chắc hẳn sẽ có cửa ra. Nhiễm Phi Trạch xốc lại tinh thần, cõng Tô Tiểu Bồi chạy liền một mạch đến cửa ra của địa đạo, vừa ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Ngọc Lang đang chạy lòng vòng. "Chỉ loáng một cái, thực sự chỉ loáng một cái thôi, rõ ràng ta đã không để hắn cách khỏi tầm nhìn, hắn ở ngay phía trước ta, chỉ có một ngã rẽ, sao có thể mất dấu được?" "Hắn đào cửa hàng trong lối đi, dùng đất và tấm gỗ che lại thật cẩn thận. Khi hắn bắt ta, cũng làm tương tự để đi từ địa đạo chỗ quan tài xuyên vào trong mật thất." Tô Tiểu Bồi nói. "Ta từ địa đạo chỗ quan tài men đường truy đuổi thẳng ra ngoài, thực sự không chú ý trên tường có cửa." Nhiễm Phi Trạch lập tức đối chiếu với tình hình mình gặp phải. "Nói như vậy thì hắn vẫn đang ở dưới ư?" Bạch Ngọc Lang vô cùng bực bội."Ta lại xuống dưới lục soát, nhất quyết phải bắt được hắn." "Hắn đã bị thương, chiếc tiêu đó tẩm độc khiến cơ thể tê liệt, hắn chống đỡ được đến khi đó thực sự đã là rất miễn cưỡng rồi. Có điều con người này quỷ kế đa đoan, nhất định là đã phòng bị rồi, hắn tránh đi một lúc, dành chút thời gian uống thuốc vận khí, sau đó tìm cơ hội trốn tiếp, chắc chắn sẽ không dừng lại ở chỗ nào đó đợi chúng ta đến bắt đâu." Bạch Ngọc Lang nhíu chặt hàng mày."Vậy hắn cũng không thể chạy nhanh được, chúng ta xuống dưới, nhất định sẽ bắt được hắn." Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một lát."Được, cháu dẫn người xuống dưới lục soát, phải thật cẩn thận, nhất quyết không được đi đơn lẻ, mọi người tổ chức thành nhóm vài ba người mà đi, mang theo ống mồi lửa, dặn dò mọi người cẩn thận, kẻ này cực kỳ nguy hiểm, tìm thấy thì động thủ, chớ có phí lời với hắn." Tần Đức Chính chạy đến, kinh ngạc hỏi: "Là Đỗ đại nhân sao?" "Chính là ông ta." Tô Tiểu Bồi gật đầu. Nhiễm Phi Trạch cũng nói: "Án mạng của hai vị nữ tử ở trấn Võ kia và cái chết của tiểu cô nương con gái người thợ săn lúc trước, đều do một tay ông ta sai khiến. Lần cướp giết am tự này cũng do ông ta lên kế hoạch, còn muốn bắt cóc Tiểu Bồi. Trước mắt trong tay ông ta đang bắt giữ một vị cô tử." Nhiễm Phi Trạch biết, nếu như không nói rõ mọi chuyện, với thân phận bổ đầu của Đỗ Thành Minh, Tần Đức Chính sẽ không dám hạ lệnh thấy người là giết, nhiều nhất chính là yêu cầu bắt về thẩm án. Nhưng con người Đỗ Thành Minh này, nếu để hắn có bất cứ cơ hội nào thì hậu họa sẽ vô cùng khôn lường. "Đại nhân, Đỗ đại nhân ẩn thân ở nha môn quan trường nhiều năm, nhưng thực sự đã làm không ít việc ác, bọn ta khổ sở mãi không có được bằng chứng thép nên không dám nói nhiều, đến giờ mới bắt được ông ta ngay tại hiện trường. Ông ta nhẫn tâm, tàn độc, bản lĩnh cực thâm, chư vị huynh đệ khi lùng bắt nhất quyết không thể khinh suất, nếu thấy ông ta rồi mà có nửa phần từ tâm nhẹ tay, thì chính là đã đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm cực độ. Xin đại nhân nhắc nhở các vị huynh đệ cẩn thận." Tần Đức Chính vừa nghe thấy chuyện liên quan đến an nguy của các huynh đệ, liền sốt sắng đồng ý. Lúc này Bạch Ngọc Lang đã nhanh chóng tập hợp mấy đội người, chia nhau xuống địa đạo lục soát. Tần Đức Chính vội dặn dò tỉ mỉ như lời Nhiễm Phi Trạch nói. Mọi người nghe lệnh gật đầu, sau đó phân tán, đi vào từ các cửa khác nhau. Nhiễm Phi Trạch chuyển hướng sang một vị nha sai khác đứng bên."Vải cỏ tẩm dầu trong am đều đã xử lý xong cả rồi chứ?" "Đều đã xử lý rồi, bọn ta đã thu gom hết tất cả ném ra bên ngoài, không thể để bọn tặc tử tìm cơ hội thiêu am, chuyện này bọn ta hiểu rõ, tráng sĩ yên tâm." Tần Đức Chính an bài xong, nghe thấy vậy cũng nói: "Các cửa ra vào đều có người canh chừng, cửa trước và sau am miếu cũng đều an bài người rồi, hắn chạy không thoát đâu." Nhiễm Phi Trạch lại không tin như vậy, chàng đi hỏi trụ trì, muốn xem lại một lượt bản đồ mật đạo dưới đất, chàng so sánh cửa vào của địa đạo chỗ quan tài, đường đi và cửa ra ở bên trên. Tô Tiểu Bồi dựa vào trí nhớ, nói cho chàng biết đường đi đến mật thật qua cửa ngầm, sau đó chỉ vào một điểm trên bản đồ."Lão Lục chắc là đã để mất dấu ở đoạn này, có cửa rẽ, là góc mù của tầm nhìn." "Ừm. ݍ "Chàng có nghĩ là thực chất hắn không ở bên dưới mà đã tìm đường thoát rồi, chính là hắn không chỉ đào một thông đạo ở chỗ chiếc quan tài kia?" "Thời gian ngắn như vậy, lại không thể kinh động đến người ở trong am, ta đoán hắn chỉ có thể đào được một con đường chính, những chỗ khác, có thể chỉ là hố nhỏ ẩn thân." Nhiễm Phi Trạch chỉ vị trí cho Tô Tiểu Bồi nhìn."Từ hố ở chỗ rẽ này mở cửa ngầm ra, hắn cũng không thể đào được ra tận ngoài, khoảng cách này quá dài, chắc chắn hắn phải ẩn thân trước, đợi chúng ta chạy qua rồi, hắn sẽ quay lại." "Nhưng hắn mang theo Đường Liên." Tô Tiểu Bồi rất lo lắng, hắn bị thương, lại gấp rút muốn chạy trốn, mang theo một người chắc chắn sẽ rất vướng víu, cản trở, liệu hắn có giết Đường Liên không? Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng cũng rất lo lắng, nếu khi đó đuổi theo thì còn dễ nói, để mất dấu rồi, không nhìn thấy Đường Liên thì thực sự không biết sẽ thế nào nữa. Nếu dựa vào việc hành sự của bọn bắt cóc thông thường để suy đoán thì chắc hẳn hắn sẽ ném con tin đi mà chạy một mình, như vậy cũng thuận tiện hơn. Có điều, với sự độc ác của Đỗ Thành Minh, hắn sẽ ném một người còn sống đi sao? Nhiễm Phi Trạch định thần lại, phân tích tình thế trước mắt."Hắn không kịp đào nhiều địa đạo như vậy, cho nên sẽ lùi trở lại, đi từ địa đạo chỗ quan tài kia. Nhưng cửa ra đó chúng ta đã sớm phát hiện, cho nên hắn cũng biết chúng ta chắc chắn sẽ cho người trông chừng, huống hồ cửa đó thông đến quan đạo, lúc này, quan đạo hẳn là đã bị quan phủ kiểm tra nghiêm ngặt, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Theo tình hình quan sát được, trong địa đạo này chắc hẳn còn đường ra khác. Bọn chúng đào hầm bên ngoài am cũng chẳng thể kinh động đến người bên cạnh, càng tiện động thủ. Chắc chắn nó thông đến một đầu khác trong núi." "Vậy bọn Lão Lục ở bên dưới nhất định là không tìm được người." "Nhưng cũng cần bọn họ xuống đó tìm. ' Nhiễm Phi Trạch kéo nàng đi ra ngoài am."Phải để Đỗ Thành Minh tưởng rằng mọi người nghĩ hắn vẫn đang trốn ở bên dưới, như thế hắn mới yên tâm mà lui ra ngoài." "Hắn sẽ không đi đâu." Tô Tiểu Bồi cảm thấy với tâm tư của Đỗ Thành Minh, chưa giáo huấn cô điều gì thì hắn chưa thể yên tâm rời đi. Cho nên Đường Liên thực sự là lành ít dữ nhiều rồi sao? Nhiễm Phi Trạch vẫy tay gọi một đệ tử Huyền Thanh phái đến dặn dò mấy câu, đệ tử đó nhanh chóng chạy đi thông báo cho mọi người, còn Nhiễm Phi Trạch thì cõng Tô Tiểu Bồi chạy ra ngoài am từ một đầu khác. Ba nữ đệ tử của Minh Tú phái cũng bám theo phía sau chàng. Nhiễm Phi Trạch đang cõng Tô Tiểu Bồi, bỗng nhớ đến tình hình ở bên dưới địa đạo, không kìm được nói: "Đợi chuyện này kết thúc rồi, chúng ta thành thân nhé!" Tô Tiểu Bồi sững sờ.