Chương 62

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

"Vẫn chưa biết." Có điều nếu như Phó Ngôn có liên quan đến việc cô bị giết, vậy hẳn là sẽ lưu lại manh mối nào đó trong phòng. Cô không quen biết hắn, hắn chẳng có lý do gì phải giết cô. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy dựa vào phản ứng của hắn đối với cô ở trong Linh Lung trận mà xét, trước đó hắn đích thực chưa từng gặp qua cô, nhưng có lẽ hắn đã nghe nói về cô, cho nên biết cô là nữ sư gia, nguồn tin tức của hắn chắc chắn nói cho hắn biết cô đã chết. Là ở trong Linh Lung trận hắn biết được cô đã chết, hay là sau khi ra khỏi Linh Lung trận rồi hắn mới biết được tin tức cô từng chết? Tô Tiểu Bồi không dám chắc chắn. Cô hy vọng có thể nhìn thấy thứ gì đó khiến cô tìm được đầu mối, để cô biết Phó Ngôn liên hệ với ai mà biết được những điều này. Cô lật thư sách, không nhìn thấy nội dung gì quá đặc biệt, bài trí trong căn phòng cũng khá đơn giản. Nhiễm Phi Trạch mở chiếc tủ ngầm ở đầu giường nơi trước đó chàng đã lục tìm được đồ cất giấu cho cô xem, bên trong có vài món đồ dành cho nữ nhân, đoán chắc là vật định tình Phương Lý thị đưa hắn, nhưng ngoài thứ này ra không còn gì khác. Phương Bình nghe tin chạy đến, hỏi có gì cần ông ta giúp đỡ không. Ông ta rất cảm kích Tô Tiểu Bồi cũng tâm phục khẩu phục bản lĩnh của cô, nghe thấy Tô Tiểu Bồi muốn tìm đồ, chỉ hận là không thể kể hết ra toàn bộ chuyện mà mình biết. Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, hỏi ông ta có biết ngày X của ba tháng trước, Phó Ngôn ở chỗ nào không? Ngày mà cô nói đó chính là hôm cô bị giết phải rời khỏi thế giới này. "Hắn ở trong trang." Phương Bình khẳng định rất chắc chắn, hôm đó gần với ngày Trang chủ bị giết, Phó Ngôn những ngày đó căn bản không hề rời khỏi trang. "Vậy trước đó, hắn có từng tiếp xúc với người nào đặc biệt không?" "Người đặc biệt?" Phương Bình nhíu mày cẩn thận suy nghĩ."Trang chủ có rất nhiều việc đều giao cho hắn làm, người hắn tiếp xúc cũng khá nhiều, nhưng đặc biệt thì nhất thời ta cũng không nghĩ ra được." Phương Bình hơi lo lắng."Cô nương nói là loại đặc biệt thế nào, ta sẽ nghĩ thêm xem." "Ví dụ như nam tử tóc ngắn, khẩu âm nói chuyện rất lạ, có điểm giống với ta." Phương Bình lắc đầu. Tô Tiểu Bồi lại hỏi: "Phương đại hiệp có từng nhìn qua chữ viết nào giống như phù hiệu không?" Phương Bình lại lắc đầu. Tô Tiểu Bồi hỏi tiếp: "Vậy sau khi bọn ngài từ Linh Lung trận quay lại, ngài có từng chú ý thấy hắn có cử chỉ gì kỳ quái không, hoặc là tiếp xúc với người nào đó?" Phương Bình lại lắc đầu, sau khi quay về, ông ta dưỡng thương một trận, lại hao tổn tinh thần nói chuyện với ký ức lẫn lộn của mình, thêm vào đó là cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng cũng đả kích không nhỏ đến ông ta, ông ta thực sự không chú ý được đến chuyện khác. "Phương đại hiệp có quen biết vị cô nương nào tên là La Linh Nhi không? Hay đã từng nghe qua Phó Ngôn nói có gặp một cô nương khác?" Phương Bình lắc đầu."Cô nương cảm thấy có chỗ nào không ổn?" Phương Bình cẩn trọng hỏi, Tô Tiểu Bồi lại không có cách nào trả lời, chir đành nói không có gì, không thể nói cô đang hoài nghi Phó Ngôn có quan hệ với kẻ giết chết cô được. Nhiễm Phi Trạch ở bên cạnh lắng nghe, đã hiểu rõ Tô Tiểu Bồi muốn tìm cái gì. Sau khi nhận được bức thư chỉ có ba chuỗi văn tự phù hiệu đó, cô liền mất tích, La Linh Nhi tự nhận mình đã giết cô, nhưng nàng ta đã tự vẫn. Á, đúng rồi, trùng hợp như vậy, La Linh Nhi đã tự vẫn, Phó Ngôn cũng tự vẫn. Cái Tô Tiểu Bồi muốn tìm chính là manh mối việc Phó Ngôn có quan hệ với chuyện cô bị bắt cóc. Nhiễm Phi Trạch nhìn căn phòng này, ngẫm nghĩ, lại xắn tay áo kéo tủ hòm ra quan sát phía sau, lúc trước chàng tìm thấy thuốc độc rồi liền không lật tìm những chỗ khác nữa, đã có một ngăn ngầm thì, có lẽ còn có nhiều chỗ khác. Nhiễm Phi Trạch phát hiện phía sau bàn có một ngăn ngầm khác nhưng trong đó không có gì cả. Tô Tiểu Bồi thở dài, cảm thấy không tìm ra được thứ gì ở đây, loại cảm giác này dường như đã nhìn thấy gì đó nhưng kết quả lại chẳng nắm bắt được gì khiến cô vô cùng thất vọng. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch cùng Giang Vĩ Anh ở lại trấn Hồ Lô thêm năm ngày. Năm ngày này Giang Vĩ Anh tiếp đón các khách giang hồ, còn Tô Tiểu Bồi vẫn nỗ lực tìm kiếm manh mối cho việc mình bị giết, nhưng cả Thất Sát trang chưa một ai từng gặp qua La Linh Nhi, cũng không có người nào nghe nói về người cổ quái mà Tô Tiểu Bồi nói. Theo như bọn họ thấy, người cổ quái nhất mà bọn họ từng gặp chỉ có một mình Tô Tiểu Bồi. Vì chuyện này mà Tô Tiểu Bồi rầu rĩ, ủ dột, lời nói lúc lâm chung của Phó Ngôn cũng khiến cô thỉnh thoảng lại cảm thấy rùng mình. Nhưng không có manh mối cũng chẳng có đầu mối. Cứ như vậy, Tô Tiểu Bồi lại cùng bọn Giang Vĩ Anh lên đường quay về. Tô Tiểu Bồi chưa vực dậy được tinh thần khiến Nhiễm Phi Trạch rất đau lòng, đường đi vất vả, chàng cũng luôn nghĩ cách để Tô Tiểu Bồi không bị mệt. Lúc nghỉ ngơi cạnh rừng cây bên đường, thấy trên cây có chùm hoa nhỏ rất đẹp mắt, Nhiễm Phi Trạch liền kéo Tô Tiểu Bồi đến đó. Nói là đi hoạt động tay chân một chút, cũng muốn thưởng thức cảnh đẹp một lát để bồi dưỡng tinh thần. Quý Gia Văn, Bạch Ngọc Lang, Lưu Hưởng dừng chân nghỉ bên đường, nhìn hai người này cảm thấy thật phiền phức, vô vị. Nhiễm Phi Trạch với tay kéo một cành cây đầy hoa xuống, Tô Tiểu Bồi nhón chân muốn ngửi nhưng vẫn không đủ cao, Nhiễm Phi Trạch bật cười, dùng tay đo độ cao từ đỉnh đầu của Tô Tiểu Bồi sang vai mình, giống như đang chê cười Tô Tiểu Bồi lùn. Tô Tiểu Bồi tỏ vẻ không vui, lườm chàng một cái rồi quay người bỏ đi, nhưng bị chàng kéo lại, vin cành hoa xuống để dỗ dành cô. Cô lại đi, chàng lại kéo, đổi sang một cành thấp hơn, nhưng cô không kiễng chân nữa, vẫn cứ bỏ đi. Sau đó, Nhiễm Phi Trạch bẻ một cành hoa xuống đưa cho cô, Tô Tiểu Bồi lúc này mới nở nụ cười, nhưng vẫn lảm nhảm chỉ sang cái cây, giống như phê bình chàng không nên bẻ hoa. Quý Gia Văn, Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng đồng thời quay đầu đi không nhìn nữa, thực sự không thể nhìn nổi nữa. "Như thế thật quá không hợp lễ." Bạch Ngọc Lang đánh giá. "Đúng vậy, sao có thể đi ngắt hoa chứ, hoa đó đang yên ổn trên cây, bẻ đi thật đáng tiếc." Quý Gia Văn nói. Bạch Ngọc Lang liếc mắt lườm cậu ra."Ta đang nói điều này sao?" "Vậy huynh nói đến chuyện gì?" "Bọn họ đó!" Bạch Ngọc Lang khua tay chỉ sang hướng rừng cây."Tuổi tác đã lớn rồi mà còn như vậy." Như thế nào? Mấy người lại không kìm được quay đầu nhìn tiếp. Nhiễm Phi Trạch đang đặt cành hoa lên đầu Tô Tiểu Bồi, bị Tô Tiểu Bồi gạt đi, chàng cười ha ha, Tô Tiểu Bồi lườm chàng, chàng càng cười lớn tiếng hơn. "Rốt cuộc Nhiễm thúc thấy có gì đáng cười chứ?" "Ừm. Huynh đi hỏi huynh ấy xem." Quý Gia Văn nghiêm túc đưa ra ý kiến, lại bị Bạch Ngọc Lang lườm."Nhiễm thúc đánh người rất đau, cậu có biết không?" "Ồ." Quý Gia Văn kỳ thực không biết, cậu ta đâu có bị chàng đánh bao giờ. "Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, gọi bọn họ quay lại, tiếp tục lên đường." Lưu Hưởng nói. "Đệ không gọi." Bạch Ngọc Lang lập tức nói. Lưu Hưởng nhìn sang Quý Gia Văn, Quý Gia Văn liền cất giọng gọi lớn: "Tiền bối, quay lại thôi, phải lên đường rồi." Bạch Ngọc Lang thở dài, thiếu niên ngốc nghếch này. Nhiễm Phi Trạch vẫy tay, ra hiệu đã nghe thấy, nhưng không quay lại, còn kéo Tô Tiểu Bồi đi sâu vào trong rừng, vì bên trong có cây đã ra quả. "Nhìn xem, người ta phớt lờ cậu rồi kìa." Bạch Ngọc Lang vỗ vai Quý Gia Văn, biểu thị rất đáng tiếc. Tiêu Kỳ đi đến, hô lên đường. Quý Gia Văn nhanh chóng báo cáo Nhiễm Phi Trạch không quay lại với đoàn. Tiêu Kỳ quay đầu nhìn, lườm Nhiễm Phi Trạch, tên này thực sự càng ngày càng không cần đến thể diện nữa. Y gầm lớn một tiếng: "Nhiễm Phi Trạch, lên đường thôi." "Chơi chưa đủ." Nhiễm Phi Trạch đáp lại còn lớn tiếng hơn, không nhìn thấy tinh thần cô nương nhà chàng đang tốt lên rồi sao. Còn biết cười biết lườm người ta, còn biết đập chàng nữa, ánh mắt liếc qua liếc lại đáng yêu biết bao, dáng vẻ xị mặt thú vị nhường nào, mấy ngày nay buồn bã nhiều rồi, rừng cây này chơi vui như vậy, vội lên đường làm gì chứ? Nhiễm Phi Trạch lắc quả trên cây rơi xuống người Tô Tiểu Bồi, cô mặc kệ chàng, đi về phía đội ngũ, lại bị chàng kéo lại."Nghe lời quay lại luôn như vậy, chứng tỏ chúng ta rất thiếu chí khí." Tô Tiểu Bồi muốn đá chàng, tráng sĩ tiên sinh, chí khí của huynh xây dựng trên sự phản nghịch sao? "Quay lại thôi, bao nhiêu người đang đợi như vậy." Tô Tiểu Bồi lật tay kéo chàng. "A." Nhiễm Phi Trạch đột nhiên kêu lớn một tiếng, chớp chớp mắt với cô."Ta nghĩ đến một trò rất thú vị. Ta trốn đi, nàng đi tìm ta xem." Nói xong, quay người chạy luôn vào trong rừng cây. Không phải chứ? Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, cơn tức ngùn ngụt bốc lên, hét lớn: "Huynh là trẻ con sao?" Cô đuổi theo, chỉ trong chớp mắt đã chẳng nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đâu nữa. Cô vòng qua vòng lại tìm chàng."Tráng sĩ, ra ngoài đi, quay về thôi." Không có ai trả lời, chàng thực sự đã trốn đi rồi. Không phải chứ? Chàng sẽ không thực sự chơi trò ấu trĩ như vậy chứ? Tô Tiểu Bồi không thể tin nổi, đầu cô như sắp bốc hỏa."Nhiễm Phi Trạch, huynh ra đây ngay. Huynh coi mình là Lão Lục sao? Huynh mới mười tám sao? Huynh nhìn xem người ta tuổi tác tuy nhỏ nhưng đã không còn làm mấy trò trẻ con này nữa rồi." Nhưng chàng vẫn không trả lời cô. Tô Tiểu Bồi chống nạnh, hung dữ mắng: "Đừng đùa nữa, mọi người đều đang đợi, mau ra đi. Huynh không phải là trẻ con nữa, chơi gì mà chơi, chẳng thú vị chút nào. Huynh sắp ba mươi rồi, tuổi này đã có thể làm ông nội người ta rồi. Huynh có từng thấy ông nội nào chơi trò này chưa?" Vụt một cái, cành cây trên đỉnh đầu cô ló ra cái đầu của Nhiễm Phi Trạch, chàng nhướng mày, lừ mắt với cô."Chớ nhắc đến chuyện phiền lòng này." Tô Tiểu Bồi giật thót mình, vỗ ngực, lườm chàng."Chuyện phiền lòng sao? Mọi người đang đợi hay không cho huynh chơi?" "Làm ông nội." Nhiễm Phi Trạch cũng lườm nàng."Người khác đã làm ông nôi, còn ta vẫn đang theo đuổi cô nương, nàng nói xem chuyện này có phiền lòng không?" "Huynh không phải là theo đuổi cô nương, huynh là để cô nương theo đuổi. Ấu trĩ! Mau xuống đi!" Cô lại không nhịn được nữa chống nạnh mắng, làm thế nào mà chàng luyện ra được bản lĩnh không cần thể diện như thế chứ. Tiêu Kỳ ở bên đường lớn cũng rất muốn đứng chống nạnh, tên này thật quá đáng, không quay lại thì thôi, còn càng lúc càng chạy sâu hơn vào trong rừng."Chúng ta đi!" Y dứt khoát hạ chỉ thị. "Hả?" Quý Gia Văn giật mình."Vậy bọn tiền bối làm thế nào?" "Vứt lại!" Tiêu Kỳ nhanh chóng bỏ đến chỗ những người khác hô gọi xuất phát, mọi người lần lượt lên ngựa, Quý Gia Văn lo lắng, đi kéo Tiêu Kỳ."Đại sư huynh, đại sư huynh, đệ đi gọi tiền bồi, đệ đi một lát sẽ về." "Đi gì mà đi!" Tiêu Kỳ đang muốn chỉnh Nhiễm Phi Trạch một trận."Lên đường, mang tất cả xe ngựa và ngựa theo." "Vậy, vậy, tiền bối làm thế nào?" "Vứt lại." Quý Gia Văn mặt mày khổ sở, quay đầu nhìn rừng cây, chẳng thấy bóng dáng Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đâu. Người phía trước không biết phía sau còn thiếu người, lập tức lên đường. Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng cũng lên ngựa, Quý Gia Văn lườm bọn họ."Chẳng phải hai người đi cùng với tiền bối sao?" "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt." Lưu Hưởng nói. Đi cùng đoàn đội lớn có thịt, có đồ ăn ngon. "Nhiễm thúc không chết nổi đâu, mọi người đều đã đi rồi, một mình ta cùng với hai người họ không thoải mái." Như vậy có quá nhiều cơ hội bị Nhiễm thúc đánh, thực sự không thoải mái chút nào. "Vậy... vậy..." Quý Gia Văn do dự một lát, người khác đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa cho cậu ta. Quý Gia Văn mặt mày sầu khổ, dằn vặt hồi lâu, cảm thấy không thể để lại thỠgì đó cho tiền bối. Cậu ta cất giọng hét lớn về phía rừng cây kia: "Tiền bối, chúng tôi đi trước một bước, huynh mau đuổi theo nhé." Hét xong, cậu ta để xe ngựa lại, thi triển khinh công đuổi theo đội ngũ phía trước, mỗi người một ngựa, chắc chắn phải có người dắt thừa một con. Đừng có ức hiếp cậu ta mà, cậu ta không thể ham chơi phớt lờ mọi người, mau để ngựa lại cho cậu ta! Nhiễm Phi Trạch chơi đủ rồi, cười nhăn nhở đưa Tô Tiểu Bồi đang tức giận quay lại. Toàn thân thoải mái, tinh thần sảng khoái chính là cảm giác hiện tại của chàng. Bộ dạng cô nương lườm chàng rất đáng yêu, vừa rồi còn véo chàng, thật là gần gũi quá. Vui mừng cất bước lâng lâng quay lại đường, không thấy mọi người đâu, chỉ còn lại một chiếc xe ngựa trơ trọi, Nhiễm Phi Trạch đen mặt. Trong lòng chửi một vạn chữ thô tục. Đi thì đi đi, chàng chẳng thèm. Nhưng mà hoặc là mang toàn bộ đồ đi, như thế chàng có thể kiếm cớ cõng cô nương chầm chậm đi, hoặc là để lại cho chàng một con ngựa, chàng có thể ôm cô nương chầm chậm cưỡi, để lại một chiếc xe ngựa là sao chứ? Thật chẳng ra gì! Coi chàng là phu xe sao? Bên cạnh vị trí phu xe còn chẳng thừa ra chỗ ngồi, muốn để cô nương và chàng ngồi ngang hàng nói chuyện tình cảm cũng không được! Đám người này đúng là quá đáng. Nếu để chàng biết được là ai làm, nhất định nàng sẽ giáo huấn hắn! Trong lòng Tô Tiểu Bồi cũng đang bốc hỏa, nhìn đi, nhìn đi, nam nhân thối này giả bộ đáng yêu, giả vờ ấu trĩ chơi trò trốn tìm gì đó, bây giờ bị vứt lại rồi đây này. Người bị vứt lại là chuyện nhỏ! Mất mặt mới là chuyện lớn! Rốt cuộc thì chàng có cảm thấy xấu hổ không! "Huynh... huynh... huynh..." Tô Tiểu Bồi chỉ sang Nhiễm Phi Trạch, cũng chẳng biết phải mắng chàng như thế nào mới được. Nếu như chàng là con của cô, cô sẽ đánh chết chàng! Chẳng chịu nghe lời chút nào, nghịch ngợm! Thể diện của cô cũng mất sạch cùng chàng rồi! Đúng rồi, kẻ này từng nói khi còn nhỏ chàng nghịch đến mức khiến cha phải đuổi đánh, còn làm cho toàn thôn gà bay chó sủa. Bây giờ cuối cùng cô đã thể nghiệm cảm nhận khó chịu của mọi người rồi. Thực sự không thể quá thân thiết với tráng sĩ tiên sinh được, vị tráng sĩ bình tĩnh, nghiêm túc lúc mới quen biết đi đâu mất rồi? Chỉ vào chàng nhưng không mắng nổi lên lời, Tô Tiểu Bồi đổi sang chống nạnh, đang ấp ủ từ ngữ, Nhiễm Phi Trạch bỗng nhìn cô cười ha ha, kéo tay áo giúp cô lau mồ hôi trên mặt, còn phất tay áo quạt gió cho cô."Mặt đỏ hồng, đầu đầy mồ hôi này." "Là ai gây rối chứ?" Hại cô đuổi theo rất xa mới bắt được chàng quay về. Nhiễm Phi Trạch cười ha ha càng vui hơn."Chớ xị mặt, xị mặt càng khiến người ta thích hơn." Tô Tiểu Bồi lườm chàng."Huynh đừng đùa nữa, đùa nữa khiến người ta không thích hơn đấy." "Khiến người ta không thích?" Nhiễm Phi Trạch nghiêng đầu."Điều này gay go rồi." Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, nam nhân già rồi còn nghiêng đầu gì chứ, nghiêng đầu còn có dáng vẻ rất đáng yêu thế này làm gì? Nam nhân già bị cô lườm cho một cái, sắc mặt đột nhiên đoan chính."Cô nương." "Sao vậy? Chàng vừa mới nghiêm túc Tô Tiểu Bồi liền cảnh giác. "Chỗ này rừng núi hoang vu, trước không có thôn sau không có tiệm, tĩnh mịch không bóng người." "Cho nên?" Chắc chàng muốn nói hiện giờ còn có câu đố chưa giải, bên cạnh vẫn có nguy hiểm, bây giờ ở chỗ thế này không nên cãi nhau nữa, nhanh chóng lên đường thì hơn. Nhưng mà người chạy đi chạy lại chơi đuổi bắt là chàng mà. "Ừm, vào lúc thế này, xung quanh vô sự, bên cạnh không có ai khác làm phiền, ta có vài lời muốn nói với cô nương." "Được." Chàng nghiêm túc chân thành thế khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng. Nhiễm Phi Trạch hắng giọng, đầu óc lướt thật nhanh điểm qua một lượt những lời lẽ đã suy nghĩ cẩn thận, muốn chọn một cách nói thích hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại. Kết quả vừa định mở miệng, sau lưng đã vang lên một trận tiếng vó ngựa phi đến, Tô Tiểu Bồi trợn to mắt nhìn về phía sau chàng bực bội đến cực điểm, hung dữ quay người lại xem, thực sự chàng chẳng dám tin vào mắt mình nữa. Đám người đó, đám người vừa rồi còn ném bọn họ lại mà chạy mất, sao không đi chết đi, bây giờ còn quay lại làm gì! Đi thì đi đi, quay lại đây làm gì chứ! Cảm thấy vứt hai người bọn họ lại chắc chắn không thể làm chàng tức giận được, cho nên dứt khoát quay lại chọc tức chàng sao? Bọn họ đã thành công! Chàng đang rất tức giận! Giang Vĩ Anh dẫn đoàn người quay lại, nhảy xuống ngựa chắp tay nói: "Phi Trạch, Tô cô nương. Đồ đệ nghịch ngợm, đùa hơi thái quá, thực sự không nên, chớ trách, chớ trách." Ông ta đi được một đoạn dài thì nghe tiếng Quý Gia Văn đáng thương hét ở phía sau "đại sư huynh, cho đệ ngựa", lúc này mới biết Tiêu Kỳ tự chủ trương vứt hai người bọn Nhiễm Phi Trạch lại, còn dắt thừa một con ngựa đi, tiểu Thập Bát gấp rút đuổi theo bọn họ, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, thè lưỡi thở dốc rất đáng thương. Giang Vĩ Anh vội vàng dẫn mọi người quay lại tìm bọn họ. Tô Tiểu Bồi học theo dáng vẻ của ông ta chắp tay, nói: "Đâu có, đâu có, Giang Chưởng môn quá khách khí rồi. Là tráng sĩ nghịch ngơm, không hiểu chuyện, khiến mọi người phải chờ huynh ấy. Mọi người đi trước một bước cũng không sao, không sao. Giang Chưởng môn chớ trách." "Không trách, không trách, ta sẽ giáo huấn tiểu đồ tử tế." "Thất lễ, thất lễ, ta sẽ nói chuyện với tráng sĩ tử tế." Nhiễm Phi Trạch và Tiêu Kỳ nhẫn nại nhìn sang hai vị một già một trẻ đang khách khách khí khí tự kiểm điểm mình, giống như phụ huynh của nhà có con nhỏ ngịch ngợm. Hai đứa trẻ nghịch ngợm trừng mắt lườm nhau, khinh bỉ lẫn nhau. Tiêu Kỳ thấp giọng nói: "Vứt bỏ kẻ như huynh lại không cần áy náy chút nào." "Huynh cần phải vứt bỏ triệt để một chút chứ, vứt đi rồi quay lại là có ý tứ gì? Thật vô dụng? Đã có bản lĩnh đi thì mang theo toàn bộ đồ đạc đi, để lại chiếc xe ngựa khiến người ta phát ghét là có ý gì hả? Đã nói kẻ như huynh đây khó thành đại nghiệp mà." "Hừ." Hai người lườm nhau một cái rồi quay đầu đi. Giang Vĩ Anh và Tô Tiểu Bồi cũng quay sang nhìn, mỗi người lườm một người. "Tiêu Kỳ." "Tráng sĩ." "Ài." Hai người đáp lời, giống như chẳng có chuyện gì, giống như chuyện ấu trĩ đấu khẩu vừa rồi chưa hề xảy ra. Nhóm các hán tử giang hồ khác đều đứng ở phía xa, biểu cảm phải vô tội, quan hệ phải giũ sạch, hán tử mạnh mẽ trong võ lâm phải có khí chất! Ầm ĩ như thế này, Nhiễm Phi Trạch chẳng còn cơ hội thổ lộ những lời tư mật với Tô Tiểu Bồi nữa, cả quãng đường quay lại trấn Võ, trên mặt chàng đều treo chứ "ta không vui vẻ". Tô Tiểu Bồi phớt lờ chàng, chẳng thèm dỗ dành, chàng càng không vui. Tô Tiểu Bồi thực sự không muốn đi dỗ chàng, cô lờ mờ có dự cảm không tốt, nhưng cô không muốn tin. Cô biết có lẽ khoảng cách giữa cô và chàng quá gần gũi, cô dự cảm nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này thì kết quả sẽ không phải là điều cô muốn thấy, nhưng cô không rời xa chàng đươc, cũng không muốn rời xa. Thế là đột nhiên tâm lý cô có xu hướng co đầu rụt cổ lảng tránh như đà điểu, về đến trấn Võ, cô lập tức chuyển sức chú ý vào chuyện chính. Tô Tiểu Bồi nghe ngóng về cái chết của La Linh Nhi ở chỗ Lưu Hưởng và Bạch Ngọc Lang. Bạch Ngọc Lang giúp cô gọi Hác Vĩ bổ khoái của thành Bình Châu đến, mọi người cùng nói qua một vài chi tiết khi phát hiện ra thi thể của La Linh Nhi, kỳ thực không có gì đặc biệt, ngoại trừ ở chỗ thi thể tìm thấy phong thư nhắc đến Tô Tiểu Bồi, sau đó bọn họ phát hiện ra Tô Tiểu Bồi ly kỳ thoát chết, còn lại không có chỗ nào khả nghi nữa. Những điều này mọi người đều đã nói rồi, tại sao cô nương còn truy vấn nữa?"La Linh Nhi kia vì sao lại tự vu cho mình giết đại tỷ, chuyện này chắc chắn sẽ tra ra. Đại tỷ chớ phiền lòng." Bạch Ngọc Lang nói. Tô Tiểu Bồi gật đầu, nỗi buồn phiền của cô sao có thể nói với đứa trẻ này được, trước mắt không thể nói cho ai được. Nhớ đến lời Phó Ngôn nói trước khi tự sát, cô vẫn còn thấy nổi da gà, cô chết đi rồi sống lại, chuyện này cô không sợ nhưng bị người khác khẳng định giống như nguyền rủa thì thực sự không thoải mái chút nào. Tô Tiểu Bồi đưa ra lời đề nghị muốn đi xem nơi La Linh Nhi qua đời. Hác Vĩ nhanh chóng đi sắp xếp, khi Đỗ Thành Minh rời đi có dặn dò bảo cậu ta phối hợp với quan sai thành Ninh An và Tô Tiểu Bồi, cho nên cậu ta nhanh chóng đưa bọn Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch và Bạch Ngọc Lang cùng đi đến căn phòng nơi La Linh Nhi tự vẫn ở thành Bình Châu. Căn phòng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, Hác Vĩ nói cho Tô Tiểu Bồi biết chủ nhà là ai, thân phận thế nào, La Linh Nhi thuê chỗ này khi nào, tất cả đều không có gì khác thường. Nhiễm Phi Trạch tuy bị Tô Tiểu Bồi lạnh nhạt, nhưng gặp chuyện nghiêm túc chàng vẫn khá dụng tâm. Chàng quan sát căn phòng đó, thầm tính toán, nhân lúc không ai chú ý, liền lặng lẽ kéo chiếc bàn ra, phía sau chếc bàn có một ngăn ngầm, trong ngăn ngầm không có gì cả. Sau khi chàng bảo Hác Vĩ đưa chủ nhà đến, ông ta nói chiếc bàn đó là sau khi La Linh Nhi vào sống mới làm và đổi chiếc bàn cũ ban đầu của ông ta đi. Tô Tiểu Bồi hỏi ông ta vài câu, biết ông ta không nói dối. Chuyến đi này chẳng thu hoạch được gì, mọi người lại quay về trấn Võ. Đỗ Thành Minh và Tần Bổ đầu vì ngày hôm sau phải từ thành Bình Châu đi thành Ninh An nên không quay về cùng bọn họ.