Chương 79

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Hai ngày sau, Nhiễm Phi Trạch theo đúng kế hoạch cáo từ các phái và Đỗ Thành Minh, nói muốn đưa Tô Tiểu Bồi quay lại thành Ninh An dưỡng bệnh. Đỗ Thành Minh quả nhiên đã đến thăm Tô Tiểu Bồi. Sắc mặt Tô Tiểu Bồi vẫn trắng bệch, lão đại phu cũng nói trong lòng cô u uất khó giải, nên thư giãn một chút. Không ai ngăn cản bọn họ, bởi không có bất cứ lý do gì để ngăn bọn họ đi. Các phái hữu hảo còn đến tặng ít quà, đồ ăn, đồ dùng, đồ tiêu khiển, chúc bọn họ đi đường bảo trọng. Tần Đức Chính đưa theo Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng cùng đi với bọn Nhiễm Phi Trạch, bọn họ dù sao cũng là người của thành Ninh An, chuyện hung án có liên quan đến Tô Tiểu Bồi, Đỗ Thành Minh kiến nghị bọn họ nên đi cùng đường để tiện bề chăm nom, vụ án của hắn ở bên này tự có thành nha Bình Châu xử trí, lo liệu. "Sau này gặp lại." Khi bọn họ rời đi, Đỗ Thành Minh đến tiễn và nói câu này. Sau khi Tô Tiểu Bồi lên đường, trấn Võ bỗng chốc trở nên thanh tịnh. Chỗ tường bố cáo thỉnh thoảng vẫn có người lượn lờ nhìn xem có còn tin cổ quái nào lưu lại hay không, các môn phái lúc trước vội đi theo dõi động tĩnh ở căn nhà nhỏ của Nhiễm Phi Trạch giờ bỗng chẳng còn việc làm, chuyện điều tra, tìm kiếm kẻ chủ mưu dựa vào căn cứ gì đó mà Tô Tiểu Bồi suy đoán cũng rơi vào bế tắc. Vụ án mạng của hai cô nương chết oan được dời đến thành Bình Châu điều tra xử lý, gần như không còn quan hệ với trấn Võ nữa. Tóm lại, các hán tử giang hồ của trấn Võ bỗng chốc cảm thấy thanh nhàn hơn nhiều. Vào hôm Tô Tiểu Bồi rời đi, Đỗ Thành Minh cũng rời khỏi trấn Võ, quay lại chỗ ở tại thành Bình Châu, vừa ngồi chưa được mấy chốc, đã có người lẳng lặng đến thăm. Đó là Cố Khang, Chưởng môn của Thần Toán môn. "Tiên sinh." Cố Khang cẩn thận che giấu hành tung để không ai phát hiện ra. Sau khi vào phòng thi lễ xong, ông ta nói: "Tiên sinh để lại thư, bảo ta đến thành Bình Châu đợi trước, không biết có chuyện gì phân phó." "Tô Tiểu Bồi hôm nay rời khỏi trấn Võ, nói là muốn về thành Ninh An dưỡng bệnh. Bề ngoài trông ả yếu ớt, nhưng ta không tin gan ả lại nhỏ đến mức này. Đóng kịch thái quá thì sẽ thành giả." Cố Khang nhíu mày, không hiểu rõ chuyện này thì có liên quan gì tới ông ta. Ông ta đáp một tiếng "vâng", sau đó nói: "Thành Ninh An cũng có biệt viện của phái bọn ta, ta bảo người trông chừng bọn họ là được." Đỗ Thành Minh không tiếp lời mà lại nói: "Ả tưởng rằng mình tránh đi rồi thì chuyện này có thể tạm thời lắng xuống, đúng là ngốc nghếch". Hắn ta ngẫm nghĩ một lát, rồi cười cười."Thành Ninh An là nơi ả từng sống lâu nhất, ả còn có chức vụ ở đó, đối với ả mà nói, nơi đó sẽ an toàn hơn, ả đến đó chắc chắn là cũng có vài dự tính." Cố Khang không tiếp lời, chỉ đợi hắn nói tiếp. Nhưng Đỗ Thành Minh đột ngột chuyển chủ đề, nói: "Cố Chưởng môn, Cửu Linh Đạo chưởng đi rồi, hiện giờ ngài hành sự cũng tự do rồi, đúng không?" "Có vài môn đồ vẫn luôn nhắc đến ông ta, nhưng đó cũng không phải là trở ngại lớn, ta mới là chưởng môn." Cố Khang nhớ đến sự hách dịch của Cửu Linh Đạo chưởng, nhớ đến chuyện ông ta chỉ tay khua chân với chưởng môn là mình đây, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Ông ta đi rồi, đúng là rất tốt. Đỗ Thành Minh nói: "Vốn dĩ nếu như theo kế hoạch, khi tội lỗi của Cửu Linh Đạo chưởng được xác định, chưởng môn là ngài đây đương nhiên sẽ được lòng người, đáng tiếc, chuyện này cuối cùng lại bị hủy trong tay Tô Tiểu Bồi. Nhưng cuối cùng ông ta cũng đã đi rồi, bản thân ngài cần nắm chắc cho tốt thì tất cả Thần Toán môn đều là của ngài." "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm." Ban đầu Cố Khang cũng không muốn ám sát Cửu Linh Đạo chưởng, mà chỉ muốn cho ông ta thân bại danh liệt, để người chưởng môn như ông ta đây tiện lập lại uy danh trong môn. Đến giờ tuy mọi sự không hoàn toàn đi theo kế hoạch, nhưng may mà đã trừ bỏ được trở ngại. Đỗ Thành Minh này đúng là có tài, ông ta có thể ngồi lên vị trí chưởng môn được như ngày hôm nay cũng là nhờ có hắn chỉ điểm. Hắn khiến Cửu Linh Đạo chưởng thay đổi cách nhìn về ông ta, nâng đỡ ông ta lên vị trí này, thực là cao chiêu. Mà hắn chỉ là một bổ đầu nhỏ nhoi, không có bất cứ sự uy hiếp nào tới ông ta, hắn chẳng qua chỉ muốn người trong võ lâm sẽ ít gây phiền phức hơn, chức vị bổ đầu của hắn cũng vững vàng hơn, đồng thời mong các phái trong võ lâm quan tâm đến ông ta. Tất cả những điều này đều là chuyện nhỏ. Cố Khang tự nhận mình là người thông minh, con người Đỗ Thành Minh này, chỉ cần tâng bốc hắn một chút, giúp đỡ hắn làm vài chuyện là có thể lợi dụng được hắn rồi. Như lần này giết Cửu Linh Đạo chưởng, nếu không phải là hắn đến trù bị an bài, các phái cùng nhau hợp mưu động thủ thì cũng không thể khiến cho cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng được sạch sẽ như vậy, không một ai hoài nghi Thần Toán môn của ông ta cả. Cố Khang rất hài lòng với việc liên thủ này. Mọi người đều đạt được thứ mình cần, không ai bị thiệt. Đỗ Thành Minh là người có sức thuyết phục, hắn luôn cố gắng chiêu mộ dụng người. "Cố Chưởng môn, môn đồ của ngài rải khắp thiên hạ, có việc thực sự phải cần ngài làm giúp mới có thể thành được." Đỗ Thành Minh lấy giấy bút ra, viết một cái tên rồi đưa qua."Tìm người có cái tên này ở lân cận thành Ninh An. Tìm được rồi thì nói cho ta, ta sẽ an bài tiếp." Đây là chuyện nhỏ, Cố Khang đón lấy rồi đồng ý luôn, lại nói thêm: "Ta sai người trông chừng Tô Tiểu Bồi, được chứ?" "Không cần. Tự có người đi trông chừng ả. Môn hạ của Cố Chưởng môn rất dễ gây chú ý, sợ là ả ta sẽ nghi ngờ." "Vậy..." Cố Khang lại nhìn cái tên được viết trong tờ giấy."Có cần tìm người này gấp không? Còn cần làm chuyện gi nữa không?" "Gấp thì cũng gấp." Đỗ Thành Minh nhìn sang Cố Khang."Cứ tìm trước đã, làm gì tiếp thì còn chờ xem thái độ của Tô Tiểu Bồi thế nào. Ả cứ tưởng ả chạy đi rồi, đến khi phát hiện ra mình căn bản không thoát khỏi ngũ chỉ sơn đáng sợ, đó mới thực sự thú vị. Đáng tiếc, lần này e là chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của ả rồi. Viết giấy để lại mãi cũng chẳng ý nghĩa gì, ta phải đổi một chiêu mà ả không thể ngờ tới." Đỗ Thành Minh tưởng tượng biểu cảm của Tô Tiểu Bồi, khẽ nhếch khóe miệng. "Cô nương cổ quái kia đúng là một ẩn họa." Cố Khang muốn nói hay là giết đi cho ổn thỏa, nhưng lời đến bên miệng, lại nhớ trước đó từng có người đã giết Tô Tiểu Bồi, nhưng lại bị Đỗ Thành Minh giận dữ dồn vào chỗ chết. Trong số những người liên thủ, ai cũng nhận được tin tức, chớ giết Tô Tiểu Bồi, giày vò thế nào cũng được, có điều không được giết ả. Lạc thú, đây là thứ Cố Khang cảm nhận được, điều Đỗ Thành Minh muốn chính là lạc thú, hắn khác với bọn họ. Cũng vì điểm này mà Cố Khang tin phục hắn, phải phóng khoáng đến nhường nào thì mới có thể không cầu danh lợi, còn chỉ điểm dạy dỗ bọn họ không ít chuyện. Đỗ Thành Minh nhìn Cố Khang, cười."Cố Chưởng môn, như ta đã truyền thư cho các ngài, trước đó cũng đã nói qua không ít lần, giết người thì quá dễ, đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết người, cho nên, giết người chẳng phải là bản lĩnh gì cả. Đối phương chết rồi thì còn có thể làm được gì cho mình chứ? Nếu giết người rồi mà lại không có được lạc thú, há chẳng phải lãng phí sức lực sao? Muốn giết, phải tìm ra chỗ tốt đã." Khống chế lòng người, hủy hoại tâm trí của họ, đây mới là bản lĩnh thực sự. Những điều này hán tử lỗ mãng làm sao có thể hiểu được? "Tiên sinh nói rất phải." Mỗi lần nghe Đỗ Thành Minh nói tới vấn đề này, Cố Khang liền cảm thấy máu huyết sôi trào, có chút hưng phấn. Hắn nói rất đúng. Suốt quãng đường đi, Tô Tiểu Bồi vẫn luôn băn khoăn về những lời nói của Đỗ Thành Minh. "Sau này sẽ gặp lại". Hắn ta nói quá tự tin. Để giả bệnh, cả quãng đường trên xe ngựa, cô chỉ có việc nằm ngủ, suýt chút nữa đã ủ thành bệnh thật. Nhưng đổi lại có rất nhiều thời gian nhàn rỗi để ngẫm nghĩ. Con người có cẩn thận, kĩ càng đến đâu đi chăng nữa, khi gặp chuyện cũng khó chấp nhận việc bị người ta trêu đùa mà không thể khống chế được mình. Đỗ Thành Minh chính là như vậy. Hắn muốn khiêu khích, viết thư để lại cho cô, nhưng lại không bận tâm đến chuyện bại lộ thân phận mà viết bằng tiếng Anh, đây chính là sự khoe mẽ, khoa trương không cách nào khống chế được. Câu nói "sau này sẽ gặp lại" kia cũng thể hiện điều đó. Hắn hoàn toàn không khống chế nổi sự nôn nóng muốn nói cho cô biết, hắn không có dự định tạm ngừng. Buổi tối, nhân lúc nghỉ ngơi ở khách điếm, Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch kết luận từ phân tích tính cách và ngôn ngữ biểu hiện của con người Đỗ Thành Minh."Hắn biết dự định của chúng ta, nhất định hắn còn có sự an bài khác. Sẽ lại có thi thể ở thành Ninh An đang đợi chúng ta đúng không?" "Hắn sẽ không lỗ mãng như vậy, thành Ninh An dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, hắn muốn tiếp tục gây án thì cũng không thể dễ dàng che đậy được, bây giờ hắn mới bắt đầu giao đấu với nàng, vừa có được chút lạc thú, hắn chẳng tội gì mạo hiểm bại lộ thân phận. Cứ coi như hắn có an bài thì cũng sẽ không nhanh như vậy." "Nhưng đừng quên trong phủ nha thành Ninh An có người của hắn." "Chỗ đó có người của hắn, dựa vào thân phận đó để theo dõi hành động của chúng ta cũng là thích hợp nhất, tốt hơn nhiều so với việc tìm biệt viện của Thần Toán môn gì đó hay là người của các môn phái võ lâm khác." "Ừm." Tô Tiểu Bồi gật đầu. "Cho nên như vậy càng tốt, vừa đúng như ý." Nhiễm Phi Trạch cười cười."Kẻ đó chắc chắn sẽ lượn quanh chúng ta, như vậy lại càng dễ phát hiện." Hai người đột nhiên nhìn nhau một cái, trong lòng đã có sẵn đối tượng hoài nghi. Có một người luôn xuất hiện đúng lúc sự việc xảy ra, còn được Đỗ Thành Minh tạo cơ hội và lý do chính đáng để hắn ta có mặt. Tô Tiểu Bồi nhìn sang Nhiễm Phi Trạch."Chàng nghĩ đến cái gì rồi?" "Nên nói là người nào, chuyện nào." "Chàng nghĩ đến người nào, chuyện nào rồi?" Đã là lúc nào rồi mà còn tính toán cách nói chuyện với cô chứ, có thể nghe hiểu là được rồi mà. "Chắc chắn ta cũng nghĩ giống nàng." Nhiễm Phi Trạch chơi trò úp mở. "Vậy là thế nào? Mau nói đi." Cô không kìm được hung hăng dò hỏi. "Nàng đoán xem." Chàng vẫn phải trêu cô thêm chút nữa thì mới vui lòng. Đáng tiếc Tô Tiểu Bồi không chịu đùa, lườm chàng một cái, quay người trở về giường."Không có gì để nói thì đi đi, khuya rồi, nên ngủ thôi." "Haizz, nàng thật chẳng thú vị gì cả." Nhiễm Phi Trạch tỏ vẻ khổ não. "Ta thú vị lắm đó, chàng không thấy những tên sát thủ biến thái trêu đùa ta vô cùng vui vẻ sao?" Tô Tiểu Bồi càng nói càng tức, những tên cặn bã, đốn mạt đó, cô nhất định phải xử trí bọn chúng, sau đó quay về chửi cho tên Nguyệt Lão chết tiệt kia một trận. Cái gì mà dây tơ hồng với người trong số phận, dây tơ hồng buộc với loại cặn bã này chẳng thà buộc với heo còn hơn. Hắn coi Tô Tiểu Bồi cô là đồ bại não đấy chắc, sao có thể gắn duyên phận với loại người này? Thà nguyện mấy kiếp cô độc chứ chẳng thèm cái duyên phận này. "Được rồi". Nhiễm Phi Trạch thở dài, thấy Tô Tiểu Bồi thực sự tức giận, chàng cũng không dám đùa nữa, có điều vẻ hài hước không được đối phương đáp trả cũng là chuyện rất đỗi tổn thương. Chàng nói ra một cái tên. Tô Tiểu Bồi gật đầu, bình thản đáp: "Biết rồi, đúng là giống như ta nghĩ." "Haizz, thế tại sao nàng vẫn lạnh lùng?" "Không phải ta giận chàng." "Vậy lại càng tệ hơn, chắc chắn là nàng giận hán tử khác, ta có cảm giác hơi bị thất sủng." Thật là ai oán quá! Tô Tiểu Bồi cố nhịn nhưng rốt cuộc vẫn bị vẻ hài hước của chàng làm cho cười phá lên. Cô thuận miệng nói ra điều vừa nghĩ, Nhiễm Phi Trạch càng ai oán hơn, nhăn mặt lại."Ta vốn nên biểu hiện một chút quyết tâm muốn được kết dây tơ hồng với cô nương, nhưng cô nương lại muốn được kết cùng heo, nếu ta nói ta nguyện là con heo kia, thì thực sự là hơi ti tiện. Cô nương mau đổi cách nghĩ đi, buộc với con rồng gì đó thì ta có thể miễn cưỡng nhận lời." Tô Tiểu Bồi vừa tức vừa buồn cười, nhưng cố nhịn ngồi xuống mép giường. Nhiễm Phi Trạch cũng nín cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh, kéo cô lại. Tô Tiểu Bồi dựa đầu lên cánh tay chàng, trong lòng dấy lên nỗi thương cảm vì bọn họ không có cách nào nối được dây tơ hồng với nhau. "Tiểu Bồi, chớ đau lòng." Chàng khẽ vỗ lên đầu cô. "Ừm." "Chúng ta hiện giờ có thể ở bên nhau, chắc hẳn cũng là do ông trời an bài, ai biết được cuối cùng kết quả sẽ thế nào chứ? Trình Giang Dực biến thành ác tặc rồi, hắn với nàng như nước lửa bất dung, có lẽ dây tơ hồng niệm ta tình thâm, lặng lẽ buộc lên ta cũng chưa biết chừng." "Ừm." "Đã chẳng thể biết trước, thì cứ tạm đừng nghĩ đến nó nhé. Trước tiên phải nghĩ xem nên ứng phó với tình hình trước mắt thế nào." Chàng nhìn cô, chớp chớp mắt."Ta có cách nghĩ này." "Ta cũng có." Cần phải kiểm chứng sự hoài nghi một chút. Nếu không phải, cũng tiện mau chóng định một mục tiêu khác. Mấy ngày sau, đoàn người chỉ còn cách thành Ninh An một khoảng không xa. Cùng với việc càng lúc càng về gần thành Ninh An, thân thể của Tô Tiểu Bồi cũng dần khỏe mạnh lên, chỉ có điều cô vẫn luôn than phiền ngủ không ngon, hay gặp ác mộng. Hôm đó, trên đường đi, Tô Tiểu Bồi ngồi trong xe ngựa đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi. Nhiễm Phi Trạch giật thót, vội sải bước đến vén rèm cửa sổ lên, Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng cũng vội vàng xán đến. Trong xe, Tô Tiểu Bồi ngồi bật dậy, một tay kéo lấy Nhiễm Phi Trạch. "La linh Nhi, La Linh Nhi... nàng ta tìm ta..." Mấy người đều kinh ngạc, Tô Tiểu Bồi vẫn nói lắp bắp. "Gặp ác mộng sao?" Bạch Ngọc Lang hỏi. "La Linh Nhi thế nào?" Lưu Hưởng hỏi.