Thường gia nghe tin La Linh Nhi bị người ta sát hại thì tỏ ra muốn dốc toàn lực tương trợ tìm hung thủ thực sự, đương nhiên việc này chỉ có Thường Quân và phụ thân y biết. Thường Quân và Tư Mã Uyển Như sau khi trải qua cái chết của Tư Mã Uyển Thanh thì rất khó kết lại tình duyên, nhưng Thường Quân đã nhận được bài học, không muốn do dự nữa. Y nói với Tư Mã Uyển Như, y chỉ thích một mình nàng ta, muốn được ở bên nàng ta, hiểu rõ những khúc mắc khó giải trong lòng, y biết tình duyên khó dứt, cho nên nếu như không có được nàng ta, y không oán, có điều sẽ sống một mình, đợi đến ngày hai bọn họ lại có duyên.
Cho nên kế hoạch đối phó với Lưu Hưởng của Tô Tiểu Bồi vô hình trung đã giúp Thường Quân một tay, để y có được nhiều cơ hội chạm mặt Tư Mã Uyên Như hơn. Trong kế hoạch ban đầu, hồn phách của La Linh Nhi đã quấy nhiễu tâm trí Lưu Hưởng, khiến y không còn giữ được bình tĩnh mà muốn hạ thủ với Tô Tiểu Bồi, vì việc này y sẽ làm trái với dặn dò của Đỗ Thành Minh, làm thêm nhiều việc bản thân y tự an bài. Y càng hành động nhỏ lẻ thì đầu mối và dấu vết lưu lại cũng sẽ càng nhiều, hơn nữa trọng tâm của y là Tô Tiểu Bồi, là Nhiễm Phi Trạch và các hán tử giang hồ, vô tình sẽ bỏ qua Thường phủ và Tư Mã Uyển Như, như vậy mọi việc sẽ vượt ra khỏi dự liệu của y, bắt được y tại trận. Kết quả Lưu Hưởng còn chưa kịp động thủ thì đã bị Đỗ Thành Minh diệt khẩu, rất nhiều việc trước đó bọn Tô Tiểu Bồi đã làm đến giờ xem ra hoàn toàn công cốc.
Tư Mã Uyển Như nghe tin Lưu Hưởng đã chết, vội vàng chạy đến hỏi, vì dù sao kế hoạch phía sau vẫn liên quan đến một chuỗi các sự việc, có cần tiếp tục không, có thay đổi gì hay không.
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch đưa cho cô một cốc nước. Cô đón lấy, thầm cảm kích, cảm thấy thật may mắn vì bên cạnh có chàng, chàng nói đúng, sau một giấc ngủ say, đầu óc của cô đã sáng suốt hơn nhiều.
"Phần của Lưu Hưởng kia không còn cách nào nữa, mọi sự chuẩn bị trước đó thực uổng phí rồi. Nhưng những chuyện sau này thì vẫn phải làm, hung thủ vẫn chưa bỏ cuộc, thậm chí tiết tấu của hắn sẽ còn tăng nhanh. Ý ta là, hắn sẽ hành sự sớm hơn dự tính. Chúng ta cũng phải tăng cường đề phòng, vụ án thứ tư sẽ xảy ra rất nhanh thôi, lần này chúng ta nhất định phải ngăn chặn kịp thời, không thể để người vô tội bị sát hại nữa!"
Tư Mã Uyển Như gật đầu, nhưng kế hoạch đối phó với Lưu Hưởng gặp thất bại vẫn khiến nàng ta cảm thấy đáng tiếc."Vốn đã có thể bắt được hắn tại trận nhưng đến giờ những điều này đều bị hủy rồi, ác nhân đứng sau màn kia lại được tiêu dao." Nàng ta đã nghe chuyện mấy vị cô nương vô tội bị chết oan, trong lòng căm hận đến cực điểm.
"Cũng không được tiêu dao lắm đâu. Cái chết của Lưu Hưởng không thể gọi là chặt đứt cánh tay của hắn, nhưng chặt đứt một ngón cũng sẽ mang đến cho hắn vài phần bất tiện. Con người hắn cực kỳ tự cao tự đại, không dung thứ nổi chuyện người dưới không nghe lời, nhưng hễ người chết đi, hắn cũng sẽ phát hiện ra, sơ hở càng lúc càng lớn hơn. Nhân thủ của hắn làm không tốt, thế của hắn ắt sẽ gấp hơn. Hôm qua hắn bày cục diện đó cho ta xem, cũng chính là để chứng tỏ điều này. Trong lòng hắn tràn ngập oán hận, muốn giáng cho ta một đòn nặng nề. Tư Mã cô nương, xin cô chuyển lời giúp, mọi người nhớ phải cẩn thận hành sự, vụ án thứ tư sẽ càng hung hiểm hơn mấy vụ trước đó."
Tư Mã Uyển Như khí phách hào hùng chắp tay, nói: "Cô nương yên tâm. Xét về tình, cô nương tìm ra hung thủ giúp tỷ tỷ ta, để tỷ ấy có thể nhắm mắt nơi cửu tuyền, lại cứu ta một mạng, ơn này cần phải báo. Xét về lý, ai trên đời cũng muốn trừng trị kẻ tàn ác, chúng ta là người học võ, trọng nghĩa giang hồ, những chuyện này vốn nên làm. Huống hồ cùng là nữ tử, há có thể dung thứ cho ác nhân mặc sức hiếp đáp. Hung hiểm khó tránh, trong lòng chúng ta biết rõ, cô nương có gì an bài cứ dặn dò là được."
Tô Tiểu Bồi thấy ấm áp trong lòng, nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Tư Mã Uyển Như, cô nàng lạnh như băng sương, cầm thanh kiếm diễu khắp nơi, cô từng cho rằng nàng ta rất thiếu lịch sự. Hóa ra cũng là một cô nương tốt, có lòng hiệp nghĩa. Tô Tiểu Bồi gật đầu, sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói với Tư Mã Uyển Như, vì Lưu Hưởng đột nhiên chết đi nên có vài việc cần phải thay đổi, nhưng một vài an bài trước đó cũng đã đến thời điểm then chốt. Tư Mã Uyển Như chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ khi quay về nhất định sẽ dốc hết sức an bài.
Sau khi Tư Mã Uyển Như rời đi, Tô Tiểu Bồi chuyển hướng sang Nhiễm Phi Trạch."Tráng sĩ, các bằng hữu giang hồ của huynh đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Họ đều đến cả rồi, nhưng không tụ tập quá gần, nếu có chuyện, chỉ cần hô lên là họ sẽ chạy tới."
"Chúng ta vẫn chưa dò la được chính xác dưới trướng Đỗ Thành Minh rốt cuộc có bao nhiêu tay sai ngầm trong các phái."
"Ở trấn Võ còn lo ngại điều này, nhưng trong thành Ninh An thì có thể phòng ngừa được. Những người đến giúp đều là người chúng ta có thể tin tưởng được, những người khác vô cớ chạy đến xúm vào xem náo nhiệt thì có thể nghi ngờ, đề phòng. Hơn nữa, những người trong võ lâm tính khí cao ngạo, chưa chắc đã nguyện ý làm tay sai cho Đỗ Thành Minh, bọn họ vẫn cần phải lăn lộn trong giang hồ sau này, cũng không ai muốn để lộ thân phận, trừ phi nắm chắc là có thể rút lui an toàn."
Tô Tiểu Bồi nghe vậy, gật đầu."Tâm tư của người giang hồ vẫn là tráng sĩ hiểu rõ hơn ta. Vậy hiện giờ, chúng ta cần phải chặt đứt cánh tay quan trọng nhất của Đỗ Thành Minh tại thành Ninh An này. Cái chết của Lưu Hưởng chắc chắn liên quan đến Thần Toán môn, chỉ cần Phủ doãn đại nhân nguyện ý, nhiều ít cũng có thể áp giải người của Thần Toán môn đến thẩm vấn một chút. Mượn cớ nhốt hết bọn họ lại, điều này có thể được không?"
"Đương nhiên không được. Nàng muốn nhưng Phủ doãn đại nhân chắc chắn không chịu. Phải biết là một khi liên quan đến môn phái giang hồ, chuyện này không xử lý tốt, sẽ dẫn đến huyết án giang hồ, lúc đó thành Ninh An sẽ xảy ra cuộc đại loạn, Phủ doãn đại nhân làm sao gánh nổi? Ông ấy sẽ không dám, trừ phi nắm trong tay chứng cứ thép, người phải bắt cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong môn phái, không tổn hại đến gân cốt môn phái giang hồ, hơn nữa còn phải có chỉ dụ của triều đình. Nếu không, khi môn phái giang hồ nào đó cảm thấy phải chịu ấm ức sẽ lập tức kéo các phái khác liên thủ báo thù, lúc đó cục diện sẽ khó xử trí."
"Vậy không phải là tạo phản sao?"
"Theo lý là như vậy, không nghe theo sắp đặt của quan phủ chính là tạo phản, nhưng trong tay có kiếm thì có thể bất lịch sự một chút cũng chẳng sao, những điều này chẳng phải nàng sớm đã biết rồi sao?"
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cô đương nhiên biết rõ."Hôm qua Đỗ Thành Minh sắp xếp thế cục đó, hẳn là hắn ở cách đây không quá xa. Chắc chắn hắn rất muốn thưởng thức kết quả thắng lợi của việc ta bị đả kích, cho nên nhất định chỉ ở quanh gần đây thôi. Ta muốn chém Thần Toán môn một chút, làm tay của hắn bị thương, khiến hắn càng nôn nóng hơn."
"Vậy tại sao nàng lại đặt hy vọng vào Phủ doãn đại nhân, nàng nên hy vọng vào ta mới phải chứ." Nhiễm Phi Trạch cười với cô."Không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần có một chút manh mối, cho dù chỉ là một chút, có thể chỉ cần người nào đó gây bất lợi đối với nàng, ta đều không khách khí với hắn. Thần Toán môn là cái gì chứ!" Chàng nhún vai, buông tay ra."Hán tử giang hồ bọn ta chính là hấp tấp như vậy đấy!"
Tô Tiểu Bồi mím chặt miệng, bị biểu cảm của chàng làm cho buồn cười."Cũng phải nói lại." Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nghiêm túc."Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ tính thời gian nàng tắm rửa, đốt một cây hương ngắn, cháy được nửa cây mà nàng không ra ngoài thì ta sẽ phá cửa xông vào."
Hả?
"Còn nữa..." Chàng cười cười."Nàng xem, có ta ôm, hình như đầu óc nàng sáng suốt hơn một chút thì phải." Chàng ôm cô, hôn khẽ lên môi."Nếu ta hôn nàng thì chắc nàng sẽ càng sáng suốt hơn." Nói xong liền dịu dàng hôn lên môi cô. Cô không đẩy ra, chàng liền được đà lấn tới.
Tô Tiểu Bổi không bình tĩnh nổi nữa, tình trạng này sao mà bình tĩnh cho nổi, cô có thể vạch trần sự lợi dụng của chàng không? Cô còn muốn nhắc nhở chàng, chàng vẫn chưa cho cô ăn sáng, cô đói rồi. Nhưng mà... nhưng mà... cô thực sự cần vòng ôm của chàng, cần nụ hôn của chàng, cô cảm thấy trong người tràn trề sức mạnh.
Tất cả đúng như những gì Nhiễm Phi Trạch dự liệu, Phủ doãn đại nhân không dám xuống tay trừng trị Thần Toán môn. Tuy tình hình điều tra của các nơi đều báo về, trong việc này ít nhiều có liên quan đến Thần Toán môn. Tô Tiểu Bồi cũng đưa được ra những lý lẽ rất xác thực.
Đầu tiên là trên con đường Lưu Hưởng bị hại kia có một sạp xem bói cố định, trên đó có biểu tượng của Thần Toán môn, cho thấy ông ta là người của Thần Toán môn. Ông ta cả ngày đều ngồi ở đó, nhưng lại nói là chưa từng nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, điều này có thể coi là một điểm nghi vấn.
Thứ hai, bên ngoài biệt viện nơi Lưu Hưởng bỏ mạng kia đã bị bỏ không một thời gian khá lâu, nhưng vẫn luôn có người lén lút quét dọn, cách bố trí trong ngoài phòng cũng cho thấy thỉnh thoảng có người ở, vì sao lại như vậy? Vì sao phải sống lén lút? Trước đây căn nhà này là tài sản của một hộ gia đình họ Lư, sau đó bán cho một vị họ Tôn, người họ Tôn này khai báo với Phủ doãn rằng căn nhà này anh ta không tiện sử dụng, vẫn luôn bỏ không, cũng chẳng ngó ngàng đến, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng qua điều tra, người họ Tôn này là bà con xa với quản sự phân viện của Thần Toán môn. Nghe nói người họ Tôn này cũng chẳng dư giả gì, nhà không dùng đến tại sao không cho thuê? Có thể lý giải là ông ta cho Thần Toán môn thuê nhưng được yêu cầu bảo mật thì hợp lý hơn.
Thứ ba, đã tìm được nơi bán chiếc quan tài. Nửa năm trước tiệm quan tài Trần Ký đã bán chiếc quan tài này cho một nhà họ Lý ở trong thành, cụ thể là Lý lão thái thái để lại dùng làm hậu sự cho mình. Quan tài này vốn được làm giống với những với chiếc cùng kiểu trong tiệm, nhưng theo yêu cầu của Lý lão thái thái, cửa tiệm đã đặc biệt khắc hình một con hạc vào bên trong chiếc quan tài, duy nhất có điểm này là khác với những chiếc quan tài khác, nếu không kiểu dáng quan tài này rất phổ biến, thực sự không nói chắc được là của nhà nào. Phủ doãn lập tức thẩm tra người nhà họ Lý, người nhà họ Lý báo lại quan tài đã bị trộm, Lý lão thái thái đang khóc trời gào đất mắng chửi ầm ĩ, cho rằng mất trộm là không tốt lành. Sau khi thẩm tra tỉ mỉ, được biết Lý lão thái thái thích nhất là tìm đến sạp xem bói ở đường Thúy Bình để bói quẻ, có chuyện gì cũng nói hết với tiên sinh xem mệnh đó. Mà trên sạp xem bói đó cũng có biểu tượng của Thần Toán môn, vậy chính là sản nghiệp của Thần Toán môn rồi.
Thứ tư, nói đến chất liệu màu đỏ, người bán người mua cũng rất nhiều, nhưng hằng tháng Thần Toán môn lại mua không ít.
Tất cả những điều kể trên đều có liên quan đến Thần toán môn. Hơn nữa, binh khí Thần Toán môn sử dụng phần lớn cũng là kiếm. Phủ doãn tìm quản sự của Thần Toán môn đến thẩm vấn nhưng kết quả không hề lạc quan. Bởi suy đoán không thể coi là chứng cứ thép. Thấy bói đó nói ông ta không nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, lẽ nào có thể định tội được ông ta? Chỉ vì người sở hữu viện tử đó có chút quan hệ thân thích với quản sự của Thần toán môn, có thể định tội ông ta được sao? Khách hàng đến xem mệnh bị mất quan tài, lẽ nào có thể định tội ông ta? Mỗi tháng mua nguyên liệu màu là có thể định tội?
Phủ doãn không dám dùng biện pháp mạnh, tuy đã thẩm tra nghiêm khắc một lượt nhưng vẫn không nắm được thóp của đối phương. Ông ta không dám bắt người bừa bãi, nếu là bách tính bình thường, vướng vào mối hiềm nghi, bất luận thế nào, cứ nhốt vào lao trước rồi từ từ thẩm vấn. Nhưng Thần Toán môn lúc này có gần trăm môn đồ đang đứng bên ngoài cửa yêu cầu quan phủ cho câu trả lời, không có chứng cứ xác đáng, Phủ doãn không dám giam giữ quản sự của Thần Toán môn.
Ông ta không dám, Nhiễm Phi Trạch lại dám.
Xế chiều ngày hôm nay, Nhiễm Phi Trạch dẫn Lâu Lập Đông vàai chục vị đệ tử của Tặc bang đến phá quán của Thần Toán môn. Lý do của chàng vừa đơn giản vừa chính đáng. Thứ nhất, Lưu Hưởng và chàng tình như thủ túc, huynh đệ bị giết, chàng há có thể không nghe không hỏi. Khi chàng nói lời này, Lâu Lập Đông ra sức lườm chàng, con người này da măt thực dày, tình như thủ túc cũng thêu dệt ra được. Lý do thứ hai, Tô Tiểu Bồi là người trong lòng chàng, từ trấn Võ đến thành Ninh An, đám cầm thú cặn bã Thần toán môn làm chuyện gì cũng đều nhắm vào cô nương của chàng, chàng không dung thứ được. Cái gì? Hỏi chàng đòi chứng cứ ư? Chứng cứ đều đã nói ở phủ nha rồi, có điều các ngươi giở trò phủ nhận. Các ngươi phủ nhận với quan phủ cũng được nhưng không thể phủ nhận với Nhiễm Phi Trạch chàng. Bởi chàng đã chịu đựng đủ rồi, chàng không muốn nghe nữa, mọi người đều lăn lộn trong giang hồ, cứ lấy quyền cước, đao kiếm để phân rõ thì hơn!
Đánh!
Nhiễm Phi Trạch đi đánh nhau, Tô Tiểu Bồi ở nhà thấy hơi lo lắng. Bạch Ngọc Lang ngồi cùng cô, mặt mày có vẻ rất ấm ức. Khi Nhiễm Phi Trạch sắp đi, cậu ta cũng muốn đi nhưng Nhiễm Phi Trạch chỉ nhìn bộ y phục bổ khoái của cậu ta, hỏi: "Cháu có muốn làm bổ khoái nữa không?"
"Muốn." Bạch Ngọc Lang lớn tiếng trả lời, lý tưởng của cậu ta chính là làm một bổ khoái tốt, trấn áp được ác tặc, bắt giam hung phạm, bất luận đối phương là bách tính bình thường hay tặc tử giang hồ.
"Muốn thì cháu hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Giang hồ ẩu đả, một tiểu quan sai như cháu dây vào làm gì chứ?"
Nghe ngữ khí này, thật là khinh miệt, coi thường người ta biết bao. Bạch Ngọc Lang rất tức giận. Nhưng cậu ta cũng chẳng có cách nào, biết rõ có người tụ tập ẩu đả, nhưng đến Phủ doãn đại nhân còn không quản, đương nhiên cậu ta không thể quản.
"Lão Lục à."
"Hả?" Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi gọi như thế, giật thót mình.
"Gần thành này có những am miếu nào linh nghiệm?"
"Đệ cũng không rõ." Bạch Ngọc Lang bình thường không bái thần minh nên không biết rõ lắm.
"Đệ giúp ta nghe ngóng một chút nhé, phải thật linh nghiệm mới được."
"Được." Bạch Ngọc Lang liền đồng ý ngay. Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp: "Nhưng đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ."
Hả? Không thể nói cho Nhiễm thúc? Lén lút như vậy sao? Bạch Ngọc Lang lập tức cảnh giác.
"Việc này rất quan trọng, nghe ngóng càng nhanh càng tốt. Đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ biết."
Nửa đêm, Nhiễm Phi Trạch người đầy vết thương trở về. Chàng nói vết thương không nặng, nhưng khắp người đầy máu me vẫn khiến Tô Tiểu Bồi hoảng sợ. Lâu Lập Đông cũng vừa về tới, trên người đầm đìa máu tươi, nhưng Tô Tiểu Bồi phớt lờ anh ta, để anh ta lại cho Bạch Ngọc Lang lo liệu.
Vì biết bọn họ đi đánh nhau, nên Bạch Ngọc Lang sớm đã chuẩn bị thuốc trị thương. Tô Tiểu Bồi vừa giúp Nhiễm phi Trạch bôi thuốc vừa oán thán: "Chàng cứ thế này mà quay về à? Khắp người toàn máu là máu."
Lâu Lập Đông cười ha hả."Vậy phải sao chứ, đánh xong mượn chỗ của Thần Toán môn tắm rửa, thay y phục rồi mới quay về chắc?"
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch cùng lườm anh ta."Có hỏi ngươi sao?"
Lâu Lập Đông xoa xoa mũi, không nói nữa. Bạch Ngọc Lang nhân cơ hội đó xoa thuốc thật mạnh, để xả bớt oán khí trong lòng. Lâu Lập Đông đau đến rùng mình, đang muốn cốc vào đầu cậu ta, lại nghe thấy Tô Tiểu Bồi đếm số vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch. Lâu Lập Đông sắp nổi cả da gà, thật là ớn quá, hai người này rốt cuộc có quan tâm đến cảm nhận của người bị thương đang ngồi bên cạnh không hả!
"Đều là vết thương nhỏ thôi." Giọng của Nhiễm Phi Trạch dịu dàng đến mức Lâu Lập Đông muốn đá chàng một cái.
"Chảy máu đây này." Giọng nói của Tô Tiểu Bồi dịu dàng đến mức khiến Lâu Lập Đông muốn đá Nhiễm Phi Trạch.
Nhưng chân anh ta bị thương, không đá được, chỉ đành kháng nghị một chút: "Ta nói này, hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói to đến mức khiến Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đều quay đầu nhìn anh ta."Trên người Nhiễm Phi Trạch thực sự không thể gọi là vết thương, nhìn của ta xem." Rõ ràng là anh ta bị thương nặng hơn mà.
"Ngươi bảo cô nương nhà ta nhìn ngươi à?" Giọng của Nhiễm Phi Trạch càng dịu dàng hơn.
"Vậy không cần nhìn nữa." Lâu Lập Đông chịu thua."Ngươi bị thương nặng, ngươi bị thương nặng, cô nương nhanh chóng nhìn vết thương của hắn ta đi, nếu không hắn ta sẽ tàn tật cả đời đó. Haizz, tiểu bổ khoái, y phục của ta đâu, mau che bớt lại cho ta đi, không nhìn thấy có cô nương đang ở đây sao, bị người ta nhìn thấy thật là xấu hổ đó."
Tô Tiểu Bồi trừng mắt lườm, trong lòng cũng coi như yên tâm. Hai người này còn tinh thần chành chọe đấu đá nhau như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn. Vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch đúng là cũng khá nông, xem ra không phải cần khâu. Cô lại tỉ mỉ xem qua một lượt, xem có bỏ sót chỗ nào không. Lâu Lập Đông ở bên cạnh rất muốn nói lời bỡn cợt kiểu như "lẽ nào không cần cởi quần để xem trên chân có bị thương không", nhưng ngẫm thấy lời này mà nói với cô nương thực sự hơi quá, anh ta không thể để mọi người nghĩ rằng hán tử giang hồ đều là dạng thô bỉ như vậy, ít nhất cũng không phải anh ta. Anh ta ho khan, nuốt lời đã ra đến cửa miệng vào trong.
Lúc này Tô Tiểu Bồi cất lời hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Tại sao Lâu đại hiệp không về chỗ của mình? Chẳng phải huynh ấy có đưa vài huynh đệ đi sao? Những người đó không cần lo sao?" Trong kế hoạch, Tặc bang đánh xong thì chạy, tại sao lại bỏ lại vị bang chủ này?
Lâu Lập Đông lườm tiểu Bổ khoái Bạch Ngọc Lang, nghe thấy câu hỏi của người ta không, rõ ràng là muốn hỏi chuyện của anh ta, nhưng mà lại nói với Nhiễm Phi Trạch. Anh ta nhất định phải tự trả lời, thế là giành quyền mở miệng trước."Huynh đệ nhà ta đều rất tốt, có hai người bị thương hơi nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người đánh xong liền chia nhỏ, tự phân tán ra khỏi thành, không lưu lại hành tung cho Thần Toán môn nắm thóp, đề phòng đánh đến cửa. Bọn chúng sợ đến mức đờ đẫn ra, buồn cười quá đi mất."
Nhiễm Phi Trạch đưa tay xoay mặt Tô Tiểu Bồi lại, không cho cô nhìn sang phía Lâu Lập Đông nữa, nói: "Mọi việc đều rất thuận lợi, người của bọn họ đều bị thương, bọn ta cũng đập viện tử, phá biển hiệu rồi, ta còn bảo bọn họ chuyển lời đến Cố Khang, chuyện này chưa xong đâu, sau hôm nay hễ thấy Thần toán môn ở đâu, ta sẽ đánh ở đó. Lúc này chắc chắn Cố Khang đã đến phân viện rồi."
Gặp ở đâu đánh ở đó? Tô Tiểu Bồi sa sầm nét mặt."Một mình chàng sao có thể đánh được cả môn phái người ta mà dám nói gặp đâu đánh đó chứ?" Chàng đang chê tính khí đối phương tốt quá, sẽ không huy động toàn giang hồ truy sát chàng sao?
Biểu cảm của cô khiến chàng cảm thấy buồn cười, không kìm được đưa tay véo má cô."Chỉ là nói vậy thôi, nói lời hung dữ thì phải có khí thế, không thì làm sao uy hiếp đám người giang hồ này được."
Lâu Lập Đông ở bên cạnh cười đến đau cả bụng."Dù sao hắn ta cũng là đồ không biết xấu hổ, cái gì cũng nói là chẳng sao cả, chẳng sao cả."
Tô Tiểu Bồi quay đầu lườm anh ta, rồi lại oán thán Nhiễm Phi Trạch: "Vì sao huynh ấy phải đến nhà chúng ta bôi thuốc, rõ ràng là có nhiều huynh đệ như vậy, huynh ấy đâu cần phải lén trốn ra khỏi thành."
"Trốn cái gì mà trốn, ông đây dù sao cũng chưa từng biết sợ." Lâu Lập Đông sớm đã không thuận mắt với Thần Toán môn, chỉ dựa vào lừa đảo, bịp bợm mà cướp đi danh hiệu tổ chức tình báo số một giang hồ của bọn họ. Khốn kiếp thật!
"Hắn không thể đi đâu được, hắn ra ngoài bây giờ sẽ bị ám sát ngay. Chúng ta đợi các môn phái khác đến chống lưng." Đợi người khác đến chống lưng, Nhiễm Phi Trạch nói ra những lời này mà chẳng hề đỏ mặt chút nào.
"Ừm. Bọn họ chắc hẳn đã đến rồi." Lâu Lập Đông gật đầu.
Tô Tiểu Bồi cũng gật đầu, điều này đúng là một phần của kế hoạch. Bọn họ đi khiêu khích Thần Toán môn, chắc chắn Thần Toán môn sẽ báo thù. Nếu giờ các phái giang hồ tụ tập đến hòa giải thì sẽ giống như tranh chấp giữa Thất Sát trang và Thần Toán môn lúc trước, điều đình chính là đóng băng cục diện, dẫn đến hỗn loạn. Vào lúc quan trọng thế này, việc Thần Toán môn rơi vào phiền phức chính là con dao chặt đứt trợ lực của Đỗ Thành Minh ở thành Ninh An, sau này giải quyết Đỗ Thành Minh rồi giải quyết Thần Toán môn, Nhiễm Phi Trạch và Tặc bang sẽ có thể thoát khỏi phiền phức đến cửa khiêu khích này.
"Lúc này chắc Giang Chưởng môn đã dẫn người đến uống trà trong đống đổ nát của Thần Toán môn với Cố Chưởng môn rồi." Lâu Lập Đông tưởng tượng đến tình cảnh đó liền bật cười.
Tô Tiểu Bồi nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch cười."Chớ lo lắng, bọn ta không hề giết người, chỉ đánh bọn họ một trận thôi, viện tử bị dỡ rồi, không có ai chết cả. Thần Toán môn chịu sự ấm ức này, cũng chẳng nói được gì đâu. Vì dù sao người huynh đệ Lưu Hưởng của bọn ta cũng đã chết dưới tay bọn họ." Chàng nghiến răng thốt ra hai từ "huynh đệ", ngẫm trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, tên Đỗ Thành Minh này chắc hẳn không thể ngờ được rằng chúng ta lại dùng chính cách thức của hắn, dùng người hắn giết để làm loạn thế trận của hắn.
Màn mở đầu này, coi như bọn họ đã nắm chắc.