Chương 85

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Khi Nhiễm Phi Trạch đang khổ não về vấn đề này, Tô Tiểu Bồi đã gặp phải chuyện phiền phức. Có người làm thuê ở trà lâu tự xưng họ Sử đến trước cửa phủ nha đánh trống báo án, nói có người dùng dao uy hiếp, bắt anh ta đến báo án. Một vị tiểu cô nương sống trong ngôi nhà đất ngoại thành phía đông bị người ta bắt cóc, đối phương yêu cầu đích thân nữ sư gia trong phủ nha đến phá án, kỳ hạn là năm ngày. Nếu như không bắt được tên cướp thì hắn sẽ giết chết tiểu cô nương kia. Quan sai hỏi anh ta, tiểu cô nương kia tên họ là gì, bị bắt cóc khi nào, có người tận mắt nhìn thấy không, có manh mối gì không. Người đó chỉ nói đại khái là không biết. Anh ta nói thậm chí anh ta còn không biết ở ngoại thành phía đông có ngôi nhà đất nào không nữa, anh ta chẳng biết gì hết, chỉ biết hôm nay đang làm việc trong trà lâu, vừa đi ra con ngõ phía sau chuyển đồ, bỗng có người cầm dao uy hiếp anh ta, ném cho anh ta chiếc váy bị cắt đứt một nửa, nói nếu như anh ta không đến quan phủ báo án, hắn sẽ lấy mạng anh ta. Anh ta vô cùng sợ hãi, liền ôm chiếc váy rách đó đến. Tô Tiểu Bồi nghe báo án xong, liền cùng Phủ doãn đại nhân và Tần Đức Chính chạy đến, việc này thực là kỳ lạ. Cô hỏi người làm công họ Sử kia, kẻ uy hiếp anh tướng mạo thế nào, anh ta nói không nhớ rõ lắm bởi khi đó anh ta đang ôm chiếc giỏ, vừa quay đầu, con dao kia đã nằm ngang trước mặt, anh ta sợ chẳng dám ngẩng lên, chỉ dán chặt mắt vào con dao. Lại hỏi người đó còn nói gì nữa không, anh ta một mực lắc đầu, nói những điều khác đều không nhớ rõ, chỉ biết người kia luôn miệng bảo anh ta phải đi báo án rồi mới thả cho anh ta đi. Ngoại trừ những nội dung này ra, căn bản anh ta không nhớ rõ kẻ đó còn nói những gì, thậm chí còn không nhớ rõ giọng của kẻ đó ra sao. Tần Đức Chính nghe đến phát bực, đột ngột quát một tiếng: "Vậy kẻ đó là nam hay nữ?" Người làm công kia đột nhiên ngẩn ra, vừa khóc vừa kêu: "Kẻ hèn... kẻ hèn vốn dĩ cảm thấy đó là nam, nhưng đại nhân nói như thế này, kẻ hèn... kẻ hèn lại không dám chắc chắn nữa. Kẻ hèn thực sự không dám ngẩng lên nhìn, khi đó kẻ hèn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ mất mạng, sợ đến hồn siêu phách tán, nào còn chú ý những thứ khác." Phủ doãn nhíu mày lại, thương nghị một chút với Tần Đức Chính và Tô Tiểu Bồi, quyết định tạm giữ người làm công này lại trước, sau đó bảo các bổ khoái đến căn nhà đó xem xem có phải thực sự có cô nương bị bắt cóc không. Đợi xác minh tình hình vụ án xong rồi mới cẩn thận thẩm vấn. Kẻ làm công này nghe thấy Phủ doãn nói vậy thì khóc trời gọi đất: "Kẻ hèn oan uổng, kẻ hèn oan uổng, kẻ hèn chẳng hề biết gì cả, kẻ hèn thực sự là bị người ta uy hiếp phải đến báo án, vì sao lại bắt giữ tiểu nhân, tiểu nhân bị oan." Tô Tiểu Bồi định cùng các bổ khoái đến căn nhà đó xem sao, đã là chỉ đích danh cô đi tra thì nhất định có điều gì đó ở nơi này. Bạch Ngọc Lang nghe chuyện, cũng vội chạy đến, cùng đi với cô. Khi Tô Tiểu Bồi đang đợi xe ngựa ở cửa, đột nhiên linh quang lóe hiện, cô quay lại phủ nha, chặn người làm công đang bị áp giải lại, hỏi anh ta: "Tên họ của ngươi có phải là Sử Thụy không?" Người làm công kia há hốc miệng."Cô nương, cô nương làm thế nào biết rõ vậy?" Trong lòng Tô Tiểu Bồi chùng xuống, đến rồi, hóa ra lại nhanh như vậy. Three Ở ngoại thành phía đông, vừa ra khỏi thành, chưa đến thôn, trong con đường núi gần cổng thôn, có một căn nhà được đắp bằng bùn đất. Căn nhà không lớn, mục nát, nóc nhà được che chắn tạm bợ bằng đụn rơm, mảnh vải nỉ, bài trí bên trong lại càng sơ sài đến đáng thương. Tô Tiểu Bồi ngồi trên chiếc ghế khập khiễng duy nhất có trong căn phòng, nhìn chỗ áo váy bị xé nửa ném lại trên chiếc giường gỗ, chỗ áo váy đó khớp với cái mà người làm công kia cầm đến báo án, điều này chứng tỏ bọn họ không tìm nhầm chỗ. Nhưng trong căn phòng này không hề có đầu mối gì cả. Không có dấu vết giằng co vật lộn, cũng không có bất cứ đồ vật dư thừa nào, chỉ sót lại một ít củi đốt dở trong chiếc lò nhỏ bên ngoài phòng, như thể có ai đó đã nấu một bữa cơm từ sớm, xung quanh không hề có bóng người, ở đây còn cách đường núi một khoảng. Tô Tiểu Bồi ngồi lặng quan sát thật kĩ căn phòng. Quan sai lục soát, tìm đầu mối ở xung quanh, bên ngoài cũng không phát hiện có chỗ nào khả nghi, đi xa hơn một chút, tìm được một người nông dân hỏi han, cuối cùng cũng hỏi ra được chút tin tức. Căn nhà này chỉ có một cô nương đang ở, họ Lý, mẫu thân mất sớm, phụ thân là thợ săn, dựa vào săn bắn mà sống, tính khí vô cùng tệ, cho nên không qua lại với ai trong thôn, lại chẳng có ngân lượng, ông ta liền tự làm một ngôi nhà đất ở cạnh chân núi bên ngoài thôn để ở. Nửa năm trước, người thợ săn họ Lý này bị sói hoang cắn chết trong núi, để lại một mình tiểu cô nương. Cô nương này tính khí giống cha, rất khó gần, không chịu quay lại thôn, cũng chẳng nể mặt trước hảo ý muốn tiếp tế của mọi người. Lâu dần, chẳng ai muốn đến gần nữa. Thỉnh thoảng chỉ có đại nương trong thôn đến thăm cô nương ấy và cho nàng ta ít đồ ăn hoặc y phục cũ. Nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mà thôi, cô nương này có mất tích vài ngày thì có lẽ cũng chẳng ai hay biết. Khi Nhiễm Phi Trạch chạy đến, thấy Tô Tiểu Bồi đang đứng sau căn nhà, nhìn ngọn núi đến ngẩn ngơ. Bạch Ngọc Lang nói cho chàng nghe sự việc: "Bây giờ vẫn chưa dám chắc cô nương kia tự lên núi săn bắt hay thực sự đã bị bắt cóc rồi. Một đại nương từng đến thăm nàng ta nói, nàng ta thường xuyên tự lên núi đo hố làm bẫy bắt những động vật nhỏ, mỗi lần đều đi liền mấy ngày trời. Không có ai nhìn thấy nàng ta bị bắt cóc, trong phòng cũng không có dấu vết giằng co, hơn nữa, các vật như cung tên để nàng ta đi săn cũng không được tìm thấy trong phòng. Vì nàng ta không qua lại gần gũi với mọi người, nên bộ áo váy bị xé rách kia có phải là của nàng ta hay không, cũng không nói chắc được." Nhiễm Phi Trạch gật đầu, đi về phía Tô Tiểu Bồi. Bạch Ngọc Lang bám theo phía sau, nhỏ giọng nói: "Hung thủ đã chỉ rõ muốn đại tỷ phá vụ án này, chắc chắn là có chuyện kỳ quái." "Ta biết rồi." Nhiễm Phi Trạch dừng bước."Để ta và nàng ấy ở riêng với nhau một chút nhé." Bạch Ngọc Lang há miệng, còn muốn nói gì đó, cuối cùng đành gật đầu, lùi đi. Nhiễm Phi Trạch đến bên cạnh Tô Tiểu Bồi, cùng cô ngắm núi một lát rồi cất tiếng: "Lão Lục đã nói hết cho ta rồi, nàng chớ hoảng, chưa chắc đã là Đỗ Thành Minh, cũng chưa hẳn đã xảy ra chuyện với cô nương kia, có lẽ chỉ là một chiêu dọa dẫm, nàng từng phá không ít vụ án trong thành này, nói ra thì cũng có không ít kẻ thù..." Chàng còn chưa nói hết đã thấy Tô Tiểu Bồi lắc đầu. Nhiễm Phi Trạch im lặng, đợi cô nói. Tô Tiểu Bồi dõi ánh mắt sang nhìn chàng, nhỏ tiếng nói: "Người đến báo án kia, anh ta họ Sử tên Thụy, ở quê hương ta, Sử Thụy có nghĩa là thứ ba. Hai lần trước, để biểu thị "thứ nhất","thứ hai", hắn đều viết chữ để lại trên thi thể. Chúng ta đã rời khỏi trấn Võ, thoát khỏi sự khống chế của hắn, mà con người hắn lại ghét nhất loại cảm giác này. Cho nên lần thứ ba này, hắn đổi biện pháp khác, khiến trò chơi càng phức tạp hơn, nhưng đối với hắn lại càng kích thích, thú vị hơn." "Sử Thụy?" "Có người cầm dao bức ép anh ta đến quan phủ báo án, thậm chí anh ta còn không quen cô nương họ Lý này, cũng không biết nơi này thực sự có căn nhà như vậy hay không, anh ta chỉ đến báo dựa theo chỉ thị của kẻ kia. Chỉ vì tên của anh ta có nghĩa là thứ ba, và chỉ có ta mới hiểu. Tên thủ ác còn chỉ rõ muốn đích thân ta đi phá án, sau năm ngày không phá án thì sẽ nhận về một cái xác." "Vậy vẫn còn năm ngày nữa." "Không còn nữa." Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Sẽ không có năm ngày nào hết, cô nương đó lúc này đã chết rồi. Năm ngày chẳng qua chỉ là thời gian để hắn đùa bỡn chúng ta." Nhiễm Phi Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Ta đã nói với bọn Giang Chưởng môn rồi, chỉ cần Đỗ Thành Minh kia hành xử có chút nào không thỏa đáng, hoặc có bất cứ mối hiềm nghi nào, mọi người sẽ lập tức bắt giữ hắn trong lặng lẽ." Mặc kệ thân phận bổ đầu phiền phức của hắn, cứ dùng quy củ giang hồ để xử lý hắn trước, bắt nhốt hắn lại, còn những việc khác thẩm tra xong thì tính tiếp. "Ngoại trừ việc xác minh hắn đúng là đồng hương của ta ra thì chúng ta còn có thể phát hiện được gì?" Tô Tiểu Bồi biết việc này không hề đơn giản."Thậm chí chúng ta không thể chứng minh những chữ đó đúng là do hắn viết." Cứ coi như hạ quyết tâm lặng lẽ ám sát hắn thì cũng phải dự trù khả năng tấn công trượt. Đồng bọn của Đỗ Thành Minh rất đông đảo, hậu họa khôn lường, sợ là sẽ có lúc cô và Nhiễm Phi Trạch cũng trở thành con chó chẳng có nhà để về. Cô đi rồi cũng coi như xong, nhưng Nhiễm Phi Trạch thì phải làm thế nào đây? Mà giết người vô cớ, cô và Nhiêm Phi Trạch đều không phải loại người như vậy, bản thân cô cũng không muốn Nhiễm Phi Trạch có suy nghĩ đó. Mà các hán tử giang hồ kia có lợi ích riêng của mình, phiền phức này quá lớn, nếu không có bằng chứng xác thực, bọn họ cũng chẳng thể yêu cầu các phái tương trợ. "Bọn họ cũng đang theo dõi Thần Toán môn và những nhân vật khả nghi khác, trăm kín cũng phải có một hở, tuyệt đối không thể không có chút sơ hở gì. Kiên nhẫn thêm chút nữa, Tiểu Bồi, kiên nhẫn thêm chút nữa." Tô Tiểu Bồi không đáp lời, tâm trạng của cô lúc này rất tệ, vừa nôn nóng vừa buồn bã. Lại có thêm một cô nương vô tội vì cô mà chết, cô thực sự muốn làm chút gì đó, cần phải làm chút gì đó. "Tiểu Bồi." Nhiễm Phi Trạch đột nhiên gọi cô. Tô Tiểu Bồi quay đầu nhìn chàng, nghe chàng nói: "Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều." Tô Tiểu Bồi chau mày lại, Nhiễm Phi Trạch liền đưa tay định xoa mi tâm của cô. Cô nghiêng đầu tránh, chàng kéo vai cô lại. Cô hất tay chàng ra, chàng lại kéo vào, cứ như vậy cho đến khi chàng dùng lực giữ chặt vai cô, khiến cô đau đến rùng mình. Chàng nói: "Đau rồi thì tốt, nàng bình tĩnh lại đi" Tô Tiểu Bồi không động đậy nữa. Nhiễm Phi Trạch vỗ về cô: "Đã xem xét hết rồi chứ?" Cô gật đầu. "Nàng đợi ta một chút." Nhiễm Phi Trạch để cô ở lại, một mình bước vào trong phòng, cẩn thận quan sát một vòng, sau đó lại ra ngoài xem xét một lượt nữa, hỏi Bạch Ngọc Lang những tình tiết liên quan đến vụ án, cuối cùng lại đi ra đưa Tô Tiểu Bồi về nhà, trước đó còn dặn dò Bạch Ngọc Lang: "Chút nữa ta sẽ lại đưa nàng ấy quay về phủ nha." Tô Tiểu Bồi không cự tuyệt ngoan ngoãn đi theo chàng, cô biết chàng có lời muốn nói riêng với cô. Quay về đến nhà, cô cũng đã bình tĩnh hơn."Hắn cho ta năm ngày, chắc là muốn nhìn thấy bộ dạng bất lực của chúng ta khi tìm kiếm cô nương kia, thời hạn chính là áp lực, huống hồ còn phải gánh vác kết quả về một mạng người, điều này thực sự quá ác độc." "Nàng khẳng định cô nương kia chắc chắn đã chết rồi ư?" "Đúng, Đỗ Thành Minh sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lưu lại người sống chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi. Với nhân cách như thế hắn sẽ không có lòng áy náy hay lương thiện gì đâu, chỉ thị hắn đưa ra ắt là giăng xong thế cục giết người, năm ngày sau, đợi chúng ta náo loạn một phen rồi mới đưa thi thể đó ra, nhằm hủy hoại thể diện và uy phong của chúng ta." "Cho nên hắn không hề bận tâm tới việc sống chết của cô nương này, cái hắn muốn chính là quá trình nàng vật lộn trong đau khổ kia, chờ đợi giáng cho nàng một đòn chí mạng." "Đúng vậy." "Nói như vậy thì sau năm ngày, hắn có khả năng sẽ xuất hiện?" "Đúng. Nếu không xuất hiện công khai thì cũng sẽ ở chỗ tối quan sát." Tô Tiểu Bồi cắn chặt ngón tay trỏ."Mục tiêu hạ thủ của hắn đã được lựa chọn cẩn thận, cô nương đó không có người thân, không có bằng hữu, chỗ ở lại cách khá xa mọi người, nếu có chết ở trong nhà thì cũng phải rất nhiều ngày sau mới có người phát hiện. Như thế sẽ chẳng có manh mối, dấu vết gì hết." "Không phải còn cái người đến báo án kia sao, người tên là thứ ba ấy." "Sử Thụy." Tô Tiểu Bồi gật đầu."Anh ta quá sợ hãi nên căn bản chẳng nhớ gì cả." "Vậy nàng sẽ phải để anh ta nhớ lại vài chuyện." "Lời này là có ý gì?" Tô Tiểu Bồi nhất thời không hiểu. "Đỗ Thành Minh muốn nàng lún sâu vào việc này, điều hắn muốn chính là nàng dẫn mọi người trong nha phủ vất vả chạy đi tìm kiếm, đúng không?" "Đúng. Giày vò tinh thần, thứ hắn muốn chính là điều này." "Nhưng chúng ta nhanh chóng phá án, bắt được kẻ hiềm nghi rồi, kế hoạch của hắn sẽ thất bại. Vụ án này chỉ rõ là tìm nàng, nữ sư gia của phủ nha, nàng quay lại chưa được mấy ngày, đi làm mới được vài buổi, người ngoài căn bản không biết rõ nữ sư gia trong phủ nha đã quay về, chuyện này Lưu Hưởng ắt là có liên quan. Hơn nữa, chắc nàng còn nhớ Lão Lục từng nói có nhìn thấy tro thư mà Lưu Hưởng đã đốt chứ? Đỗ Thành Minh đã chỉ thị cho hắn ta, nhưng cả ngày Lưu Hưởng ở phủ nha, việc hành bắt cóc giết người này chắc chắn không phải là do hắn ta làm. Thần Toán môn có phân viện ở đây, còn có những nhân vật ngầm khác, tóm lại bọn chúng chắc chắn đã chia nhau hành sự. Rất hiếm người có cái tên Sử Thụy này, để sắp đặt một thế cục chặt chẽ, mỗi chi tiết Đỗ Thành Minh đều phải suy tính kĩ, vì thế hắn nhất định đã bảo Thần Toán môn tìm kiếm một người có họ tên như vậy, sau đó lại phán đoán xem người này có thể dùng được không. Cô nương bị hại kia cũng là người được chọn. Bọn chúng muốn tìm người, chắc chắn không thể nào không lưu lại chút dấu vết. Chúng ta lật ngược bản án, tìm hiểu từ những người này, xem còn ai khác tên Sử Thụy không, gần đây có ai nghe ngóng, tìm kiếm người có tên họ này không, còn có ai tìm kiếm một vị tiểu cô nương côi cút, không nơi nương tựa không. Tóm lại, chuyện này cũng không hẳn là không có cách nào tra ra được. Nhưng đơn giản nhất vẫn là làm sao khiến tên Sử Thụy đến báo án kia nhớ ra được kẻ đã bắt ép gã." "Có lẽ kẻ đó đã bịt mặt, chỉ phán đoán qua giọng nói, phần thắng quá nhỏ, không đáng tin cậy." "Chúng ta cho gã một người để lựa chọn." "Ai." "La Bình." Tô Tiểu Bồi bỗng chốc hiểu ra. Nhiễm Phi Trạch từng nói người của Bạch gia vẫn luôn trông chừng La Bình, thậm chí còn lén lút đưa hắn đến thành Ninh An rồi an bài cho hắn đi uống rượu để nghe ngóng tin tức, biện nhận xem lúc đầu là ai dạy cho hắn cách đe dọa và dụ dỗ, khống chế tâm lý con tin. Tiếc là La Bình đã nghe qua giọng của mấy vị quan sai, trong đó có cả Lưu Hưởng nhưng cũng không thể nhận ra. Tô Tiểu Bồi cảm thấy đã qua một khoảng thời gian khá dài, hơn nữa gã La Bình này cũng không có ý định gia nhập vào tổ chức, nên hắn không thể nhớ được cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng Nhiễm Phi Trạch vẫn luôn giữ hắn lại, chàng nói sau này ắt sẽ có lúc dùng đến. Bây giờ đã đến lúc rồi sao? "Cái tên Sử Thụy này, nàng không nói thì chẳng ai biết được nó có thâm ý gì. La Bình năm đó bị nàng bắt được luôn ôm hận trong lòng, vì thế mà thích hạ thủ với các tiểu cô nương, lại muốn báo thù, khiêu khích nàng. Tử lao xảy ra hỏa hoạn, hắn may mắn thoát được, từ đó mai danh ẩn tích chạy đến thành Ninh An này, nhưng tính ác khó sửa, lại muốn gây án tiếp, nghe nói nữ sư gia trong thành Ninh An chính là kẻ thù lúc trước khiến hắn phải vào tử lao, hận thù trong lòng hắn bỗng sục sôi, thế là liền gây ra vụ án này." Hai mắt Tô Tiểu Bồi sáng bừng."Bắt được hung thủ rồi, chúng ta đương nhiên không cần lo lắng nữa, chỉ cần nghiêm khắc thẩm tra La Bình, bắt hắn giao con tin ra, vụ án này coi như kết thúc. Mục tiêu quan tâm của mọi người thay đổi, kế hoạch của Đỗ Thành Minh coi như thất bại, Lưu Hưởng đương nhiên không gánh được tội. Để có thể khiến cho chúng ta tiếp tục truy tra, chắc chắn hắn sẽ chứng minh vụ án này không liên quan tới La Bình, như vậy vô tình sẽ để lộ dấu vết." "Trong tình huống nếu như Lưu Hưởng không có cách nào tự bảo vệ mình và nghĩ ra diệu kế chứng minh La Bình vô tội thì đành phải thả hắn ta đi. Giết thì không thể giết rồi, vì hễ La Bình chết thì vụ án này sẽ kết thúc, cứ coi như thi thể của cô nương đó không xuất hiện, cũng sẽ bị nói là La Bình làm. Chết không đối chứng, kế hoạch Đỗ Thành Minh tỉ mỉ an bài thất bại hoàn toàn. Lưu Hưởng không gánh vác được, hắn sẽ phải thả La Bình đi, rồi lại dẫn dụ chúng ta tiếp tục truy tra La Bình. Có như thế hắn mới có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch của mình." "Nghĩa là hắn sẽ mượn vụ án này để giết hại ta, lại ngụy trang thành sự cố ngoài ý muốn?" "Trước mắt thì đây là cơ hội tốt nhất."