Phủ doãn quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, hỏi: "Tô cô nương thấy thế nào?"
"Kẻ thủ ác chắc chắn là người quen của Lưu Bổ khoái, cho nên huynh ấy không lường được đối phương có ý định giết người. Hung thủ đã động thủ ở cự ly gần, công kích chính diện, với thân thủ của Lưu Bổ khoái, nếu bị tấn công từ xa, huynh ây dù thế nào cũng có thể rút đao ra chặn mấy chiêu. Y phục của huynh ấy chỉ có một bên bị dính bùn đất, rõ ràng không phải là lăn dưới mặt đất để tránh chiêu, mà sau khi chết mới ngã xuống dính bùn. Nơi động thủ không phải ngôi nhà bỏ hoang lâu ngày thì cũng là viện tử, như vậy mới có bụi đất. Trên đường cũng sẽ có bụi đất, nhưng giết người trên phố, nguy cơ bị phát hiện quá lón, vì vậy hiện trường nhất định là ở trong viện tử. Lưu Bổ khoái nguyện ý đi theo người đó, hoặc là đi tìm kẻ đó, chứng tỏ huynh ấy quen biết hung thủ. Hung thủ đâm hai kiếm lấy mạng huynh ấy, khá bình tĩnh, không hề nóng nảy, loại trừ được khả năng cãi vã bất hòa dẫn đến nổi giận giết người, chắc chắn là có âm mưu từ trước. Nhưng nhát kiếm thứ nhất cố ý giày vò huynh ấy, cho thấy giữa hai người có oán hận, điều này minh chứng Lưu Hưởng quen biết người này trong thời gian khá dài rồi, trước đây từng có không ít cơ hội nói chuyện với nhau, như vậy mới có thể tích thành oán giận thế này."
Tô Tiểu Bồi nói đến đây thì ngừng lại. Cô quan sát mọi người trong căn phòng một lượt rồi nói tiếp: "Dựa vào lời tráng sĩ vừa nói thì hung thủ là nam giới, người trong võ lâm."
"Người trong võ lâm?" Tần Đức Chính kinh ngạc."Lưu Hưởng thì ta biết, những vụ án qua tay cậu ấy, cực ít có liên quan đến võ lâm."
Tô Tiểu Bồi không đáp lời mà chỉ tiếp tục nói: "Hôm qua khi Lưu Bổ khoái rời khỏi phủ nha, đại ca giữ cửa nói là nhìn thấy huynh ấy đi về phía đông, sau đó thì không quay lại nữa. Điều này chắc Phủ doãn đại nhân và Tần đại nhân đã biết, vì hôm qua không thấy huynh ấy trở về, mọi người còn sốt sắng ra ngoài tìm nhưng không thấy, hỏi han rất nhiều người cũng vô ích. Hôm nay thi thể ở đây, ta dám nói rằng, nếu như Lưu Bổ khoái đã rời khỏi thị trấn thì bên phía chợ đông chắc chắn có người buôn bán nhìn thấy huynh ấy, nếu không ai nhìn thấy, chứng tỏ huynh ấy không hề đi xa. Vài ba con đường ở phía đông đều khá yên tĩnh, nếu như cứ từ từ mà đi, sẽ chẳng ai chú ý, đại nhân có thế phái người lục soát trong phạm vi này, người vừa chết vết máu chắc hẳn vẫn còn lưu lại hiện trường. Nơi đó chắc chắn rất yên tĩnh, không thu hút sự chú ý. Trước đó ta có nói hiện trường là ngôi nhà bỏ hoang hoặc viện tử, nhưng nghĩ đến việc lân cận phố chợ này không có nhà bỏ hoang, cho nên chắc chắn đó là viện tử ở góc khuất, xin đại nhân hãy phái người đi tra."
Một phán đoán hợp tình hợp lý, Phủ doãn vội lệnh cho Tần Đức Chính an bài nhân thủ, đi lùng soát tiểu viện ở các góc khuất, ngõ vắng trên ba con phố phía đông. Hơn nữa, chiếc quan tài này cũng có điều khác lạ, màu sắc nước sơn không bình thường, Phủ doãn lại phái người đi mời chưởng sự của các tiệm quan tài và tiệm sơn đồ mộc trong thành đến phủ nha để nhận diện, phải tìm ra được người mua quan tài.
"Đại nhân." Nhiễm Phi Trạch nói: "Khi tra các phố, xin các vị bổ khoái đại nhân lưu tâm ở quanh đó có những người nào, có những cửa tiệm gì, nếu như tìm được chỗ gây án, người ở lân cận đó có khả năng đã nhìn thấy hung thủ, cũng có khả năng là người biết được sự việc."
"Điều này ta biết." Tần Đức Chính nói: "Ta đi an bài ngay đây."
Tô Tiểu Bồi nhìn sang thi thể của Lưu Hưởng, nghe thấy Tần Đức Chính sau khi ra ngoài có dặn dò các bổ khoái một lượt, mọi người lớn tiếng hô vang nhất định sẽ dốc toàn lực đi lùng bắt, trừng trị hung thủ. Bên ngoài bàn tán náo nhiệt, trong phòng xác lại lạnh toát. Tô Tiểu Bồi nhìn Lưu Hưởng, không kìm được thở dài, bỗng cảm thấy trên tay ấm áp, Nhiễm Phi Trạch đã đi đến nắm lấy tay cô. Cô quay đầu nhìn chàng, chàng hạ thấp giọng nói: "Tuy không thích hợp lắm nhưng ta vẫn phải nói, chúng ta quay về ăn sáng thôi. Muốn bắt hung thủ, cũng không được dể đói bụng."
Tô Tiểu Bồi bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, khẽ gật đầu.
Hai người quay về đền nhà, có vài lời rốt cuộc giờ cô mới nói ra được: "Chắc là Đỗ Thành Minh phải không?"
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu."Hôm qua mới nhận được tin tức, hắn ở trấn Cao Phong."
"Vậy cách đây cũng không xa?"
"Đúng vậy." Nhiễm Phi Trạch dắt Tô Tiểu Bồi vào bếp, vừa làm cơm vừa nói với cô: "Đỗ Thành Minh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta đã quá đề cao tầm quan trọng của Lưu Hưởng đối với hắn. Vụ án mạng thứ ba này đã đi chệch dự liệu của bọn chúng, hắn liền tỏ vẻ khó chịu. Ở khoảng cách này, chắc chắn có người đã dùng bồ câu đưa thư báo tin cho hắn."
"Thần Toán môn phải không?"
"Chắc là bọn họ. Nhưng Lưu Hưởng không hề đề phòng, chứng tỏ hắn không ngờ đến biến cố của sự việc. Người của Thần Toán môn ở bên này cũng chỉ là vài nhân vật nhỏ, coi như là quản sự của phân viện, Lưu Hưởng chắc cũng không quá thân thiết với ông ta. Có thể khiến Lưu Hưởng không coi ra gì, lại tích oán từ trước, chắc hẳn là Cố Khang. Trước đó ta có nhận được tin tức, Cố Khang rời khỏi trấn Võ, chắc trước giờ vẫn không cách Đỗ Thành Minh quá xa. Bên này vừa xảy ra chuyện, Đỗ Thành Minh không thể lập tức chạy đến, nhưng có thể phái Cố Khang tới thanh lý cục diện rối loạn này. Lưu Hưởng hành động càng nhiều, càng để lộ sơ hở, thế là bọn chúng dứt khoát giết hắn."
"Đây cũng là để thị uy với chúng ta, muốn chúng ta đừng tự tưởng rằng mình thông minh. Muốn để ta biết ta đang nghĩ gì, bọn chúng đều biết."
"Vậy sao?" Nhiễm Phi Trạch gắp một miếng trứng trong nồi canh, đưa đến bên miệng Tô Tiểu Bồi, ra hiệu bảo cô há miệng. Tô Tiểu Bồi vừa há miệng vừa nhíu mày nhìn bữa sáng Nhiễm Phi Trạch đang làm, sáng sớm mới xem thi thể xong, chàng lại đi làm món canh vàng vàng đỏ đỏ này ăn với màn thầu, không thấy ghê sao? May cô không mấy bận tâm tới chuyện này, đổi lại là cô nương khác, chắc sớm đã ôm tay nải chạy trốn rồi.
Tô Tiểu Bồi thẩm thở dài, nếu như cô đi rồi, một mình chàng ở lại thì phải làm thế nào? Cô liền xán đến gần, ôm lấy eo chàng.
"Hử, món trứng gà này nấu ngon như vậy cơ à?" Nhiễm Phi Trạch cũng tự nếm thử một miếng, cảm thấy đúng là rất ngon.
"Ừm." Tô Tiểu Bồi tiếp tục ôm lưng chàng, cô không chê bai tài nghệ nấu nướng của chàng, nhưng không muốn nói thật sợ chàng tự ái."Vụ án thứ ba này đã không còn ý nghĩa gì đối với Đỗ Thành Minh nữa, chúng ta phải đề phòng vụ án thứ tư, hy vọng những an bài kia có tác dụng, lần này, không thể lại để hắn chiếm thế thượng phong nữa."
"Bọn chúng cho rằng Lưu Hưởng hành động càng nhiều càng có sơ hở, nhưng không nghĩ bản thân bọn chúng cũng vậy. Oán thán người khác thì dễ, nhưng bản thân mình muốn làm được thì lại không dễ. Từ viện tử đó, từ chiếc quan tài đó, chắc chắn có thể tra ra. Tiểu Bồi, Lưu Hưởng mất mạng, chứng tỏ tâm lý bọn chúng đã rối loạn rồi, chưa chắc đây đã là chuyện xấu đối với chúng ta. Vụ án thứ tư, chúng ta có thể ngăn chặn được."
"Ta đang nghĩ đến đoạn kết của vụ án thứ ba, chàng đoán xem Đỗ Thành Minh còn có chiêu gì nữa? Kết thúc yên ả, lặng lẽ như thế này không phải là tác phong làm việc của hắn, để thi thể trước cửa phủ nha chắc không phải chủ ý của hắn, bởi đối với hắn, Lưu Hưởng đã chẳng còn giá trị lợi dụng. Ta đoán trước đó hắn có an bài khác, ví dụ như chặt chân tay hoặc đổ vật dính máu tanh gì đó, nhưng lúc sự việc vỡ lở, những điều đó chẳng còn sức uy hiếp nào nữa. Tráng sĩ, ta không đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng ta thực sự rất khó chịu."
"Ừm." Nhiễm Phi Trạch khẽ vỗ vỗ vào cánh tay cô."Vậy nàng cứ ôm ta đi." Ôm đến khi nào trong lòng dễ chịu thì thôi.
Tô Tiểu Bồi không nói gì, cô dựa đầu vào tấm lưng dày rộng của chàng, cứ như vậy một hồi lâu.
Đến khi vào bữa ăn, canh và màn thầu đã nguội cả. Nhưng Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đều chẳng bận tâm.
Đến trưa, các bổ khoái đã tìm được viện tử nơi Lưu Hưởng bị hại, vết máu trên đất đã được xử lý qua bằng cách phủ ít bùn đất lên, nhưng vì mọi người ai cũng tận tâm tận lực, mỗi một nơi đều cẩn thận bới ra xem, nên cuối cùng cũng tìm được.
Viện tử đó chính là nơi hôm qua Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy Lưu Hưởng sau khi đi vào thì không trở ra nữa. Sở dĩ trước đó chàng và Tô Tiểu Bồi không nói cho phủ nha biết là bởi muốn tránh bị nghi ngờ, nhưng dựa vào những suy đoán của mình, cũng dẫn được mọi người đến đúng địa điểm, không chút sơ hở. Mà gã tiên sinh xem mệnh bốc quẻ bày sạp trên phố kia hôm nay không thấy dọn hàng, những người hôm qua có mặt đều bị đưa về phủ nha thẩm vấn, gã tiên sinh xem mệnh kia cũng không phải ngoại lệ, bị bổ khoái đến tận cửa nhà dẫn đi.
Trọng điểm của Tô Tiểu Bồi đương nhiên là phải thẩm tra kĩ người xem bói đó, nhưng lúc này lại nhận được tin, nói là dưới một cây ngô đồng trên phố lớn phía tây, phát hiện ra hai thi thể. Chính xác là một bộ hài cốt và thi thể của một tiểu cô nương.
Nghe nói là thi thể của tiểu cô nương, Tô Tiểu Bồi lập tức quyết định muốn cùng các quan sai đi xem sao.
Chỗ để thi thể đó không xa lắm, Tô Tiểu Bồi ngồi xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến. Tuy có không ít người vây quanh nhưng may mà có người nhiệt tình đã ngăn chặn những người tò mò lại, cho nên thi thể không bị động chạm đến, hiện trường được bảo vệ khá tốt. Sớm đã có mấy vị quan sai chạy đến trước, hỏi bách tính hai bên đường, giữa thanh thiên bạch nhật, trên đường lớn, sao không một ai biết hai thi thế này xuất hiện như thế nào.
"Khi đó Nhị Cẩu Tử và Đào Tứ đang đánh nhau, Đào Tứ nói Nhị Cẩu Tử trộm túi tiền của hắn, Nhị Cẩu Từ chối, hai người lời qua tiếng lại rồi xông vào đánh nhau. Ai cũng biết Đào Tứ là kẻ độc ác, hắn rút dao ra, Nhị Cẩu Tử kêu trời gọi đất, hô hoán các huynh đệ đến giúp đỡ. Chỗ này là địa bàn của Đào Tứ, đương nhiên hắn cũng có trợ thủ, hai bên đánh nhau hỗn loạn, mọi người ùa ra xem cảnh náo nhiệt. Kết quả bên kia còn chưa đánh nhau xong, bên này đã ó người đột nhiên thét lên, mọi người quay lại nhìn, mới phát biện hai thi thể này được bày ở đây từ lúc nào."
Hỏi mấy người liền, ai cũng nói như vậy. Các quan sai chẳng có cách nào, đành lôi bọn Nhị Cẩu Tử và Đào Tứ về phủ nha thẩm vấn.
Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm vào hai thi thế đó, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Bộ hài cốt kia sớm đã thối rữa, chỉ còn lại xương. Nhiễm Phi Trạch nói cho cô biết, hài cốt đó là của nam tử, còn tiểu cô nương kia, đứt một cánh tay, tóc bị cắt ngắn, cánh tay đứt lìa và mớ tóc dính máu bị vứt bừa bãi bên cạnh thi thể. Tô Tiểu Bồi có thể hiểu rõ nguyên nhấn vì sao tiểu cô nương này bị cắt tóc, đây chính là nhằm vào cô. Cô hoài nghi trước đó Đỗ Thành Minh đã lên kế hoạch vứt cánh tay hoặc đoạn tóc dính máu đó đến trước cửa phủ nha hoặc là nơi nào đó nhằm dọa dẫm cô, ám chỉ cô không tìm được người theo kỳ hạn, tỏ vẻ thị uy trước cô.
Bây giờ, vụ án thứ ba không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn, hắn ném thi thể đi đã đành, nhưng còn bày ra một bộ hài cốt của nam giới là có ý gì?
Quan sai đến, muốn thu dọn hai thi thể này đưa đi, Tô Tiểu Bồi liền chặn lại. Hắn bày xác như thế này chắc chắn là có ý đồ, cô vẫn cần phải suy nghĩ thêm.
Thi thể của nam giới bày nghiêng dưới gốc cây, mà thi thể của tiểu cô nương lại ở phía đối diện với ông ta, được thứ gì đó chống đỡ bên trong y phục, khiến nàng ta ở trong tư thế ngồi. Nhiễm Phi Trạch lại gần quan sát, nói đó là một thân trúc. Tại sao phải đỡ cho nàng ta ngồi nhỉ? Hơn nữa mắt của nàng ta còn trợn trừng.
Tim Tô Tiểu Bồi đập thình thịch, cô đến gần, cẩn thận quan sát, phát hiện mí mắt của cô nương đó đã bị cắt, Tô Tiểu Bồi cố nén cảm giác buồn nôn, ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể cô nương kia, thuận theo tầm mắt của nàng ta nhìn ra, thấy bộ hài cốt nam giới kia nghiêng người nằm dưới gốc cây, điều này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao? Vì sao phải ép nàng ta nhìn? Lẽ nào điều đó ám chỉ hắn sẽ khiến cô phải nhìn Nhiễm Phi Trạch chết thảm?
Nhưng dùng hài cốt để biểu thị điều này có vẻ không hiệu quả lắm, nếu giết một đại hán cao lớn, cho mặc y phục giống như Nhiễm Phỉ Trạch thì còn có sức thuyết phục hơn.
Lúc này quan sai đưa đến một đại nương nhận diện thi thể tiểu cô nương kia, bảo bà ta nhìn xem người đó có phải là con của gia đình thợ săn đã mất tích không. Đại nương đó nhìn thấy Tô Tiểu Bồi ngồi xổm bên cạnh thi thể kia thì giật thót mình. Tô Tiểu Bồi đứng lên nhường chỗ. Đại nương run rẩy, cẩn trọng đi đến, sau khi nhìn lướt qua thì đột ngột lùi ra xa, nói: "Là nàng ta, đúng là nàng ta. Thê thảm quá, tại sao lại có thể xuống tay tàn nhẫn thế này, cha mẹ nàng ta mất sớm, nàng ta mới có mười bốn tuổi thôi, mới mười bốn tuổi đã phảỉ chịu cảnh này. Tên ác nhân đáng chém nghìn đao kia, tại sao lại xuống tay tàn nhẫn thế này?"
Tô Tiểu Bồi không để ý nghe bà ta gào khóc những gì, cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào thi thể đó, cảm thấy có vài chuyện cần phải nghĩ thông suốt, nhưng mà là chuyện gì mới được chứ?
Lúc này Nhiễm Phi Trạch đi đến, nói với cô: "Quan sai nói bọn họ đã đến căn nhà đất của cô nương kia, phát hiện mộ cô nương đã lập cho cha mình ở sau nhà đã bị đào lên. Mộ mẹ nàng ta thì vẫn yên ổn, chỉ có cha nàng ta là bị đào lên. Mộ của cha nàng ta?
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi đột nhiên hiểu ra, bắt đầu run rẩy lạnh toát sống lưng. Cô duỗi tay ra tóm lấy Nhiễm Phi Trạch, cô cần phải dựa vào ai đó.
"Cô nương đó bao nhiêu tuổi?"
"Mười bốn." Nhiễm Phi Trạch bị phản ứng của cô làm cho sợ hãi, liền kéo cô lại.
"Vậy... vậy cây..." Tô Tiểu Bồi chỉ vào cái cây bên cạnh bộ hài cốt, nói không ra lời.
"Là ngô đồng." Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, vô cùng lo lắng."Tiểu Bồi, nàng làm sao vậy?"
Đường Ngô Đồng, thi thể nam giới.
Cô đã xem qua bức ảnh thi thể của cha rất nhiều lẩn, ông nằm nghiêng dưới đất, cơ thể đầy máụ, ngã dưới một thân cây ven đường. Cô đã mất cha năm cô mười bốn tuổi.
"Tiểu Bồi." Nhiễm Phi Trạch siết chặt tay ôm lấy cô.
Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn bộ hài cốt nam giới kia, rồi lại quay đầu nhìn sang thi thể của thiếu nữ mười bốn tuổi bị cưỡng ép trợn trừng mắt nhìn hài cốt của phụ thân mình, dường như cô nghe thấy tiếng Đỗ Thành Minh đang cười lạnh bên tai.
"Ngươi tự cho rằng mình thông minh lắm sao? Ta còn hiểu rõ ngươi hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng."
Trước mắt Tô Tiểu Bồi tối sầm lại. Bố của cô. Vì ông mà cô mới muốn đi học tâm lý học, vì ông mà cô mới bước lên con đường điều tra tội phạm này.
Bố!
Nhiễm Phi Trạch nửa ôm nửa đỡ Tô Tiểu Bồi lên ngựa quay về, chàng khẽ vỗ về bờ vai cô.
Tô Tiểu Bồi khôi phục lại tinh thần, nghẹn ngào nói với Nhiễm Phi Trạch: "Ta muốn về nhà."
"Được, ta đưa nàng về."
"Không phải là nhà này, ta phải quay về."
"Tiểu Bồi." Nhiễm Phi Trạch chau mày lại.