Chương 27

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Đứa trẻ ăn mày toàn thân nhếch nhác, bẩn thỉu đói rách, đứng trước mặt một người đàn ông, lớn tiếng nói với ông ta: "Con là Nhiễm Phi Trạch ở thôn Hạnh Hoa, người nói muốn thu nhận con làm đồ đệ, lời này còn giá trị không?" Người đó kinh ngạc hồi lâu, sau đó bật cười ha ha."Đương nhiên còn giá trị, người ta tìm kiếm chính là con." Khi đó Nhiễm Phi Trạch không hiểu, rõ ràng là mình đi tìm ông ấy, tại sao ông ấy lại nói người ông ta đang tìm kiếm là mình chứ? Đến giờ thì Nhiễm Phi Trạch đã biết, vì chàng cũng đang tìm kiếm đồ đệ khắp nơi, thật sự hận là không có đứa trẻ nào cũng nghìn dặm xa xôi chạy đến nói với chàng, muốn bái chàng làm sư phụ. Tô Tiểu Bồi bị câu chuyện của chàng hấp dẫn, nghe suốt quãng đường chưa đủ, còn theo chàng về phòng."Tráng sĩ chẳng phải công phu không tồi sao? Vì sao không thu được đồ đệ?" "Công phu không tồi đâu phải dựa vào miệng nói là được, trong giang hồ phần lớn chỉ biết ta đúc binh khí, giỏi công phu gì đó, không thể coi là đại danh vang dội. Chuyện ta từng làm rất nhiều người biết, nhưng chưa chắc đã biết rõ tên tuổi của ta, nếu ta đi khắp nơi khoe khoang, sẽ có nhiều rắc rối vì chuyện tình cảm?" Tô Tiểu Bồi tự động bỏ qua nửa câu sau của chàng, cô không tài nào hiểu được một người như chàng sẽ gặp rắc rối vì loại tình cảm nào. Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: "Có vài người ngưỡng mộ ta, nhưng chỉ muốn học võ, vừa nghe nói còn phải học rèn sắt, liền rút lui." Tô Tiểu Bồi cười khúc khích. Đúng vậy, học võ rất phong độ khí khái, trong phim võ hiệp vị đại hiệp nào mà chẳng phong độ ngời ngời, nhưng mà rèn sắt, hình tượng bỗng chốc hạ thấp mấy phần. "Vậy lúc đầu khi học nghệ, tráng sĩ cũng vừa học võ vừa học rèn sắt sao?" "Đúng. Sư phụ thu nhận ta rồi, lập tức mở một tiệm rèn sắt, dạy ta làm binh khí, ngày nào cũng làm việc rất vất vả, nếu ta không nghe lời, sẽ bị ăn đòn, người đánh ta không thể nào giống như cha ta đánh." "Không giống chỗ nào? Ông ấy xuống tay nặng hơn?" "Không, người không đánh mạnh như cha ta, nhưng ta chạy không thoát. Cô nương nghĩ xem, bị đánh mà không chạy được, thật tức biết bao. Khi đó ta rất nóng nảy hiếu thắng, thế là liền gắng sức nghĩ cách nâng cao bản lĩnh của mình. Bản lĩnh của ta càng lớn, người đánh càng dữ dội hơn, ta vẫn không chạy thoát được." Tô Tiểu Bồi thấy vô cùng thú vị, bật cười khanh khách. "Sau này tay nghề của ta khá hơn nhiều, xa gần cũng có chút tiếng tăm, rất nhiều người thích đến tiệm của ta mua dao kéo sửa nông cụ, ngày nào cũng kiếm được ít nhiều ngân lượng, cuộc sống khá là thoải mái. Kết quả sư phụ lại không làm nữa, khi đó người đánh ta, ta đã có thể chạy thoát. Thế là người đóng cửa tiệm, đưa ta đi ngao du khắp nơi." "Đi đến chỗ nào vậy?" "Chỗ nào cũng đi, các đại môn phái, các gia môn võ lâm lớn, có chút danh tiếng, người đều đưa ta đến." "Đến làm gì?" "Đánh nhau. Người bảo ta đọ sức với với đệ tử của các môn phái đó, nhiều khi đọ sức dài ngày, người liền tìm chỗ nào gần đó mở tiệm, bảo ta tiếp tục học đúc kiếm rèn đao. Ta không ngừng tỉ thí võ công, tỉ thí xong rồi, sư phụ lại chỉ ra những chỗ ta làm chưa tốt, khi nào không nên ứng chiêu nào. Quãng thời gian đó, người còn bảo ta rèn kiếm, bán cho những người trong võ lâm kia. Ta vừa phải bỏ mồ hôi công sức, còn vừa giúp người kiếm tiền." Tô Tiểu Bồi cười nghiêng ngả."Sư phụ của huynh cũng thật thú vị." "Thú vị? Những nhân sĩ võ lâm đó rất bực bội với người." "Vì sao, mọi người giao đấu với nhau, chẳng phải đối với bọn họ cũng tốt sao?" "Không phải là vấn đề tốt xấu, bọn họ chê sư phụ ta lười nhác, đồ đệ của mình không tự mình bồi dưỡng cho tốt, cứ phải lợi dụng người khác. Bất luận là bọn họ có thắng ta hay không, đều chẳng vinh dự gì, thêm vào đó con người sư phụ ta ăn nói không khéo, luôn khiến cho bọn họ không vui." "Không vui mà còn muốn luyện công với huynh?" "Sư phụ ta luôn có cách." "Vậy nếu như đao kiếm không có mắt, giết chết huynh thì phải làm thế nào?" "Khi đó trong võ lâm vẫn còn khá có đạo nghĩa. Mọi người đã nói tỉ thí, đến điểm thì dừng." "Sau này thì sao?" "Sau này sư phụ cảm thấy ta học thành tài rồi, liền bỏ ta mà đi." "Đi đâu?" "Không biết. Người chỉ nói coi như ta đã thành tài, có thể sống một mình rồi. Sắp đi, người còn dặn dò ta, sư môn không có yêu cầu gì khác, chỉ cần thu đồ đệ truyền nghệ, chớ để bản lĩnh thất truyền." "Vậy tráng sĩ thuộc về môn phái nào?" "Không biết, sư phụ chưa từng nói qua." Hả? Tô Tiểu Bồi ngạc nhiên."Nhưng mà khi thu nạp đồ đệ, người ta sẽ hỏi 'sư phụ, môn phái chúng ta tên là gì' đó." "Khi ta bái sư cũng hỏi qua, sư phụ đáp, hỏi những điều vô dụng này làm gì." Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm."Rất có đạo lý, nếu đồ đệ của ta hỏi, ta cũng đáp thế." Thật là... Tô Tiểu Bồi á khẩu. "Thực ra ta cảm thấy năm đó sư tổ quá lười, không thèm nghĩ tên gọi." Thế mà cũng nói được! "Được rồi. Cho nên hiện giờ huynh cũng giống như sư phụ mình, đi khắp nơi tìm kiếm người có duyên làm đồ đệ?" "Thực ra, vừa rồi ta nói những điều đó, là muốn để cô nương biết, sở dĩ đến giờ ta chưa thành thân, không phải vì có bệnh gì khó nói." Tô Tiểu Bồi há hốc miệng, đến nỗi cằm tưởng như rớt xuống, tráng sĩ, huynh lại trêu đùa ta rồi. Nhiễm Phi Trạch cười sảng khoái. Tô Tiểu Bồi lườm chàng, đúng là chàng trêu đùa cô, nhìn xem chàng cười vui vẻ nhường nào. Tô Tiểu Bồi hoàn toàn có thể thấu hiểu sự oán hận của các nhân sĩ võ lâm kia đối với cặp sư đồ này. Trong lòng Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch thực sự là người có lòng dạ rộng lượng khoan dung. Sự khoan dung này không chỉ thể hiện ở chỗ chàng sẵn sàng giúp đỡ người khác, bỏ qua trở ngại của lễ giáo, khó khăn của thế tục, mà còn bởi chàng có kiến thức rộng lớn, chấp nhận được kỳ nhân quái sự trên đời, không bao giờ tỏ ra quá kinh hãi ngạc nhiên. Nhưng bây giờ có vẻ như Nhiễm Phi Trạch tráng sĩ tiên sinh thực sự hơi quá cởi mở rồi, còn dám trêu đùa cô, chàng dám chắc nữ nhân cổ quái như cô sẽ không bám lấy chàng, bắt chàng phải chiếu theo lễ giáo "có gan trêu đùa có gan chịu trách nhiệm" chứ? Nếu như lòng dạ cô cũng "rộng lượng" như chàng, cô sẽ lấy chuyện này ra để dọa chàng một phen, đáng tiếc cô rất lười. Thực ra Tô Tiểu Bồi cảm thấy, Nhiễm Phi Trạch đang trêu đùa, nếu cô coi lời chàng nói là nghiêm túc thì đúng là quá ngốc nghếch. Cho dù cô làm bất cứ chuyện kỳ quái gì cũng chẳng dọa được chàng, mà dù chàng có hành động gì cô đều cảm thấy rất tự nhiên. Đúng, cô cùng Nhiễm Phi Trạch, đối xử với nhau tương đối thoải mái. Nhưng muốn sống thoải mái thì còn phải có điều kiện vật chất, nói đến điều này Tô Tiểu Bồi không khỏi đắc ý, dù sao cô cũng đã kiếm được món tiền đầu tiên sau khi xuyên không, chiếc hộp đựng bạc đó tuy nhỏ, và đã vơi đi một nửa, nhưng hàng ngày hễ nghĩ đến, cô đều không kìm nén được vui mừng. Tô Tiểu Bồi có thứ bắt buộc phải mua, ừm, vật dụng riêng tư dành cho nữ nhân – giấy dầu có thể chống thấm nước, vải mềm và cả bông nữa. Cô hỏi Nhiễm Phi Trạch, biết những thứ này trong thành Ninh An đều có bán. Nhiễm Phi Trạch tưởng cô muốn làm áo bông, liền bảo cho dù cô đến phương bắc thời tiết cũng đều ấm lên rồi, áo bông dày phải đến sau tháng Chín, tháng Mười mới dùng được, bây giờ không cần vội. Mà giấy dầu để làm gì, chàng cũng không biết, để bọc đồ chăng? Tô Tiểu Bồi bảo chàng chớ có tò mò. Thế là Nhiễm Phi Trạch không hỏi nữa. Chàng đưa Tô Tiểu Bồi ra phố mua những món đồ cô cần. Tô Tiểu Bồi chẳng có thiện cảm lắm với khách điếm, kinh nghiệm mách bảo cô rằng của cải để trong khách điếm rất thiếu an toàn, thế là cô bảo Nhiễm Phi Trạch làm cho mình một chiếc túi nhỏ, đeo chéo lên người, cô đựng toàn bộ tiền bạc vào trong đó. Khi cô khoác chiếc áo ngoài rộng thùng thình vào, cái túi cộm lên trông rất tức cười. "Không nặng sao?" Nhiễm Phi Trạch nhìn cô ăn mặc chẳng ra thể thống gì, ngán ngẩm hỏi. "Có một chút." Tô Tiểu Bồi tuy cũng cảm thấy bộ dạng mình rất xấu xí, nhưng nơi đây không giống thời hiện đại, không có thẻ ngân hàng, không có... "Á?!" Đột nhiên cô nhớ ra, ở đây chắc phải có tiền trang gì đó có thể gửi tiền chứ nhỉ? Có điều gửi tiền vào đó có yên tâm không? Có hỗ trợ gửi tiền rút tiền ở nơi khác không? Tiền trang là hoanh nghiệp tư nhân hay quốc doanh? "Cô nương." Tô Tiểu Bồi đang mải suy nghĩ, Nhiễm Phi Trạch đã lên tiếng. Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên nhìn chàng. "Cô nương có lúc thông tuệ khiến người ta tán thưởng, có lúc lại vụng về đến mức khiến người ta lo lắng." Tô Tiểu Bồi ngây ra, tráng sĩ, bình phẩm trước mặt người khác thế này cũng khiến người ta đau lòng lắm đấy nhé. Cuối cùng, người lo lắng đưa người đau lòng đến tiền trang, nhưng không phải để gửi tiền, mà để đổi ngân phiếu. Cả quãng đường Nhiễm Phi Trạch còn tiện thể "xóa mù" cho Tô Tiểu Bồi, giới thiệu với cô cách làm việc trong tiền trang, tiền trang nào đáng tin cậy, có nhiều cửa tiệm, tiền trang nào hay lừa khách. Người làm thuê ở tiền trang không phải ai ai cũng thật thà tử tế, thông thường đổi bạc cho khách đều giở mánh khóe gì đó, phải chú ý cử chỉ của bọn họ... Chàng còn nói ngân lượng mà hai người đang dùng là của quan phủ cấp cho, có quan ấn làm bằng, phân lượng đầy đủ, đi đâu mua hàng cũng dễ dàng, nhưng trên thị trường còn có loại bạc khác không có quan ấn hoặc bạc vụn, người nào không nắm rõ sẽ rất dễ bị lừa. Khi Nhiễm Phi Trạch nói những điều này, ánh mắt chàng nhìn Tô Tiểu Bồi khiến cô có cảm giác người dễ bị lừa kia chắc chắn là cô. Tô Tiểu Bồi chẳng thèm để ý đến ánh mắt coi thường của Nhiễm Phi Trạch, tuy cô biết cách đoán cảm xúc người khác qua sắc mặt, nhưng ở nơi đây, cô đúng là một kẻ ngốc không hiểu biết nhân tình thế thái. Thế nên cô khiêm tốn nhận sự chỉ giáo, làm thế nào để phân biệt được vàng bạc thật, làm thế nào để phân biệt ngân phiếu, tỉ lệ quy đổi và giá cả các nơi khác nhau thế nào... Thật ra Tô Tiểu Bồi cũng nghe hiểu được bảy, tám phần, gật đầu lia lịa, nhưng thực tế vận dụng thế nào thì có độ khó tương đối lớn. Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả ở thời hiện đại cô quản lý tài chính cũng không tốt lắm, huống hồ những quy tắc của thế giới cổ đại này còn nhiều như vậy. Ngày trước học lịch sử về cách mua bán thời cổ đại, cô đều đã quên sạch, giống hệt như đống văn ngôn kia vậy. Nhiễm Phi Trạch nói sơ qua một lượt, thấy biểu cảm của Tô Tiểu Bồi, biết ngay là nói thêm nữa cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi. Chàng đưa Tô Tiểu Bồi đi đổi bạc thành ngân phiếu, bạc vụn, và tiền xu cho gọn nhẹ, ngay cả số tiền của chàng cũng được đổi. Sau đó Tô Tiểu Bồi liền yên tâm đi mua đồ. Đi hết mấy con phố, ghé vào vài cửa tiệm, Tô Tiểu Bồi đã mua được đầy đủ những thứ cần dùng, lại còn mua rất nhiều quần trong, khiến bà chủ tiệm trang phục nữ cứ tròn mắt nhìn cô mãi. Sau khi quay lại khách điếm, Tô Tiểu Bồi tự mình cầm kim chỉ, tự chế "băng vệ sinh" cần dùng khi đến tháng, tuy cô không giỏi may vá, nhưng gắn những thứ này vào với nhau thì cô vẫn làm được. Méo mó có còn hơn không, Tô Tiểu Bồi hì hục loay hoay hết cả buổi tối mới làm xong. Vừa khéo, ngày hôm sau bà dì cả đã đến thăm. Tô Tiểu Bồi cảm thấy ông Trời đối với cô cũng không bạc lắm, tuy ném cô đến một chỗ xa lạ, nhưng lần nào cũng hóa nguy thành an. Tô Tiểu Bồi nhẩm tính một lượt, đồ dùng cá nhân có rồi,"băng vệ sinh" cũng có rồi, ngay cả kế hoạch chi tiêu sau này cô cũng trù tính rồi. Nhưng những thứ này đều rất tốn, đặc biệt là "băng vệ sinh" kia, không dính được lên quần, chỉ có thể khâu vào, dùng xong muốn gỡ ra cũng khó, chẳng còn cách nào khác, Tô Tiểu Bồi đành phải coi đó là quần dùng một lần. Nhưng dù tiết kiệm đến mấy, một tháng cô cũng phải tốn ít nhất ba lượng bạc cho những thứ nhu yếu phẩm này. Tô Tiểu Bồi đã hỏi thử, ba lượng bạc tương đương với thu phập một tháng của một gia đình bình thường, cô đúng là có phần "vung tay quá trán" rồi. Quần áo thì cô có thể qua loa đại khái được, nhưng liên quan đến vệ sinh cá nhân, cô vẫn muốn dùng hàng tốt một chút, ít nhất phải đảm bảo cho những ngày dì cả đến thăm. Làm phụ nữ, ngược đãi ai cũng được, không thể đắc tội với "dì cả đại nhân". Tô Tiểu Bồi tính đi tính lại, khá phiền não đối với hành vi "phá gia chi tử" bất đắc dĩ của mình. Hôm nay, Mã Chinh Viễn cuối cùng đã bị áp giải đến thành Ninh An. Phủ doãn đại nhân và Tần Bổ đầu rất coi trọng việc này, lập tức tống hắn vào ngục chờ thẩm vấn. Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng thấy diện mạo tên tội nổi tiếng khiến cho mấy thành không được yên ổn này. Nhưng Mã Chinh Viễn có thái độ không hợp tác, đối với nữ tử thì càng khinh thường hơn, Tô Tiểu Bồi cũng không có cơ hội trò chuyện với hắn ta. Hơn nữa khi cô chủ động xin tiếp xúc với tên tội phạm cưỡng bức giết người này, cũng nhận phải rất nhiều ánh mắtò xét của nha dịch. Đây là thế giới trọng nam khinh nữ, nha môn cũng là địa bàn của nam giới. Cứ coi như bắt được tội phạm là nhờ vào suy đoán của cô, những những nha dịch này cũng không vì thế mà coi trọng cô hơn. Trong mắt bọn họ, cô là nữ nhân, một nữ nhân cổ quái. Nữ nhân chủ động muốn thẩm tra tội phạm, thật quá mất thể diện. Điều này khiến Tô Tiểu Bồi cảm thấy có phần khó chịu, đặc biệt khi nhìn thấy tên cai ngục nhếch nhác kia cứ lén lút nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, cô lại càng bực mình hơn. Đám người này, kẻ thì làm bộ làm tịch, kẻ thì khinh thường cô ra mặt. Tô Tiểu Bồi hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Chẳng phải có câu 'nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết' sao? Nếu như hôm nay là một vị nữ hiệp đến, bọn họ cũng sẽ coi thường như vậy sao?" "Chắc là không?" "Vì sao?" "Trong tay nữ hiệp có kiếm." Tô Tiểu Bồi im bặt. Được rồi, cô hiểu rồi. Cái gì mà không câu nệ tiểu tiết, hóa ra cũng phải dựa vào "bản lĩnh". Quay lại chuyện phá án, Cố Bổ đầu bắt được Mã Chinh Viễn ở thành Tế, lập được đại công, tinh thần rất phấn chấn, mặt mày hớn hở. Ông ta kể chuyện đó hết lần này đến lần khác, vô cùng đắc ý. Có lần nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, ông ta còn tế nhị khen ngợi cô vài câu, nói lời dặn trước khi đi "Không sợ hắn, có thể giữ mạng" của Tô Tiểu Bồi thật sự hữu dụng. Cố Bổ đầu còn nói, Mã Chinh Viễn giảo hoạt đa mưu, ẩn nấp rất kiên nhẫn, nhân lúc một bổ khoái sơ suất liền lẻn vào am ni cô. Cố Bổ đầu phát hiện sự bất thường, nhanh chóng cho người xông vào. Trước khi bọn họ đến, Mã Chinh Viễn đã kéo Mã Dao vào thiền phòng, muốn hành hung nàng ta. May mà khi các bổ khoái xông vào, Mã Chinh Viễn vẫn chưa xuống tay giết chết Mã Dao. Khi đó, hắn đánh nàng ta, liên tục quát hỏi: "Vì sao muội không sợ ta, vì sao?!" Khi các bổ khoái xông vào, Mã Chinh Viễn đang bóp cổ Mã Dao, còn dao găm đã kề trước ngực nàng ta, nhưng cuối cùng hắn ta lại không giết người, chỉ hỏi: "Vì sao?" Cố Bổ đầu nói: "May mà ta đã dặn dò kỹ cô nương ấy chớ có sợ hắn, nếu không đợi bọn ta đến nơi, e rằng cũng chỉ thu được thi thể của Mã Dao." Tô Tiểu Bồi không nhịn được, cũng chen lời: "Không hẳn là vì lời dặn dò đó mà nàng ta không sợ hãi, tuy rằng ta có nói như thế thật, nhưng làm sao có thể khống chế được sự sợ hãi của bản thân mình. Nàng ta không sợ, có lẽ bởi ở chốn cửa Phật đã lâu, tâm chí trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ trước khi vào chốn thiền môn nàng ta đã nhìn thấu tâm tư của Mã Chinh Viễn rồi. Nàng ta không sợ hắn, điều này không thể giả vờ được." Tô Tiểu Bồi nói xong, những người xung quanh đều thấy bối rối khó hiểu, Nhiễm Phi Trạch khẽ ho một tiếng, không nói gì, sắc mặt Cố Bổ đầu lại có phần khó coi. Cô chính là người dặn bọn họ nói thế, giờ người nói lời dặn đó không có tác dụng cũng lại là cô, hơn nữa lại chọn đúng lúc Cố Bổ đầu đang khoe khoang công lao, chẳng phải cố ý làm người ta bẽ mặt hay sao? Tô Tiểu Bồi chậm chạp, một lúc sau mới hiểu ra ý tứ của mọi người. Bỗng nhiên cô thấy rất buồn, cô chỉ vô thức nói ra những điều mình nghĩ thôi mà. Tuy đã được dặn trước, nhưng trên thực tế, khi đối mặt với hiểm nguy, mấy ai có thể giả vờ không sợ hãi chứ? Cô chỉ muốn nói cho bọn họ biết, phải hiểu rõ sự thực mới có thể tiến bộ. Tô Tiểu Bồi cảm thấy áp lực rất lớn trong việc hòa nhập với con người ở nơi đây. Ngoại trừ Tần Bổ đầu, trong số các bổ khoái này, cũng chỉ có Bạch Ngọc Lang khiến cô có cảm giác thân thiết tin cậy, còn lại đều khá xa cách. Tô Tiểu Bồi thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều đến chuyện này. Dù sao thì cô đi cùng với Nhiễm tráng sĩ, chàng có thể hiểu ý cô là được rồi. Trước mắt, vụ án của Tư Mã gia và vụ án của Mã Chinh Viễn cũng coi như kết thúc rồi. Nhiễm Phi Trạch chuẩn bị thu dọn hành lý tiếp tục lên đường, Tô Tiểu Bồi đương nhiên muốn đi cùng. Nhiễm Phi Trạch quyết định trạm tiếp theo là thành Bình Châu, hai người ngồi lại với nhau bàn bạc một chút về lộ trình, Tô Tiểu Bồi nghiêm túc tính toán, liệt kê ra giấy, sau đó cùng Nhiễm Phi Trạch ra phố mua đồ. Trạm đầu tiên của Nhiễm Phi Trạch là một tiệm tạp hóa, đối diện tiệm tạp hóa chính là tiệm bán trang phục nữ mà Tô Tiểu Bồi muốn đến, thế là Nhiễm Phi Trạch đi mua đồ chàng cần, còn Tô Tiểu Bồi sang cửa tiệm đối diện. Tô Tiểu Bồi vừa đi vừa cúi đầu nhìn danh sách. Đồ còn thiếu quá nhiều. Cô phải mua túi nước cho mình, thêm hai bộ y phục, còn cả thảm và vài vật dụng cá nhân nữa. Cô dự định mua nhiều đồ để làm "băng vệ sinh", phòng khi điểm dừng tiếp theo là một thành nhỏ, không mua được đồ thì biết làm thế nào. Cô phải mua một chiếc tay nải lớn hơn, còn cả đồ dùng tắm gội. Đúng rồi, phải mua thêm hai đôi giày, cái này cô quên không viết vào. Tô Tiểu Bồi vừa xem danh sách vừa nhẩm tính xem còn thiếu gì không, không để ý, bất cẩn đụng phải người ta. Tô Tiểu Bồi cuống quýt cúi đầu xin lỗi, người đó cũng không trách cô, nhanh chóng rời đi. Tô Tiểu Bồi đi vào trong tiệm, tìm những thứ cần mua, đặt từng món từng món lên mặt quầy, sau đó sờ vào chiếc túi trên eo, định lấy tiền. Đến lúc này cô mới giật thót mình, túi tiền của cô không thấy đâu nữa rồi! Ngân phiếu của cô, bạc vụn và tiền xu, toàn bộ mất hết rồi! Sét đánh ngang tai, Tô Tiểu Bồi bỗng chốc tái mét mặt. Cô cẩn thận tìm lại một lượt nữa, nhìn ngó xung quanh, kết quả vẫn không thấy. Tô Tiểu Bồi chẳng buồn để ý đến chủ tiệm đang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, lao vào tiệm tạp hóa đối diện, kéo lấy tay áo của Nhiễm Phi Trạch. Sắc mặt trắng bệch của cô dọa Nhiễm Phi Trạch phát hoảng, vội kéo cô ra ngoài cửa tiệm hỏi có chuyện gì. Tô Tiểu Bồi há miệng cứng đờ, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Tráng sĩ, tiền của ta, không thấy đâu nữa." Nhiễm Phi Trạch ngược lại rất bình tĩnh, bảo cô từ từ nói xem có chuyện gì. Tô Tiểu Bồi tâm hoảng ý loạn, nhớ lại quá trình mình đi đến cửa tiệm đối diện, sau khi kể lại thì đã hiểu ra, quả nhiên Nhiễm Phi Trạch cũng nói: "Người cô nương đụng phải, chắc chắn là kẻ trộm." Tô Tiểu Bồi ngước mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng kẻ đó đâu nữa. "Cô nương còn nhớ hắn trông như thế nào không?" Tô Tiểu Bồi lắc đầu. "Hắn mặc y phục loại nào? Màu sắc gì?" Tô Tiểu Bồi lại lắc đầu. Khi đó cô cúi đầu, hoàn toàn không chú ý. Nhiễm Phi Trạch an ủi cô, rồi dẫn cô vào trong tiệm và hỏi han xung quanh, nhưng không ai để ý vừa rồi có người nào đụng phải cô hay không. Khi mọi người nhìn Tô Tiểu Bồi, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên như bình thường, chắc chắn họ đều nghĩ "tóc ngắn à, chắc là cô tử mới hoàn tục". Tâm trạng Tô Tiểu Bồi vô cùng tồi tệ, nếu là bình thường cô sẽ coi như không nhìn thấy, nhưng hôm nay vừa mất tiền lại bị người ta xoi mói, tâm trạng của cô rơi xuống tận đáy vực, sa sút đến cực điểm, chốc chốc lại muốn khóc. Nhiễm Phi Trạch chẳng có cách gì giúp Tô Tiểu Bồi tìm lại chỗ tiền kia, tên trộm không biết cao thấp béo gầy, đến góc áo cũng chẳng nhìn rõ được, thì đi đâu tìm đây? Bộ dạng buồn bã của Tô Tiểu Bồi khiến Nhiễm Phi Trạch không còn tâm trạng mua đồ nữa bèn đưa cô quay trở lại khách điếm. "Cô nương chớ buồn, trước đây chỉ có mười lăm đồng xu còn sống được, chả nhẽ giờ lại lo có hai mươi lăm lượng thì không sống được sao?" Tiền chàng được chia vẫn chưa tiêu đồng nào, ý chàng là sẽ không bỏ mặc cô. Tô Tiểu Bồi vô cùng cảm kích, nhưng vẫn rất buồn. Bất kỳ ai trong chớp mắt bị mất đi toàn bộ tài sản đều chẳng thể nào thoải mái phong độ được. Nhiễm Phi Trạch vẫn muốn nói thêm mấy câu an ủi, đúng lúc này ngoài cửa lại có tiếng gõ. Cửa mở ra, Bạch Ngọc Lang hấp tấp chạy vào, vừa vào liền gào lên: "Nhiễm thúc, Tần đại nhân muốn gặp đại tỷ một chút." Chưa dứt lời, cậu ta lại nhìn thấy Tô Tiểu Bồi: "Ý, hóa ra đại tỷ cũng ở đây à." Tần đại nhân muốn gặp cô, cậu ta chạy đên chỗ Nhiễm Phi Trạch báo cáo là có ý gì? Tô Tiểu Bồi thật sự mệt mỏi, lúc này cô không còn tâm trạng nào mà trách cậu ta nữa. "Được rồi, cô nương chớ ủ rũ nữa, đại nhân chắc chắn lại có án, chúng ta sẽ kiếm một món tiền nữa là được, cô nương chớ đau lòng." Lời của Nhiễm Phi Trạch khiến Bạch Ngọc Lang đứng bên cạnh trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước mặt bổ khoái lại trắng trợn nói muốn kiếm tiền của bổ đầu, thúc à, nói thế mà không thấy quá đáng sao? Đáng tiếc biểu cảm của cậu ta không được thúc thúc và đại tỷ liếc mắt lấy một lần.