Quý Thập Bát đi đã mệt, liền ngồi xuống một gốc cây lớn. Mặt trời chói chang, bóng râm dưới cây mới mẻ, sảng khoái khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Quý Thập Bát thở dốc, mở túi nước ra uống mấy ngụm.
Đến giờ đã gần sáu năm kể từ khi Quý Thập Bát nhận được bức thư cuối cùng của Nhiễm Phi Trạch. Trong mấy năm này, bản lĩnh của Quý Thập Bát tăng lên không ít, sư phụ và đại sư huynh đều cảm thấy cậu có thể độc lập ngao du rèn luyện. Quý Thập Bát cũng đang ấp ủ suy nghĩ này. Cậu ta thu dọn hành trang, quay về nhà một chuyến, cha mẹ, đệ đệ, các cháu trong nhà đều khoẻ, cậu thấy yên tâm, sau đó liền đi về phía đông.
Cậu chỉ bận tâm về một người, Nhiễm Phi Trạch đó giống như là sư phụ của cậu, lại giống như không phải.
Nhiễm Phi Trạch đã gửi cho cậu một phong thư, trong thư nói chàng cùng Tô Tiểu Bồi, nương tử của mình đi về phía đông, sống những tháng ngày tiêu dao như thần tiên, bảo bọn họ chớ nhớ chớ mong. Thư này Bạch Ngọc Lang cũng nhận được một bức thư, mọi người đều thấy vui mừng thay cho Nhiễm Phi Trạch. Đại sư huynh nói con người Nhiễm Phi Trạch này trước nay một thân một mình, thích làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ có cô nương nhà hắn ở bên rồi, ắt hẳn sẽ tiêu dao tự tại, không có gì tiếc nuối.
Nhưng Quý Thập Bát lại có điều tiếc nuối, cậu luôn cảm thấy nhận được phong thư này rồi, sau này có thể cậu sẽ không còn gặp lại Nhiễm Phi Trạch nữa. Câu từng nghe Nhiễm Phi Trạch nói, sau khi người học thành tài, sư phụ của người cũng bỏ đi không quay lại nữa. Lẽ nào Nhiễm Phi Trạch cũng giống như sư phụ mình, truyền hết kỹ nghệ đúc kiếm lại cho cậu rồi vân du tứ hải, không quay lại nữa?
Nhưng Quý Thập Bát cảm thấy rất có lỗi với Nhiễm Phi Trạch, cậu chưa chính thức bái sư, nhưng lại học thủ nghệ của người. Nhiễm Phi Trạch không bận tâm, nhưng trong lòng Quý Thập Bát luôn cảm thấy thiếu nợ người. Trong mấy năm nay, Quý Thập Bát chăm chỉ nghiên cứu học tập võ nghệ của Huyền Thanh Phái, cũng đào sâu nghiền ngẫm cuốn sách Nhiễm Phi Trạch để lại, cậu vẫn luôn ở lại trấn Võ, vì hầm đúc Nhiễm Phi Trạch để lại ở đây. Cậu vừa học võ vừa đúc kiếm, sau này có ai hỏi, cậu cũng đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, mà trả lời: Cậu kế nghiệp Huyền Thanh Phái và... Nhiễm Phi Trạch.
Trong giang hồ, một người bái hai sư môn là chuyện xấu hổ, là vô đức vô nghĩa. Nhưng sư phụ đã ngầm cho phép cậu, sư huynh cũng thấu hiểu cho cậu, Nhiễm Phi Trạch kia từ trước đến giờ cậu chưa từng gọi một tiếng sư phụ lại chẳng hề tính toán điều gì mà dạy hết bản lĩnh cho cậu, còn đem mật tịch của sư môn để lại cho cậu, vì thế cậu cần gì bận tâm đến ánh mắt của người đời. Hữu đức vô đức, hữu nghĩa vô nghĩa, không phải ai nói sao cũng thành vậy. Người ta còn nói Nhiễm Phi Trạch gian trá vô lương, nhưng cậu lại thấy, Nhiễm sư phụ cậu là người đại nhân đại nghĩa, lòng dạ rộng lượng.
Hôm đó, sư phụ Giang Vĩ Anh nói với cậu: "Con đã học thành tài, hãy đi khắp nơi trong giang hồ. Học võ học nghĩa, không thể cứ giam chân trong cửa là có thể thành sự. Lòng con ở viễn xứ, thì phải đi viễn xứ rèn luyện mới tốt."
Quý Thập Bát vâng lời. Cậu cảm thấy sư phụ Giang Vĩ Anh đã nhìn thấu tâm tư của cậu, cậu nợ Nhiễm Phi Trạch một tiếng "sư phụ", cậu muốn gặp lại người một lần.
Quý Thập Bát mang theo một chiếc hòm lớn xuất phát, bên ngoài chiếc hòm có treo thanh đại đao của cậu, bên trong hòm đựng rất nhiều dụng cụ độc môn cần thiết để đúc kiếm, rất nặng nhưng Quý Thập Bát cảm thấy mình vẫn có thể mang được. Cậu từng đồng ý với Nhiễm Phi Trạch, phải đem kỹ nghệ đúc kiếm của người tiếp tục truyền lại. Câu nghĩ rồi, cậu phải đi về phía đông, không tìm được Nhiễm Phi Trạch thì tìm kiếm một thiếu niên có tư chất ưu tú, tâm địa lương thiện để truyền lại kỹ nghệ của họ.
Quý Thập Bát phiêu bạt gần một năm, nhưng không nghe ngóng được bất cứ tin tức nào về Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, chỉ nghe có người nhìn thấy một hán tử khoẻ mạnh dắt theo một vị nương tử tóc ngắn, hai người vô cùng ân ái, có điều cuối cùng họ đi đến phương trời nào thì không ai biết rõ.
Quý Thập Bát tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng, ở lại thôn nọ, cậu gặp một thiếu niên rất vừa ý, nhưng phụ thân của cậu ta bệnh nặng cần phải chăm sóc, cậu ta không thể cùng Quý Thập Bát đi xa học nghệ. Quý Thập Bát không bận tâm, cậu lưu lại trong thôn, dạy thiếu niên kia bản lĩnh đúc đồ cơ bản, để cậu ta có được một chút thủ nghệ, nuôi sống bản thân và phụ thân.
Sau này, Quý Thập Bát rời khỏi thôn đó liền đi thẳng về phía thành Bình Châu. Lúc ở trong thôn, đột nhiên cậu có cảm hứng, nghĩ ra một thanh kiếm thích hợp với huynh ấy, cậu định quay lại trấn Võ đúc thanh kiếm này tặng cho Bạch Ngọc Lang. Khi ra ngoài tìm Nhiễm Phi Trạch, cậu qua chào hỏi Bạch Ngọc Lang, hai người cùng nhau uống rượu, nói về những chuyện đã qua, kỳ lạ là bọn họ đều không nhớ rõ lắm Tô Tiểu Bồi trông như thế nào, ngoại trừ tóc ngắn còn gì nữa nhỉ?
Quý Thập Bát lại nói đến chuyện Bạch Ngọc Lang dùng kiếm thì thích hợp hơn, Bạch Ngọc Lang trừng mắt."Cậu đã nhìn thấy bổ khoái nào dùng kiếm chưa? Đưong nhiên là đao bổ khoái uy phong hơn."
Khi đó Quý Thập Bát cũng không tức giận, chỉ nói: "Huynh đã gặp một người bái hai sư môn chưa? Ta chẳng phải như vây sao? Như thế cũng chẳng có gì là không tốt cả, các huynh làm bổ khoái là để bắt tặc bắt hung, có binh khí dùng vừa tay mới tốt, quan phủ cấp cho bội đao, không có nghĩa là bổ khoái nào cũng thích hợp dùng đao. Mỗi người mỗi khác, hà tất phải câu nệ."
Dứt lời, mắt Bạch Ngọc Lang càng trừng to hơn."Thập Bát à, cách cậu nói chuyện có chút giống Nhiễm thúc rồi đó."
Giống sao? Quý Thập Bát ngồi dưới bóng cây cổ thụ, kéo kéo cổ áo, uống thêm ngụm nước nữa. Sau lần đó cậu nhận được thư của Bạch Ngọc Lang, viết nếu như huynh ấy sử dụng kiếm thì nhất định phải là một thanh kiếm đặc biệt tốt, đệ nhất thiên hạ. Huynh ấy nói phải do Quý Thập Bát đúc mới được.
Quý Thập Bát đọc được thư liền cười, cậu biết Bạch Ngọc Lang đang khích lệ cậu. Hôm đó khi dạy cậu thanh niên kia đúc đồ ở trong thôn, cậu lại nhận được thư của Bạch Ngọc Lang, viết huynh ấy đã được thăng lên làm bổ đầu, ngôn từ vô cùng đắc ý. Quý Thập Bát cảm thấy vui thay cho huynh ấy, đột nhiên nghĩ ra một thanh kiếm rất thích hợp với Bạch Ngọc Lang. Dù sao việc tìm người cũng rơi vào vô vọng, cậu quyết định quay về, báo tin bình an với sư môn trước rồi nhanh chóng ấn định ngày đúc kiếm cho Bạch Ngọc Lang, coi như lễ vật chúc mừng huynh ấy thăng lên làm bổ đầu.
Quý Thập Bát ngồi nghỉ dưới gốc cây một lúc lâu, nhìn sắc trời. Cứ thế này đi thêm độ nửa ngày nữa là có thể đến được thôn Hạnh Hoa, đêm nay cậu sẽ ngủ tại đó. Cậu tìm bọc giấy ở trong tay nải, lấy ra miếng lương khô cuối cùng, hy vọng phương hưóng này không sai, nếu không đêm nay cậu sẽ phải ở lại nơi hoang dã, còn phải tốn sức săn thú rừng mới có cái để nhét no bụng.
Vừa há miệng ra cắn một miếng bánh thì một chú chó con màu vàng, gầy gò ở đâu lật đật chạy đến, ngước cặp mắt to, đen láy nhìn chằm chằm vào miếng bánh của cậu. Quý Thập Bát nhìn con chó, lại nhìn miếng bánh trên tay, sau đó chia một miếng nhỏ cho nó. Con chó tội nghiệp lập tức chạy đến ăn, ăn xong lại ngồi xuống bên chân Quý Thập Bát, tiếp tục nhìn miếng bánh của cậu.
Quý Thập Bát bật cười, cắn một miếng bánh, thấy chú chó vàng đó giống như sắp sửa chảy nước miếng đến nơi, cậu lại chia một phần cho nó, con chó lại nhanh chóng ăn hết, ăn xong còn gắng sức vẫy đuôi với cậu, tiếp tục dán mắt vào chiếc bánh.
Quý Thập Bát cười cười với nó."Vẫn muốn ăn à? Nhưng ta cũng đói rồi, chiếc bánh lại bé như vậy..."
Chú chó vàng kêu ăng ẳng hai tiếng đáng thương. Quý Thập Bát đưa tay ra xoa xoa đầu nó, nó không trốn, chỉ nhìn thẳng vào chiếc bánh.
"Được rồi. Ta đói thì vẫn còn chút sức lực, có thể tìm được một bữa ăn." Cậu nói vậy rồi bẻ chiếc bánh ra làm mấy miếng, cho con chó tất cả. Chiếc bánh đó thực sự không đủ ăn, con chó ăn xong vẫn không đi, chờ mong được ăn tiếp. Quý Thập Bát cười cười, xoè năm ngón tay ra cho nó xem."Không còn gì nữa rồi."
Con chó nhìn tay của cậu, lại nhìn gói giấy trống không bên cạnh, vẫy vẫy đuôi bỏ đi. Quý Thập Bát cầm túi nước lên uống một ngụm nữa, dùng nước để lấp đầy dạ dày, chống lại cơn đói. Uống nước xong cậu cất túi nước đi, chuẩn bị tiếp tục lên đường, để buổi tối có thể kiếm được một bữa cơm, nhất định phải tìm được một thôn làng nào đó. Vừa muốn cất bước, cậu đột nhiên nghe thấy có một giọng nữ tử gọi lại: "Đại... đại hiệp."
Quý Thập Bát quay lại nhìn, trên thây cây lớn không xa, một tiểu cô nương khuôn mặt bầu bĩnh đang nấp trong đám lá cây, cẩn trọng e dè thò đầu ra.
Ánh mắt cảnh giác, lại có vẻ mong đợi.
"Cô nương gọi ta?" Quý Thập Bát khách khí hỏi.
"Đại hiệp." Tiểu cô nương mặt trong thấy Quý Thập Bát đáp liền cắn môi, bộ dạng đáng thương.
Quý Thập Bát đi đến đó, đứng dưới thân cây, ngẩng đầu nhìn nàng ta."Cô nương có chuyện gì?"
"Đại hiệp..." Cô nương đó ngậng ngừng, cẩn trọng, nói giống như đang thương lượng: "Đại hiệp cứu mạng."
Quý Thập Bát sững sờ, nhìn thân cây đó, cây rất cao, cành lá um tùm."Cô nương không xuống được sao?" Quý Thập Bát hỏi, thầm nghi hoặc. Làm thế nào nàng ta lên trên đó được? Sau đó, trống ngực cậu đột nhiên đập loạn.
Trước đây, khi dạy cậu ta đúc kiếm, Nhiễm Phi Trạch từng nói, khi người gặp cô nương của mình, cô ấy bị mắc kẹt trên cây, còn hét lên kêu tráng sĩ cứu mạng. Hiện giờ, cô nương mặt tròn này cũng đang ở trên cây, hét lên đại hiệp cứu mạng.
Là trùng hợp hay có người muốn đưa tin cho cậu? Nhưng người biết được chuyện này và biết cậu cũng biết chuyện này thì chỉ có Nhiễm Phi Trạch mà thôi.
"Cô nương." Quý Thập Bát điều chỉnh sắc mặt, lập tức trở nên coi trọng người trước mắt này.
"Đại iệ tên chi họ gì?" Cô nương mặt tròn cẩn thận hỏi.
"Tại hạ là Quý Gia Văn." Quý Thập Bát đáp. Hỏi thân phận cậu, nhất định là muốn kiểm chứng thân phận.
"Qúy đại hiệp là nhân sĩ phương nào?"
"Thôn Hồ Lô, trấn Hồ Lô, thành La."
"Môn nào phái nào?"
"Huyền Thanh phái, xếp hàng thứ mười tám." Nhịp tim Quý Gia Văn đập rất nhanh, là Nhiễm Phi Trạch sư phụ sao? Nàng ta nhận uỷ thác của người mà đến ư?
Cô nương đó cẩn thận quan sát cậu, sau đó lại hỏi: "Đại hiệp đến đây có chuyện gì, muốn đi phương nào?"
"Tìm người." Quý Thập Nhất vội đáp."Cô nương, có phải có người nhờ cô nương đưa tin không?"
Cô nương đó ngập ngừng, không đáp mà hỏi lại: "Đại hiệp muốn đi phương nào?"
"Quay lại phân viện của Huyền Thanh phái ở trấn Võ thành Bình Châu."
Cô nương mím môi, gật đầu, lại lí nhí nói: "Đại hiệp đồng ý cứu ta không?"
"Đương nhiên." Quý Thập Bát lập tức đồng ý, vừa muốn nói trước một tiếng là mình sẽ nhảy lên cây đỡ nàng ta xuống thì đột nhiên thấy cô nương mặt tròn nhanh nhẹn rụt đầu vào trong, sau đó thoăn thoắt bò xuống. Cây rất cao, thế mà nàng ta bò xuống rất nhẹ nhàng.
Quý Thập Bát hơi sững sờ, nghĩ chuyện cứu mạng này chỉ là thăm dò, đây chắc là chỉ thị của Nhiễm Phi Trạch sư phụ, chỉ không biết sau đây sẽ có những chuyện gì.
"Cô nương..." Quý Thập Bát lên tiếng, đang muốn hỏi thì bị cô nương kia xua tay cắt ngang."Đại hiệp, sự tình là như thế này. À, đúng rồi, trên người đại hiệp có năm lượng bạc không."
"Không có, chỉ có hơn ba lượng thôi." Quý Thập Bát thật thà đáp.
Cô nương cắn cắn môi."Còn thiếu hai lượng."
Quý Thập Bát không hiểu, đang muốn cất tiếng hỏi, cô nương kia lại nói: "Đại hiệp, sự tình là như thế này. Ta là người của thôn Hạnh Hoa phía trước, tên là Điền Lê Nhi. Mẫu thân ta mất sớm, cha ta tái hôn, mẹ kế sinh được đệ đệ, từ đó họ đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, ta năm nay mười bảy, đã đến tuổi xuất giá, cha mẹ nói là đã bàn chuyện hôn sự cho ta với một người ở trong trấn, nhưng ta nghe ngóng rồi, nói là kết thân, thực ra là qua đó làm nha đầu hầu phòng cho ác thiếu(1) nhà đó. Bọn họ bán ta đi lấy năm lượng bạc. Ta nghe nói ác thiếu đó rất thích đánh mắng, lăng nhục nha đầu, ta qua đó thì chỉ có một con đường chết thôi. Đại hiệp có lòng tốt, hãy cứu ta đi."
(1) Trẻ hư.
Quý Thập Bát ngẩn người, cậu biết cứu cô nương này thế nào đây? Gia đình nàng ta đã quyết như vậy, đó là chuyện nhà người ta, cậu với người nhà này không thân không thích, cậu có thể làm gì được chứ?
"Ừm..." Quý Thập Bát đắn đo, không phải cô nương mặt tròn này muốn mình đưa nàng ta chạy trốn đó chứ?"Cô nương còn có người thân nào để có thể dựa dẫm không?" Bảo vệ đưa nàng ta đi một đoạn thì cậu có thể làm được.
"Không, không." Điền Lê Nhi lắc đầu, xua tay."Ta không phải muốn chạy trốn, nếu không thể giải quyết vấn đề này, bọn họ sẽ phái người truy đuổi, nửa phần đời sau này của ta sống yên ổn thế nào được đây? Ta một cô nương, không tiền, không thế, không có chỗ dựa, cuối cùng sẽ bị người nhà và ác thiếu kia tìm thấy thôi, cả đời này sẽ phải đội tiếng xấu là nha đầu bỏ trốn của nhà người ta, như thế há có thể sống được yên ổn?"
Quý Thập Bát gật đầu, cô nương này còn nhỏ nằng suy nghĩ rất chu toàn, xem ra thực sự sẽ có người chỉ điểm nàng ta. Cậu không kìm được lại nghĩ tới Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, không biết đây có phải sự sắp đặt của họ không. Nhưng nếu như là hai người họ thì tại sao cô nương này lại chạy lên cây tìm ngườicầu cứu? Còn nếu không phải thì việc cô nương trốn lên cây, kêu đại hiệp cứu mạng này có vẻ quá trùng hợp.
"Đại hiệp." Điền Lê Nhi nghiêm túc quan sát biểu cả của Quý Thập Bát, lại nói: "Nửa đêm hôm qua ta đã chạy ra ngoài, trổn lên trên cây này đã hơn nửa ngày rồi, cuối cùng đã đợi được đại hiệp. Chuyện này ngoài đại hiệp ra không ai giúp được. Sau khi đại hiệp giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tương trợ đại hiêp."
"Cô nương có thể giúp ta chuyện gì?" Trái tim Quý Thập Bát đập mạnh, tò mò hỏi.
Điền Lê Nhi mỉm cười, dáng vẻ tràn đầy tự tin."Đại hiệp đang tìm người đúng không?"
"Cô nương có tin tức của Nhiễm sư phụ không? Người đang ở đâu? Người và Tô cô nương, ý ta là, người và sư mẫu sống có tốt không?"
Điền Lê Nhi chớp mắt, không đáp, nhưng lại nói: "Đại hiệp có đồng ý cùng ta quay về thôn và cho ta mượn ba lượng bạc kia không?"
"Điều này thì có thể, có điều gia đình cô nương đã bàn chuyện hôn sự cho cô nương, cô nương lấy ba lượng bạc này thì có tác dụng gì?"
"Đại hiệp cứ đi cùng ta trước, trên đường ta có thể từ từ nghĩ cách tiếp."
Quý Thập Bát do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Đáng ra mấy chuyện phiền phức này cậu không nên nhúng tay vào, cô nương này tuy ăn vận bình thường, nhưng mắt sáng, răng trắng, tinh thần rất tốt, không hề có vẻ đáng thương, nhếch nhác, hơn nữa nói năng còn rõ ràng, mạch lạc, nhìn bề ngoài không có vẻ nguy cấp tính mạng. Nhưng cậu rất muốn biết tung tích của Nhiễm Phi Trạch, cô nương này càng cổ quái thì cậu càng thấy có liên hệ với Nhiễm Phi Trạch. Huống hồ cùng cô nương ấy quay lại thôn, cho nàng ta mượn ngân lượng không phải là chuyện gì lớn, cậu tin sẽ chẳng có ai mưu hại mình, đi thì đi, dù sao mục đích của cậu cũng là đến thôn đó.
Quý Thập Bát liền theo Điền Lê Nhi đến thôn Hạnh Hoa.
Trên đường, Điền Lê Nhi hỏi lai lịch và trải nghiệm của cậu, Quý Thập Bát nghe hỏi gì đáp nấy. Điền Lê Nhi lại nói cho cậu nghe lai lịch và trải nghiệm của mình. Nàng ta nói mẹ ruột của mình họ Trang, vốn là con gái của thầy đồ trong trấn, tri thư đại lễ, thông tuệ lương thiện. Cha nàng ta khi đó làm trưởng công trong gia trang của mẹ, mẹ nàng ta ưng cha nàng ta chăm chỉ, cần cù, nhưng ngoại tổ phụ của nàng ta thì không đồng ý. Sau này ngoại tổ phụ bệnh nặng qua đời, việc trong việc ngoài của gia đình đều do cha nàng ta chèo chống. Sau thời gian thủ hiếu, mẹ nàng ta liền lấy cha nàng ta, hai người quay về quê sinh sống, sinh hạ ra nàng ta.
Khi mẹ nàng ta sinh nàng ta đã suýt qua đời vì khó sinh, sau đó thì không thể sinh đẻ được nữa, cha nàng ta rất bất mãn với chuyện không có con trai. Nhưng mẹ ruột nàng ta vốn là tiểu thư, lại có học thức lễ giáo, lo liệu được mọi việc, là hiền phụ có tiếng tiếng trong thôn, cha nàng ta không dám tỏ thái độ. Có điều sau khi mẹ nàng ta sinh xong, sức khoẻ giảm sút, cuộc sống trong thôn khó khăn, mẹ nàng ta vì vất vả mà đổ bệnh, cuối cùng đã qua đời vào năm nàng ta mười hai tuổi. Sau khi mãn tang mẹ nàng ta, cha lập tức lấy một quả phụ trẻ tuổi trong thôn, năm sau thì sinh ra đệ đệ nàng ta, tên Điền Căn Nhi.
"Có đệ đệ rồi, ta liền trở thành cái gai trong mắt. Đại hiệp chắc có thể hiểu rõ. Chỉ với năm lượng bạc đã muốn bán ta đi, chuyện này ta không muốn nghe theo. Đại hiệp tốt bụng, cứu ta khỏi cảnh nguy khốn, ta nhất định sẽ báo đáp đại hiệp. '
Quý Thập Bát không biết phải đáp thế nào, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cô nương chớ khách khí."
"Được thôi!" Điền Lê Nhi sảng khoái đáp, khiến Quý Thập Bát cảm thấy lạ.
Đi thêm một đoạn dài nữa, Điền Lê Nhi lại hỏi: "Trên người đại hịêp còn đồ ăn gì không?"
Quý Thập Bát lắc đầu. Điền Lê Nhi cười cười, hơi ngại ngùng."Nửa đêm hôm qua ta trốn ra ngoài, hơn nửa ngày chưa ăn gì."
Quý Thập Bát cười đáp lại nàng ta, cũng rất ngại ngùng."Nửa miếng bánh cuối cùng trên người ta đã cho một chú chó con ăn rồi." Nghĩ thấy lời này có chỗ không ổn, lại vội vang nói: "Ta nói thật đó, chính ta cũng đã nửa ngày chưa ăn gì."
Nói xong rồi ngẫm nghĩ lại một chút, thôi vậy, thực ra nói đi nói lại, chính là đã đói, bây giờ còn không bằng một chú chó con. Cậu và nàng ta đều vậy.
Điền Lê Nhi cười với cậu ta."Ta nhìn thấy rồi." Chính vì nhìn thấy cảnh ấy nên nàng ta mới cảm thấy con người này lòng dạ lương thiện, có thể cứu giúp nàng ta. Lúc này hỏi lại một chút, một là vì nàng ta đã đói đến kiệt sức rồi, hai là muốn xác nhận lại xem chàng tốt bụng đến mức nào.
Ừm, nàng ta cảm thấy chắc là mình không tìm sai người.
Phía trước không xa đã là thôn Hạnh Hoa, Điền Lê Nhi dừng bước, quay đầu hỏi Quý Thập Bát: "Đại hiệp, trước mặt chính là thôn nhà ta, lát nữa ta đưa đại hiệp về nhà, đại hiệp cho ta mượn ngân lượng, cứu ta thoát thân, chúng ta đã thống nhất như thế rồi đúng không?"
"Đúng vậy." Quý Thập Bát không nghĩ nhiều mà đáp ngay.
Điền Lê Nhi gật đầu, cảm thấy hài lòng."Ta thấy đại hiệp không giỏi ăn nói, cũng không hiểu hiểu về gia cảnh của ta, vậy lát nữa để ta nói chuyện, đại hiệp ở bên cạnh chớ có bóc mẽ ta, cứ quyết định như thế được chứ?"
"Được." Bị môt cô nương lần đầu gặp mặt nói rằng cậu không giỏi ăn nói, Quý Thập Bát không tức giận, cậu cảm thấy sự thực đúng là như vậy. Cậu vụng miệng, mà chuyện này cậu cũng không biết phải nói gì, để cô nương này tự nói là được rồi, như vậy càng nhàn thân.
"Vậy đại hiệp đưa ba lượng bạc kia cho ta trước đi." Điền Lê Nhi lại đưa ra yêu cầu.
Quý Thập Bát nghĩ nàng ta còn sợ mình lừa nàng ta nữa sao?! Cậu lấy túi tiền ra, đưa cho Điền Lê Nhi, Điền Lê Nhi nhận lấy, mở miệng túi ra, nhìn thấy bạc, nhịp tim liền đập nhanh hơn, cảm thấy mình thực sự có hy vọng rồi, nàng ta mím miệng, cố che dấu cảm giác vui mừng."Vậy, ta cất đi đây. Đại hiệp yên tâm, sau này ta có tiền rồi, ta nhất định sẽ trả lại đại hiệp."
"Được." Quý Thập Bát thực ra không lo lắng chuyện trả tiền, cậu đang nghĩ xem cô nương này tiếp theo sẽ làm gì, có phải nàng ta thực sự có tin tức của Nhiễm Phi Trạch không.
Điền Lê Nhi và Quý Thập Bát lại bàn bạc thêm mấy câu nữa, nói rằng sau khi vào thôn rồi mọi sự đều nghe theo nàng ta. Sau đó hai người đi vào thôn. Điền Lê Nhi không đưa Quý Thập Bát đi vào bằng đường lớn, mà theo đường ngách bên cạnh thôn. Nàng ta đưa cậu đi thẳng đến một hộ gia đình, trong viện tử có trồng hai cái cây, nuôi mấy con gà, hàng rào vừa nát vừa cũ. Điền Lê Nhi quen đường thuộc lối đẩy rào cửa, Quý Thập Bát cho rằng đây chính là nhà nàng ta nhưng lại nghe thấy Điền Lê Nhi cất tiếng gọi: "Ngưu đại nương, có nhà không?"
Quý Thập Bát khẽ chau mày, quay đầu nhìn Điền Lê Nhi.
Một lão phu nhân đáp lời rồi đi ra, một vị phu nhân ở một nhà khác gần đó nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra, vừa nhìn thấy người gọi là Điền Lê Nhi, bà ta lập tức trưng ra bộ mặt khoa trương, lớn tiếng nói: "Ai dô, đây chẳng phải là Lê Nhi sao, cháu đã đi đâu vậy? Cha mẹ cháu đang cuống cuồng đi tìm cháu đấy, mới sáng sớm đã ầm ĩ lên rồi."
Điền Lê Nhi cười cười."Cháu ra ngoài thôn đón người, chẳng phải bây giờ đã quay về rồi đó sao."
"Đón người?" Vị phu nhân đó hồ nghi nhìn Điền Lê Nhi, lại nhìn Quý Thập Bát, trên mặt hiện lên biểu cảm hết sức tò mò.
Điền Lê Nhi phớt lờ bà ta, quay đầu nói với Ngưu đại nương: "Đại nương, chúng cháu cả gày chưa được ăn cơm rồi..."
"Ai da, Lê Nhi, cái đứa trẻ ngốc này, Ngưu đại lương còn sắp không có cơm mà ăn, nào có thể lo chuyện cơm nước cho cháu chứ. Nào nào, đến nhà Cao thẩm ăn cơm, màn thầu Cao thẩm hấp vẫn còn, xào thêm hai món rau nữa là xong."
Điền Lê Nhi cắn cắn môi, nhìn Ngưu đại nương, tỏ vẻ khó xử, lúi nhí nó: "Nhưng cháu muốn ăn trứng gà."